Ngày hôm sau Lâm Gia Nhạc đi cùng Lão Quách đến tiểu khu Lâm Cảnh Uyển, Lâm Gia Nhạc gõ cửa nhà 1204 nhưng không có ai mở cửa, cậu nói “Chắc là chưa dậy, hoặc không nghe thấy tiếng chuông, lát nữa chúng ta quay lại vậy.”
Lão Quách nói “Gia Nhạc, hôm qua cậu không hỏi số điện thoại hay danh thiếp của người ta à?”
“Em quên mất.” Đến giờ Lâm Gia Nhạc mới nhớ ra mình quên chuyện quan trọng này, cậu le lưỡi, đúng là vẫn quá thiếu kinh nghiệm, lần sau gặp cơ hội thế này nhất định phải nhớ xin số điện thoại, nếu không nhỡ có chuyện gì là mất trắng một vụ làm ăn.
Đúng lúc này thang máy vang lên một tiếng chuông, một chú chó béo tốt lông dài màu vàng chạy từ trong ra vô vùng vui vẻ lao đến chỗ của Lâm Gia Nhạc, chủ của nó ở phía sau gọi với theo “Đâu Đâu, đi chậm thôi.”
Lâm Gia Nhạc vui vẻ nói “Anh Quách, đây chính là người chủ nhà em nói với anh.”
Thịnh Mặc xuất hiện ở đầu kia của hành lang, anh mặc một chiếc sơmi sẫm màu cùng với quần dài màu trắng, dáng cao đĩnh đạc. Lâm Gia Nhạc cúi đầu nhìn áo kaki và quần màu lam của mình, là trang phục bình thường của công nhân, tuy rằng sạch sẽ nhưng so ra vẫn thấy xấu hổ.
Thịnh Mặc tươi cười bước tới vươn tay với Lão Quách “Chào ngài, tôi là Thịnh Mặc, ngài là người quản lí của công ty trang hoàng sao?”
Lão Quách vội lấy ra một tấm danh thiếp của mình “Chào ngài, ngài Thịnh! Tôi họ Quách, Quách Kiến Quân, là ông chủ của công ty”
Thịnh Mặc nhận tấm danh thiếp rồi nhìn Lâm Gia Nhạc, ý hỏi danh thiếp của cậu đâu. Lâm Gia Nhạc bị Thịnh Mặc nhìn đến năm giây mới phản ứng lại “Chào Ngài, tôi là Lâm Gia Nhạc, là một nhân viên của công ty Đằng Đạt, ngài gọi tôi Tiểu Lâm là được rồi.”
Thịnh Mặc nói “Chào cậu, chúng ta vào nhà nói chuyện đi.” Nói rồi mở cửa nhà mời mọi người vào.
Lâm Gia Nhạc nói “Chuyện chi tiết anh Thịnh nói chuyện với anh Quách, tôi còn có việc nữa.”
Thịnh Mặc nói “Tiểu Lâm cậu vào đây một chút đi, tuy rằng anh Quách là ông chủ nhưng người làm việc vẫn là công nhân các cậu. Thiết kế của phòng tôi đã chuẩn bị rồi, có một số chỗ muốn lưu ý trực kiếp với cậu, so với việc nói với anh Quách rồi lại nói lại với cậu thì sẽ trực quan hơn.”
Lão Quách cũng nói “Anh Thịnh nói rất đúng. Gia Nhạc cậu cũng vào đi, đỡ cho tôi nói lại thiếu.”
Lâm Gia Nhạc suy nghĩ thấy cũng đúng liền đi theo hai người họ vào nhà Thịnh Mặc. Đâu Đâu vẫn quấn quýt quanh chân Lâm Gia Nhạc, cái đuôi vàng kim vẫy không ngừng thể hiện vui thích khiến Thịnh Mặc cảm giác Lâm Gia Nhạc mới là chủ nhân của nó, hoặc là người thân đã thất lạc đã lâu.
(cho ss chen vào 1 tý, chỗ này biểu hiện cùng suy nghĩ của Thịnh Mặc đáng yêu quá:3)
Căn hộ 1204 Thịnh Mặc ở là tiêu chuẩn cho loại chung cư hai phòng, trong phòng lấy màu vàng ấm áp làm chủ đạo, đồ gia dụng nhiều cái làm bằng mây đan, nhìn qua mang cảm giác ấm áp, có hương vị của gia đình. Đâu Đâu nhìn Lâm Gia Nhạc vào nhà mình bắt đầu mừng rỡ phát điên, ngoạm bóng cao su nó thường chơi đến cọ chân Lâm Gia Nhạc. Lâm Gia Nhạc cúi đầu nhìn nó cảm thấy rất khó hiểu, từ khi nào mình có duyên với chó thế này. Trước kia trong nhà nuôi một lão mèo già, cậu thì vẫn muốn nuôi một chú chó, nhưng lão mèo kia quả thực quá dữ, chó nhỏ mới đến nhà bị nó cào nát mặt cuối cùng phải mang trả người ta, sau thì cũng không nuôi chó nữa.
Thịnh Mặc rót cho mỗi người một cốc nước rồi cười với Lâm Gia Nhạc “Đâu Đâu muốn cậu chơi bóng cao su với nó đấy.”
“…” Lâm Gia Nhạc hỏi “Chơi thế nào?”
“Ném đến chỗ nào đó, nó sẽ đi nhặt về.” Thịnh Mặc nói.
“Vậy sao.” Lâm Gia Nhạc ném bóng cao su ra ngoài, quả nhiên Đâu Đâu vui vẻ chạy đi nhặt về rồi lại để vào tay Lâm Gia Nhạc, Lâm Gia Nhạc hơi rối, sẽ không phải cứ chơi mãi thế này chứ?
Thịnh Mặc đến phòng sách tìm bản thiết kế, Lâm Gia Nhạc nhìn thoáng qua cánh cửa thư phòng đang mở, trong đó toàn là sách, hóa ra anh ta là người thích đọc sách, hảo cảm cũng tăng lên thật nhiều. Đâu Đâu vẫn chẳng biết mệt ngậm bóng cao su chạy tới chạy lui. Thịnh Mặc cầm bản thiết kế ra trải trên mặt bàn “Căn nhà này của tôi ở khu Đồng Tâm, tổng cộng một trăm hai mươi mét vuông. Bình thường tôi sẽ phải lên lớp, công việc khá bận, cũng không có thời gian theo sát mọi người, cho nên vẫn nhờ mọi người làm thật tốt.”
Lão Quách vỗ ngực nói “Không thành vấn đề, anh Thịnh cứ yên tâm, chất lượng trang hoàng của chúng tôi là không thể chê, các thợ chính đều là những tay lão luyện rồi, tay nghề vô cùng tốt.”
Thịnh Mặc nghe tới đó thì cười rộ lên “Tôi thấy tuổi của Tiểu Lâm cũng không lớn lắm, chẳng lẽ cậu ấy bắt đầu làm việc từ lúc nhỏ lắm sao?”
Lão Quách dừng một chút, vội vàng sửa “Anh Thịnh, anh đừng xem nhẹ Tiểu Lâm, tuy rằng thời gian làm việc không dài nhưng rất nhiều việc làm được tốt hơn cả những tay thợ lâu năm. Cậu nhóc này trong lòng an tĩnh, tay làm ổn định, lại luôn động não, là một người làm việc rất có kỹ năng.”
Thịnh Mặc à một tiếng, mỉm cười nhìn thoáng qua Lâm Gia Nhạc “Thì ra Tiểu Lâm là cao thủ, thứ lỗi mắt tôi vụng về, thất kính thất kính.”
Lâm Gia Nhạc đỏ mặt không nói gì, tiếp tục chơi đùa với Đâu Đâu.
Thịnh Mặc chỉ ra vài điểm cần chú ý trên bản vẽ, Lâm Gia Nhạc nghiêng đầu lắng nghe, cẩn thận ghi nhớ thật kĩ.
Cuối cùng Lão Quách đưa ra một tờ báo giá “Đây là bảng báo giá chính của chúng tôi, anh Thịnh xem thử xem. Báo giá chi tiết thì đợi đến khi khảo sát nhà của anh rồi chúng tôi sẽ gửi, chúng ta thỏa thuận trước, trang hoàng xong còn cần thanh lí, sau khi anh nghiệm thu rồi sẽ thanh toán nốt. Anh xem như vậy có được không?”
Thịnh Mặc cầm tờ báo giá “Vật liệu có thể dùng những thứ tôi chỉ định được không?”
“Đương nhiên được chứ, tôi cam đoan đều là hàng chính hãng.” Lão Quách lập tức đồng ý.
Thịnh Mặc nói “Được. Vậy tôi có thể có thêm yêu cầu không? Tôi muốn Tiểu Lâm làm người phụ trách trang hoàng phòng ở của tôi.”
Lâm Gia Nhạc có chút ngạc nhiên nhìn anh, lại nhìn Lão Quách. Lão Quách cười ha hả nói “Chuyện này đơn giản, anh Thịnh đã tin tưởng Gia Nhạc vậy thì để cậu ấy phụ trách.”
Lâm Gia Nhạc ngoan ngoãn gật đầu “Cảm ơn anh Tịnh đã tin tưởng, tôi nhất định sẽ trang hoàng tốt phòng ở cho anh.”
Lão Quách hỏi “Khi nào thì chúng ta đến xem phòng ở của anh?”
Thịnh Mặc đáp “Nếu hôm nay các anh có thời gian thì đi luôn. Nếu không thì để cuối tuần đi.”
Lâm Gia Nhạc trầm ngâm một chút “Nhà 1203 ở đối diện còn cần một tuần nữa mới có thể hoàn tất công việc, để cuối tuần chúng ta đến xem nhà của anh Thịnh vậy.”
Thịnh Mặc gật đầu “Được, lúc đó tôi sẽ liên lạc với cậu.”
Lâm Gia Nhạc nhớ đến một việc “Anh Thịnh có thể cho tôi số điện thoại không? Nếu tiện để tôi gọi cho anh.”
“Cũng được.” Thịnh Mặc đứng dậy lấy hai tấm danh thiếp đến, đưa cho Lâm Gia Nhạc một tấm và Lão Quách một tấm, trên đó vẫn là ảnh chụp theo yêu cầu của học viện.
Lão Quách vừa nhận danh thiếp đã thốt lên “Thì ra anh Thịnh thật sự là giảng viên ở trường đại học A, thật sự là thất lễ.”
Lâm Gia Nhạc nhìn kĩ, trên giấy lụa màu trắng viết mấy chữ đơn giản “Thịnh Mặc – Phó Giáo sư/Giảng viên trường đại học kiến trúc A” thì trong lòng dần trở nên kính trọng hơn nữa, thì ra người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này lại là giảng viên tại trường đại học A. Lâm Gia Nhạc cung kính “Thì ra là thầy Thịnh, thật sự mạo muội. Thầy Thịnh dạy kiến trúc, coi như là một nửa nghề với chúng tôi rồi, sau này còn nhờ thầy Thịnh chiếu cố nhiều hơn.”
Thịnh Mặc nhìn thái độ của Lâm Gia Nhạc có phần cung kín hơn trước, trong lòng có vài phần đắc ý, quả nhiên chức nghiệp giảng viên này vẫn tương đối được tôn kính, may mà cha khuyên anh không nên chỉ làm kiến trúc sư, vừa dạy học vừa thiết kế sẽ tốt hơn. Khóe môi kéo lên lộ ra nụ cười hoàn mỹ “Sao dám nói chuyện chiếu cố gì, ngược lại phòng ở của tôi còn phải phiền Tiểu Lâm sư phụ chiếu cố hơn cơ.”
Lúc nhận tấm danh thiếp này của Thịnh Mặc, trái tim Lâm Gia Nhạc bất chợt hưng phấn giống như trúng xổ số. Cậu không biết bản thân hưng phấn cái gì, có lẽ vì Thịnh Mặc là giảng viên của trường đại học A, cậu tự tay trang hoàng phòng ở cho anh ấy, có thể thường xuyên tiếp xúc với Thịnh Mặc, giống như càng gần hơn với đại học A.
Từ đó về sau mỗi khi gặp Thịnh Mặc thái độ của Lâm Gia Nhạc đều vô cùng cung kính cẩn thận, trong mắt Thịnh Mặc thì lại trở thành biểu hiện lấy lòng. Thái độ của Tiểu Lâm hình như thay đổi từ lúc nhận được danh thiếp của anh, nhưng đến cả học sinh anh trước nay cũng chưa từng cung kính đến vậy. Anh đâu có biết chấp niệm của Lâm Gia Nhạc đối với đại học A, trong cảm nhận của Lâm Gia Nhạc thì những học sinh của các đại học danh tiếng đều là những ngọn núi cao cậu phải ngước nhìn, huống chi là giảng viên của một trường đại học danh tiếng.
Đến thứ bảy Thịnh Mặc lái xe đưa Lão Quách và Lâm Gia Nhạc đến xem nhà ở của mình, cùng đi với họ còn có thêm Lưu Minh Lượng. Lưu Minh Lượng là một thợ xây, việc trang hoàng nhà 1203 Lâm Cảnh Uyển anh ta không tham dự vì phải làm tại một công trình khác. Nhưng lần này trang hoàng phòng ở cho Thịnh Mặc thì Lâm Gia Nhạc lại nhiệt tình vô cùng mời anh ta tham gia, vì phần gia công anh ta làm cực kì tốt, Lâm Gia Nhạc có chút ý riêng, cậu muốn làm những gì tốt nhất cho căn phòng ở của Thịnh MẶc, ai bảo người ta là giảng viên ở trường đại học cậu hâm mộ nhất chứ.
Đồng Tâm Gia Viên là khu chung cư mới hoàn thành năm trước, thuộc hạng chung cư tầm trung – cao cấp, ở khu Tân Thành, mặt bằng hơi nghiêng, nhưng cách trường đại học A rất gần. Vì là trong khu Tân Thành, những công trình xanh hóa vẫn chưa hoàn thiện, đây cũng chính là nguyên nhân Thịnh Mặc trước kia không muốn tới. Thật ra trong khu Tân Thành cũng có điểm tốt, vì là khu quy hoạch mới, mọi thứ đều tương đối hợp lí, điểm chưa hoàn thiện là xanh hóa thì theo thời gian có thể dần hoàn thiện. Năm trước khu chung cư mới hoàn thành, tính đến giờ các công trình xanh hóa cũng tốt rồi, chỉ còn cần thêm chút thời gian nữa thôi.
Lâm Gia Nhạc đã làm công việc trang hoàng này nửa năm, đối với các khu trong thành phố G này cũng có hiểu biết nhất định, nhà ở tại khu chung cư Đồng Tâm này xét trên mặt bằng chung tuyệt đối được xếp vào hạng cao cấp, thời gian này giá nhà đất còn chưa cao nhưng cũng đã bán được 4000m². Một căn hộ 120m² cũng đã đến giá năm sáu mươi vạn, Lâm Gia Nhạc líu lưỡi, hóa ra làm giảng viên đại học kiếm được nhiêu tiền đến thế! Cậu không biết thật ra lương giáo viên đại học không cao, kiếm được tiền đều phải dựa vào nghề phụ của bọn họ, ví dụ như làm thiết kế, … vân vân.
Căn hộ của Thịnh Mặc ở tầng mười lăm, vị trí vô cùng tốt, chung cư cạnh sông, ban công hướng ra sông lớn, tầm nhìn rất rộng, đứng trên đó ngắm cảnh khiến tâm tình người ta phút chốc trở nên nhẹ nhàng. Lâm Gia Nhạc tựa lên ban công nhìn những con thuyền lui tới trên mặt sông, ngẫu nhiên có tiếng còi tàu từ xa vọng đến, vài chú hải âu trắng nghỉ chân bên công viên cạnh bờ sông, khung cảnh khiến người ta cảm giác được cuộc sống vô cùng tốt đẹp, khiến cậu cực kì hâm mộ.