Trước mặt anh là một bát cháo thịt băm tỏa hơi nghi ngút, anh hơi nghi ngờ nhìn Tiếu Vi, cô hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói
“Tôi không biết nấu ăn, thế nên tôi đã đi mua ở cửa hàng gần đây, không biết có hợp khẩu vị anh không?”
“Cô mua cho tôi?”
“Tôi đã mang đến đây, bày trước mặt anh rồi mà còn hỏi, chẳng lẽ tôi đến đây khoe bát cháo thôi sao?” Tiếu Vi không nhịn được phản bác lại khi
thấy bộ mặt đó của Xuân Cung An
“À” Xuân Cung An không đưa tay nhận lấy bát cháo, chỉ đứng đó dựa vào
cánh cửa nhìn cô. Tiếu Vi bị nhìn đến chột dạ không dám nhìn Xuân Cung
An. Hồi lâu sau, Tiếu Vi chịu hết nổi, hít sâu một hơi, cô quyết định
lên tiếng phá vỡ bầu không khí khó xử này
“Cái đó.......Xuân Cung An, tôi muốn nói tôi muốn xin lỗi anh vì đã
không quan tâm đến anh, cứu anh về mà bỏ mặc là lỗi của tôi! Tôi thật
thất trách, mong anh bỏ qua cho, dạo này tôi có chút việc” Tiếu Vi nói
to dành mạch, cô một khi đã biết mình là người sai thì sẽ tuyệt đối
không lùi bước trước sai lầm của mình, nhận lỗi và sửa lỗi lầm để không
mắc lại là một trong những điều Tiếu Vi được ba dạy từ nhỏ.
Xuân Cung An kinh ngạc trước lời xin lỗi và giọng điệu của cô, anh nhận
ra rằng cô rất đặc biệt! Cô không giống với những người con gái khác,
khi cô nói lời xin lỗi, lời nói to dõng dạc đầy khí phách, lại mang vẻ
thành khẩn nhận sai, nhiều cô gái khi xin lỗi luôn bày ra khuôn mặt đáng thương, nũng nịu để người ta sinh lòng thương hại rồi tha lỗi cho. Còn
cô, cô không giống vậy! Cái khí chất nữ vương toát ra khỏi người cô
khiến lời xin lỗi của cô trở nên trịnh trọng và có ý nghĩa hơn bao giờ
hết!
Xuân Cung An nở nụ cười như gió xuân, khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt vừa
rồi biến mất, anh cảm thấy vô cùng hài lòng! Người như cô, anh quả nhiên nhìn không lầm người! Anh mở miệng nói với Tiếu Vi
“Rất tốt, tôi tha thứ cho cô. Bây giờ đưa tay đây!”
Tiếu Vi không hiểu gì cả, anh ta muốn cô đưa tay ra làm cái gì? Hành
động tiếp theo của Xuân Cung An khiến cô càng khó hiểu, anh ta sờ nắn
các khớp xương trên cánh tay cô, vẻ mặt nghiêm túc, sau đó anh ta ngồi
xuống xem xét xương cẳng chân cùng khớp ở đùi.
“Anh làm gì vậy?” cô hoảng hốt khi anh ta chạm vào chân mình
“Yên lặng” Xuân Cung An tiếp tục chăm chú nhìn đầu các khớp xương của cô, bàn tay di chuyển dọc theo đầu khớp tại bắp chân
Để một người đàn ông sờ nắn trên cơ thể mình làm Tiếu Vi không được tự
nhiên, mặc dù cô biết hắn ta không có ý gì khác, nhưng là con gái ai
cũng sẽ cảm thấy như vậy!
Sau khi Xuân Cung A kiểm tra khớp xương của Tiếu Vi cũng cảm thấy kinh
ngạc, thật không ngờ cơ thể nhỏ nhắn này lại có tư chất học võ tốt trời
sinh! Toàn bộ các khớp xương mềm dẻo, lại không hề yếu ớt, các mạch máu cũng vậy, trên cơ thể con người mạch máu vô cùng nhiều, việc khai thông toàn bộ mạch máu với nhau là điều cực kì hi hữu, nhưng mạch máu của cô
lại vốn đã khơi thông toàn bộ! Nói cách khác cô chính là người có thể
học bất cứ môn võ nào nếu cô muốn!
Anh cũng không muốn dài dòng với cô, trực tiếp đi vào vấn đề “Ngọc Linh, cô có muốn học võ không?”
Tiêu Vi sáng mắt, cô vốn đang rất cần có thân thủ tốt, bước chân vào hắc đạo thì sức mạnh của nắm đấm là vô cùng quan trọng! Vấn đề là tại sao
anh ta lại hỏi vấn đề này, không lẽ anh ta muốn dạy cô? Cô đã có Diệp
Phi chỉ dạy rồi, nhưng nếu anh ta muốn dạy cô thì cô cũng vui vẻ chấp
nhận, thêm một nguồn cung cấp sức mạnh là có lợi chứ không hề có hại!
“Anh muốn dạy tôi sao? Anh biết võ thuật?”
“Trông tôi không giống người am hiểu võ thuật sao? Nếu cô muốn học tôi
sẽ dốc sức dạy cho cô, tôi cảm thấy người có cả tư chất và khí chất như
cô mà không học võ thì rất đáng tiếc!” Xuân Cung An cũng bắt đầu nghiêm
túc khi nói đến vấn đề này.
“Tư chất? Khí chất? Anh nói gì tôi không hiểu??!!” Tiếu Vi mờ mịt trước câu nói khó hiểu của Xuân Cung An
“Sau này cô sẽ hiểu ra thôi!” Xuân Cung An chỉ cười nói sâu xa
Tiếu Vi không đi sâu vào tìm hiểu vấn đề này, điều cô quan tâm bây giờ
là anh ta sẽ dạy cô cái gì. Diệp Phi giúp cô rèn luyện thân thể và đấu
quyền đạo, bây giờ cái cô muốn học là môn có thể chế ngự người có sức
mạnh lớn hơn cô dù không có vũ khí trên tay. Cô làm sao có thể quên tên
lưu manh đã cầm con dao dí vào người cô! Cái cảm giác bất lực lúc đó có
lẽ cô sẽ không bao giờ quên! Cô_Nghiêm Tiếu Vi muốn tự mình nắm chắc
sinh mệnh, cô không muốn phó mặc cuộc đời mình cho số phận, đã để cô
sống trên đời này thì đồng nghĩa với việc phải cho cô cái quyền cái
quyền làm chủ sinh mạng của cô!
“Anh muốn dạy tôi cái gì?” giọng nói chắc nịch, đầy kiên quyết của cô
khiến Xuân Cung An mỉm cười, anh cười vì cá tính của cô, nó làm cô nổi
bật lên trên mọi người khác, điều đó tạo nên một cô gái đặc biệt!
“Luyện võ đối với một cô gái mà nói là việc không hề đơn giản, nói cách
khác phụ nữ muốn luyện võ phải tốn nhiều công sức hơn đàn ông, đàn ông
mạnh hơn phụ nữ nhờ có sức mạnh có sẵn trong cơ thể. Còn phụ nữ chân yếu tay mềm nhưng xương cốt lại dẻo dai, chính vì thế anh quyết định dạy
cho cô nhu thuật! Nhu thuật có thể được coi là môn võ phụ nữ có thể
thắng đàn ông, lấy nhu thắng cương chính là điểm lợi hại của môn võ này! Nếu cô học được môn võ này thì cơ thể cô sẽ càng thêm dẻo dai và bền
bỉ, nhưng một khi đã học nhu thuật thì người học không thể luyện được
các môn võ có cường độ sử dụng tay chân mạnh, muốn học cả hai thì buộc
phải có thiên phú tốt, cùng rèn luyện hai môn cùng một lúc nhu cương kết hợp.....”