Tối Manh Xuyên Qua

Chương 6: Chương 6: Cỡ nào nhiệt tình dân tộc !




Cổ Tiếu Tiếu cảm giác kinh nghiệm lần này giống như đi Tây thiên thỉnh kinh, bất quá Đường Tăng bị yêu ma trên núi bắt đi rồi, Trư Bát Giới, Sa tăng cũng đi tán gái (vớ vỉn, Sa Tăng như thế bao giờ???), mà Tĩnh Huyền Phong chính là đại sư huynh Tôn hầu tử, còn nàng chỉ có thể là con ngựa Tiểu Bạch… Còn có một việc vô sỉ! Tĩnh Huyền Phong vốn nói suông, chưa cho tìm nha hoàn hầu hạ nàng, theo Tĩnh Huyền Phong giải thích, nàng vốn thái độ không tốt nên không thể hưởng chiếu cố đặc thù, bất quá nàng cũng sớm đoán được tên cầm thú không bằng này muốn đùa với lửa. Bọn họ một hàng đại đội ngũ trèo đèo lội suối, chịu dày vò suốt mười ngày, rốt cục cũng tới quan ải – mục đích cuối cùng.

Đã không có xe ngựa, Tĩnh Huyền Phong đành phải mang theo Cổ Tiếu Tiếu ngồi chung một con ngựa, mà Cổ Tiếu Tiếu hoàn toàn không có tính tự giác của một tòa giả (người…ngồi nhờ), luôn miệng lải nhải lẩm bẩm suốt một đường, nói mệt mỏi thì gục xuống cổ ngựa mà ngủ, tỉnh ngủ lại tiếp tục lải nhải, cũng không quản Tĩnh Huyền Phong thích nghe hay không thích nghe, thậm chí nàng còn đem một đống bất đồng giữa xã hội hiện đại cùng cổ đại ra nói, Tĩnh Huyền Phong mới đầu còn phối hợp với nàng đáp lại vài câu, cuối cùng phiền, liền đem vải nhét vào lỗ tai, vô luận Cổ Tiếu Tiếu nói cái gì đi nữa, hắn đều là mặt không chút thay đổi.

“Ngươi nói ta là người thông minh, nhất định phải làm người mù sao?” Cổ Tiếu Tiếu than thở hỏi, nhưng đợi trong chốc lát phát hiện Tĩnh Huyền Phong không quan tâm mình, liền giật nhẹ cổ tay áo hắn tăng thêm âm lượng, “Ngươi mau trò chuyện theo ta, thật sự rất nhàm chán “

Lỗ tai Tĩnh Huyền Phong nhét vải, chỉ có thể nhìn thấy nàng há mồm nói chuyện, nhưng nghe không rõ nói cái gì, bất quá khẳng định là sự không đứng đắn, hắn câu được câu không ứng thanh, Cổ Tiếu Tiếu mày nhăn lại, mấy ngày nay Tĩnh Huyền Phong cư nhiên cũng chưa ép buộc nàng, có phải hay không đến hang ổ mới tiếp tục ngược a… Nàng nhưng là hao hết tâm lực liều mạng lấy lòng hắn, nói chuyện phiếm không phải sẽ tăng tiến cảm tình hai bên sao? Khả nàng như thế nào tổng cảm giác sau gáy có từng trận gió lạnh quật vào đâu?

Hắc hắc hắc hắc… Nếu không chính là Tĩnh Huyền Phong rốt cục cũng đã phiền nàng phiền đến trình độ nhất định , quỷ kế thực hiện thành công a.

Tĩnh Huyền Phong thấy cửa quan ải trước mắt, ra lệnh cho thị vệ đi theo dỡ binh khí trong tay xuống chờ tại chỗ, dẫn đầu ruổi ngựa hướng quan ải mà đi, “Vân quan ải” là yết hầu phía Nam của đất nước, ngoài quan ải chính là lãnh địa nước láng giềng, trong thành trừ bỏ dân chúng triều đại, còn lại hơn phân nửa là Miêu tộc, Thái tộc cấu thành, Tĩnh Huyền Phong vì tránh cho quân địch nóng lòng muốn do thám mà cải trang lẫn vào thành trì, cho nên đối với công việc kiểm tra xuất nhập quan phá lệ cẩn thận, mặc dù là binh lính quốc gia cũng không thể tự do mang võ trang vào thành.

Thị vệ trên thành, dưới thành thấy Tĩnh Huyền Phong đã đến quan hạ, đều nhịp quỳ thân hành lễ, hô vang khẩu hiệu hoan nghênh đến reung trời, “Cung nghênh Trấn nam vương, Trấn nam Vương phi hồi thành —— “

Cổ Tiếu Tiếu mặc dù nhìn không thấy, nhưng thật sâu cảm nhận được khí thế thanh âm ủng hộ của trăm vạn người, hư vinh trong lòng đang bay lên, nhiệt huyết đang sôi trào, lần đầu tiên hội cảm thấy làm Vương phi đủ suất!

Cổ Tiếu Tiếu đột nhiên nhớ tới đại điển khai quốc, đắc ý vênh váo một tay chống eo, một tay vươn về phía trước phất tay áo, tùy theo đầy nhịp điệu hô to, “Ống… —— các ngươi vất vả rồi —— ” (kiểu như star vẫy tay chao fan ý =)))

“…” Tĩnh Huyền Phong nhất thời xoá sạch tay nàng, nhỏ giọng cảnh cáo nói, “Ngươi phóng cho ta điểm quy củ, có được không? !”

“A? Nga…” Cổ Tiếu Tiếu nhu nhu mu bàn tay buông dọc thân thể, “Kỳ thật bọn họ còn chưa nói làm người dân phục vụ đâu”

“Bổn vương lần cuối cùng cảnh cáo ngươi, vào thành nếu còn dám làm những chuyện mất mặt xấu hổ, bổn vương bảo đảm cho ngươi không thấy được thái dương ngày mai “

Cổ Tiếu Tiếu thành khẩn gật gật đầu, “Ân, ta là người mù “

Tĩnh Huyền Phong tức giận đến giơ quyền lên đầu, Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy quyền phong chuẩn bị đánh úp lại, nhất thời ôm lấy đầu cầu xin tha thứ, “Ngài trước mặt nhiều người như vậy đánh ta sẽ tổn hại đến hình tượng Vương gia cao lớn a”

Tĩnh Huyền Phong cố giữ lấy bàn tay đang kẽo kẹt rung động, “tam thiên bất đả, thượng phòng yết ngõa (lâu ko đánh thì thấy khó chịu), xem ra bổn vương gần đây đối với ngươi rất nhân từ !”

CổTiếu Tiếu vội vàng giúp hắn thuận thuận ngực, không để mất thời cơ nói, “Khí đại thương thân, chờ vào thành, ngài liền đem ta hướng tiểu hắc phòng (chẹp, tức là thất sủng ý), tùy tiện cho ta cà lăm là được, sau đó ba năm năm cũng đừng quan tâm ta, thật tốt “

“Ý kiến hay” Tĩnh Huyền Phong mâu trung xẹt qua một tia cười quỷ dị, tức khắc giơ lên cương ngựa vọt vào quan ải ——

Bọn họ vào thành không lâu, Cổ Tiếu Tiếu liền nghe đến bốn phía tràn đầy mùi hoa, tiếng động phía trước như một mảnh khua chiêng gõ trống náo nhiệt phi phàm, nàng tò mò vươn cổ ra, “A a… Dân chúng thực ủng hộ ngươi, xem này mỗi tiếng mỗi tiếng Vương gia kêu thực lớn, mau đi qua đó”

Tĩnh Huyền Phong nhìn về phía đường hẻm đứng đầy dân chúng Thái tộc… Hôm nay vừa vặn là ngày lễ hội tạt nước, giờ phút này vô luận nam nữ già trẻ trong tay đều đang cầm một chậu nước chuẩn bị nghênh đón bọn họ, Tĩnh Huyền Phong mân mím môi, liếc mắt nhìn qua Cổ Tiếu Tiếu, mâu trung giương lên một tia khoái cảm trả thù, này mấy trăm chậu nước hắt lên tiểu thân thể này chỉ sợ ngay cả ruột đều giặt sạch, một chỗ cũng không thể bẩn!

Nghĩ vậy, Tĩnh Huyền Phong lén lút mang theo mũ giáp, rồi sau đó trịnh trọng nói chuyện lạ, “Bổn vương cho dân chúng đất để an cư lạc nghiệp, dân chúng kính yêu bổn vương tự nhiên đối phi tử của bổn vương cũng đồng dạng kính yêu, bất quá, phương thức biểu đạt có điểm nhiệt tình, ngươi liệu có thể vui vẻ nhận lấy?”

Cổ Tiếu Tiếu cao hứng phấn chấn trở lại cười to, “Nhiệt tình? Ta liền thích nhiệt tình , muốn bắt tay hay ôm sao?”

“Kia cũng không cần, chỉ cần ngươi bảo trì mỉm cười là được “

“Không thành vấn đề, như vậy được không? …” Cổ Tiếu Tiếu lộ ra triển lãm một loạt răng nanh cho Tĩnh Huyền Phong xem, Tĩnh Huyền Phong không thể nhịn được nữa bật cười, “Đi, liền bảo trì biểu tình như thế này…” Lời còn chưa dứt, hắn đã hướng đường hẻm Thái tộc dân chúng hoan nghênh chậm rãi đi trước ——

Cổ Tiếu Tiếu nghe được thả liên tiếp tiếng hoan hô tăng vọt, vẻ mặt tươi cười gật đầu trái phải cảm tạ… Nháy mắt! Đột nhiên từ trên trời rơi xuống mấy cái cột nước theo bốn phương tám hướng hắt đến… Cổ Tiếu Tiếu nhất thời tươi cười chưa kịp ngậm lại, mồm miệng cũng hàm chứa toàn là nước, trừ bỏ lau mặt cái gì cũng làm không được, lại loạng choạng nghe được tiếng cười to của Tĩnh Huyền Phong vui sướng khi thấy người gặp họa ——

“Khụ khụ… Đừng…” Cổ Tiếu Tiếu vì nói ra một chữ “Đừng”, liền phải trả giá bằng ba ngụm nước lớn trôi tuột vào bụng, Tĩnh Huyền Phong nghiêng đầu nhìn về phía nàng biểu tình so với cương thi còn khó coi hơn, thân thể ướt sũng, không khỏi “Hảo tâm” nhắc nhở nàng, “Vương phi, ngươi xem dân chúng nhiều nhiệt tình như vậy, ngươi có phải hay không cũng vui vẻ thay bổn vương? Ha ha —— “

Cổ Tiếu Tiếu không dám nói lời nào, nhắm chặt miệng vẻ mặt run rẩy, trách không được vừa rồi tên mặt người dạ thú này lại cùng nàng tâm sự, nguyên lai là đi qua lễ hội hắt nước, tên vương bát đản!

Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện cười cũ, một khách du lịch cũng vô tình đi qua một cái lễ hội tạt nước, bỗng một chậu nước từ trên trời giáng xuống, khiến khách du lịch đó nhất thời chửi ầm lên, “Ai TM (chửi tục ý) hắt ta? !” Dân bản xứ phi thường không hài lòng với thái độ của khách du lịch, kiên nhẫn nói cho hắn đây là phong tục địa phương, đại biểu nhân dân Thái tộc đang chân thành chúc phúc cho nhau, khách du lịch vừa nghe lời này lại mắng to, “Kia cũng không thể hắt nước sôi a!”

Cổ Tiếu Tiếu kỳ thật bây giờ còn tính may mắn, hoàn hảo không phải nước sôi, nếu không ngay cả ngũ tạng lục phủ đều bị nấu chín .

“Vương phi đẹp quá a, tiên nữ hạ phàm a ——” một thanh âm cực độ dễ nghe như “Âm thanh của tự nhiên” chui vào lỗ tai Cổ Tiếu Tiếu, nàng lấy hết mười phần sức mạnh đối nơi phát ra thanh âm, lệ nóng quanh tròng vẫy vẫy tay, này là ai a? Như vậy biết hàng, hắc hắc…

Tĩnh Huyền Phong cũng đang nhìn lại, “Người vừa nói chuyện quần áo không chỉnh… Hình như là một người điên” vừa dứt lời, chỉ nghe người nọ lại cao hứng phấn chấn hô một câu, “Mọi người nhìn xem, Đổng Vĩnh đại ca cũng đến đây —— “

“…” Cổ Tiếu Tiếu ngón tay cương ở giữa không trung, nàng kiên quyết tin tưởng người nọ trong một khắc nhận thức nàng kia là thanh tỉnh !

Tĩnh Huyền Phong cảm giác mình sắp cười đến vỡ bụng, Cổ Tiếu Tiếu biểu tình dữ tợn hướng hắn làm thủ thế quốc tế , Tĩnh Huyền Phong vừa cười vừa hỏi, “Ngươi này động tác giơ lên ngón giữa là có ý gì?” (đề phòng trẻ con ko bik ta nói luôn có nghĩa là fuck =))

Cổ Tiếu Tiếu nghiến răng nghiến lợi nói, “Đại biểu ta yêu ngươi “

Tĩnh Huyền Phong nghe vậy liền ngẩn ra, “Ngươi yêu ta?”

Cổ Tiếu Tiếu nghe khẩu khí hắn thập phần nghi ngờ, tức khắc tự bào chữa nói, “Kỳ thật nó biểu đạt ý tứ rất rộng nha, chính là một loại hành động tỏ vẻ hữu hảo, ở nhà chúng ta sự dụng thủ thế này thực phổ biến “

“Phải không?” Tĩnh Huyền Phong học theo giơ lên hai tay ngón giữa, vui vẻ hướng mặt ra bốn phía dân chúng khoa tay múa chân một vòng.

Dân chúng thấy Trấn Nam Vương làm động tác này lại còn biểu tình đặc biệt sung sướng, ở dưới nhất thời hô ứng, không hẹn mà cùng hướng hắn giơ lên ngón giữa.

Mà Cổ Tiếu Tiếu bị nước hắt tới hết một vòng lại một vòng, hồn nhiên không biết chính mình trong lúc nhất thời xúc động, khiến cho toàn dân một hồi hăng hái mắng chửi nhau.

———— lúc này, ở giữa dân chúng Thái tộc hỗn tạp, có vài người lén lút, thừa dịp đám đông biển người hỗn loạn rời khỏi “Vân thành” ————

Đoàn người theo đuôi Tĩnh Huyền Phong từ lúc trở lại kinh thành, chính là con cháu Thái tộc, bốn năm trước, năm ấy Tĩnh Huyền Phong mười chín tuổi dẫn mười vạn đại quân công phá thành trì này , mà quốc vương trong lúc cùng Tĩnh Huyền Phong đại quân giao chiến, bất hạnhtrúng phải loạn tiễn bỏ mình, Thái gia vương triều đảo điên, Tĩnh Huyền Phong vào thành sau chẳng những không khi nhục nhân dân Thái tộc, còn hướng dân chúng giảm bớt các hạng thuế má, Tĩnh Huyền Phong mệnh lệnh toàn thể binh lính sau khi vào thành không thể lạm sát kẻ vô tội, hơn nữa tù binh trong thành, nếu muốn rời đi, tuyệt không ngăn trở. Chiến tranh đối với dân chúng cùng khổ mà nói giống như ngập đầu tai ương, mà bọn họ chính là muốn bình an cả đời, lại càng không nguyện rời đi nới ở quen thuộc, cho nên, cử chỉ khoan hồng độ lượng này của Tĩnh Huyền Phong đã chiếm được sự ủng hộ của các dân tộc thiểu số, mà bốn năm sau, Tĩnh Huyền Phong đã đem Vân thành thống trị gọn gàng ngăn nắp, dân chúng cơm no áo ấm an cư lạc nghiệp, trở thành thành trì duy nhất triều đại giàu mạnh ngay cả một tên khất cái cũng không có.

Bất quá, sau khi Thái thị vương tộc diệt vong, vẫn là có một đại bộ phận dân chúng Thái tộc không muốn cúi đầu xưng thần, mà bộ phận này đi theo tân tiền nhiệm quốc vương rời đi, mặc dù không có cam lòng, nhưng triều đình quân lực cường đại vô lực chống cự, bị bắt cắt đất, di chuyển tới vùng lãnh thổ tự lập phong vương —— phong quốc, “Tây long quốc “

Tây long quốc, quốc vương —— Tây Bằng Đinh Luân thống lĩnh, dùng bốn năm xây dựng gia viên, trọng tổ quân đội, tuy chỉ trong vài năm ngắn ngủi, lại trở thành một thế lực đối địch mới mà triều đình không thể coi thường.

Quốc vương Tây Bằng Đinh Luân mới 24 tuổi bề ngoài có một gương mặt ôn nhuận nhu hòa như ngọc, mà da thịt tiểu mạch rắn chắc tràn đầy sức sống (mĩ nam a), hắn có cơ trí nhạy bén, trước mặt người khác nói không nhiều lắm, bất quá, bên trong công việc lớn nhỏ đều đã bày mưu nghĩ kế.

Đại thần Tây lý tất cung tất kính hành lễ, “Quốc vương, theo mật thám báo lại, Tĩnh Huyền Phong đã cùng tân hôn thê tử trở lại Vân thành, dân chúng tiếng hô như trước tăng vọt, mà Tĩnh Huyền Phong dọc theo đường đi cùng tân hôn thê tử như hình với bóng, nhìn như cảm tình rất tốt ” (haizzz, nằm trong chăn mới bik chăn có rận a)

Tây Bằng Đinh Luân ngồi xổm giữa vườn hoa, ngón tay vẫn còn dính đầy đất…Nhược điểm Tĩnh Huyền Phong rốt cục cũng đến đây, hắn cũng không nhanh không chậm nói, “Tốt lắm, giữ nguyên kế hoạch mà làm “

“Ân, thưa đại vương tôn quý” đợi đại thần rời đi, Tây Bằng Đinh Luân phủi phủi bụi đất đầu ngón tay chậm rãi đứng dậy, ánh mắt dừng ở Phía Vân thành, trong ánh mắt ôn nhu xẹt qua một tia hàn ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.