Editor: My
_____
Trong tiểu thuyết cũng không miêu tả quá nhiều về Lục gia, cho nên miêu tả về Lục phu nhân đã ít lại càng ít hơn. Dựa vào một vài dòng miêu tả, chỉ thấy được mẹ Lục là một người đàn bà chanh chua đóng giả làm một quý phu nhân mà thôi.
Từ xưa đến nay quan hệ mẹ chồng nàng dâu vẫn luôn là một câu đố chưa thể hóa giải, cộng thêm việc lúc trước vừa mới gả vào Lục gia, thái độ của Lục phu nhân đối với cô cũng rất lãnh đạm, cho nên tới bây giờ Diệp Trăn vẫn rất đề phòng Lục phu nhân.
Nhưng trong khoảng thời gian này mẹ Lục đối xử rất tốt với mình, cô vẫn luôn ghi nhận ở trong lòng.
Lúc Lục Bắc Xuyên trở về Lục gia là đã gần sáu giờ, hắn vừa vào cửa đã bị mẹ Lục gọi vào thư phòng.
“Mẹ hỏi con, Trăn Trăn mang thai một tháng, rốt cuộc là vì sao?”
Nghe vậy, Lục Bắc Xuyên thấp giọng hỏi: “Mẹ không nói cái gì với Trăn Trăn đấy chứ?”
Mẹ Lục trợn mắt nhìn Lục Bắc Xuyên một chút, “Làm sao? Nhìn mẹ trông giống như là loại đàn bà ác độc không hiểu chuyện lắm sao?” Bà chìm khẩu khí, “Tính cách của Trăn Trăn như nào trong lòng mẹ hiểu rất rõ, nó không phải là loại người sẽ làm ra loại chuyện như vậy. Con là con trai của mẹ, tính cách của con như thế nào trong lòng mẹ cũng rất rõ ràng, nếu như đứa bé Trăn Trăn đang mang thai không phải của con thì con sẽ cưới nó sao? Nói đi, đến cùng là có chuyện gì?”
Lục Bắc Xuyên thấp cười nhẹ một tiếng, nói thẳng ra chuyện mình đã sớm tỉnh lại cho Lục phu nhân nghe.
***
Từ lúc mang thai, Diệp Trăn cảm nhận được cơ thể mình có chuyển biến rõ rệt, càng ngày cô càng thích ngủ, lại dễ bị mỏi mệt. Từ lúc trở về nhà cô vẫn luôn ở trong phòng nghỉ ngơi, cầm lấy một quyển tạp chí vốn chỉ là dự định tùy tiện lật xem qua, kết quả sơ sẩy một cái liền ngủ thiếp đi luôn.
Lục Bắc Xuyên đẩy cửa vào, liền nhìn thấy Diệp Trăn ngủ ở trên ghế sa lon. Hắn đi qua đặt tạp chí sang một bên, sau đó khom người ôm Diệp Trăn đang ngủ say lên trên giường.
Vừa dính lấy giường trong nháy mắt Diệp Trăn liền tỉnh ngủ. Cô cau mày, ánh mắt lim dim nhìn Lục Bắc Xuyên, trong giọng nói vẫn còn mang theo lười biếng, giống như mèo con hừ hừ hai tiếng, “Anh trở về rồi à?”
*Bản edit chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@My_Twinkle) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*
Lục Bắc Xuyên hôn lên trán cô một cái, tay âu iếm vỗ vỗ trên bụng cô, nơi có một tiểu sinh mệnh vẫn chưa được hình thành.
Rốt cục căn biệt thự cũng không còn lạnh như băng nữa, giống như một núi băng lạnh giá quanh năm cuối cùng cũng tan chảy, khiến hắn nhớ mong được về nhà sớm.
“Hôm nay đến bệnh viện kiểm tra, kết quả thế nào?”
Diệp Trăn ngáp một cái, toàn thân uể oải, “Mới mang thai một tháng thì khám được gì.” Nói xong lại nhìn đồng hồ treo trên tường, nghi ngờ nói: “Tại sao anh lại trở về sớm như vậy? Công ty giờ rảnh rỗi lắm sao?”
Một năm qua Lục thị bị Lục Thiếu Nhân chèn ép quá sức, Lục Bắc Xuyên tiếp nhận công ty có thể nói như là đang tiếp nhận một đống cục diện rối rắm. Công việc nặng nề, loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, trên bàn luôn bày đầy văn kiện cần phải xử lý. Làm gì có khái niệm “rảnh rỗi”?
“Anh mang công việc về nhà, có còn buồn ngủ nữa không? Còn thì ngủ thêm đi.”
Diệp Trăn lắc đầu, “Bây giờ không thấy buồn ngủ nữa, anh có việc quan trọng thì đi làm trước đi.”
Tiếng điện thoại di động kêu lên, Lục Bắc Xuyên cầm điện thoại đứng ở trước cửa sổ nghe một hồi, sau đó mặt không chút thay đổi nói: “Việc của Tần Thiệu không cần hỏi lại tôi, sau khi thu mua công ty xong thì để anh ta rời đi đi.”
Dưới trướng tập đoàn Lục thị có không ít công ty đủ các loại ngành nghề. Trong tiểu thuyết nói sau khi Lục Bắc Xuyên tiếp nhận Lục thị, điều hành công ty ngày càng phát triển, sau đó hắn từng chút một càn quét mọi công ty xí nghiệp khác.
Lục Bắc Xuyên người này có dã tâm bừng bừng, chưa từng làm chuyện gì vô ích; nếu như đã làm thì sẽ phải làm tốt nhất.
Những năm đó hẳn nắm quyền Lục thị, đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp nhìn xuống, các công ty có máu mặt khác cũng bị hắn dẫm đạp dưới chân. Cũng chính bởi vì phong thái thuận ta thì sống nghịch ta thì chết này mà mang đến cho hắn vô số kẻ thù lớn và khiến Lục thị bị sụp đổ.
Sau khi nam chính trở về, anh ta liên lạc với những công ty xí nghiệp đã bị Lục Bắc Xuyên áp chế nhiều năm kia, đồng tâm hiệp lực tiến hành “càn quét” Lục thị, rốt cục khiến cho Lục thị từng chút bị hủy diệt.
Mắt thấy Lục Bắc Xuyên lại bắt đầu có phong thái này, Diệp Trăn bắt đầu lo lắng, đây không phải là đang chuốc thêm thù cho hắn sao? Cái hành vi tìm đường chết này tuyệt đối không thể tiếp tục!
Cô nhịn không được nói: “Anh không thể thu thập những người có năng lực chân chính đó dưới trướng mình được sao?”
Diệp Trăn biết, trong tiểu thuyết nói Lục Bắc Xuyên rất bảo thủ, nhưng hắn quả thật có năng lực. Nếu như không phải nam chính có ánh sáng hào quang thì dưới tình huống bình thường, Lục Bắc Xuyên và Lục thị cũng không có khả năng bị hủy diệt dễ dàng như vậy.
*Đọc tại trang chỉnh chủ mọi người nhó*
Lục Bắc Xuyên trầm mặc một lát, thản nhiên nói với người trong điện thoại di động: “Trước cứ như vậy đi, đợi chút nữa tôi sẽ gọi lại cho anh.”
Hắn để điện thoại di động xuống, nhìn Diệp Trăn ôn hòa nói: “Sao vậy?”
Diệp Trăn không hiểu những chuyện trên thương trường, nhưng cô biết, cái tên Tần Thiệu mà Lục Bắc Xuyên vừa mới đề cập đến trong điện thoại kia về sau sẽ trở thành một trong những uy hiếp lớn nhất của Lục thị.
Tần Thiệu dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trong vòng năm năm ngắn ngủi liền tăng giá trị bản thân lên nghìn vạn lần, cũng coi như là một truyền kỳ. Nếu như không phải do đợt khủng hoảng tài chính lần này ảnh hưởng thì cũng sẽ không luân lạc tới cái tình trạng bị thu mua như bây giờ.
“Tần Thiệu người này rất có năng lực, kết thêm một người bạn dù sao cũng tốt hơn kết thêm thù, anh và anh ta cũng không có thâm cừu đại hận gì, nếu như không thể triệt để đánh chết hắn thì dại gì lại kết thêm một kẻ thù lớn như vậy. Nếu hóa thù thành bạn, thêm một người trợ lực không phải sẽ tốt hơn sao?”
Ánh mắt Lục Bắc Xuyên hơi tối, “Em đã từng nghe nói về anh ta?”
Diệp Trăn gật đầu.
Tần Thiệu này đúng là có năng lực rất mạnh, bị Lục Bắc Xuyên luân phiên chèn ép nhưng vẫn có thể giãy dụa sống sót. Nếu kết hợp với Lâm Trạm thì sẽ trở thành một kích trí mạng lớn của Lục Bắc Xuyên.
Mà hết thảy chuyện đó đều là bắt nguồn tư dự án thu mua lần này của Lục Bắc Xuyên.
Một cái uy hiếp lớn như vậy, Diệp Trăn cảm thấy mình cần phải nhắc nhở Lục Bắc Xuyên một tiếng.
“Em đã từng nghe cha em đề cập qua về anh ta, không có ý gì khác, chẳng qua là em cảm thấy dạng người như anh ta nếu bị mai một thì có hơi đáng tiếc. Bây giờ anh ta chính là một bước ngoặt nguy hiểm, anh giúp anh ta một tay đi, tuy chỉ là tiện tay mà thôi nhưng ít ra cũng có thiện chí giúp người, giúp người cũng chính là giúp mình, cũng có hại gì cho anh đâu đúng không?”
Lục Bắc Xuyên nhìn cặp mắt trong suốt sáng ngời của Diệp Trăn, hơi dừng một chút, sau đó thấp giọng nói: “Được, tất cả đều nghe lời em.”
***
Editor có lời muốn nói:
Mọi người thi xong hết chưaaa?:>
Xem M/V mới của BlackPink chưaaaa nè?:>
https://www.youtube.com/watch?v=ioNng23DkIM
Trừi ưi tui nghe xong muốn rụng trứng wa” hjhj