Tôi Mộng Giữa Ban Ngày

Chương 77: Chương 77: Khiến Thẩm Quyện khóc ròng mà gọi cô là Papa




Lâm Ngữ Kinh còn chưa kịp phản ứng, Phó Minh Tu bên kia vẫn tiếp tục gõ chữ không ngừng: [Bức tranh đó giá khởi điểm một triệu, đấu tới ba triệu là cùng, thế mà cậu ta lại trực tiếp tăng thêm một đơn vị.]

Phó Minh Tu: [Có bị bệnh không??]

Phó Minh Tu: [Đối tượng này của cô thật sự không được đâu, đầu óc hình như có chút vấn đề. Là một thằng ngốc lắm tiền, mà không đúng, lắm tiền cũng không thể hoang phí như thế chứ.]

Cuối cùng Phó Minh Tu nói: [Nếu như cô thực sự thích cậu ta, hay là dẫn đi khám thử đi, coi có phải mắc bệnh thần kinh không.]

Lâm Ngữ Kinh: “...?”

Lâm Ngữ Kinh vẫn có phần không kịp phản ứng.

Cô thực sự chẳng có cách nào đem những từ... then chốt như buổi đấu giá, nghìn vạn, thằng ngốc lắm tiền, mà đặt lên người Thẩm Quyện.

Lâm Ngữ Kinh cũng gần như đã quên mình bắt đầu từ lúc nào, vì bước ngoặt gì mà cảm thấy điều kiện gia đình Thẩm Quyện như thế, cũng đã sắp quên mất, tại sao mình lại chắc chắn về quan điểm này như vậy.

Thế nhưng, vì từ nhỏ đến lớn Lâm Ngữ Kinh đã sống trong hoàn cảnh ấy, cho dù không tiếp xúc với những vòng tròn kia, cô cũng hiểu quá rõ đám con nhà có tiền kia trông như thế nào.

Không phải nói nhìn một cái là biết được ngay, mà trái lại thì cũng tám chín phần, chung quy đều sẽ không khác nhau lắm.

Chẳng hạn như kiểu của Phó Minh Tu này, tuy không phải điển hình của loại con nhà có tiền, hơi thiếu tinh ý, nhưng lại không phải đồ ngốc, chẳng qua khi làm việc hay nói chuyện đều sẽ chẳng thèm bận tâm đến người khác.

Trình Dật, Lục Gia Hành, tính khí thiếu gia đều hết sức rõ ràng.

Thẩm Quyện lại hoàn toàn khác bọn họ.

Cậu quá trưởng thành, cảm giác như sắp nhìn thấu mọi thứ rồi. Có lẽ vì từ nhỏ cậu đã lớn lên bên Lạc Thanh Hà, biết được những trải nghiệm của ông ấy, hoặc đã sớm tiếp xúc với những khách hàng trải đời ở studio. Tính cách của cậu, giọng điệu nói chuyện của cậu, cách suy xét vấn đề của cậu, thoạt nhìn chững chạc hơn xa so với bạn cùng lứa.

Không hề tương xứng với khí chất của thiếu gia nhà có tiền.

Về phương diện quần áo cũng không hề kén chọn, chỉ tùy tiện vơ một chiếc áo len đơn sắc kiểu dáng đơn giản nhất tròng qua đầu. Ở studio lại càng T-shirt đen quanh năm, có người nói là năm đó Hà Tùng Nam dùng 30 đồng mua nguyên cả thùng.

Chưa từng thấy thiếu gia nào tùy tiện với bản thân như thế.

Huống chi, hai người bọn họ đã cùng nhau vượt qua nhiều ngày tháng gian khổ như vậy.

Cơm nắm thêm ba cái lòng đỏ trứng muối cũng là một bữa sáng xa xỉ.

Phim chỉ có thể xem loại mười chín đồng.

Để tiết kiệm ít tiền cho bạn trai, Lâm Ngữ Kinh phải vắt hết óc, lại buộc phải làm vẻ mặt không đổi sắc, cố gắng không gây tổn thương đến lòng tự ái của cậu. Lâm Ngữ Kinh cảm giác lòng của mình cũng bị chơi nát cả rồi.

Vậy mà bây giờ Phó Minh Tu đến nói với cô, bạn trai cô không hề nghèo. Không chỉ không nghèo, người ta còn là một kẻ ngốc thích tiêu tiền, bức tranh ba triệu là cùng, mà cậu ta phải gọi thêm một đơn vị nữa mới chịu.

Lâm Ngữ Kinh cảm thấy không thể chấp nhận.

Cô nhất thời có hơi ngơ ngác, cũng không rõ là nên tin tưởng chính mình, hay nên tin tưởng lời Phó Minh Tu bảo anh ta tận mắt nhìn thấy.

Lâm Ngữ Kinh để điện thoại xuống, quay đầu lại, nhìn về phía Nấm Nhỏ và Cố Hạ còn đang ngồi bên kia nói về chủ đề hạn chế tuổi, trước hết đặt ra một tình huống giả thiết, hỏi: “Có một vấn đề thế này. Nếu như nhà cậu rất nghèo, bạn trai cậu ít nhiều cũng biết được đôi chút, sau đó có một ngày anh ta bỗng nhiên tỏ thái độ khác thường mà hỏi cậu —— “Này, nhà em có phải rất giàu không?” Các cậu cảm thấy anh ta có ý gì?”

Cố Hạ bình tĩnh nói: “Châm chọc tớ, anh ta chê tớ không có tiền.”

Nấm Nhỏ buồn bã: “Có phải là chê điều kiện tớ không tốt, không thể cho anh ta cuộc sống mong muốn, cho nên đang ám chỉ chia tay với tớ?”

Lâm Ngữ Kinh: “Đổi góc độ đi, không thảm như vậy.”

“Đổi góc độ khác, tích cực một chút.” Cố Hạ nói, “Thế thì chính là tại sao anh ta lại đột nhiên hỏi vấn đề này, phải chăng anh ta cảm thấy thật ra tớ có tiền, chẳng qua là không muốn tiêu phí cho anh ta.”

“Có thể là vì tớ sợ anh ta chiếm đoạt gia sản ngàn tỉ nhà tớ.” Nấm Nhỏ tiều tụy âu sầu, lo lắng cứ y như thật, “Nhỡ đâu anh ta yêu tớ vì tiền của tớ thì sao?”

Lâm Ngữ Kinh: “...”

Đầu óc Lâm Ngữ Kinh bổ sung cảnh tưởng Thẩm Quyện đứng trong mưa bi thương gào thét: “Cậu căn bản không hề yêu tớ thật lòng, cậu chỉ là yêu tiền của tớ!”

Lâm Ngữ Kinh run lẩy bẩy.

Cô đang run lẩy bẩy, Phó Minh Tu bên kia trực tiếp gửi cho cô một lượng lớn tin tức.

Phó Minh Tu: [ Tìm bạn bè hỏi thăm chút rồi, tên Thẩm Quyện chứ gì? ]

*

Thành phố A lớn thì lớn, nhưng vòng tròn quan hệ cũng chỉ có mấy cái, rất nhiều lúc sẽ xảy ra trùng lặp.

“Bạn ăn bạn chơi” của Phó Minh Tu cũng rất nhiều. Anh ta không quen người nào, đi ra hỏi một vòng, luôn sẽ có người biết, chỉ 15 phút đã hỏi thăm được về người tên Thẩm Quyện này.

Đám bạn chỉ dùng hai chữ, trầm lặng.

Xưa nay không tiếp xúc nhiều với bọn họ, bản thân có vòng tròn của chính mình, trông có vẻ cũng không định tiếp quản công việc nhà. Ba mẹ cậu ta cũng mặc kệ cậu ta, thả cho cậu ta tự do sinh sống.

Phó Minh Tu hỏi: “Quan hệ gia đình cậu ta thế nào?”

Bạn: “Cũng ổn đấy, hai ông bác một bà cô, ba cậu ta nhỏ nhất, quan hệ đều rất hòa thuận. Ngoại trừ ông bác lớn không có con, thì có một chị họ và một anh họ...”

Phó Minh Tu: “Tao hỏi ba mẹ cậu ta đó, để ý ông bác lớn của cậu ta có con hay không làm gì?”

Bạn:...

Người bạn cũng không hiểu hành động này của Phó Minh Tu rốt cuộc là có ý gì, hỏi mấy vấn đề cứ như đang chọn rể vậy: “Tình cảm rất tốt, hạnh phúc mỹ mãn. Bên nhà ngoại cậu ta không có bối cảnh gì, có người nói chỉ là một gia đình bình thường, gả vào nhà giàu Thẩm gia, điển hình cho câu chuyện cô bé lọ lem và...”

Phó Minh Tu mất kiên nhẫn: “Mày có thể nói một chút về Thẩm Quyện không hả. Nó yêu chưa, có “tra” không thì không nói, đi kể chuyện tình yêu của ba mẹ nó với tao làm gì?”

(*) Tra trong “tra nam” – tên cặn bã, đồ tồi, lừa gạt tình cảm của người khác.

Người bạn nhịn hơn nửa ngày rồi, cũng không nhịn nổi nữa, xém tí quăng điện thoại: “Con mẹ nó sao mày nhiều chuyện quá vậy? Mày hỏi người ta yêu đương chưa làm gì? Tra không hay tra thì liên quan gì tới mày? Mày đi thổ lộ à?”

Phó Minh Tu: “...”

Phó Minh Tu cúp điện thoại, vừa nói hết những chuyện mới biết cho Lâm Ngữ Kinh một lần, vừa tâm tình phức tạp mà suy ngẫm tại sao mình lại rảnh đến phát điên thế này. Lâm Ngữ Kinh muốn yêu đương với ai thì liên quan cái khỉ gì với anh ta?

Chủ yếu vẫn là do ấn tượng của anh ta với Thẩm Quyện vô cùng không tốt.

Hồi cao trung vẫn chưa biết cậu ta là ai, mới nhìn sương sương đã cảm thấy chẳng phải kẻ tốt lành gì. Bây giờ còn biết là một thiếu gia, ấn tượng lại càng thêm tệ.

Loại “quần áo lụa là” này anh ta đã thấy quá nhiều, yêu đương cứ như chơi đùa.

Tâm trạng Lâm Ngữ Kinh cũng phức tạp.

Cô xem xong những tin tức liên quan với Thẩm Quyện mà Phó Minh Tu gửi tới, mặt vô cảm để điện thoại xuống.

Loại cảm giác này hình như đã từng trải qua.

Là lúc nào?

Dường như là, vào thời điểm Thẩm Quyện được hạng nhất khối trong lần thi tháng đầu tiên.

Lâm Ngữ Kinh thích ứng rồi.

Cô phát hiện “năng lực thích nghi của con người” quả là một thứ rất đáng sợ.

Hồi tưởng lại những chuyện đã trải qua sau đó, cô nghĩ tới thời điểm mình chọn vé xem phim, cảm thấy vé xem phim sáu mươi, bảy mươi đồng đắt đỏ, lôi kẻ “phú tam đại” đến xem《 Chuyện cũ ở rừng cao lương 》19.99 đồng, vậy mà cũng không cảm thấy mình ngu ngốc.

(*) Phú tam đại là thế hệ thứ ba của một gia đình mấy đời giàu có, tức là đời cháu, con của con mình. Tương tự với “phú nhị đại” là thế hệ thứ hai.

Lại nghĩ đến mấy cái tin nhắn thoại tình thâm ý thiết của Lý Lâm lúc đó.

Nghèo đến không ăn nổi cơm?

Lượm cái móc khóa rách mà trẻ con không thèm để xài?

Ha, ha.

Lâm Ngữ Kinh cười gằn một tiếng, không nói hai lời mở khung chat với Thẩm Quyện ra, nội dung còn đang dừng ở tin nhắn cuối cùng [1611] kia.

Cô *tách tách tách tách* chụp lại toàn bộ cuộc trò chuyện với Phó Minh Tu, vừa định gửi tới cho cậu, bỗng khựng lại.

Cô lại xóa hết những ảnh chụp tin nhắn kia, khóa điện thoại, không để ý đến nữa.

Trải qua thời gian hai năm, thiếu nữ nóng nảy Lâm Ngữ Kinh cũng đã được thăng cấp.

Cô phải nhẫn nhịn.

Sau đó nghĩ ra một cách nào đó, khiến Thẩm Quyện tự mình nói ra, khiến Thẩm Quyện khóc ròng mà gọi cô là Papa, nói xin lỗi cô.

*

Gần đây Thẩm Quyện cảm thấy bạn gái có gì đó không đúng lắm.

Tuy rằng vẫn đưa bữa sáng, vẫn cùng ăn trưa, buổi tối cũng cùng đi thư viện, nhưng rõ ràng đã ít nói chuyện hơn hẳn.

Cô không vui.

Rõ ràng là đang nén giận.

Hơn nữa cơn giận này, còn là vì cậu.

Thẩm Quyện tỉ mỉ hồi tưởng lại tuần này một lúc, thực sự không nghĩ ra bản thân rốt cuộc đã có điểm nào làm Nữ Vương đại nhân không hài lòng.

Kiểu không thể nhìn thấu, không tìm được nguyên nhân mà lại chẳng thể nói ra này, bỗng nhiên bất ngờ xuất hiện khiến người ta cảm thấy cực kỳ phiền muộn.

Tình huống như thế kéo dài chưa hết một tuần sau, Thẩm Quyện rốt cuộc đã không nhịn nổi.

Cuối tháng chín, rất nhanh sẽ đến kì nghỉ dài 1 tháng 10*. Tâm tư của mọi người ít nhiều gì cũng có phần lơi lỏng. Lâm Ngữ Kinh và Thẩm Quyện ngồi trong góc thư viện, vừa mới đọc sách cả buổi tối, hiện giờ mỗi người đang nghỉ ngơi một lúc.

(*) Ngày Quốc Khánh Trung Quốc

Thẩm Quyện ngồi bên cạnh cô, đặt bút lên bàn, vang một tiếng nhỏ: “Cậu không vui hả?”

Lâm Ngữ Kinh không nhìn cậu, cúi đầu nghịch điện thoại: “Cậu có nhớ không.”

Thẩm Quyện cau mày: “Gì cơ.”

“Lời thoại này.” Lâm Ngữ Kinh nói, “Hồi cao trung vào lúc làm xong bài thi tháng đầu tiên, cậu cũng hỏi tớ như vậy.”

Thẩm Quyện ngẩn ra.

Cậu còn chưa kịp phản ứng, Lâm Ngữ Kinh đã đổi chủ đề: “Bạn học Thẩm, 1 tháng 10 chúng ta đi thế nào.”

Trước đây bọn họ đã nói sẽ ra ngoài chơi vào 1 tháng 10. Khi ấy Lâm Ngữ Kinh chỉ tiện tay chọn bừa một chỗ trên bản đồ, còn chọn một chỗ đặc biệt xa.

Có điều vừa hay cô chưa từng đến đó, Thẩm Quyện cũng không có ý kiến gì, cứ thế quyết định xong.

Ra ngoài vào dịp 1 tháng 10 nhất định là rất đông đúc, hiện giờ đặt vé gì đó cũng đã hơi trễ rồi.

Lâm Ngữ Kinh hỏi vấn đề này làm Thẩm Quyện có phần hoang mang. Một nơi xa như thế, ngoại trừ mua vé máy bay, còn có thể đi thế nào?

Một giây sau, Lâm Ngữ Kinh liền giải đáp nghi vấn của cậu.

“Chúng ta ngồi xe lửa đi.” Lâm Ngữ Kinh nói.

Thẩm Quyện: “...”

Thẩm Quyện tưởng mình nghe lầm: “Cái gì?”

“Chúng ta, ngồi xe lửa qua đó.” Lâm Ngữ Kinh kiên nhẫn lặp lại, “Chỗ kia xa quá, tớ vừa xem một chút, vé máy bay đắt lắm đấy, tàu cao tốc cũng mắc, chúng ta ngồi xe lửa đi.”

“...”

Thẩm Quyện trầm mặc.

Lâm Ngữ Kinh thở dài, lo lắng nói: “Chứ không thì tốn tiền quá, bây giờ trên lớp bận bịu như vậy, từ khai giảng đến giờ cậu chỉ có mỗi cuối tuần mới về studio được, cũng không nhận được bao nhiêu việc, cậu làm gì có nhiều tiền như thế.”

Thẩm Quyện há miệng, vừa định nói chuyện.

Lâm Ngữ Kinh ngắt lời cậu, răn dạy: “Nhà chúng ta cũng đâu phải gia đình giàu có dư dả gì, sao có thể bay tới bay lui nay một chỗ mai một chỗ mà du hí chứ? Đặc biệt là bọn mình vẫn còn đang đi học, chuyện tiền nong này mỗi một đồng đều phải tính toán cẩn thận. Một tấm vé máy bay một hai ngàn, chúng ta làm gì có nhiều tiền mà lãng phí vào vé máy bay.”

Thẩm Quyện: “...”

Lâm Ngữ Kinh sống chết không buông tha cho cậu, cứng rắn hỏi: “Cậu nói xem có đúng hay không?”

“...Đúng.” Thẩm Quyện thở dài, dựa ra sau một cái, “Xe lửa đi.”

Lâm Ngữ Kinh vui vẻ bắt đầu đặt vé xe lửa. Thành phố A đến Điền Thành, giường mềm tám chín trăm, giường cứng hơn năm trăm.

Thời điểm Thẩm Quyện nhìn thấy thời gian 35 tiếng kia liền trực tiếp câm nín.

Kì nghỉ 1 tháng 10 tổng cộng chỉ có 7 ngày, mất mất ba mười lăm tiếng này mọe nó cậu còn lại mấy ngày?

Một lời nói dối phải cần đến trăm lời nói dối khác để che lấp. Cậu cũng không biết lúc trước mình đã bị cái gì mà lại cần thùng dầu bôi trơn từ cái tên Lý Lâm kia, dẫn đến bây giờ bạn gái vì tiết kiệm tiền cho cậu mà nhất quyết đòi ngồi xe lửa 35 giờ đi chơi, mà cậu ngay cả một lời giải thích cũng không thốt nổi.

Với cái tính khí đó của Lâm Ngữ Kinh, biết cậu lừa cô, trước tiên không nói phải mất bao lâu mới có thể dỗ được, chí ít chuyến du lịch này chắc chắn sẽ bị lỡ.

Lúc trước vì thi điểm tối đa môn vật lý mà đã dỗi biết bao lâu.

Bình thường hai người có rất nhiều tiết, chờ mãi mới đến lúc được sớm tối bên nhau 7 ngày. Thẩm Quyện muốn nói cái gì cũng sẽ không mở miệng vào lúc này.

Dù sao cũng là ở cùng với cô, bao nhiêu giờ cũng không đáng kể.

Thẩm Quyện nhắm mắt lại, nhịn.

Quên đi, theo cô hết đi.

Ngồi thì ngồi.

Cậu không để ý tới, Lâm Ngữ Kinh cũng đang lén lén lút lút mà quan sát cậu.

Thời điểm cô nhìn thấy thời gian ba mười lăm tiếng đó, cũng thiếu chút nữa không thở ra hơi. Phản ứng đầu tiên chính là mặt không đổi sắc liếc nhìn Thẩm Quyện, thầm nghĩ cậu còn chưa đầu hàng sao?

Thấy cậu nửa ngày không phản ứng, Lâm Ngữ Kinh thăm dò hỏi: “Vậy thì xe lửa nha.”

Thẩm Quyện lại thở ra: “Ừ.”

Lâm Ngữ Kinh làm như mới vừa trông thấy, chỉ vào chỗ 35 tiếng 46 phút kia: “Cần hơn ba mươi giờ á? Tàu lửa hai ngày một đêm sao?”

Thẩm Quyện không phản ứng gì.

Lâm Ngữ Kinh thở dài, nhắc nhở cậu: “Một tháng mười mọi người đều ra ngoài chơi, trong xe lửa nhất định rất đông người, buồng xe hôi hám bẩn thỉu, còn phải ngồi ngốc ba mươi mấy tiếng.” Cô dừng một chút, “Ngay cả tắm rửa cũng không được.”

Thẩm Quyện cắn răng một cái, thế mà vẫn phải an ủi ngược lại cô: “Cũng chỉ là một buổi tối, đến khách sạn tắm cũng được.”

Lâm Ngữ Kinh: “...”

Lâm Ngữ Kinh không ngờ Thẩm Quyện lại biết phản đòn như thế.

Lâm Ngữ Kinh cũng cắn răng một cái, bất chấp tất cả: “Giường cứng cũng phải hơn 500, tớ thấy ghế cứng chỉ cần 200 đồng, chúng ta ngồi ghế cứng tới đó đi.”

Cô nhắm mắt lại, thấy chết không sờn nói: “Dù sao cũng chỉ ngồi hơn ba mươi tiếng, có thể tiết kiệm 200 đấy.”

Thẩm Quyện: “...”

Thẩm Quyện: “?”

Hết chương 77.

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Ngữ Kinh: Cậu định liều chết diễn tới cùng với tớ phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.