Tôi Mộng Giữa Ban Ngày

Chương 19: Chương 19




Cách 30 phút lại tiến thêm một bước

Vị Tiểu Lâm ấm áp không muốn tiết lộ danh tính này biên soạn hai tập tài liệu ôn tập gửi đến đây tặng cậu, một là file văn bản, một là file PPT dài hơn ba mươi trang.

Văn hay hình đẹp, có trọng điểm giáo viên nhấn mạnh trên lớp, có các điểm kiến thức trong sách, rõ ràng dễ hiểu, phía sau mỗi điểm kiến thức đều có đề minh họa, là kiểu đề mỗi bài có hai ba câu hỏi, đáp án đúng của các bài này nằm ở trang cuối của tài liệu đính kèm.

Thẩm Quyện dùng mười phút xem xong nội dung hai file đính kèm, có chút cạn lời.

Hai giờ rưỡi sáng gửi đồ tới đây, lại có một đoạn y chang lời thoại quảng cáo đồi trụy.

Cậu không biết có phải cô đã liên tục làm mấy thứ này đến hai rưỡi sáng hay không.

Thẩm Quyện cảm thấy thật thần kỳ, hệt như có một cái máy mô phỏng gì đó mở ra trong đầu. Lúc mới bắt đầu nhìn thấy cô, người tên Lâm Ngữ Kinh này là một hình tượng bằng phẳng, sau đó ấn tượng tựa như một trang giấy, từng chút từng chút một trở nên phong phú.

Cô rất nhanh đã tự động tiến hành xây dựng khuôn, tô màu, từ bằng phẳng biến thành 3D, cả người bắt đầu sống động lên.

Nửa tháng trước, cô vẫn là một thiếu nữ chán chường, tang thương đến mờ mịt.

Hiện tại, Thẩm Quyện không biết phải hình dung cô thế nào, mỗi một mặt đều không giống nhau, mỗi một mặt đều làm cho người ta nảy sinh nhận thức mới toanh với cô, là một người thần kỳ như vậy đấy. Thẩm Quyện thế mà lại có suy nghĩ quái gở rằng, mỗi một loại thuộc tính đều được cô dung hợp rất hài hòa.

Ngõ cũ cách âm rất kém, thường ngày mỗi hộ có tiếng động linh tinh gì cũng truyền tới được, rạng sáng hơn hai giờ, vạn vật đều yên tĩnh.

Đèn trong studio không mở, ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua thủy tinh đổ vào. Ánh sáng yếu ớt ảm đạm, mơ hồ có thể nhìn rõ từng dãy nguyên liệu màu bày trên kệ cạnh cửa sổ.

Thẩm Quyện bò dậy từ ghế sô pha, cánh tay chống trên đầu gối, cứ như vậy cầm điện thoại xem thêm vài phút.

Sau đó cậu gục đầu cười.

Thẩm Quyện tiện tay ném di động lên bàn trà, thẳng lưng ngả vào ghế sô pha, đưa tay xoa xoa mắt trái một cái, độ cong khóe môi từng chút từng chút gương cao, cuối cùng vẫn không nhịn được bật cười.

Trong studio trống không, yên lặng, thiếu niên ngồi đơ trên ghế sô pha, bụm lấy nửa khuôn mặt cười một mình, tiếng cười trầm thấp quẩn quanh, có loại kinh hãi không nói thành lời.

Cũng không biết vì sao, chẳng qua là muốn cười, còn đến mức không ngừng được.

Lăn lộn cùng bọn Hà Tùng Nam Vương Nhất Dương quá lâu, cười một chút mà cũng kéo chỉ số IQ xuống thấp, hết thuốc chữa.

Thẩm Quyện thực sự cảm thấy, mình, tinh thần không được bình thường.

*

Lâm Ngữ Kinh đúng là biên soạn kiến thức mãi đến hai giờ rưỡi sáng, sau khi gửi xong, cô đã buồn ngủ đến mức mắt mở không ra. Cô hoàn thành việc lớn, đẩy cạnh bàn lui người về sau, khép sách vật lý, cảm thấy bản thân đúng là thâm tàng công dữ danh*, mỹ mãn ngã đầu lên giường ngủ.

(*) Nguyên văn là 深藏功与名: một từ vựng Hán ngữ, là triết học Đạo gia, nghĩa gốc là không tiết lộ tài hoa và công danh của mình. Nghĩa bóng là để hình dung những người làm chuyện tốt, nhưng lại che giấu danh tính, không muốn người ta biết mình. (baike)

Cô cảm thấy nếu như đã làm, thì phải có tâm một chút. Tính cách của cô vẫn luôn như vậy, nữ vương Lâm Ngữ Kinh, dù chỉ là tài liệu ôn tập, nhưng tài liệu ôn tập đã nằm trong tay cô thì phải là tài liệu của nữ vương, cầm vào là có thể... đánh gục thể loại đó.

Hơn nữa, với chỉ số IQ kia của bạn cùng bàn ưu tú của cô, định luật Ôm chép một nghìn lần cũng không nhớ được, số Pi vật lý 3. 1415926... chỉ số thông minh lay động lòng người như vậy, Lâm Ngữ Kinh cảm thấy nếu cô không ghi cẩn thận một chút, bạn cùng bàn của cô có thể chẳng hiểu cái khỉ gì.

Vì vậy cô phô ra loại tỉ mỉ lúc giảng bài của Lưu Phúc Giang, thậm chí vắt hết óc phân tích xem ở tuổi này, các thiếu niên hư hỏng không thích học tập cảm thấy hứng thú với chuyện gì nhất, suy nghĩ một chút, Lâm Ngữ Kinh gửi tin nhắn cho Trình Dật: [ Trình tổng, bình thường ban đêm cậu thấy loại tin tức gì thì sẽ nghiêm túc đọc?]

Qua nửa đêm, đêm dài hiếm người, Trình Dật đáp lại sau một giây: [ Ảnh động HD mỹ nữ đi tắm, quảng cáo đồi trụy kích tình sôi sục.]

Lâm Ngữ Kinh cũng cảm thấy, hẳn là loại này.

Nếu cô trực tiếp ghi 《 Đề thi tuyển chọn vật lý 11 phần điện học có đáp án 》, chắc Thẩm Quyện đến nhìn một cái cũng không thèm.

Thời kỳ trưởng thành mà, cả người hormone rần rần, không thể che giấu, chỉ có thể giải quyết lúc nửa đêm, đều có thể hiểu được.

Cuối tuần này của Lâm Ngữ Kinh trôi qua rất yên ổn, từ sau lần Phó Minh Tu lái xe đưa cô tới trường xong hai người không còn có bất kì đối thoại nào nữa, thậm chí còn chưa từng gặp mặt.

Lâm Ngữ Kinh cũng không biết cuộc đàm thoại lần trước giữa bọn họ rốt cuộc nên tính là chuyện gì, cô lúc ấy không hề che giấu một chút nào, ngữ khí cũng không gọi là đáng yêu.

Nhưng phản ứng của Phó Minh Tu cũng làm người ta hết sức ngạc nhiên, thậm chí có phần kì quặc, hơi nghiêng về khuynh hướng thỏa hiệp, làm cho Lâm Ngữ Kinh sinh ra một loại ảo giác “Người này có thể dễ chung sống“.

Tuy nhiên loại ảo giác này chỉ lóe lên rồi biến mất, suy nghĩ của anh ta có lẽ cũng không khác mấy so với Lâm Ngữ Kinh, nếu như mọi người không hợp, cậu không chào đón tôi tôi cũng không chào đón cậu, vậy thì dứt khoát bơ nhau đi.

Phó Minh Tu năm nay học Đại học năm 2, sau khi khai giảng thì ở lại trường, hai ngày nghỉ tuần trước cũng chỉ ở trường không về nhà, tuần này xem ra cũng không có ý định về rồi.

Chắc hẳn cuộc sống đại học rất là muôn màu muôn vẻ.

Sáng sớm thứ hai hôm đó, Lâm Ngữ Kinh kéo tay cầm vali nhỏ 16 tấc nhét vào ghế sau xe, lão Lý trông muốn nói lại thôi, có điều cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ thở dài.

Tuần trước cô vẫn luôn ở ký túc xá của trường, hai ngày nghỉ chỉ về bữa chủ nhật. Lâm Ngữ Kinh vốn là mới chuyển đến thành phố này, hầu như không có gì cả, mỗi tuần quay về liền kéo vali nhỏ, thay đổi đồ ngủ nội y gì đó để đem giặt.

Mạnh Vĩ Quốc từ cái cuộc gọi kết thúc chẳng vui vẻ gì của hai người lần trước thì không còn động tĩnh nào nữa, đến giờ vẫn chưa về. Lâm Ngữ Kinh thật lòng hy vọng ông ta đừng có về. Chuyện cô trọ ở trường này, trước mắt xem ra ông ta vẫn chưa biết, người giúp việc trong nhà đều không nói cho ông, chờ ông ta trở về phát hiện ra khẳng định sẽ lại là một trận gió tanh mưa máu, tránh không khỏi phải cùng ông ta ầm ĩ một hồi.

Đã đến trường học, trước hết Lâm Ngữ Kinh về ký túc xá cất vali, sáng thứ hai tinh thần mọi người còn dồi dào, tâm hồn bé bỏng vẫn chưa bị học tập và bài thi đè thành mỏng manh yếu đuối, Lý Lâm thậm lý đã làm xong hết bài tập, lần đầu tiên không chép bài trong giờ tự học sớm, cầm điện thoại cùng ba nam sinh trong lớp mở hắc*.

(*) Nguyên văn 开黑 – Khai hắc (mở hắc) là một từ mới xuất hiện ở TQ, thông dụng trong các loại game đối chiến như DOTA, LOL,... Khi bạn chơi một game có thể chat voice, hoặc trao đổi mặt đối mặt thì được gọi là open black. Ngoài ra nó cũng có nghĩa là mở phòng tối, nghĩa là một đám game thủ đã quen biết nhau tập trung lại một chỗ ngoài đời thực hoặc thông qua ứng dụng chat voice để trực tiếp chỉ huy, phối hợp với nhau. (baike) (Trong tình huống này thì chính là nghĩa 2)

Lâm Ngữ Kinh biết một trong số đó là Tống Chí Minh, cũng là một người ngày thường rất hoạt bát, là một tuyển thủ hoạt bát đến mức thường xuyên vào văn phòng giáo viên chủ nhiệm lớp viết kiểm nghiệm.

Ấn tượng đầu tiên Lâm Ngữ Kinh đối với cậu ta là vào ngày vừa khai giảng đó, lúc Lưu Phúc Giang nói ra câu thiểu não “Cùng bạn cùng bàn đối mặt một phút đồng hồ” đó, vị tuyển thủ Tống Chí Minh này nhiệt tình phối hợp nhất đấy, đầu tiên thì tình ý ngấm ngầm lôi kéo bạn cùng bàn của cậu ta đối mặt, hết một phút đồng hồ lại còn lưu luyến không rời mà trao cho bạn cùng bàn một nụ hôn gió, cuối cùng bị bạn cùng bàn cậu ta tóm lấy đánh cho một trận.

Nói chung cũng là một tên gay trong gay.

Thời gian tự học sớm sáng thứ hai, chủ nhiệm lớp lôi kéo toàn bộ giáo viên bộ môn mở cuộc họp nhỏ, bình thường sẽ không tới đây, trong lớp kêu gào ầm ĩ cả lên, chuyện gì cũng dám làm, hoàn toàn không lo lão Giang tập kích.

Ba nam sinh vây quanh chỗ ngồi bên cạnh Lý Lâm, Tống Chí Minh an vị trên chỗ Lâm Ngữ Kinh, thấy cô đi đến thì bỏ chút tinh lực khẽ ngẩng đầu lên: “Bạn học Lâm, cậu chờ một lát nha, bọn tớ đánh xong trận này rồi né chỗ ngay.”

Cậu ta vừa nói, vừa đứng lên khỏi chỗ ngồi của Lâm Ngữ Kinh, đứng ngay bên cạnh bàn tiếp tục đánh.

Lâm Ngữ Kinh: “...”

Ngoài miệng nói như vậy, thân thể còn đặc biệt thành thật.

Lâm Ngữ Kinh buông túi sách ngồi xuống, có chút tò mò: “Các cậu chơi trò gì vậy?”

“Mới ra đấy, tương tự kiểu ngắm bắn ấy, “ Tống Chí Minh cũng không ngẩng đầu, cậu ta đeo tai nghe một bên, cái bên kia thả rũ xuống: “Cậu chơi không?”

Lâm Ngữ Kinh chớp chớp mắt: “Tôi không biết chơi.”

“Không sao, tớ dạy cậu, “ Tống Chí Minh vô cùng rộng lượng, không nói hai lời liền nhét điện thoại di động của mình vào tay Lâm Ngữ Kinh, chống bàn cúi người, chỉ vào màn hình dạy cho cô, “Cũng không khó lắm, điện thoại đơn giản hơn máy tính nhiều, cậu xem, bên này, là chỗ nổ súng đấy, điểm này để đi lên phía trước —— “

Thẩm Quyện đến vào mười phút trước khi tự học sớm kết thúc.

Vừa vào cửa đã nhác thấy lối đi nhỏ bên chỗ cậu tụm đầy người, bạn cùng bàn của cậu đang xoay người, cầm điện thoại trong tay, cùng vài nam sinh bên cạnh động tay chiến đấu đến hăng say.

Tên nhóc bên cạnh cô tựa hồ như đang dạy cô chơi, một tay chống bàn đứng cạnh cô, khom lưng, cúi đầu, hai người kề gần sát nhau, cánh tay nam sinh thỉnh thoảng quẹt qua tai cô, chỉ vào màn hình điện thoại trong tay cô: “Uây, ở đây có người, thấy không, bấm máy, hướng súng tới đầu của hắn bắn một phát.”

Lâm Ngữ Kinh nghe theo, hồng tâm chuẩn xác nhắm vào giữa đầu người nọ, tách tách tách tách, gần như xả hết một băng đạn. Nhưng người nọ toàn vẹn không chút sứt mẻ đứng ở đằng kia, không trúng một phát súng nào.

Nam sinh “Ai da” một tiếng, tay tự nhiên khoác lên vai cô: “Không sao cả, lần đầu chơi đều như vậy thôi, tớ dạy cậu, cậu ấn giữ súng của cậu, ấn giữ đến lúc cậu muốn nổ đầu hắn ——” Cậu ta vừa nói, vừa cúi đầu xuống, ngón tay vạch lên màn hình biểu thị.

Thẩm Quyện đứng ở cửa ra vào, nhìn đầu hai người này càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.

Thẩm Quyện đi qua, đứng bên cạnh Lâm Ngữ Kinh, đưa tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên cạnh bàn.

Cậu vừa đến một cái, khí áp xung quanh nháy mắt thấp xuống, tay Tống Chí Minh run lên, đầu nhắm của súng trượt qua bên cạnh, súng lại bắn lệch, người bị nhắm trúng lúc này đã nghe thấy, một giây sau lập tức dựng súng tới đây, “Đoàng” một tiếng bắn nát đầu Lâm Ngữ Kinh.

Lâm Ngữ Kinh “A” một tiếng, không vui nhăn nhăn mũi, đứng dậy nhường chỗ cho Thẩm Quyện, trả di động cho Tống Chí Minh, nói cám ơn với cậu ta.

“Không sao, chơi nhiều sẽ giỏi thôi, “ Tống Chí Minh cười hì hì, “Thêm bạn tốt nhé? Sau này bọn tớ mở hắc sẽ gọi cậu.”

“Được thôi.” Lâm Ngữ Kinh nói.

Hai người vô cùng vui vẻ mà thêm bạn tốt, Lâm Ngữ Kinh ngồi xuống chỗ mình, xoay người lại, thêm cái ghi chú cho Tống Chí Minh.

Ngẩng đầu, trông thấy Thẩm Quyện nghiêng người ngồi ở đằng kia, mặt không biểu cảm tiện tay lật sách.

“Bạn cùng bàn, chào buổi sáng, ăn sáng chưa?” Lâm Ngữ Kinh tâm trạng rất tốt chào hỏi cậu.

Thẩm Quyện không để ý tới cô.

Hiện tại Lâm Ngữ Kinh và Thẩm Quyện đã rất quen thuộc rồi, có vẻ từ lần cô đến studio của cậu ăn lẩu xong, quan hệ giữa hai người quan hệ dần dần khá hơn, thi thoảng còn có thể tán gẫu một chút.

Chẳng qua lão đại luôn có những điểm đặc trưng riêng của mình, buổi sáng dậy quá sớm nên thường rất khó ở, Lâm Ngữ Kinh cũng chẳng để ý, mở sách cần dùng trong tiết đầu tiên ra xem.

Khoảng chừng năm sáu phút sau, Thẩm Quyện đột nhiên “Bịch” một tiếng đóng sách lại, giương mắt nhìn cô: “Cậu thật sự thích chơi game à?”

“Hả?” Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu lên, “Không có, tôi không biết chơi.”

“Về sau cũng đừng chơi, “ Ngữ khí của Thẩm Quyện không tốt chút nào, “Cái kỹ thuật đó của cậu, chơi nhiều hai bên sẽ bị cậu làm cho phá sản.”

“...”

Lâm Ngữ Kinh đã hiểu, hôm nay tâm trạng của lão đại quả thực không hề tốt, chẳng lẽ là học cả chủ nhật nhưng vật lý vẫn không có gì tiến triển, bị điện học làm khó rồi sao?

Cô thử nhớ lại mấy đề luyện tập mà mình cho cậu ta, đều không khó mà, rất căn bản đấy nha.

“Trời cao đố kỵ người tài Lâm Ngữ Kinh, tóm lại không thể nào thập toàn thập mỹ, “ Lâm Ngữ Kinh rất bình tĩnh, “Hơn nữa tôi, là một người lương thiện, đương nhiên phải chừa lại đường sống cho người khác.”

“Đúng rồi, chủ nhật cậu có học không.” Lâm Ngữ Kinh hỏi.

Thẩm Quyện: “Không.”

Lâm Ngữ Kinh vẫn chưa từ bỏ, tài liệu cô viết đến hai rưỡi sáng lận đấy: “Vật lý á?”

“Không, “ Thẩm Quyện mặt không biểu cảm nói, “Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Bọn giang hồ chúng tôi chưa bao giờ học tập.”

“...”

Lâm Ngữ Kinh kỳ thật rất ngán mấy người bày mặt lạnh với cô, mặc kệ bạn động kinh vì chuyện gì, tâm trạng bạn không tốt chẳng liên quan quái gì tới tôi.

Loại người này bình thường cô gặp phải thì sẽ thế này, cậu lạnh nhạt với tôi, tôi sẽ càng lạnh nhạt với cậu. Lúc này nếu đổi thành người khác, cô đại khái sẽ không thèm phản ứng, bạn tự biến qua một bên mà lạnh lùng.

Cô ra sức vơ vét ra sự kiên nhẫn cuối cùng của mình, mặt cũng không biểu cảm: “Ai biết cậu từng nói với tôi, mấy chuyện vặt vãnh này tôi chưa bao giờ nhớ kỹ.”

Thẩm Quyện dừng chốc lát, nhìn cô một cái.

Cô gái nhỏ ánh mắt lạnh buốt, trong lời nói đã bắt đầu có chút cảm xúc, đây chính là muốn xù lông.

Nếu không thuận theo vuốt lông một cái, có thể cả ngày hôm nay sẽ lại bơ cậu nữa cho xem.

Cậu thở dài: “Xem, bạn cùng bàn của tôi rạng sáng hai giờ rưỡi gửi tài liệu ôn tập cho tôi, tôi rất nghiêm túc xem cả ngày chủ nhật.”

Lâm Ngữ Kinh liếc nhìn cậu một cái, uốn nén: “Là Tiểu Lâm ấm áp không muốn tiết lộ danh tính thân tặng.”

Thẩm Quyện: “...”

Được rồi.

Thẩm Quyện nhẫn nhịn: “Vị Tiểu Lâm không muốn tiết lộ danh tính gửi quảng cáo đồi trụy cho tôi, làm tôi thiếu chút nữa tưởng nhầm tin nhắn rác rồi.”

Lâm Ngữ Kinh cười hai tiếng, nằm trên mặt bàn nhìn cậu: “Bạn học Thẩm dối trá này, tôi nghĩ giữa người với người nên thẳng thắn với nhau, nếu tin nhắn kia không giông giống quảng cáo đồi trụy thì cậu sẽ xem chắc? Nam sinh các cậu không phải yêu thích loại hàng này sao?”

Thẩm Quyện nhướng mày: “Cậu nghe từ đâu mà biết nam sinh bọn tôi chỉ thích loại hàng này.”

Lâm Ngữ Kinh: “Cái này còn cần phải nghe từ đâu sao? Tôi gửi như vậy chẳng phải cậu đã xem đàng hoàng sao, còn thừa nhận nghiêm túc xem cả chủ nhật, muốn ngừng mà không được. Nếu tôi gửi《 Đề thi tuyển chọn vật lý 11 phần điện học có đáp án 》cậu sẽ mở ra sao?”

“Cảm ơn tôi đi bạn học Thẩm Quyện, “ Lâm Ngữ Kinh than thở nói, “Cảm ơn bạn cùng bàn của cậu, vì cậu thức đến hai giờ rưỡi sáng, vắt hết óc suy nghĩ tuyệt diệu, thành công khiến cậu nhớ kỹ học sinh cấp hai cũng biết 3. 1415926 không phải định luật Ôm, khiến thành tích vật lý của cậu cách 30 phút lại tiến thêm một bước.”

Thẩm Quyện im lặng vài giây, không nói chuyện, chậm chạp mà cong khóe môi: “Không phải là Tiểu Lâm không muốn tiết lộ danh tính sao? Hả?”

Lâm Ngữ Kinh: “...”

Trò chuyện một chút đã bị cậu ta dẫn dụ vào, mặc dù cái áo vest nhỏ* này cậu biết tôi biết mọi người đều biết.

Nhưng nó cũng là áo vest nhỏ hàng thật giá thật!

Lâm Ngữ Kinh thở dài: “Bạn học Thẩm, cậu như vậy là làm khó tôi đấy, “ cô hạ thấp giọng nói, “Tôi làm việc tốt đều không muốn để lại danh tính.”

Cô nói xong, yên tĩnh hai giây, Thẩm Quyện bỗng nhiên bật cười.

So với bạn cùng lứa giọng của cậu trầm hơn một chút, cười lớn lên càng trầm hơn, thiếu đi một chút cảm giác niên thiếu, phần nhiều là từ tính gợi cảm.

Thẩm Quyện rủ mắt xuống, liếm liếm môi khẽ cười, sau đó thẳng người lên, đưa tay đặt lên đỉnh đầu cô nhẹ nhàng xoa hai cái, áp người lại gần một chút, thanh âm trầm thấp nhàn nhạt vang lên bên tai: “Cô Tiểu Lâm vất vả rồi.”

Hết chương 19.

(*) Cụm từ này mình cũng không hiểu lắm, có lẽ là ngôn ngữ mạng. Theo kết quả search google thì “Áo vest nhỏ” dường như là tên một người đàn ông bí ẩn, rất nổi tiếng ở TQ. (Nguyên văn 小马甲. Cầu giúp đỡ!!!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.