Cô nói xong mấy chữ này, Thẩm Quyện vẫn duy trì tư thế đứng đằng kia, nửa điểm phản ứng cũng không có.
Sau tầm năm, sáu giây, Lâm Ngữ Kinh đã có thể cảm giác được vành tai của mình đang bốc cháy vùn vụt. Ngọn lửa lan đến đầu tai, gò má theo đó cũng hơi nóng lên.
Cô không biết hiện giờ mặt mình có hồng hay không, nhưng cô vừa mới trêu chọc một tay chơi thành thạo lão luyện như kia, lúc này không thể nao núng được.
Lâm Ngữ Kinh nói xong liền quay người nhanh chân bỏ chạy, cũng không dám nhìn xem Thẩm Quyện đang có phản ứng gì.
Đoạn đường này là một khu phồn hoa, ra khỏi ngõ cũ chính là một khoảng rộng rãi sáng sủa. Trên người cô khoác áo khoác của Thẩm Quyện, men theo ven đường mà đi, đi một hồi lâu, mới hồi thần lại.
Cô len lén quay đầu liếc mắt nhìn lại. Phía sau không có ai, Thẩm Quyện không đuổi theo.
Cậu ta vậy mà không hề đuổi theo.
Không có một xíu nào giống với phim truyền hình như vậy, chẳng trách không được làm vai nam chính.
Xùy.
Lâm Ngữ Kinh đúng là thực lòng không muốn yêu đương.
Không có nguyên nhân gì khác, cô chỉ đơn thuần cảm thấy những chuyện thích gì đó, yêu gì đó không đáng tin cậy.
Bộ quần áo mà khi đó tôi rất thích, không tiếc vay mượn để mua, sau khi mua về rồi liền không thích nữa. Mua thỏi son có màu mình thấy cực đẹp, mấy ngày sau sẽ cảm thấy cũng chỉ có vậy thôi. Theo đuổi thần tượng thì ba ngày hai bữa lại đổi một ông xã.
Kết hôn đã nhiều năm, nói một tiếng chia tay là chia tay. Tình cảm bồi đắp nhiều năm như vậy, thậm chí con cái cũng đã có, cũng không chống đỡ được nỗi chán ghét khổng lồ mỗi khi nhìn nhau.
Tình cảm nói thay đổi là thay đổi ngay, không ai có thể bảo đảm cái gì.
Huống chi là, lứa tuổi... ngây ngô mơ hồ.
So ra mà nói, ở thời điểm này của cô, những thứ thực tế có thể nắm được trong tay, ví dụ như điểm số gì đó, càng khiến người ta có thể an tâm hơn một chút.
Thế nhưng người này là Thẩm Quyện.
Trong lòng Lâm Ngữ Kinh lần đầu tiên xuất hiện hai trăm vạn thứ xoắn xuýt.
Cô muốn không để ý đến, nhưng lại không thể sảng khoái như vậy. Trong lòng niệm một vạn lần đại pháp liên quan gì tới tôi, nhưng vẫn sẽ không khống chế được mà bị cậu ảnh hưởng, bị cậu hấp dẫn, bị cậu kéo đến gần.
Vậy thì thử xem sao.
Làm gì có chuyện nào là trăm phần trăm chắc chắn, thi đại học còn có khả năng đau bụng bỏ lỡ kia mà.
Không thích yêu đương, nhưng lại thích cậu.
Không muốn tin vào chuyện tình yêu chó má gì đó, nhưng lại muốn tin cậu một lần.
Bởi vì đối tượng là cậu, nên cho dù trong lòng không mấy chắc chắn, tớ cũng muốn thử một chút xem.
Thực sự là một tiểu girl dũng cảm.
Trong lòng Lâm Ngữ Kinh lặng lẽ khích lệ chính mình một phen.
Dũng cảm! Đối mặt! Yêu sớm!
... nhỉ.
Lúc trở về chưa tới mười một giờ. Buổi tối gió lớn, Lâm Ngữ Kinh bước đi rất nhanh. Cái áo khoác này của Thẩm Quyện rất dày, nhưng mắt cá chân của cô vẫn hở ra bên ngoài, sau khi vào cửa run lên lập cập.
Vừa bước vào liền cảm thấy có gì đó sai sai.
Lâm Ngữ Kinh cởi giày, đi vào nhà, quét mắt một vòng cũng không phát hiện ra chỗ nào không đúng.
Sàn nhà vẫn sạch bong như vậy, đèn đóm vẫn sáng sủa như vậy, kim đồng hồ của đồng hồ để sàn to lớn chỉ hướng 11, đồng hồ quả lắc tình tịch, tình tịch, im lặng đung đưa.
Gần mười một giờ rồi.
Vì sao đèn của phòng khách vẫn sáng.
Thông thường sau bữa cơm tối, mỗi người liền trực tiếp đi về phòng mình, chưa từng nán lại phòng khách giao lưu tình cảm gì đó.
Đại não Lâm Ngữ Kinh đình trệ nửa giây. Ngay sau đó liền nhìn thấy ở mặt sau sô pha, chậm rãi chậm rãi, trồi lên một cái đầu.
Phó Minh Tu sâu kín nhìn cô: “Về rồi?”
Lâm Ngữ Kinh: “...”
Phó Minh Tu nói: “Cô còn biết quay về?”
“A.” Lâm Ngữ Kinh đứng yên tại chỗ, có hơi ngớ ra, “A, Phó... ca?”
“Phó ca.” Phó Minh Tu nhìn cô, “Sao vậy, cô còn muốn gọi tên đầy đủ của tôi sao?”
Lâm Ngữ Kinh phục hồi tinh thần, bỗng nhiên có loại cảm giác bản thân vừa mới vụng trộm về liền bị bắt gặp.
Tôi đây vừa mới yêu sớm luôn đấy!
Ngài sao lại chuẩn xác thế chứ!
Cô không được tự nhiên hắng giọng một cái: “Sao anh còn chưa ngủ thế.”
“Tôi cảm thấy mình cần phải nhắc nhở cô một chút.” Phó Minh Tu nhìn cô, nói, “Phòng của cô, ban công hướng ra tiền viện (sân trước) nhỉ.”
Lâm Ngữ Kinh dè dặt gật gật đầu: “Vâng.”
Phó Minh Tu cũng gật gật: “Vậy phòng của tôi, có lẽ cùng một hướng với cô đấy.”
Lâm Ngữ Kinh: “...”
Sắc mặt Lâm Ngữ Kinh thay đổi.
“Không sai, xem ra cô đã nghĩ đến rồi.” Phó Minh Tu nói, “Chính vì vậy, ban công của tôi cũng hướng ra tiền viện, hướng ra cổng lớn, hướng ra lối vào cửa chính. Cô ngày nào cũng nửa đêm chạy ra ngoài làm tôi còn tưởng cô đi tìm bạn trai nhỏ đấy, kết quả nghe được ý nghĩ của cô hai ngày trước, cô vẫn còn chưa theo đuổi được người ta?”
Lâm Ngữ Kinh: “...”
Lâm Ngữ Kinh há miệng, muốn giải thích cho mình hai câu, thế nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nói gì cho phải.
Qua nửa ngày, cô mới ấp a ấp úng nói: “Tôi cũng không phải nửa đêm nào cũng chạy ra ngoài...”
Phó Minh Tu giơ ba ngón tay ra: “Theo như tôi phát hiện, ba lần.”
“...”
Nội tâm Lâm Ngữ Kinh nói: Con mọe nó tôi đi ra ngoài có tổng cộng ba lần thôi sao?!
Cô thở dài: “Anh muốn nói cái gì, nói đi.”
Lâm Ngữ Kinh đã chuẩn bị xong sẽ bị Phó Minh Tu nhân việc này bắt bẻ cô một trận.
Dù sao cũng sẽ không có chuyện tốt gì.
“Không có gì khác muốn nói cả, cô không phải em gái ruột của tôi, tôi không quản được.” Phó Minh Tu nói, “Nhắc nhở cô một câu, một con nhóc như cô, chọn đàn ông phải thận trọng.”
Lâm Ngữ Kinh ngẩn người, ngẩng đầu lên.
Phó Minh Tu ra ví dụ, biểu cảm vô cùng bất mãn: “Như loại này, nửa đêm nào cũng gọi cô ra ngoài, là đã không thể chấp nhận rồi.”
Lâm Ngữ Kinh không biết nên giải thích thế nào, nếu như trước hôm nay, cô còn có thể sức lực dư dả mà nói một câu “Không phải, tôi không có bạn trai, chỉ là một người bạn bình thường.”
Vì để tăng tính chân thực một chút, cô thậm chí còn có thể bồi một câu “Còn là một đứa con gái.”
Thế nhưng hôm nay cô có chút chột dạ.
Cho nên cô gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Anh trai, em cảm thấy anh nói đúng, ngày mai em sẽ nói chia tay với cậu ta.”
Phó Minh Tu: “...”
Phó Minh Tu cảm thấy mình như một nhân vật phản diện chia rẽ đôi tình nhân, nói thêm: “Tôi cũng không nói muốn để bọn cô...”
“Anh không cần nói nữa.” Lâm Ngữ Kinh vội vã lên lầu gửi tin nhắn cho Thẩm Quyện, không muốn dây dưa với anh ta nữa, lấy điện thoại ra đi lên lầu, nhanh nhảu nói, “Bây giờ em liền nói chia tay với cậu ta, anh trai ngủ ngon.”
Phó Minh Tu: “...”
*
Thẩm Quyện bắt đầu yêu đương được nửa giờ vẫn còn chưa biết mình lúc này đã bị bạn gái đơn phương chia tay. Cậu đứng trong gió thu lạnh lẽo có lẽ đã hơn một tiếng đồng hồ.
Cô gái nhỏ nhoài đến ghé vào tai cậu, trêu chọc nói một câu bạn trai liền vội vã chạy đi, Thẩm Quyện cũng còn chưa kịp phản ứng.
Trong ba phút đầu tiên, trong đầu của cậu toàn là “Vừa nãy mới xảy ra cái gì“.
Thẩm Quyện vốn cứ nghĩ bọn họ chỉ trò chuyện thẳng thắn thôi.
Lâm Ngữ Kinh vừa hỏi hai vấn đề đó ra, không khí liền giống như bị đông lại.
Cậu không biết trả lời cô thế nào, muốn nói điều gì, cũng cảm thấy lúc này đây, ngôn từ gì đó thực sự quá nghèo nàn.
Có rất nhiều chuyện chỉ dùng lời nói thôi, thì không cách nào khiến người ta tin tưởng được.
Thẩm Quyện không vội, cậu có thể đi từ từ.
Chờ cô trưởng thành, chờ cô thi đại học, chờ cô tốt nghiệp.
Kết quả Lâm Ngữ Kinh vừa quay đầu lại chính là một câu bạn trai.
Ông chủ Thẩm trực tiếp bối rối. Sống mười tám năm, cậu từng tiếp thụ không ít thủ đoạn theo đuổi của con gái, cũng chưa từng thấy loại con đường này.
Cô là có ý gì?
Chính là ý muốn... cùng nhau?
Quá trình này thoáng qua trong đầu, tốc độ rất nhanh, sau khi Thẩm Quyện kịp phản ứng lại nghiền ngẫm một chút về Lâm Ngữ Kinh trước khi hỏi, cái gì dẫn đến vấn đề này.
Bạn gái nhỏ mười sáu tuổi.
Loại xao động hạn chế tuổi không biết xấu hổ đó thì không cần nghĩ đến, tạm thời bỏ qua.
Mười sáu tuổi có thể hôn một cái không?
Không thể hôn nhè nhẹ một xíu sao?
Có thể bị đánh không?
Cô có thể, không muốn không?
Dù sao tối nay mình ôm có mấy phút mà cô đã nhịn đến rất miễn cưỡng.
Nếu là miễn cưỡng, thì bỗng nhiên lại như vậy, là vì sao.
Lâm Ngữ Kinh mới bắt đầu —— phải nói là cho tới nay, thái độ cự tuyệt đều rất rõ ràng, đột nhiên xuất hiện chuyển biến như này là vì sao.
Là vì cậu nói chuyện Lạc Thanh Hà sao?
Thời điểm này hầu hết mọi người đều đã ngủ. Đèn đường dựng nơi xa, ánh sáng chiếu đến mờ nhạt, ánh đèn trong sân nhỏ phía sau cậu trở thành nguồn sáng chủ yếu.
Thẩm Quyện không mặc áo khoác, cứ như thế đứng dựa vào cổng, cảm thấy hơi lạnh lần theo đầu ngón tay chui lên trên.
Cậu đứng một lúc, nhớ đến chuyện Lâm Ngữ Kinh đã nói về đến nhà sẽ gửi tin nhắn cho cậu, quay người đi vào phòng, lấy điện thoại từ dưới miếng lót sô pha, lướt mở ra, nhìn thấy một tin nhắn thoại của cô.
Thẩm Quyện dừng một chút, mở ra. Bên kia yên lặng, sau hai giây trống không, âm thanh của cô truyền tới: “Tôi về nhà rồi.”
Âm sắc rất êm, khe khẽ, gãi tim người ta đến hơi ngứa ngáy.
Thẩm Quyện im lặng một lúc, đáp lại một chữ “Ừ“.
*
Đối với chuyện sau khi yêu đương sẽ làm gì, Lâm Ngữ Kinh cũng chưa từng nghĩ đến, chủ yếu là cô cảm thấy Thẩm Quyện sẽ suy nghĩ.
Người này lớn lên mang một tấm mặt nhìn dày dặn kinh nghiệm, lại còn đầy rẫy mấy trò cợt nhả. Vì vậy nên tuy chưa từng hỏi qua, cũng khiến Lâm Ngữ Kinh rất tự nhiên cảm thấy cậu ấy maybe là đã từng có tiền nhiệm.
Kết quả người này đáp lại cô một cách hết sức lạnh nhạt.
Lâm Ngữ Kinh trở về phòng gửi tin nhắn cho cậu, thậm chí cũng đã tắm rửa sạch sẽ đi ra rồi, mới nhận được một câu hồi âm của cậu.
Chỉ có một chữ.
—— Ừ.
Sau đó thì hết rồi.
Vốn dĩ Lâm Ngữ Kinh muốn tán gẫu thêm với cậu hai câu, quay người đi sấy tóc rồi nằm lên giường, cầm điện thoại lên định nói chuyện, lại nhìn thấy cậu gửi tiếp một tin đến đây: [ Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.]
Lâm Ngữ Kinh chớp chớp mắt, liếc nhìn đồng hồ, thời gian vốn định tán gẫu với bạn trai mới nhậm chức trở nên trống không. Cô dứt khoác bò dậy, trở lại ngồi trước bàn làm cho xong bài tập vật lý trước khi đi chưa làm hết kia.
Sau khi kết thúc thi giữa kỳ còn một lần thi tháng, sau đó chớp mắt sẽ đến kỳ thi cuối kỳ. Bài tập cần làm đã làm xong, cũng không thể quên ôn tập và đề nâng cao.
Hơn nữa tuần sau Lâm Chỉ sẽ đến, hôm nay có quá nhiều chuyện, cô cũng suýt nữa đã quên.
Cái này đại khái là bóng ma từ nhỏ đến lớn gì đó, dẫn đến khi cô nhớ tới Lâm Chỉ sẽ đến, đột nhiên cảm giác thấy áp lực phả vào mặt.
Sau cuộc thi giữa kỳ lần trước, điểm số của mấy người lớp thí nghiệm 1 đều ghìm cô sát nút. Buông lỏng như thế rớt khỏi hạng hai cũng có thể lắm.
Lâm Ngữ Kinh dừng bút một chút, thở dài.
*
Sáng ngày thứ hai Lâm Ngữ Kinh bị chuông điện thoại đánh thức.
Cô thậm chí còn không nhớ rõ mình đã ngủ lúc nào, nằm ỳ trên giường học bài viết tiếng Anh, học tới học lui liền đi vào mộng đẹp, hơn nữa còn ngủ rất thành thật, một giấc mơ cũng không có.
Thời điểm tỉnh lại sách tiếng Anh bị ép một nửa dưới người, quấn chung với chăn. Lâm Ngữ Kinh nhắm mắt lại, mò điện thoại tứ tung, mò mẫm đến nửa ngày, mới tìm được ở góc giường.
Cô vùi mặt vào gối, điện thoại di động kề sát bên tai: “Hửm...”
Đầu dây bên kia yên tĩnh một lúc, sau đó âm thanh của Thẩm Quyện truyền tới: “Rời giường nào, bạn gái.”
“...”
Lâm Ngữ Kinh tỉnh táo trong nháy mắt.
Cô “Xoạt” một cái mở mắt ra, tối hôm qua lúc ngủ rèm cửa sổ mới kéo một nửa, ánh sáng tràn ngập trong phòng.
“A...” Lâm Ngữ Kinh chống mặt giường ngồi dậy, âm thanh còn mang theo vẻ lờ mờ buồn ngủ, chậm rì rì, kéo dài rất dài, “À.”
Thẩm Quyện bên kia bật cười một tiếng: “Chưa tỉnh ngủ?”
“Tỉnh rồi.” Cô ngáp một cái, thành thành thạo thạo nói, “Bạn trai, chào buổi sáng, cậu dậy sớm như thế sao?”
“Tớ đang mua cơm nếp cuộn cho cậu.” Thẩm Quyện nói, “Tỉnh rồi đến đây chứ?”
“... A?” Lâm Ngữ Kinh ngừng một chút, “Đến sao...?”
Thật ra trong quãng thời gian gần đây, Lâm Ngữ Kinh ngày nào, ngày nào cũng ăn cơm nếp cuộn cậu mua, bây giờ nghe thấy ba chữ này lập tức theo phản xạ có điều kiện mà không còn chút khẩu vị nào.
Đặc biệt là ba cái lòng đỏ trứng muối, cô thật sự sắp ăn đến ói ra.
Sau đó cô liền nghe thấy Thẩm Quyện nói tiếp: “Thêm ba cái lòng đỏ trứng muối.”
Lâm Ngữ Kinh: “...”
Lâm Ngữ Kinh có chút tuyệt vọng.
Thế nhưng cô cũng không muốn trực tiếp từ chối bạn trai mới nhậm chức cho lắm, đặc biệt là thể loại như Thẩm Quyện này, lúc đi học thì ngủ thẳng đến tiết thứ ba mới tỉnh, vậy mà sáng sớm chủ nhật lại đi mua bữa sáng cho cô.
Một cơm nếp cuộn trứng muối, cần sáu đồng.
Thêm ba cái lòng đỏ trứng muối, vậy phải thêm vài đồng nữa.
Mỗi sớm đều như vậy, tích lũy theo tháng ngày, đối với Thẩm Quyện mà nói hẳn cũng là một khoản tiền lớn.
Lâm Ngữ Kinh cảm thấy mình thực sự không thể nhẫn tâm, cứ nhìn bạn trai nghèo túng của cô tiêu xài vô độ như thế, mà vẫn ngồi yên không để ý đến.
Ăn bánh dầu bánh quẩy gì đó, không phải cũng rất tốt sao?
Cô nói một cách uyển chuyển: “Tớ cảm thấy mỗi sáng đều ăn cơm nếp cuộn ba cái lòng đỏ trứng muối như thế, đối với cậu... không phải, với chúng ta mà nói, có chút —— “
Lâm Ngữ Kinh cân nhắc tìm từ một lát: “Xa xỉ.”
Thẩm Quyện đầu bên kia im lặng quỷ dị một quãng thời gian thật dài.
Cậu không biết Lâm Ngữ Kinh rốt cuộc đã nghĩ như thế nào, là cái gì khiến cô cố chấp mà kiên định cho rằng cậu nghèo túng như thế.
Hay là cô chỉ là không muốn ra ngoài ăn sáng với cậu, tìm một cái cớ.
Thẩm Quyện đứng tựa vào bức tường cạnh cửa sổ quán cơm nếp cuộn, híp híp mắt, dài giọng nói: “Tối hôm qua tớ không cách nào ngủ được.”
Lâm Ngữ Kinh loạn tim: “Cậu sao lại không ngủ?”
“Không kịp phản ứng. “ Thẩm Quyện nhàn nhạt nói, “Chưa đến bạn bè, liền thành bạn gái như thế làm tớ có chút lờ mờ, tớ liền gọi...”
Thẩm Quyện dừng một chút, “Điện thoại cho ba tớ ở thôn Lá Sen xa xôi.”
Lâm Ngữ Kinh: “...?”
Thẩm Quyện nói tiếp: “Hỏi ông một phen xem thời điểm ông với mẹ tớ bên nhau, đã dẫn bà đi ăn cái gì. Ba tớ nói ngày đầu tiên bọn họ bên nhau, ông tự mình làm một cuộn cơm nếp cuộn gia truyền, sáng sớm năm giờ đưa đến cửa nhà mẹ tớ.”
“...??”
Lâm Ngữ Kinh đã không còn biểu cảm: “Sau đó thì sao.”
“Sau đó thì tình cảm của bọn họ luôn tốt đẹp đến bây giờ, mỗi ngày cho heo ăn các loại gì đó.” Thẩm Quyện thờ ơ nói, “Nhờ phúc của cơm nếp cuộn gia truyền, bần cùng nhưng hạnh phúc.”
“...”
Đây thật đúng là.
Một câu chuyện tình yêu cảm động.
Lâm Ngữ Kinh không biết tại sao Thẩm Quyện có thể tự nhiên mà nói ra điều này như thế, vừa nghe là biết ngay đang nói dối. Đáng sợ nhất chính là cái ngữ khí bình tĩnh lại chân thật của cậu ta, vậy mà có một thoáng đã suýt nữa làm cô tin là thật.
Tuy rằng cô không biết tại sao không thể ăn món khác mà nhất định phải ăn cơm nếp cuộn, nhưng bạn trai vì để cô ăn một bữa cơm nếp cuộn mà đã vắt óc thành như vậy, cô thực sự không nghĩ ra lý do gì để từ chối nữa.
Cô nhắm mắt lại, ra sức khắc chế loại cảm giác nôn nao dạ dày mỗi khi nghĩ đến ba cái lòng đỏ trứng muối: “Tớ ăn, cậu ở đó chờ tớ nhé.”
Lâm Ngữ Kinh đau khổ nói: “... Mang theo cơm nếp cuộn gia truyền của cậu.”
Hết chương 54.
Sherry:
Ta da, cuối cùng cũng xác định quan hệ rồi ha~~~ Quả thật là trông mòn con mắt mà TwT.
Hai bạn trẻ in love rồi nên t phải đổi cách xưng hô cho mềm tai hơn xíu, tuy rằng tớ-cậu làm độ ngầu của Quyện gia tụt xuống một tẹo ư ư ư TvT
Chương sau phát đường nhé~~