Tôi Muốn Có Một Mái Nhà

Chương 35: Chương 35




Lâm Gia Nhạc lại ngồi xuống bàn tiếp tục vẽ, Thịnh Mặc ngồi một bên quan sát cậu, đôi khi sẽ chỉ cho cậu phải vẽ thế nào, xuống tay đặt bút ra sao, đánh bóng như nào. Đâu Đâu không hài lòng việc bị chủ nhân chiếm mất chỗ, nhảy xuống cọ cọ chân Lâm Gia Nhạc. Nhưng hai người kia đều rất tập trung học tập, không ai chú ý đến nó, Đâu Đâu có hơi cảm giác bị lãng quên, nhỏ giọng rên một tiếng tỏ vẻ kháng nghị, sau đó lại ngoan ngoãn ghé vào chân Lâm Gia Nhạc, cái đuôi thỉnh thoảng quét qua quét lại trên sàn nhà.

Không biết bao lâu đã trôi qua, Đới Khởi bước từ phòng ngủ ra, lười biếng duỗi mình, nhìn cái bát không trên bàn trà “Ngủ thật thoải mái. Thịnh Soái, cậu uống cái gì đấy?”

Lâm Gia Nhạc chào hỏi anh ta “Thầy Đới, anh dậy rồi. Tôi hầm cháo đậu xanh, còn để trong phòng bếp, giờ cũng nguội rồi, để tôi lấy cho anh.”

Đới Khởi xua tay “Không cần phiền thế, tự tôi đi lấy là được.”

Thịnh Mặc cũng đè vai Lâm Gia Nhạc xuống “Để cậu ta tự đi lấy đi, đi lại nhiều một chút, không thấy cậu ta càng ngày càng to hả, thịt cũng dày lắm rồi.”

Lâm Gia Nhạc le lưỡi, trộm cười “Thầy Thịnh, thầy Đới gọi anh là Thịnh Soái?”

Thịnh Mặc đột nhiên lúng túng. Đới Khởi bước ra, ha ha cười nói “Cậu xem thầy Thịnh có soái không? Cái danh soái này của cậu ta cả khoá chúng tôi đều biết, người ta gọi là Đại Soái, phòng kí túc xá chúng tôi gọi cậu ta là Thịnh Soái.”

Lâm Gia Nhạc mím miệng cười.

Thịnh Mặc đảo mắt “Tiểu Lâm đừng nghe cậu ta nói hươu nói vượn.”

Đới Khởi ngồi xuống, vẻ mặt oan ức “Trời đất chứng giám, nửa chữ tôi cũng không dám nói lung tung. Gia Nhạc, cậu cảm thấy việc này có đáng tin không?”

Lâm Gia Nhạc gật đầu, cười nói “Tôi hiểu thầy Đới nói không sai, thầy Thịnh quả thực đảm đương được cái danh này.”

Đới Khởi nhếch miệng cười “Cũng chưa là gì, số mỹ nữ theo đuổi Thịnh Soái xếp dài từ cửa đông đại học đến tận cửa tây.”

Thịnh Mặc tiếp tục trợn trắng mắt “Cậu còn có thể ba hoa thêm nữa không? Trường của chúng ta có được bao nhiêu mỹ nữ, nhiều mỹ nữ theo đuổi tớ thế thì tớ chẳng đã bị chém thành bùn nuôi hoa rồi.”

“Ha ha, tớ đương nhiên có khoa trương một chút, nhưng thật sự số mỹ nữ theo đuổi cậu đâu có ít. Từ khoá trên xuống khoá dưới, còn cả nữ sinh trường bên, có ai mà không có thiện cảm với cậu đâu.” Đới Khởi tiếp tục cười ha ha.

Thịnh Mặc thật sự muốn bóp chết Đới Khởi ngay lập tức, đây là kiểu bạn bè báo hại gì thế, đứng trước mặt Lâm Gia Nhạc nói chuyện đào hoa của mình, bản thân anh trong mấy năm đó hình như đâu có cản trở cậu ta theo đuổi cô gái nào.

Cũng may Lâm Gia Nhạc không phải kẻ nhiều chuyện, không tiếp tục nói đề tài này với Đới Khởi nữa. Đới Khởi thấy Thịnh Mặc có vẻ tức giận rồi, liền nói “Thịnh Soái, cậu giận rồi? Đây cũng có phải lỗi của cậu đâu, nếu đẹp trai là tội, thì cũng là tội do cha mẹ ban cho cậu. Gia Nhạc, thầy Thịnh của cậu tuy rằng được nhiều người thích nhưng lại chưa từng coi đó là lợi thế, lừa tài lừa sắc lừa tình cảm cái gì cũng chưa làm. Nhưng nếu nói cậu ta chưa từng tận dụng lợi thế này thì cũng không được, ít nhất rất nhiều lần xếp hàng lấy cơm ở canteen đều không thiếu các chị các em chủ động thêm phần cho cậu ấy, tôi cũng nhờ thế mà được hưởng phúc, ăn được thêm mấy cái chân gà.” Đới Khởi nhớ tới chuyện này còn tủm tỉm cười.

Thịnh Mặc trợn trắng mắt “Nếu biết trước cậu ăn chân gà xong trưởng thành như thế này, tớ chắc chắn không nhận những ưu ái đó.”

Đới Khởi bày ra vẻ mặt khổ sở “Đúng vậy, dáng người của tớ bây giờ chính là do cậu đầu sỏ gây nên.” Ngừng một hồi lại bóc mẽ tiếp “Nhưng mà Thịnh Soái của chúng ta thực sự là một người tình chung thuỷ, trước sau như một với vị kia nhà cậu ta. Đáng tiếc, người ta xuất ngoại thì hai người liền chia tay. Đến giờ thầy Thịnh của cậu còn độc thân đây.”

Lâm Gia Nhạc cười theo, thuận miệng nói “Đó là vì thầy Thịnh yêu cầu cao quá.”

Đới Khởi lắc đầu cười “Thật ra yêu cầu của cậu ta cũng không cao, chỉ cần toàn tâm toàn ý với cậu ta, có thể vào được phòng bếp, nấu ăn thì ít nhất ngon như cậu nấu là được.”

Lâm Gia Nhạc đỏ mặt “Tôi nấu ăn bình thường lắm.”

Đới Khởi nói “Cậu nói bình thường thì là bình thường, dù sao Thịnh Soái cảm thấy trình độ nấu nướng của cậu phi thường là được, cậu nói một câu xem nào, Thịnh Soái?”

Thịnh Mặc vốn đang tức giận, tên Khởi mập này, tự nhiên lại đào chuyện của anh nên, thiếu chút nữa đã chạy lại bịt mồm cậu ta, sau lại thấy cậu ta nói chuyện có chừng mực mới bớt giận “Cậu đừng nghe cậu ta nói bừa, tôi đâu có yêu cầu cao như thế, có người đồng ý nấu cơm cho tôi, tôi tuyệt đối không kén chọn. Đây là chính là tiêu chuẩn chọn vợ chọn chồng của cậu ta thôi, lý tưởng của cậu ta ấy, chỉnh là tìm người có thể nuôi béo cậu ta, sau đó làm thịt, ăn thịt.”

Đới Khởi ném bát, lao đến bóp cổ Thịnh Mặc “Hay lắm, đây mới là bộ mặt thật của cậu phải không, không phải cậu thèm thuồng thịt của tớ lâu rồi chứ? Xem tớ thu thập cậu thế nào?” Nói đoạn hai người đùa thành một đống.

Lâm Gia Nhạc ôm Đâu Đâu ngồi xuống ghế đơn bên cạnh, cười nhìn hai người đàn ông đùa với nhau.

Cười đùa một trận, Thịnh Mặc đứng lên sửa lại quần áo “Được rồi, chúng ta về thôi. Hôm nay cảm ơn Tiểu Lâm thịnh tình thiết đãi.”

Lâm Gia Nhạc nói “Cũng không sớm, hay ở lại ăn cơm chiều rồi về.”

Đề nghị này khiến hai người sắp rời đi vô cùng động tâm, nhưng đã ăn rồi lại không đi, thật quá mức không phúc hậu. Đới Khởi nói “Vẫn không được, cảm ơn Gia Nhạc, lần sau chúng tôi lại đến. Nhưng cậu đừng đem hết tài nghệ trổ ra, lần sau đến sẽ không còn cảm giác thần bí.”

Lâm Gia Nhạc biết Thịnh Mặc và Đâu Đâu về nhà cũng sẽ chỉ tuỳ tiện ăn gì đó, cho nên kiên trì nói “Có tài nghệ gì đâu, tôi vốn đâu có giỏi nấu ăn. Những món nấu lên đều là món thường trong gia đình, nếu hai thầy không chê thì ở lại ăn cơm chiều đi, sắp năm giờ rồi, hay là các anh về còn đi ăn nữa?”

Thịnh Mặc và Đới Khởi nhìn nhau, tâm động vô cùng, nhưng lại vẫn cảm giác hơi ngại.

Lâm Gia Nhạc nói tiếp “Đâu Đâu ở với thầy Thịnh đều ăn thức ăn của chó, sợ là chán lắm rồi, ở nhà tôi thêm chút đi, có thể cải thiện bữa ăn cho nó.”

Thịnh Mặc nhỏ giọng thì thầm “Chỉ sợ nó ăn quen sau này sẽ tuyệt thực để kháng nghị tôi mất.”

Thịnh Mặc nghĩ ngợi rồi nói “Như vậy cũng được, tôi và Khởi Tử đi mua đồ ăn, bữa tối lại phiền Tiểu Lâm ra tay rồi.”

Lâm Gia Nhạc cười, đôi mắt cong lên “Không cần các anh đi đâu, tôi đi là được.”

Đới Khởi nói “Không để chúng tôi mua thì chúng tôi về vậy.”

Quả nhiên Lâm Gia Nhạc lùi một bước “Vậy được rồi, các anh đi mua đồ ăn. Trời bây giờ còn nóng, đợi lát nữa rồi đi, thuận đường cho Đâu Đâu đi dạo.”

Thịnh Mặc gật đầu “Được. Thầy Đới ở đây, cậu có cái gì không hiểu thì cứ hỏi đi.”

Đới Khởi gật đầu như gà mổ thóc “Không sai, không sai, có vấn đề gì cứ hỏi tôi.”

Hai người một chó ba kẻ tham ăn, ở nhà Lâm Gia Nhạc ăn ké được thêm một bữa cơm chiều đầy mỹ vị. Thịnh Mặc lái xe đưa Đới Khởi về. Đới Khởi ngồi ghế sau, nửa nằm nửa tựa vỗ vỗ bụng “Nếu cứ ăn uống thế này, xem chừng tôi không cần giảm cân.”

Thịnh Mặc không nhìn cậu ta, chăm chú quan sát đường đi, miệng vẫn không quên chế nhạo “Thật ra cậu không phải béo vì ăn, mà là béo vì lười. Bình thường vốn không có người nấu cơm cho cậu ăn mỗi ngày thế mà vẫn tích nhiều thịt thế kia. Cậu không giảm béo nữa chỉ sợ sẽ nhanh chóng gia nhập vào hàng ngũ các ông chú trung niên. Đến lúc đó để tôi xem cậu làm thế nào theo đuổi mỹ nữ.”

Đời Khởi nghiêng đầu nhìn bụng Thịnh Mặc “Tớ thấy cậu ăn cũng đâu có ít, sao chẳng có chút thịt thừa nào vậy?”

Thịnh Mặc cười “Tớ bảo cậu rồi còn gì, mau nuôi một con chó to vào, giống tớ đây này, sớm muộn gì cũng phải dắt nó ra ngoài đi dạo, sao có thời gian tích mỡ.”

Đới Khởi nhìn thoáng qua Đâu Đâu đang ngồi trên ghế xe “Hoá ra nuôi chó thật sự có thể giảm béo. Nhưng nghĩ đến chuyện sáng sớm mở mắt đã phải dắt chó ra ngoài, tớ không làm được.”

Thịnh Mặc trợn trắng mắt “Hừ, coi như tớ chưa từng đề nghị gì. Tớ cảm giác nếu cậu nuôi chó, không những không giảm béo mà ngược lại còn nuôi ra một con chó toàn tật xấu. Lười chết cậu đi!”

Đới Khởi cũng không dây dưa chuyện này “Thịnh Soái, tớ cảm thấy cậu nhỏ Gia Nhạc này không tệ. Diện mạo không tệ, tính cách vô cùng tốt, lại còn nấu ăn giỏi, trừ việc không phải thành phần tinh anh, thật đúng là người xứng với cậu. Cậu động tâm rồi phải không?”

Thịnh Mặc cũng không giấu diếm “Tớ biết cậu ấy rất tốt, cũng không biết cậu ấy có phải cong không?”

Đới Khởi lấy khuỷu tay huých anh “Quan tâm cong với thẳng cái gì, cứ kéo người ta đến tay rồi tính. Tớ tin tưởng mị lực của Thịnh Soái.”

Thịnh Mặc bĩu môi “Cậu đi chết đi, còn đòi làm gương sáng cái gì. Có kẻ nào hay gây hoạ như cậu sao? Cậu cho rằng con đường này dễ đi chắc, ngược lại tớ còn muốn giống cậu, cả người đầy mỡ cũng không sao, ít nhất thấy phụ nữ còn có cảm xúc.”

Đới Khởi không nói gì, con đường đồng tính luyến ái quả thực không dễ đi. Tạm thời không nói đến áp lực xã hội, chỉ cần nhắc tới hai người thân thích ở trong nhà kia đã đủ áp lực không để người ta có thể ngẩng ngẩng cao đầu. Còn có bạn bè đồng nghiệp, nếu chuyện này để bọn họ biết, có bao nhiêu người sẽ coi đây là bệnh mà hắt hủi né tránh, sau lưng sẽ còn lời ra tiếng vào, nghiêm trọng hơn thì e rằng cả công việc cũng phải bỏ. Cho nên trên đời mới có nhiều người đồng tính kết hôn như vậy, hiện thực khiến bọn họ không thể không khuất phục.

Hai người im lặng hồi lâu, Đới Khởi mới hỏi “Vậy cậu phải làm sao, cứ nhìn như vậy thôi à?”

Qua một lúc sau, Thịnh Mặc mới đáp “Từ từ rồi tính”

“Cậu có muốn tớ hẹn cái người hôm trước không, gặp mặt thử một lần xem.” Đới Khởi thử hỏi.

Thịnh Mặc lắc đầu “Thôi, trước mắt cứ thế này đi. Cái thứ tình cảm này cần phải có thời gian bồi đắp, biết đâu đến khi đó người ta thực sự thích tớ, chỉ sợ đến khi thật sự thích rồi thì sẽ bất chấp thẳng hay cong. Có một chuyện này khá tốt, hình như trong nhà cậu ấy không còn ai, cha mẹ li dị từ nhỏ, không có người quản, nếu ở cùng tớ thì cũng không có áp lực gia đình gì.”

Đới Khởi hoàn toàn không biết chuyện này “Hoá ra là vậy, Gia Nhạc quả là đứa nhỏ đáng thương. Vậy thì Thịnh Mặc, phải cố gắng phát huy mị lực của cậu đi, ông bạn này chúc phúc, chúc cậu kì khai đắc thắng.”

Thịnh Mặc cười khổ “Đường dài chầm chậm bước mới đi xa”

Đới Khởi vỗ vai anh “Cố gắng! Tớ sẽ tạo cơ hội giúp cậu!”

Thịnh Mặc cảm kích gật đầu “Cảm ơn! Ông bạn già!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.