Editor: Myy
____
Ánh mắt Lục Bắc Xuyên đặt trên người Diệp Trăn có hơi ngừng lại một chút.
Hắn trầm mặc ngồi bên cạnh Diệp Trăn, bình tĩnh ổn trọng, không lộ ra biểu cảm trước mắt người ngoài, một tay ôm lấy eo Diệp Trăn, mắt liếc cái ly đồ uống trên tay cô, thấp giọng hỏi: “Nước gì đây.”
Diệp Trăn dí sát đồ uống vào chóp mũi hắn, là một mùi hương nước chanh tươi mát.
“Là nước chanh.”
“Em đang mang thai, không nên uống rượu.”
Diệp Trăn trừng hắn, “Em biết rồi, anh nói nhiều lần lắm rồi, dài dòng.”
Lục Bắc Xuyên cười cười, ánh mắt dịu dàng, “Chút nữa nếu như thấy mệt thì cứ đi nghỉ ngơi trước đi, sau khi cơm nước xong xuôi thì chúng ta liền về nhà.”
Hai người ân ân ái ái, không coi người xung quanh ra gì.
Diệp Tình ho nhẹ một tiếng, dùng rượu vang trên bàn để che dấu ánh mắt tìm hiểu mình của Thẩm Vi Nhân.
Thẩm Vi Nhân là một nữ diễn viên đã nhận được số giải thưởng danh giá, đối với việc khống chế biểu cảm của mình đã sớm đạt tới trình độ đỉnh cao. Diễn viên và đạo diễn từng hợp tác với cô ta đều tán thưởng kỹ xảo của cô ta, dù cho Diệp Trăn và Lục Bắc Xuyên ở trước mặt cô ta anh anh em em thì cô ta cũng có thể mặt không đổi sắc, không khác nào đang đối mặt với một người bạn bình thường.
Diệp Tình nhíu mày, biểu lộ kinh ngạc đối với việc Thẩm Vi Nhân có thể bảo trì bình thản như vậy.
“Bắc Xuyên, đã lâu không gặp.” Thẩm Vi Nhân cười cười nhìn Lục Bắc Xuyên, ánh mắt cô ta rất khắc chế, dùng giọng điệu bình ổn nói, “Trước đó anh xảy ra tai nạn xe cộ em còn thấy một mực lo lắng, đã nhiều lần đến Lục gia thăm anh, nhưng bây giờ thấy anh như vậy, hẳn là không có gì đáng lo ngại.”
Nghe Thẩm Vi Nhân nói chuyện, Lục Bắc Xuyên lúc này mới đưa mắt nhìn sang cô ta, gật đầu, “Cảm ơn đã quan tâm.”
Thẩm Vi Nhân nâng chén ra hiệu với Diệp Trăn, “Xin lỗi Diệp tiểu thư, tôi và Bắc Xuyên là bạn bè nhiều năm, cô không ngại chúng ta ôn lại chuyện cũ chứ?”
Thẩm Vi Nhân thẳng thắn như vậy, nếu cô không đồng ý thì lại thành ra mình hẹp hòi.
Mà kỳ thật quan hệ của Thẩm Vi Nhân và Lục Bắc Xuyên như nào cô đều hiểu.
Nếu Thẩm Vi Nhân thật sự không để ý đến thân phận diễn viên của mình mà chen chân làm tiểu tam, ý đồ nối lại tình xưa với Lục Bắc Xuyên, vậy cô cũng không ngại làm chấn động giới giải trí một chút.
*Bản edit chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@My_Twinkle) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*
Đang lúc chuẩn bị gật đầu, Lục Bắc Xuyên lại chỉ ra chỗ sai của Thẩm Vi Nhân, “Trăn Trăn đã là vợ của tôi rồi, gọi là “Diệp tiểu thư” thế này không phù hợp cho lắm, tôi cho rằng Thẩm tiểu thư hẳn là nên gọi vợ của tôi là “bà Lục” mới đúng.”
Ánh mắt tùy ý thoáng nhìn qua, sau đó lại đặt ở trên người Diệp Trăn.
Ý cười bên khóe miệng Thẩm Vi Nhân khẽ trì trệ, sau đó lại lập tức dùng nụ cười ôn nhu che giấu bối rối của mình, “Rất xin lỗi, đột nhiên anh có vợ khiến em thật sự có chút không quen. Em còn nhớ rõ thời đại học anh nói...”
“Đều đã qua rồi.” Lục Bắc Xuyên thản nhiên chen ngang cô ta, hiển nhiên không muốn để cho cô ta nói tiếp.
Diệp Trăn lại có hứng thú, cố tình truy hỏi: “Thời đại học anh nói cái gì vậy?”
“Không nhớ rõ.” Lục Bắc Xuyên hời hợt qua loa.
“Nói đi, em muốn biết.” Người giống như Lục Bắc Xuyên, lúc trẻ tuổi bồng bột khẳng định sẽ có vô số phát ngôn chí khí.
Lục Bắc Xuyên ngưng lông mày, nhìn một mặt hứng thú của Diệp Trăn, nửa ngày sau mới bất lực trầm thấp nói một câu: “Đừng gây chuyện.”
Phi. Diệp Trăn nghĩ, ở bên ngoài tốt xấu gì vẫn nên cho hắn một chút mặt mũi mới được.
Thẩm Vi Nhân đưa một tấm danh thiếp qua, “Nếu như Diệp tiểu thư muốn biết, vậy không bằng chúng ta kết bạn đi, về sau hẹn nhau ra đâu đó ngồi một chút được không? Tôi và Bắc Xuyên là bạn bè nhiều năm, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tôi biết không ít chuyện hồi còn nhỏ của anh ấy đó.”
Nhận thì quá nghẹn khuất, mà nếu không nhận lại khiến người ta cảm thấy mình quá kiêu ngạo.
Cô một mặt buồn rầu, không nhận tấm danh thiếp kia, “Nhưng chuyện đó của Bắc Xuyên tối về tôi có thể từ từ hỏi anh ấy, không cần lãng phí thời gian của Thẩm tiểu thư.”
Diệp Trăn cười nhẹ nhàng nhìn qua Thẩm Vi Nhân.
Cô lười phải gặp mặt nhiều với Thẩm Vi Nhân. Người phụ nữ này vừa nhìn liền biết không phải người tốt, tâm tư lại kín đáo. Sau này lại thành một người ngáng chân thì ai mà chống đỡ được, cô cũng lười phải thời thời khắc khắc đi đề phòng xung quanh, mình cũng không phải không có chuyện để làm.
“Em muốn biết chuyện gì của anh?” Lục Bắc Xuyên trầm thấp hỏi cô.
“Ví dụ như anh đã trải qua mấy lần yêu đương, đã trốn học mấy khóa, được bao nhiêu nữ sinh tỏ tình?”
“Chưa yêu đương lần nào, không trốn khóa học nào, nữ sinh tỏ tình cũng không có chú ý,“ Lục Bắc Xuyên thân mật ghé sát tai cô cười nói: “Hài lòng chưa?”
Vành tai kia là chỗ mẫn cảm của Diệp Trăn, hơi thở ấm áp vẩy vào vành tai giống như đang cào trong lòng cô. Toàn thân Diệp Trăn run lên, ở trước mặt người ngoài mà dám làm bậy, Diệp Trăn hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Cái cử chỉ thân mật trần trụi khoe khoang này của hai người, khiến nụ cười của Thẩm Vi Nhân bỗng chốc cứng đờ, bộ dạng được cô ta ngụy trang cả một đêm suýt chút nữa thì bị chính cô ta xé hỏng.