Editor: Myy
____
“Bà Lục, đã có thể nhìn thấy đầu của em bé rồi, mau dùng sức đi!”
Diệp Trăn sống chết nắm lấy mu bàn tay Lục Bắc Xuyên, nhịn không được lắc đầu, nước mắt chảy đầy mặt, “Đau quá, không sinh nữa, tôi không muốn sinh nữa!”
Khuôn mặt Lục Bắc Xuyên vẫn bình tĩnh, cắn chặt răng hàm không nói một lời nào, nhưng mu bàn tay nổi đầy gân xanh và đường cong căng cứng của bộ mặt lại khiến hắn bại lộ nội tâm sợ hãi của mình.
Hắn nghe giọng nói của y tá và tiếng gào suy yếu của Diệp Trăn, lồng ngực đau đớn giống như bị nhào nặn, đau đến mức ngừng đập.
Nếu như biết trước sinh con là một chuyện đau đến muốn chết như vậy, hắn nhất định sẽ không để cho Diệp Trăn đi qua Quỷ Môn quan (*) một lần nào nữa.
(*) Ý chỉ cận kề cái chết.
Lục Bắc Xuyên mặc kệ để cho Diệp Trăn cấu mu bàn tay hắn chảy ra vết máu, hắn vẫn không ngừng trấn an Diệp Trăn, “Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không bỏ mặc em đâu...”
Một người phụ nữ phải yêu anh biết bao nhiêu thì mới có thể nguyện ý sinh con cho anh?
Lục Bắc Xuyên không biết Diệp Trăn yêu hắn bao nhiêu, hắn chỉ biết, về sau hắn sẽ yêu Diệp Trăn thật nhiều hơn nữa, sẽ không để cho cô chịu đau khổ dù chỉ là một chút.
Giống như sự tồn tại của Lục Bắc Xuyên đã tiếp thêm cho Diệp Trăn có thêm sức lực và dũng khí, cô cắn chặt răng, ngửa đầu sử dụng toàn bộ sức lực của cơ thể.
“A ——”
“Đầu đã ra được rồi!” Y tá kinh hô.
Đầu ra được rồi thì cả cơ thể phía sau cũng ra dễ dàng hơn.
Diệp Trăn nằm vật xuống bàn giải phẫu, thở hồng hộc tiếp tục phối hợp với lời của bác sĩ chủ nhiệm. Bác sĩ chủ nhiệm sử dụng thành thạo công cụ giải phẫu, thấy cả người đứa bé đã chui ra hết liền nhanh tay cắt dây rốn của nó. Trong phòng sinh bỗng chốc tràn ngập tiếng khóc to của em bé.
Lục phu nhân và Lục lão gia chờ ở ngoài cửa phòng sinh nghe thấy tiếng khóc này, hai người đồng loạt nhìn nhau, sau đó ăn ý quay lại nhìn về hướng cửa phòng sinh.
Đèn trên cửa phòng sinh rốt cục cũng tắt.
Bác sĩ chủ nhiệm lại đi ra từ phòng sinh, nhìn hai người sau đó nở một nụ cười mệt mỏi, “Chúc mừng Lục lão tiên sinh và Lục phu nhân, cả mẹ và con đều bình an rồi.”
Sự lo lắng căng thẳng trong lòng rốt cuộc cũng có thể thả lỏng.
Lư quản gia đỡ lấy Lục lão gia, nở một nụ cười, trong khóe mắt còn đọng vài giọt nước mắt, “Lão tiên sinh, lần này ngài có thể yên tâm được chưa? Mẹ con đều bình an rồi!”
“Bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi!” Lục lão tiên sinh vui mừng, khóe mắt còn lóe ra lệ quang, ông run run rẩy rẩy đứng lên, miệng không ngừng lặp lại, “Tốt rồi tốt rồi...”
Lục phu nhân chắp tay trước ngực, nước mắt trong nháy mắt rơi xuống, cảm tạ trời xanh.
Một y tá ôm em bé ra, cười với Lục phu nhân và Lục lão gia, nói: “Chúc mừng cả nhà, mẹ con đều bình an rồi!”
Lục Bắc Xuyên đi ra từ phòng sinh, sắc mặt trắng bệch.
*Bản edit chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@My_OwO) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*
Cơ hồ trong nháy mắt y tá xuất hiện, Lục phu nhân và Lục lão gia đã cùng nhau tiến lên, ánh mắt tràn đầy từ ái nhìn đứa bé đang nhu thuận ngủ trong tã lót.
“Đứa bé trông thật giống Bắc Xuyên,“ Lục lão gia cười híp mắt đùa nghịch với em bé, “Cháu ơi, cụ là cụ của cháu này, mở mắt ra nhìn cụ đi.”
“Cha à, cha xem đứa nhỏ này đi, cái mắt này, cái mũi này, cái miệng nhỏ này,... Giống như đúc Bắc Xuyên khi vừa mới ra đời! Đứa bé... đứa bé bao nhiêu cân vậy?”
Em bé vừa mới ra đời làn da và ngũ quan vẫn còn nhăm nhúm, ngay cả mắt cũng không thể mở ra nổi thì làm sao mà nhìn ra được giống nhau như đúc?
Y tá kia cười nói: “Lục lão tiên sinh, Lục phu nhân, em bé sáu cân bảy, rất khỏe mạnh.”
Ánh mắt Lục phu nhân nhìn chằm chằm đứa bé trong ngực cô y tá, một đứa bé nhỏ và yếu ớt như vậy, ngay cả chạm vào bà cũng không dám. Chỉ sợ nó giống như búp bê sứ, đụng một cái thì sẽ vỡ.
“Bây giờ chúng tôi phải đưa đứa bé đi giám hộ, người trong nhà có thể đi cùng được không ạ?”
Lục Bắc Xuyên thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ đi giám hộ trước đi, con ở lại đợi Trăn Trăn ra.”
Lục phu nhân liên tục gật đầu, nhắm mắt theo đuôi y tá đi giám hộ cho em bé.
Lục Bắc Xuyên tiếp tục kiên trì chờ ở ngoài phòng sinh.
Ít nhất là nửa giờ sau, Diệp Trăn lúc này mới được y tá đẩy ra.
Lục Bắc Xuyên cúi đầu xoa mái ướt tóc thấm ướt, nhẹ nhàng hôn lên trán Diệp Trăn, sau đó thấp giọng nói: “Vất vả rồi.”
***
Trải qua năm tiếng sinh, giờ phút này ngay cả sức để nâng đầu ngón tay lên Diệp Trăn cũng mất hết, sinh con xong còn chưa kịp nhìn một cái đã ngủ thiếp đi.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, một lần nữa tỉnh lại, toàn thân trên dưới đều cảm thấy sạch sẽ thoải mái, hiển nhiên là đã có người lau sạch giúp mình.
Lệch nghiêng đầu, liền đối mặt với một ánh mắt vẫn không hề chớp mắt nhìn cô.
“Tỉnh rồi à? Có thấy chỗ nào không thoải mái nữa không?”
Diệp Trăn không suy nghĩ nhiều như hắn, chỉ hỏi: “Con đâu?”
Lục phu nhân ôm em bé bên cạnh nghe vậy, cười nhẹ nhàng ôm đứa bé đến trước mặt Diệp Trăn, “Em bé ở đây!” Lục phu nhân nói: “Trăn Trăn, con yên tâm đi, em bé sáu cân bảy, rất khỏe mạnh.”
Diệp Trăn cưỡng ép chống lại mí mắt mỏi mệt nặng nề, giãy dụa ngửa đầu lên nhìn khuôn mặt đỏ rực nhăn nhúm của đứa bé.
Em bé rất ngoan, nằm trong ngực bà nội ngủ không nhúc nhích, nhìn bàn tay nhỏ nhắn của bé khiến nước mắt Diệp Trăn trong nháy mắt rơi xuống.
Đây chính là đứa bé cô cực khổ hoài thai mười tháng sinh ra, một miếng thịt rơi xuống từ trên người cô. Là thành quả mấy tiếng cô nằm trên bàn giải phẫu, đi vòng qua Quỷ Môn quan một lượt để sinh ra. Đây là bảo bối trân quý nhất của cô, đáng để cô dùng cả sinh mệnh để bảo vệ nó.
Cái gì mà nhân vật phản diện, cái gì mà tiểu thuyết, cái gì mà kết cục!
Cái gì Diệp Trăn cũng không thèm nghĩ.
Nếu có người dám làm tổn thương con của cô thì cô nhất định sẽ khiến cho người kia phải trả giá đắt!
Thế nhưng...
Diệp Trăn nhịn nửa ngày vẫn là nhịn không được, nhìn đứa bé một cái liền trực tiếp khóc lên.
Đứa bé cô cực khổ sinh ra, tại sao lại xấu như vậy!
***
Editor có lời muốn nói:
Phim “Điên thì có sao” hay ghê á mọi người:> có ai xem chưaa?
P/s: Chương này có nhiều từ ngữ liên quan đến việc sinh sản tui không chắc có dịch đúng không nữa, nếu sai mọi người cmt nhắc hộ tui nhó TvT