Tôi Mộng Giữa Ban Ngày

Chương 64: Chương 64: Thẩm Quyện cậu ấy cũng không có tiền




Ở Nhất Trung Hoài Thành từ sau học kỳ cuối của lớp 11 đã bắt đầu cắt bỏ kỳ nghỉ. Kỳ nghỉ đông bị ngắt đầu bỏ đuôi chiếm mất một nửa, cuối cùng chỉ còn sót lại mười mấy ngày nghỉ tết.

Đến lớp 12 thì ngay cả mười mấy ngày cũng không có. Ngày ba mươi bắt đầu nghỉ, đến mùng ba đi học lại, cả kỳ nghỉ đông gom góp lại cũng không đủ một tuần lễ.

Nghỉ đông năm lớp 12, Lâm Ngữ Kinh và Lâm Chỉ không về Đế Đô, trực tiếp đón năm mới ở Hoài Thành.

Năm trước, Lâm Chỉ vừa mới làm phẫu thuật, cắt bỏ tử cung.

Cuộc phẫu thuật này bà đã kéo dài rất lâu, từ đầu đến cuối để mất gần một năm mới chịu đi làm. Có lúc Lâm Ngữ Kinh cảm thấy, Lâm Chỉ đúng là hoàn toàn không xem chuyện sức khỏe của mình là việc to tát gì, bà dường như hoàn toàn không thèm để ý đến điều này.

Nhưng suy cho cùng cũng là một cuộc phẫu thuật không nhỏ, Lâm Chỉ ở bệnh viện hơn một tuần, tháo băng mới về nhà.

Hôm ba mươi ấy, tất cả dì giúp việc trong nhà đều được cho nghỉ, về nhà ăn tết. Dì nấu cơm là người địa phương, biết người phương bắc bọn họ tết đến đều ăn sủi cảo, cho nên trước khi đi đặc biệt làm sủi cảo đông lạnh đầy một ngăn đông, lại làm thêm đồ ăn nấu sẵn đặt trong ngăn mát tủ lạnh.

Bình thường Lâm Chỉ rất bận bịu, ngoại trừ mỗi nửa tháng kiên trì tự đến trường đón cô, gặp mặt một lần, còn lại hai người rất ít khi gặp mặt, nói chuyện cũng không bao nhiêu.

Lâm Ngữ Kinh vốn cứ tưởng năm nay cô sẽ đón năm mới một mình.

Kết quả mười một giờ, ngoài cửa có người về. Thời điểm tiếng mở khóa cửa vang lên, Lâm Ngữ Kinh đang bưng khay sủi cảo nóng hổi của mình ngồi xổm trên ghế sô pha xem tiết mục cuối năm.

Lâm Chỉ đi vào, đứng ở cửa, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau mười mấy giây.

Trên TV, Thái Minh và Phan Trường Giang* đang nhảy vũ điệu quảng trường Tăng-gô, gọi nhau là "Chiếc dép nhỏ" "Đinh ốc nhỏ", ngọt ngọt ngào ngào khiến người hâm mộ biết bao, phá tan yên tĩnh trong căn phòng.

(*) Thái Minh và Phan Trường Giang là hai nghệ sĩ xuất hiện thường xuyên trong Gala cuối năm của đài CCTV. "Chiếc dép nhỏ" và "Đinh ốc nhỏ" là biệt danh hai người đặt cho nhau.

Cuối cùng vẫn là Lâm Ngữ Kinh hắng giọng một cái, thay đổi tư thế từ ngồi xổm trên ghế sô pha thành ngồi xuống: "Mẹ, người năm mới vui vẻ?"

Lâm Chỉ vội vàng cúi đầu, đổi giày: "Ừm, năm mới vui vẻ."

Hai mẹ con cứ lúng túng lại quy củ mà dùng một câu nói không rõ là phức tạp hay đơn giản để miêu tả một năm. Lúc tiết mục cuối năm cuối cùng kết thúc, Lâm Chỉ xoay đầu khỏi khung cảnh "Khó quên đêm nay khó quên đêm nay" náo náo nhiệt nhiệt trên TV, nhìn Lâm Ngữ Kinh, mãi đến lúc cô cũng phải quay qua.

Lâm Chỉ nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, cứ như muốn nói gì đó.

Nhìn đến khi Lâm Ngữ Kinh cảm thấy ánh mắt của bà đã từ nhìn chằm chằm biến thành trừng, bản thân sắp bị ánh mắt của bà bắn thủng, bà rốt cuộc cũng mấp máy miệng, cuối cùng lạnh nhạt nói: "Chuẩn bị cho kỳ thi thế nào rồi?"

"À." Lâm Ngữ Kinh đặt cái khay đã ăn hết lên bàn trà, "Cũng được."

Lâm Chỉ gật gù: "Lần trước —— "

"Lần thi tháng gần đây nhất là hạng nhất." Lâm Ngữ Kinh vội vàng nói.

Lại là trầm mặc.

Lâm Chỉ không nói gì nữa, xoay người đi vào phòng ngủ. Phòng khách rộng lớn còn lại một mình Lâm Ngữ Kinh ngồi trên sô pha.

Lâm Ngữ Kinh quay đầu lại, tiếp tục xem ti vi.

Bài Khó quên đêm nay này cuối cùng cũng sắp hát xong rồi.

*

Năm mới này hai người trải qua vô cùng yên lặng. Đến ngày mùng ba tháng giêng, Lâm Ngữ Kinh quay về trường.

Cô đến sớm, thời điểm đi vào phòng học còn có phân nửa người chưa tới. Mới vào cửa liền vừa khéo nhìn thấy lúc ủy viên học tập chép thời khóa biểu đã tiện tay lật qua vài tờ của tấm bảng đếm ngược trước bảng đen.

Phía trước phòng học có hai tấm bảng đếm ngược, một cái đếm ngược kỳ thi thử, một cái đếm ngược kỳ thi ĐH.

—— Thời gian đến kỳ thi đại học chỉ còn 110 ngày.

Chữ lớn đỏ tươi mang đầy cảm giác tồn tại.

Lâm Ngữ Kinh nhìn con số bên trên, ngẩn người.

Thời gian trôi qua vừa nhanh lại vừa chậm, mỗi ngày đều giống như lặp lại ngày trước.

Đôi khi Lâm Ngữ Kinh sẽ hơi hoảng hốt, cảm thấy bản thân giống như Makoto Konno trong《Cô gái vượt thời gian》vậy, thời gian mỗi ngày đều không ngừng lặp lại, mỗi sáng sớm tỉnh giấc cô sẽ lại quay về thời gian một ngày trước.

Năm sau lại trở về vòng tổng ôn thứ hai, thi tuần, thi tháng, tiếp đó là hai kỳ thi thử.

Trong đám bài tập che ngợp bầu trời, ngay cả bạn cùng bàn em gái nhỏ mềm mại của cô cũng không đờ đẫn lười biếng trong giờ tự học nữa. Từ sớm đến tối lặng lẽ trong phòng học, chỉ có thể nghe thấy tiếng ngòi bút cọ sột soạt trên giấy, thỉnh thoảng còn có âm thanh lật sách.

Lâm Ngữ Kinh có khi sẽ bớt ra một chút thời gian để nghỉ ngơi, nghĩ xem đám lớp 10 bên kia hiện giờ đang như thế nào.

Môn toán của Lý Lâm vẫn là sáu mươi điểm sao?

Nhóm người bọn họ đều không thích học chút nào, tất cả đều chỉ có mục tiêu là nằm trong đám 100 tuyển thủ đạt tiêu chuẩn, không biết lên lớp 12 có bắt đầu cố gắng ít nhiều gì không, chú tâm hơn một chút, không còn hồ đồ như vậy nữa.

Quan hệ của Thẩm Quyện với bọn họ đã rất tốt, hẳn cũng nên giúp đỡ họ nhỉ?

Thẩm Quyện...

Lâm Ngữ Kinh thở dài, không biết tại sao lại bất chợt nghĩ đến, bây giờ cô đi rồi, cuối cùng cũng không còn ai tranh học bổng loại một với Thẩm Quyện nữa.

Cô ngẩng đầu lên, lại liếc nhìn con số trên bảng đếm ngược bên cạnh bảng.

—— Thời gian đến kỳ thi đại học chỉ còn 33 ngày.

Ngày tháng cứ như vật giả, mỗi ngày đều khô khan lặp lại. Thế nhưng kỳ thi mô phỏng và đếm ngược là thật, không ngừng nhắc nhở mọi người thời gian đang trôi qua.

Thời gian cô ở đây đã nhiều gấp mấy lần mấy tháng cô ở cùng Thẩm Quyện.

*

Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông một ngày, toàn bộ học sinh lớp 12 trên cả Hoài Thành được thống nhất cho nghỉ, để thí sinh thi đại học nghỉ ngơi điều chỉnh.

Lâm Ngữ Kinh đi tới phòng khám tâm lý của Ngôn Hành một chuyến.

Tình trạng lo âu lúc trước của Lâm Ngữ Kinh không tính là quá nghiêm trọng, phát hiện đúng lúc, hơn nữa bản thân cô cũng rất rõ ràng trạng thái bất thường của mình, đều hết sức phối hợp với các loại trị liệu điều hòa.

Lúc mới bắt đầu là vì phải gặp bác sĩ, sau đó trạng thái đã từng chút từng chút tốt lên, cô cũng vẫn như cũ cách một tháng tới một lần, chỉ nói chuyện phiếm.

Ngôn Hành vô cùng giỏi về việc "dụ dỗ" người khác kể chuyện xưa, là một đối tượng rất thích hợp để tâm sự, mà Lâm Ngữ Kinh từ nhỏ đến lớn, thứ thiếu hụt nhất chính là tâm sự.

Lúc nhỏ cô không có ai để kể, người bên cạnh cô không ai có thể đóng vai thính giả mà lắng nghe cô, cho nên cô chưa bao giờ nghĩ sẽ nói ra, mười mấy năm qua cũng đã quen từ lâu rồi.

Lúc cô đến Ngôn Hành đang trêu chim, hai người đã rất quen thuộc, Ngôn Hành chỉ quay đầu chào hỏi cô một chút, rồi lại tiếp tục trêu chọc chú chim của mình.

Chú chim nhỏ lông trắng yên lặng đứng trên lồng sắt, trên đầu có hai nhúm lông vàng bé tí dựng thẳng, mắt to tròn xoe, còn có hai chấm hồng trên má.

Lâm Ngữ Kinh tò mò đi tới: "Đây là chim gì ạ?"

"Vẹt Cockatoo." Ngôn Hành dùng ngón tay sờ sờ cánh chim nhỏ, mới xoay người, "Ngày mai thi đúng không?"

Lâm Ngữ Kinh gật gật: "Vâng."

Ngôn Hành đi tới trước sô pha ngồi xuống: "Cảm giác thế nào, căng thẳng không?"

Lâm Ngữ Kinh nở nụ cười: "Ngài thấy cháu căng thẳng sao?"

"Bác đương nhiên cảm thấy kỳ thi của cháu sẽ không vấn đề gì." Ngôn Hành cũng nở nụ cười, "Ý bác là cháu sắp được gặp cậu bạn nhỏ của cháu rồi, căng thẳng không?"

"À." Lâm Ngữ Kinh chớp chớp mắt, "Thật ra cháu đã nghĩ đến một ngàn tám trăm cách gặp lại cậu ấy."

"Vẫn là mấy cô nhóc tuổi này thích lo nghĩ." Ngôn Hành cười hỏi, "Đã có phương án hài lòng nhất chưa."

"Có ạ." Lâm Ngữ Kinh nói.

Thật ra không nghĩ nhiều cách như vậy, chỉ định vọt tới studio của cậu, trực tiếp đến gặp cậu.

"Thật ra," Lâm Ngữ Kinh ngừng một chút, nói, "Năm trước cháu có gọi cho cậu ấy một cú điện thoại."

Khi đó trạng thái cơ thể của cô chuyển biến tốt, Lâm Chỉ lại phải phẫu thuật, tranh thủ tối chủ nhật gọi điện thoại cho Thẩm Quyện.

Ngôn Hành hỏi: "Hừm, sau đó thì sao."

"Không nhận, có thể là vì bận bịu cái gì đó, chủ nhật cậu ấy vẫn luôn rất bận rộn." Cô cụp mắt, qua nửa ngày, thở dài, hơi thất vọng bĩu môi, "Có phải cậu ấy giận rồi không?"

Ngừng một chút, lại nhỏ giọng lầu bầu một câu: "Cậu ấy sao lại nhỏ mọn như vậy..."

Ngôn Hành bật cười.

Lâm Ngữ Kinh đưa mắt nhìn lên, mặt không cảm xúc nhìn ông ấy.

Người đàn ông cười đến không ngừng được, một lát sau mới ho nhẹ một tiếng: "Xin lỗi, bác chỉ là cảm thấy, dường như chỉ có thời điểm cháu nhắc đến cậu bạn nhỏ kia, cháu mới trông giống với độ tuổi thực tế của mình."

"Cậu ấy không nhận, sau đó thì sao?" Ngôn Hành hỏi.

"Cháu gửi tin nhắn cho cậu ấy." Lâm Ngữ Kinh nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.

Ánh mặt trời tháng sáng chói chang rực rỡ, có hơi chói mắt, cô nhíu mắt lại: "Nếu như cậu ấy thật sự không để ý tới cháu, cháu liền —— "

"Cháu liền?"

Cô gái nhỏ lại thở ra một hơi thật dài: "Cháu cũng không biết, cháu chưa từng dỗ dành cậu ấy, bình thường đều là..."

Cậu ấy dỗ cháu.

Dỗ dành cô, cưng chiều cô.

Rõ ràng phải là một người tính khí rất không tốt, nhưng những lúc ở cùng cô, dường như thật sự nhẫn nại đến tột cùng, cho dù trong lòng tức giận thì cũng sẽ kiềm nén, cái gì cũng nghe cô.

Bá chủ trường học mà lại không có dáng vẻ của một bá chủ trường học.

Còn ra thể thống gì chứ bạn học Thẩm.

Ngôn Hành ở bên cạnh lại bắt đầu cười.

Lâm Ngữ Kinh không nhịn được nhìn ông ấy: "Thầy Ngôn, hôm nay tâm trạng của ngài rất vui vẻ nhỉ."

"Bác đúng là rất vui vẻ, hơn một năm nay cháu đã thật sự thay đổi rất nhiều." Ngôn Hành nói, "Vào lần đầu tiên bác nhìn thấy cháu, trạng thái cháu lúc ấy, nói thế nào nhỉ, khiến người ta chỉ muốn lôi Lâm Chỉ đến đánh một trận."

Hôm đó Lâm Ngữ Kinh ở phòng khám ăn trưa rồi mới đi, cuối cùng lúc đi Ngôn Hành tiễn cô đến cửa thang máy: "Sau khi cháu thi đại học thì nên về thành phố A, đôi khi bác cũng sẽ trở về, rảnh rỗi có thể ăn bữa cơm, thuận tiện mang theo cậu bạn nhỏ của cháu."

Lâm Ngữ Kinh đứng trong thang máy, ấn mở cửa, xoay đầu lại: "Hơn một năm nay cháu thật sự..." Cô hướng về phía ông cúi thấp người chào, "Không phải đặc biệt cháu sẽ không nói cảm ơn, nhưng cảm ơn ngài."

Người đàn ông vẫn là dáng vẻ như lần đầu tiên gặp mặt, mặt mày ôn hòa, "Không cần cám ơn bác, bác cũng không làm gì cả, quan trọng nhất vẫn là chính cháu, dũng cảm hơn một chút, có một số việc chưa thử qua thì đừng mãi trốn tránh."

*

Tháng sáu giữa hè năm ấy, ve kêu râm ran, đề thi đại học ban tự nhiên có người nói là đề thi khó nhất sau năm 2003 địa ngục.

Ngày thứ chín sau khi thi xong, Lâm Ngữ Kinh trở về Nhất Trung Hoài Thành.

Cho dù là trường học như vậy, vào ngày này, phòng học lớp 12 cũng là chiêng trống huyên thuyên tiếng pháo vang dội.

Trong hành lang có người ôm sách gào thét chạy như bay, có người ôm bài thi theo ném rào rào lên sân trường, chủ nhiệm khóa ở dưới tòa nhà dạy học gầm lên giận dữ: "Này! Mấy lớp các em! Chưa nghe nói không được ném bài thi xuống à!? Chủ nhiệm lớp các em là ai!!"

Nam sinh kia cũng vịn hành lang thò đầu xuống, to gan không chịu nổi: "Ngài tự tìm chủ nhiệm lớp chúng em đi thôi!"

Chủ nhiệm khóa chống nạnh ngẩng đầu nhìn lên, chưa kịp nói chuyện thì lại có một xấp bài thi ào ào bay xuống ở phía khác, trực tiếp bị chọc tức đến bật cười.

Một đám bạn học cùng lớp ít nhiều gì cũng có chút tình cảm, dù sao cũng đã ở chung hơn một năm, ngày thường cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, huống chi mọi người đã cùng nhau trải qua đoạn thời gian cuối cấp khó khăn nhất này.

Lâm Ngữ Kinh vừa vào phòng học, đã bị em gái nhỏ mềm mại trực tiếp ôm chặt lấy, cô gái nhỏ dính trên người cô gào khóc: "Tớ cứ tưởng tớ sắp chết rồi hu hu hu hu, Kình Ngư, rốt cục tớ đã sống rồi sao? Tớ đã vượt qua rồi sao? Cậu đánh tớ một cái đi, hiện tại là sự thật đúng không? Hu hu hu hư hư hư "

Lâm Ngữ Kinh buồn cười vỗ vỗ đầu cô ấy, quay đầu đi, nhìn thấy ủy viên học tập bên cạnh vẻ mặt dữ tợn khoái trá, tay cầm một xấp bài thi dày cộp đứng trên bàn, quay đầu ra ngoài cửa sổ rống một tiếng: "Vật lý đi chết đi!!!"

"..."

Giờ Lâm Ngữ Kinh mới biết hóa ra ủy viên học tập cũng không phải thật sự yêu thích học tập.

Trong trường có thu hồi sách cũ và bài thi, những quyển sách này Lâm Ngữ Kinh đều để lại không lấy, quay về phòng ngủ thu dọn một vòng nữa. Đồ của cô không nhiều, lúc đến mang một vali hành lý, lúc đi cũng chỉ vậy.

Cô xấp gọn những món đồ trên bàn, lại lên giường mò mẫm một phen, lấy ra một quyển sách nằm dưới gối đầu.

Lâm Ngữ Kinh kéo ra, ngồi bên giường, cúi đầu.

Cuốn sách đó đã hơi cũ, mỗi ngày đều bị ma sát như thế, góc sách đã nổi lên một chút bông, được người ta dùng băng keo trong cẩn thận dán lại.

Lâm Ngữ Kinh lật mở tờ thứ nhất, bên trên là một cái tên được viết bằng bút màu đen trung tính, bên dưới kẹp một tấm ảnh, mép màu trắng của bức ảnh cũng đã hơi ố vàng.

Tấm ảnh đó là ảnh chụp bức hình trên điện thoại, còn chụp thấy hai bên viền hẹp hẹp của điện thoại. Trong hình là một thiếu niên, dáng vẻ biếng nhác, mặt mày đều ưa nhìn.

Lâm Ngữ Kinh đã không nhớ nổi tấm hình này đã giúp cô kiên trì qua bao nhiêu ngày đêm, trước sau đều nhờ vào nó.

Cô đứng dậy, đi tới ban công bên ngoài phòng ngủ, đứng một hồi lâu.

Bầu trời xanh thẳm, bóng cây chập chờn, gió nhẹ mà ấm, bên tai là tiếng hoan hô lẫn gào khóc.

Ôi lớp 12.

Chính cô cũng không biết mình đã vượt qua một năm rưỡi này như thế nào, chung quy cũng đã là quá khứ.

Không có chuyện gì là không vượt qua được.

Chỉ là quá khứ, cũng sẽ không quay lại được nữa.

*

Sau khi có thành tích thi đại học, Lâm Ngữ Kinh dùng thời gian ba ngày đọ sức với Lâm Chỉ.

Ý tứ của Lâm Chỉ rất đơn giản, muốn cô báo danh vào đại học B, quay về Đế Đô.

Lâm Ngữ Kinh từ chối cũng rất rõ ràng, cô phải báo vào đại học A.

Cô chưa từng hỏi Thẩm Quyện sau này sẽ vào trường nào, nhưng cô biết.

Lâm Ngữ Kinh vẫn luôn nhớ kỹ câu nói kia của thiếu niên "Tôi không đi được nữa, cả đời cũng phải ở chỗ này."

Mỗi một lần nhớ tới, trong lòng cô đều sẽ nổi lên chua xót.

Thẩm Quyện sẽ không đi.

Cậu nhất định sẽ ở lại thành phố A.

Cậu sẽ vào trường học tốt nhất thành phố A.

Thành phố A cũng rất tốt, đại học A cũng không thua kém đại học B bao nhiêu, Lâm Ngữ Kinh gần như không chút do dự.

Trong một số chuyện nào đó, Lâm Chỉ có ham muốn khống chế rất mạnh. Hai người giằng co ba ngày không có kết quả. Lần này Lâm Ngữ Kinh hoàn toàn không tiếc giá nào, không hề dao động một chút nào.

Cô không có cách nào thuyết phục Lâm Chỉ, cuối cùng vẫn đành phải lén lút liên lạc với Lâm Thanh Tông.

Ông cụ Lâm năm nay không tới bảy mươi, thân thể cường tráng, mỗi ngày ở nhà nuôi hoa chơi chim, cùng bà nội Lâm chơi cờ, hầu như không màng thế sự, Lâm Chỉ thích tự dày vò kiểu gì cứ việc.

Từ nhỏ đến lớn Lâm Ngữ Kinh chưa gặp bọn họ mấy lần, cũng không có tình cảm sâu sắc gì đó, cho nên lần này cô gọi điện thoại tới, Lâm Thanh Tông còn cảm thấy rất kỳ diệu.

"Tính tình của cháu đúng là mềm mại hơn mẹ cháu nhiều, ông còn tưởng hai người là y sì một kiểu chứ, tự mình chống chọi đến cùng, chuyện gì cũng không tìm đến ông đây." Ông nội Lâm chậm rãi nói, "Ông cũng già rồi, mẹ cháu lại là con gái một như thế, hiện giờ cũng chỉ còn một mình đứa cháu ngoại là cháu. Cháu cho ông một lý do vì sao không muốn trở về đi, ông già này nghe thử xem."

"Ông nội, ông có bà nội phụng bồi mình rồi, không thể ích kỷ mà không cho cháu đi tìm một cháu rể về cho ông chứ." Lâm Ngữ Kinh không chút do dự nói.

Ông nội Lâm sửng sốt một lúc, cười đến thâm trầm: "Theo đuổi tình yêu chứ gì?"

Lâm Ngữ Kinh: "Phải đấy ạ."

"Tiểu nha đầu này còn dám nói với ông chuyện này cơ đấy." Lâm Thanh Tông nói, "Cháu có biết mẹ cháu vì theo đuổi tình yêu với thằng nhãi họ Mạnh kia, mà đã bị ông đánh mấy lần không?"

Năm đó, chuyện Lâm Chỉ và Mạnh Vĩ Quốc bên nhau, cả ba lẫn mẹ đều cực lực phản đối.

Tình hình gia đình Mạnh Vĩ Quốc không tốt, nhà ở nông thôn, ba vào thành phố rồi cũng không trở về, mẹ nuôi nấng ông, bên trên còn có một anh một chị.

Khi đó Lâm Thanh Tông chỉ nói hai câu —— Bần hàn khó sinh quý tử. Hơn nữa ánh mắt của tên nhãi này không kiên định, không thể gả.

Tính cách Lâm Chỉ từ nhỏ đã vậy, nhiều năm như vậy mà chưa từng thay đổi, chuyện muốn làm thì nhất định phải làm được.

Khi đó bà tin chắc rằng Mạnh Vĩ Quốc chính là người tốt nhất bà gặp được trên đời, bất luận thế nào cũng không muốn ai khác ngoài ông ta.

Lâm Thanh Tông cũng là một người tính tình cứng rắn, giao thiệp trong thương trường nhiều năm như vậy, xưa nay đều nói một không hai. Dùng lời của bà nội Lâm mà nói, chính là ba và con gái hệt như đúc ra từ một khuôn, vì chuyện này mà ầm ĩ rất lớn, thậm chí còn có một lần thiếu chút nữa đã đoạn tuyệt quan hệ cha con.

Đến cuối cùng vẫn là ba mẹ thỏa hiệp, Lâm Chỉ và Mạnh Vĩ Quốc kết hôn, sinh ra Lâm Ngữ Kinh, chỉ có điều từ đó về sau, Lâm Thanh Tông cũng không còn xen vào bất cứ chuyện gì của họ nữa.

Thích tự dằn vặt thì cứ dằn vặt đi thôi, cuộc sống không dễ chịu cũng đều là do tạo hóa.

Chuyện này khi Lâm Ngữ Kinh còn bé đúng là đã nghe bà nội Lâm nhắc qua một lần, dừng một chút, nói: "Ánh mắt mẹ cháu không tốt, ông không vừa mắt là bà ấy thích. Cháu rể này của ông bà ấy lại không vừa mắt, khi đó cháu liền cảm thấy ông nhất định sẽ thích. Ông nội, cháu khẳng định là vô cùng tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của ông."

"..."

Lúc trước Lâm Chỉ làm ầm ĩ với Lâm Ngữ Kinh về chuyện này, ông thật ra là cũng biết. Ông già gần bảy mươi tuổi, chuyện gì lại chưa nhìn thấy, mấy chuyện kiểu này đối với ông mà nói căn bản chính là trò đùa trẻ con.

Con cháu của Lâm gia, nếu chỉ tí chuyện này cũng không vượt qua được, vậy cũng quá mất mặt rồi, nhân lúc chưa muộn thì đổi họ đi thôi.

Kết quả hôm nay vừa nghe, Lâm Thanh Tông liền cảm thấy đứa cháu ngoại bé nhỏ này của ông quả thực không giống với mẹ nó, ngụy biện một lần lại một lần, đàng hoàng trịnh trọng mà nói hưu nói vượn, có thể mồm mép đến nỗi khiến mình cảm thấy có lý có tình, làm người tin phục.

Hơn nữa quan trọng nhất chính là, còn có thể nói đến mức khiến người ta nảy sinh nỗi hưng phấn quái gở.

Ngay lập tức gọi điện cho Lâm Chỉ: "Con cái trưởng thành rồi, muốn học ở đâu thì cứ tùy nó đi." Giọng ông nội Lâm khoan thai, cũng không nương tay, rành rọt đâm vào chỗ đau của con gái mình, "Năm đó cô lập gia đình với ai tôi cũng mặc kệ đấy, bây giờ con gái cô học đại học ở đâu cô cũng muốn thò chân vào à?"

Lâm Chỉ: "..."

Lâm Chỉ cuối cùng cũng thỏa hiệp, cúp điện thoại, nhìn cô: "Con nhất định phải đi tìm thằng nhóc kia, đúng không?"

Lâm Ngữ Kinh không lên tiếng.

Lâm Chỉ nói: "Con nhất định sẽ hối hận."

Lâm Ngữ Kinh nhìn bà, ôn hòa nhã nhặn nói: "Mẹ, tôi không phải bà, cậu ấy cũng không phải Mạnh Vĩ Quốc."

Lâm Ngữ Kinh thầm nghĩ, tôi cũng không mù, hai mắt tôi đều 5.0 đấy.

Lâm Chỉ không nói gì nữa.

Lâm Ngữ Kinh rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vừa thở ra một hơi, trong chốc lát, lại nhấc lên lần nữa.

Năm đó Lâm Thanh Tông có một phần lớn nguyên nhân là vì nhà Mạnh Vĩ Quốc nghèo, mới không đồng ý cho ông ta và Lâm Chỉ bên nhau.

Vậy giờ Thẩm Quyện phải làm sao đây.

Thẩm Quyện cậu ấy cũng không có tiền...

Lâm Ngữ Kinh thở ra một hơi thật dài, lo lắng đến độ hơi đau đầu.

Phải làm sao mới tốt đây.

Hết chương 64.

Tê Kiến:

Lâm Ngữ Kinh: Bạn trai quá nghèo, người nhà có khả năng không đồng ý cho bọn tôi yêu đương, phải làm sao đây?

Thẩm Quyện:?

Xin các bạn đừng thắc mắc vì sao Tiểu Kình Ngư ngồi xổm ở ven đường khóc, có thể cô nàng chỉ uống say trẹo chân thôi.

Thẩm Quyện, cậu nói đi, tại sao cậu không nghe điện thoại hả? Có phải cậu không muốn vợ của mình nữa không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.