Tôi Mộng Giữa Ban Ngày

Chương 30: Chương 30: Đàn ông ảnh hưởng tới tốc độ xuất kiếm của tôi




Lưu Phúc Giang còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “ nữ sinh” này.

Thẩm Quyện nhất thời có phần không biết trả lời thế nào.

Lúc này Lưu Phúc Giang cũng đã kịp phản ứng, ông sợ Thẩm Quyện suy nghĩ nhiều, vội vàng nói: “Thầy không có ý gì khác đâu, chỉ là muốn hiểu thêm về đám trẻ các em độ tuổi này một chút, thầy cũng không phải đặc biệt hỏi mình em đâu, “ Lưu Phúc Giang ra sức vẽ vời thêm chuyện, “Thầy cũng mới hỏi Lý Lâm trên lớp xong.”

Thẩm Quyện im lặng vài giây, tựa như cười một tiếng, hơi chau mày: “Thầy Lưu, yêu sớm ảnh hưởng em học tập.”

“...”

Lưu Phúc Giang nhận thấy, đứa trẻ Thẩm Quyện này thế mà còn đánh trống lảng rất giỏi.

Nhưng ý tứ này, có phải đúng là em ấy không định nói yêu đương không ta.

Là không định nói yêu đương, hay là không định nói cùng nữ sinh?!

Lưu Phúc Giang há to miệng, trong lòng thật ra còn cả trăm vấn đề muốn hỏi rõ, nhưng cuối cùng vẫn không cất tiếng được. Ông thật sự cũng không biết nên mở miệng thế nào, thở dài, khua khua tay: “Em về phòng học trước đi.”

Thẩm Quyện điềm nhiên như không trở về phòng học.

Trong phòng học, ủy viên thể dục đang nói chuyện với Lâm Ngữ Kinh về việc cô báo danh tham gia đại hội thể thao hạng mục đẩy tạ.

Ủy viên thể dục vẫn duy trì nhiệt tình cực cao đối với đại hội thể thao, Lâm Ngữ Kinh là nữ sinh duy nhất trong lớp tự nguyện báo danh hạng mục khác ngoài chạy bộ, ủy viên thể dục đang có ý đồ thuyết phục cô tham gia thêm môn ném đĩa và phóng lao.

Lâm Ngữ Kinh rất khó xử, thấy Thẩm Quyện về, cô vừa đứng lên nhường đường cho cậu, vừa thân thiện nhìn cậu ta mà nói: “Ủy viên thể dục, cậu xem tôi, “ cô chỉ mình, “Cậu xem tôi có giống người ném được đĩa sắt không?”

Ủy viên thể dục nhìn thoáng qua đoạn cổ tay tinh tế nom có thể bẻ gãy của cô, cũng há to miệng: “Không phải cậu đăng ký môn đẩy tạ sao?”

Lâm Ngữ Kinh: “Tôi đây chạy chậm chẳng thể chạy cự ly ngắn được, chạy cự li dài cũng không nổi, thấy môn đẩy tạ không mệt nhọc nhất, thì thế nào?”

Thẩm Quyện ngồi xuống nghe cô nửa thật nửa giả đánh lừa ủy viên thể dục, câu “thấy môn đẩy tạ không mệt nhọc nhất” hẳn là lời thật lòng, còn chạy nước rút chậm cậu không thể tin được.

Cậu nhớ tới thiếu nữ đêm đó ở cửa vào 7-11, tốc độ mà nháy mắt một cái đã vọt ngay tới trước mặt cậu, nghĩ tới lại cảm thấy thái dương lâm râm đau nhức.

Chạy nhanh đến mức không thể nào không đoạt hạng nhất.

*

Ủy viên thể dục đến tìm Lâm Ngữ Kinh hai tiết, trước sau luôn bị vô tình cự tuyệt.

Cậu ta đánh đâu thua đó, nhưng vẫn không nổi giận chút nào, cuối cùng Lâm Ngữ Kinh thật sự bị giày vò đến hết chịu nổi, không có cách nào, chỉ có thể đăng ký thêm môn phóng lao.

Ủy viên thể dục bấy giờ mới xem như yên tĩnh. Lúc nghỉ giữa giờ giám sát Lâm Ngữ Kinh kí tên mình lên danh sách xong, cao hứng bừng bừng chạy đến tổ kế bên, lằng nhằng lớp phó môn Anh đăng ký tham gia tám trăm mét nữ.

Mãi đến khi chuông vào học vang lên.

Lâm Ngữ Kinh vừa rút sách bút ra vừa thở phào một hơi dài, nhỏ giọng nói: “Tôi thật sự không hiểu, ủy viên thể dục rốt cuộc đã nghĩ thế nào vậy? Còn bảo tôi ném đĩa? Đĩa sắt dài ngắn thế nào vậy?”

“Có thể cậu ta thấy cậu thích, không phải cậu chủ động đăng ký môn đẩy tạ sao?” Thẩm Quyện nói xong, bỗng nhiên xoay đầu lại, “Cậu nặng bao nhiêu?”

Lâm Ngữ Kinh cũng xoay đầu lại, nhìn cậu: “Cậu không biết hỏi cân nặng con gái là điều cấm kỵ à?”

“Tôi chỉ hiếu kỳ một chút, cơ thể nhỏ bé này của cậu, “ Thẩm Quyện thong thả dò quét cô trên dưới một vòng, cuối cùng dừng ở đoạn cổ tay nho nhỏ trắng nõn lộ dưới ống tay áo đồng phục của cô, “Là cậu ném tạ hay là tạ ném cậu.”

Lâm Ngữ Kinh thẳng người, cúi đầu tiến sát gần cậu: “Với cơ thể nhỏ bé này của tôi, “ cô chỉ chỉ mình, vô cùng khiêm tốn nói, “Mình tôi có thể đánh mười tên.”

Thẩm Quyện cười một tiếng: “Là mấy tên kiểu cả người bơm phồng cơ bắp đấy hả?”

Cậu nói xong, Lâm Ngữ Kinh im lặng.

Thẩm Quyện cũng im lặng.

Chuyện của Lâm Ngữ Kinh và anh trai bơ của Lý Thi Kỳ trước kia, Thẩm Quyện chỉ là nhìn lén, lúc ấy cô không biết cậu ở đấy.

Một câu như vậy, lỡ miệng trực tiếp để lộ rồi.

Tuy nhiên cũng không phải chuyện lớn gì nhỉ.

Lâm Ngữ Kinh không biểu cảm xoay người lại, nhìn cậu.

Thẩm Quyện cũng nhìn cô, không nói lời nào.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau vài giây.

“Cậu thấy rồi.” Lâm Ngữ Kinh nói.

“Tôi thấy rồi.” Thẩm Quyện nói.

Lâm Ngữ Kinh hỏi: “Cậu thấy cái gì?”

“Tôi thấy cậu...” Thẩm Quyện suy nghĩ một chút, lười nhác nói, “Quật tên con trai được Lý Thi Kỳ tìm đến nằm ì trên đất chăng?”

Lâm Ngữ Kinh khẽ gật đầu: “Cậu lại nhìn thấy.”

Giọng nói của cô không một gợn sóng, biểu cảm thoạt nhìn cũng giống lúc cô biết cậu ở cửa tiệm bún gạo hôm đó, nghĩ xem bây giờ làm thế nào giết người diệt khẩu.

Thẩm Quyện nghiêng nghiêng người, bút trong tay xoay hai vòng, nhắc nhở cô: “Thật ra, cho dù tôi có thấy hay không, ở trước mặt tôi mà cậu còn muốn duy trì vỏ bọc của mình hình như cũng đã trễ rồi.”

“...”

Lâm Ngữ Kinh hồi tưởng, nói cũng phải. Người này cứ mặc nhiên thuận theo tự nhiên mà lột sạch ngựa giáp của cô tự lúc nào, đánh cũng đánh lại hai cái. Hình tượng tiểu tiên nữ năm tháng tĩnh lặng của cô đã sớm nứt đổ, nát vụn triệt để.

Cô thở dài, xoay người, chống đầu rầu rĩ nói: “Vậy được thôi.”

Lý Lâm ngồi phía sau, nhìn hai người bàn trước giao lưu với nhau, tâm tình có chút phức tạp.

Lưu Phúc Giang không hỏi được gì từ trên người Thẩm Quyện. Nhưng ông cũng không an tâm, nghĩ đến Lý Lâm và Diệp Tử Ngang ngồi sau hai người họ, bình thường có lẽ cũng khá thân thuộc, tan học liền đặc biệt tìm đến hai người bọn họ, muốn họ giúp đỡ phân giải tình huống.

“Tuổi các em không chênh lệch lắm, bình thường chơi với nhau cũng thân. Tôi nhé, thật ra là chủ trương cho các em tự do phát triển, không muốn nhúng tay vào việc các em lắm đâu. Có điều, ít nhiều gì vẫn có chút lo lắng.” Lưu Phúc Giang lúc ấy tình thâm ý thiết nói.

Lý Lâm cảm thấy có thể hiểu được. Từ tiểu học đến cấp ba cậu vẫn luôn thuộc vào loại học sinh căn bản đã bị giáo viên vứt bỏ. Tôi cũng chẳng quan tâm em có nghe bài hay không, em có thích học hay không, dù sao em đừng làm loạn nề nếp lớp học là được rồi.

Vậy mà Lưu Phúc Giang không hề giống thế, ông thật sự không bỏ rơi bất kỳ một học sinh nào, bất kể em thành tích kém bao nhiêu. Lý Lâm thật lòng yêu mến ông.

Vì vậy cậu vẫn quyết định giúp đỡ tìm hiểu tình huống.

Lý Lâm rất nhanh đã tìm ra cơ hội.

Từ lần trước theo chân bọn họ đánh game xong, Lâm Ngữ Kinh đã hoàn toàn buông bỏ loại trò chơi bắn súng trẻ con đó. Tuy nhiên bọn Lý Lâm đổi trò chơi rất nhanh, chưa đến vài ngày, bọn họ lại lần nữa bước lên con đường chinh phạt một game RPG*.

(*) RPG (Role-playing game): thể loại game nhập vai.

Thẩm Quyện chắc sẽ không lại theo chân bọn họ nghịch mấy thứ game ngu ngốc này đâu. ID JYZJBD từng lấy đầu mấy chục người đó, sau này sẽ không còn cơ hội tái xuất giang hồ nữa rồi. Từ nay về sau sẽ phủ đầy bụi trong trí nhớ của mọi người. Thời điểm Tống Chí Minh biết vị quay tay đỉnh cao này là Thẩm Quyện đã ngây người ít nhất năm phút.

Lâm Ngữ Kinh không chơi được loại game bắn phá, nhưng trái lại vẫn chơi được loại RPG này. Tốc độ tay cô không chậm, phản ứng vẫn ổn. Một lần chơi game lúc nghỉ trưa hôm nào đó, Lý Lâm liền tìm cơ hội hỏi cô xem sao: “Ây, tớ nghe nói lớp 9 sát vách có một nữ sinh và bạn cùng bàn cậu ta yêu sớm, bị mời phụ huynh đó.”

Lâm Ngữ Kinh ngậm kẹo que, không lên tiếng.

Giờ nghỉ trưa, có không ít bạn học cơm nước xong xuôi trở về ngủ bù. Thẩm Quyện cũng nằm trên mặt bàn, mặt xoay vô vách tường, ngủ rất yên tĩnh.

Tiếng động trong phòng học rất nhỏ. Lý Lâm đè thấp giọng, nói tiếp: “Nghe nói nam sinh kia rất tuấn tú, là hot boy lớp bọn họ đấy, dịu dàng muốn xỉu. Loại này cậu mà gặp cũng sẽ rung động cho coi.”

Lần này, Lâm Ngữ Kinh cười một tiếng, cũng đè thấp giọng, nhàn nhạt lên tiếng: “Có thể soái hơn bạn cùng bàn của tôi không?”

Hai người đều không chú ý đến, Thẩm Quyện vẫn luôn nằm đó lỗ tai khẽ giật giật.

“Thế chắc không được rồi, “ Lý Lâm nói sự thật, “Nhan sắc của lão đại tớ khẳng định đã phục sát đất rồi.”

Lâm Ngữ Kinh cắn kẹo que chơi game, không buồn đếm xỉa: “Vậy sao có thể rung động được, đến bạn cùng bàn soái khí ngút trời như vậy tôi cũng chẳng động tâm cơ mà.”

Nhân vật của cô là một nữ kiếm sĩ, đang múa may đại kiếm màu lam, tích góp từng chút năng lượng chuẩn bị phóng đại chiêu. Sau khi nói xong câu đó, năng lượng vừa hay cũng đầy. Nữ kiếm sĩ tung đại chiêu, bảo kiếm nhanh chóng biến thành kiếm hoa, sau đó đao quang kiếm ảnh đầy trời oanh tạc đối phương đến mảnh giáp không còn, thoạt nhìn vô cùng tàn bạo.

Lâm Ngữ Kinh thoả mãn ngẩng đầu: “Đàn ông, ảnh hưởng tới tốc độ xuất kiếm của tôi.”

Thời điểm cô nói câu này, vừa hờ hững vừa cao ngạo, như một nữ vương nhìn xuống chúng sinh.

Lý Lâm: “...”

Lý Lâm cảm thấy Lưu Phúc Giang hẳn có thể yên tâm được rồi.

Nhưng sao cứ luôn cảm thấy, xung quanh có hơi lạnh ấy nhỉ. Gần đây nhiệt độ hạ xuống nhanh thật.

*

Sau kì thi tháng, hai cuối tuần rồi Lâm Ngữ Kinh không về nhà.

Quan Hướng Mai gọi điện thoại tới đây hỏi thăm một lần, Lâm Ngữ Kinh nói lý do là thành tích thi tháng không như kỳ vọng. Tuy nhiên cứ mãi lần lữa như vậy cũng không thích hợp lắm, vì vậy cuối tuần trước đại hội thể thao, cô kéo vali hành lý nhỏ về nhà.

Lúc về đến nhà Phó Minh Tu cũng ở đây. Sau khi thấy cô cũng không có phản ứng gì, chỉ nhìn thoáng qua, xoay đầu tiếp tục chơi điện thoại ăn trái cây.

Lâm Ngữ Kinh kéo vali nhỏ, chuẩn bị lên lầu, vừa mới vào phòng khách, bị Phó Minh Tu gọi lại: “Này.”

Cô quay đầu.

Phó Minh Tu tiện tay ném một cái, vứt thứ gì đó tới đây.

Lâm Ngữ Kinh vô thức đưa tay đón lấy, một thứ gì đó lành lạnh trĩu nặng. Cô liếc nhìn qua, là một quả cam.

Cô ngẩn người, ngẩng đầu nhìn sang. Phó Minh Tu đã ngoái đầu lại rồi, chỉ để lại một cái gáy đen thùi lùi dựa vào ghế sô pha.

Tối chủ nhật Quan Hướng Mai và Mạnh Vĩ Quốc đều ở đây. Sau khi gia đình này được dựng nên, đây là lần đầu tiên bốn người cùng nhau ăn cơm. Quan Hướng Mai rất nhiệt tình, so với Phó Minh Tu, Lâm Ngữ Kinh thoạt nhìn càng giống con ruột của bà ấy hơn.

“Nghe nói Tiểu Ngữ lần này thi đứng thứ hai?” Quan Hướng Mai mỉm cười nhìn cô.

Lâm Ngữ Kinh cầm đũa, khựng một chút, thấp giọng “Vâng” một tiếng.

“Là xếp trong khối hả? Trong lớp thì sao, chắc đứng nhất trong lớp con rồi nhỉ. Dì vốn định tìm người đem con đến lớp tốt, nhưng ba con không cho đấy, “ Quan Hướng Mai bất mãn trừng Mạnh Vĩ Quốc một cái, “Nếu nghe em đưa Tiểu Ngữ vào lớp tốt hơn như lớp 1 toàn là học sinh giỏi đấy, để Tiểu Ngữ theo chân chúng học hỏi, nhận ảnh hưởng lớn từ bạn học, thành tích có thể tốt hơn rồi. Đàn ông các anh chẳng hiểu gì hết.”

Lâm Ngữ Kinh chọc chọc bát cơm, thấp giọng nói: “Ở lớp con cũng đứng thứ hai.”

Quan Hướng Mai ngẩn người: “Hả?”

Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu, gắp miếng cải xanh, chậm chạp nói khẽ: “Hạng nhất cũng ở lớp chúng con, cậu ta thứ nhất, con thứ hai. Dì không cần quá hao tâm tổn trí, thật ra ở lớp nào đều như nhau, bạn học lớp 1 còn không cao điểm hơn con. Con theo chân bọn họ có lẽ cũng học không được gì đâu.”

Trên bàn cơm yên tĩnh, Phó Minh Tu ngước đầu nhìn cô một cái.

Sắc mặt Quan Hướng Mai có chút khó coi, hơn nửa ngày mới cười cười: “À, thế sao. Vậy bạn học lớp các con cũng rất lợi hại nhỉ, dì còn tưởng con nhất định sẽ có thành tích tốt nhất chứ.”

Lâm Ngữ Kinh không đáp, Mạnh Vĩ Quốc cau mày: “Con có thái độ gì đấy? Dì Quan là vì tốt cho con, còn đặc biệt nói với ba muốn tìm cho con lớp tốt. Nhưng sao đây, con vẫn không vừa mắt hả? Cúng không nổi cho vị Đại Phật như con hả?”

Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu lên: “Cái đó, người lớp 1 thi không bằng lớp con, cũng không phải lỗi của con mà,“. Cô chớp chớp mắt, nhìn vô tội lại oan ức, giọng mềm nhũn, nghe không hề có tính công kích, “Con cũng đâu ngờ học sinh lớp tốt ở trường này, lại có thể thi ít điểm như vậy...”

Mạnh Vĩ Quốc như bị nghẹn, trợn mắt nhìn cô chốc lát, vừa định nói chuyện, Phó Minh Tu đẩy mép bàn đứng lên: “Con ăn no rồi.”

Lâm Ngữ Kinh vội vã đứng dậy lên: “Con cũng ăn no rồi.”

Hai người một trước một sau lên lầu. Lâm Ngữ Kinh mơ hồ nghe thấy tiếng của Quan Hướng Mai: “... Là em không cân nhắc thỏa đáng. Em không nghĩ tới thành tích của Tiểu Ngữ tốt như vậy. Xem ra là giận em đấy, cảm thấy chất lượng dạy học của Bát Trung không bằng ngôi trường trước kia...”

Bước chân Lâm Ngữ Kinh khựng lại.

Mạnh Vĩ Quốc cực kỳ ghét người khác nhắc tới điều này. Ông ta rất sợ nghe người khác nói ông ta hiện tại không bằng trước kia, giống như đang nói ông ta rời khỏi Lâm Chỉ thì không được.

Nhất định ông ta sẽ nổi giận.

Lâm Ngữ Kinh nhìn bức tranh lớn gam màu nóng treo trên tường, trợn trắng mắt.

Người mẹ kế này và Lâm Chỉ thực sự đúng là hai tính cách hoàn toàn khác biệt, chính là loại người Lâm Ngữ Kinh thấy phiền nhất. Loại lòng dạ thẳng tuột mà có bao nhiêu địch ý đều bày cả ra ngoài trái lại dễ xử lý hơn nhiều.

*

Mạnh Vĩ Quốc không phụ kỳ vọng của Lâm Ngữ Kinh, buổi tối trực tiếp mắng cô một trận.

Ông ta và Lâm Chỉ không hề giống nhau. Lâm Chỉ lúc nào cũng lạnh tanh, ngay cả răn dạy cũng lạnh như băng, bạn chỉ cần cúi đầu nghe là được rồi, bà ấy không lằng nhằng cho lắm. Nói xong cũng tự khắc không để ý đến bạn nữa, xoay người bỏ đi.

Mạnh Vĩ Quốc thì không, ông đòi hỏi bạn phải tương tác với ông ta. Ông ta chửi bạn, bạn vẫn phải đáp trả lại, nhưng không thể chọc vào chỗ giận của ông ta, còn không thể biểu hiện quá khoa trương, cứ a dua theo lời ông ta ổng sẽ hỏi bạn có phải không phục hay không.

Đây quả thật là thách thức khả năng diễn kịch mà.

Lâm Ngữ Kinh hờ hững đứng đó, ngay cả ầm ĩ với ông ta cũng lười chẳng thèm làm nữa. Cứ như vậy nghe ông ta dọa nạt mười phút, hy vọng ông ta nói nhanh cho xong rồi biến đi.

Đại khái là bận tâm đến việc hôm nay Quan Hướng Mai ở nhà, tâm trạng của ông ta thu liễm hơn bình thường rất nhiều. Ngay lúc Lâm Ngữ Kinh cảm thấy, có thể một giây sau, mình sẽ nhịn không được ném bình hoa trên ngăn tủ lên mặt ông ta, ông ta cuối cùng cũng câm miệng rời phòng.

Lâm Ngữ Kinh đứng đến chân đều đã tê rần. Cô đóng cửa phòng, đứng đờ chốc lát, sau đó thở dài một tiếng, tựa lên ván cửa trượt dần xuống, trượt rồi lại trượt, cuối cùng ngồi xổm bên cửa ra vào.

Điện thoại trong túi quần rung lên hai cái. Lâm Ngữ Kinh lấy ra, nhìn thấy bên trong nhóm lớp toàn là tin tức AT*, ủy viên thể dục gửi hai nhãn dán vô cùng nhiệt huyết: [Cuối tuần sau là đại hội thể thao rồi nha, đám vận động viên lớp chúng ta nên luyện tập chút đi, đến lúc đó đừng quên mang thức ăn!!]

(*) AT (AT日期追踪) là một phần mềm quản lý thời gian, có thể nhắc nhở bạn về lịch trình, sự kiện, ngày quan trọng nào đó.

Lâm Ngữ Kinh “A” một tiếng, giờ mới nhớ tới chuyện đại hội thể thao.

Cô vuốt vuốt mắt cá chân run run, đứng dậy lấy chìa khóa trên bàn rồi ra ngoài. Trong phòng khách không có ai, chỉ có đèn hành lang mở sáng. Cô ra khỏi cửa.

Đợi phục hồi tinh thần lại, người đã đứng ở miệng ngõ cũ, bên trong là một khoảng tối đen như mực.

Ánh sáng đèn đường mờ nhạt, kêu ken két, bướm đêm vây quanh.

Trên bầu trời là mây mù đậm sắc tím như phiến lông nhung thiên nga dày nặng, bị dây điện màu đen lộn xộn ngổn ngang xẻ ra từng mảnh.

Lâm Ngữ Kinh há to miệng.

Cô vốn có định đến đó đâu.

Định đến 7-11 mua chút đồ ăn vặt.

Thật ra ăn hết rồi lại tới mua cũng kịp, chỉ là tạm thời, cô thật sự không muốn ở trong căn phòng đó.

Lâm Ngữ Kinh quay trở lại cửa hàng tiện lợi 7-11, mua một túi đồ ăn vặt cùng một đống bia, ngồi vào bàn cạnh cửa sổ. Vừa mở một lon, vừa chống đầu nhìn người đi đường đến đến đi đi bên ngoài cùng phố xá ngựa xe như nước, vừa mở miệng nhỏ nhấp uống.

Uống xong một lon bia, Lâm Ngữ Kinh đứng dậy, dễ dàng ném lon bia rỗng vào thùng rác, ra cửa 7-11, một lần nữa trở lại cũ ngõ bên này.

Khác biệt với khu biệt thự đèn đuốc sáng trưng bên kia, ở đây nơi nơi đều tràn ngập hơi thở xưa cũ. Đi vào ngõ hẻm, thậm chí có thể mơ hồ ngửi thấy mùi đồ gỗ mốc meo nhàn nhạt tỏa ra từ các tòa nhà.

Lâm Ngữ Kinh đi đến cửa sắt trước studio xăm hình của Thẩm Quyện, ban đầu đứng ngơ ngẩn trong chốc lát.

Sau đó cô mang túi đi qua, dựa lưng vào cửa sắt lạnh lẽo, giở điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Thẩm Quyện: [Hai, bạn học Thẩm, studio của cậu khi nào đóng cửa?]

Lâm Ngữ Kinh không phải người quá thân thiện, hầu như chẳng có gì để nhắn với cậu. Lần đối thoại gần đây nhất của hai người vẫn dừng lại tại lúc Thẩm Quyện đưa cô về từ câu lạc bộ xạ kích xong, cô hỏi cậu trán có cần phun bạch dược Vân Nam không.

Cô gửi xong, dựa vào cửa sắt đợi ba phút. Gió thu lạnh về đêm, lúc Lâm Ngữ Kinh cảm giác đầu ngón tay mình cũng tê cứng rồi, Thẩm Quyện mới hồi âm: [Không xác định.]

Lâm Ngữ Kinh liếc nhanh qua thời gian: [Vậy bây giờ đóng chưa?]

Thẩm Quyện: [Chưa đóng.]

Lâm Ngữ Kinh hít một hơi thật sâu, vừa chuẩn bị đẩy cửa đi vào, điện thoại vang lên một tiếng.

Bước chân của cô ngừng lại, mở màn hình khóa cúi đầu thoáng nhìn.

Thẩm Quyện lại gửi một tin nhắn tới đây, lặp lại: [Chưa đóng, đến đây đi.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.