Tôi Muốn Có Một Mái Nhà

Chương 46: Chương 46




Biên tập bởi Mạc Lan

Ngày Thịnh Mặc trở lại thành phố G trời hiếm lắm mới đổ một cơn mưa dễ chịu. Thời tiết Quảng Đông xưa nay đã vậy, vừa vào thu thì đã có tiết trời đông lạnh giá đến một cơn mưa cũng không thấy bóng dáng, dễ đến non nửa năm trời chẳng đổ mưa. Cho nên chất lượng thành phố này được mấy sao thì không còn phải suy xét. Trận mưa này khá tốt, mưa một trận tẩy sạch khói bụi trong không khí rồi, chỉ còn lại cái khí lạnh thanh thanh mới mẻ.

Thịnh Mặc trước tiên về nhà tắm một cái rồi ăn mặc chỉnh tề, tất cả mệt mỏi trong chuyến đi vừa rồi đặt cạnh niềm hưng phấn vì sắp được gặp lại Lâm Gia Nhạc đều trở thành nhỏ bé. Anh mang theo quà lưu niệm lái xe thẳng đến căn biệt thự ở khu Lệ Chi, chính là nơi Lâm Gia Nhạc đang thi công trang hoàng. Khu Lệ Chi là nơi gần sông, khung cảnh u tĩnh đẹp đẽ, toàn bộ các công trình ở đây đều là biệt thự, phong cách mỗi nhà mỗi khác. Bản thân Thịnh Mặc cũng làm kiến trúc nên đối với những không gian độc lập luôn có cảm giác yêu thích chưa từng thay đổi, anh sờ cằm, đợi khi nào mình có tiền cũng phải mua một căn nhà thế này, có không gian riêng mới tốt.

Thịnh Mặc không nói trước với Lâm Gia Nhạc là hôm nay sẽ đến, chỉ bảo máy bay về tới Hồng Kông. Anh đứng ngoài cổng biệt thự số 56 bấm còi, Đâu Đâu chạy đến đầu tiên, Thịnh mặc nhìn Đâu Đâu lông vàng óng ánh lúc nó chạy thì lông tung bay, khỏi nói cũng biết nhìn vừa ngầu vừa đẹp đến thế nào, trong lòng anh được an ủi bội phần, không uổng công anh nuôi mày lâu như thế, biết chạy đến đón anh đầu tiên. Thật ra Đâu Đâu chỉ đến hóng hớt, nó làm sao biết hôm nay chủ nhân sẽ về chứ, bình thường ở khu Lệ Chi người đi lại ngoài đường và xe cộ đều ít, Đâu Đâu bình thường cũng không được ra ngoài nhiều, trừ Lâm Gia Nhạc và vài vị công nhân thì ngẫu nhiên sẽ có người chở vật tư đến, thực sự quá tịch mịch. Có lẽ hẳn nó đã quên thời gian trước kia sống cùng Thịnh Mặc thì ngày qua ngày nó cũng chỉ có thể nhảy nhót trong phạm vi phòng khách, gần như một người cũng không được gặp. Một tháng này, tâm của Đâu Đâu gần như đã hoàn toàn biến thành trạng thái chơi đùa dân dã ngoài trời.

Lâm Gia Nhạc cũng nghe tiếng còi xe, cậu ló đầu ra thì thấy ngay chiếc Buick màu đen của Thịnh Mặc. Cậu vội vàng bấm điều khiển mở cổng, vừa lúc chạy ra đón anh. Thịnh Mặc nhìn thấy bóng Lâm Gia Nhạc thì tâm liền thả lỏng, cậu ấy vẫn khỏe mạnh vui vẻ, hơn nữa còn nhiệt tình với mình thế này.

“Thầy Thịnh, anh đã về rồi?” Vui sướng trong giọng nói tuyệt đối không phải giả.

Thịnh Mặc xuống xe, trên mặt là nụ cười lớn vui vẻ “Đúng vậy, tôi về rồi.” Niềm vui của Thịnh Mặc cũng không phải giả, câu “Anh đã về rồi” của Lâm Gia Nhạc giống như người một nhà cất tiếng hỏi, nghe vào tai Thịnh Mặc vô cùng dễ chịu.

Lâm Gia Nhạc gãi đầu “Anh về khi nào thế? Đi nào, vào trong ngồi đi.”

Thịnh Mặc lấy một gói đồ lớn trong xe ra, bước theo cậu “Sáng sớm về đến HongKong, giữa trưa thì về đến thành phố”

Lúc này mới đầu giờ chiều, tức là vừa về nhà đã tới gặp. Lâm Gia Nhạc hỏi “Thầy Thịnh chưa ăn cơm phảo không? Có phải nhớ Đâu Đâu quá nên vội vã đến đây không?”

Thịnh Mặc muốn nói thật ra là nhớ em, nhưng mà sao dám chứ, đành phải gật đầu “Tôi nhớ Đâu Đâu, còn chưa ăn cơm, ăn mấy thứ lót dạ rồi.”

Lâm Gia Nhạc nói “Không ăn cơm làm sao được. Đi nào, để tôi xem phòng bếp còn gì ăn không?”

Khóe miệng Thịnh Mặc kéo thành một nụ cười, anh biết cậu ấy sẽ không để anh bị đói.

Đâu Đâu nhìn thấy Thịnh Mặc vẫn vô cùng thân thiết chồm tới, tốt xấu gì cũng là chủ nhân đã nuôi nó hơn một năm nên không thể quên được, dù nó vẫn thích anh Lâm hơn. Thịnh Mặc nhìn người Đâu Đâu, ngoại trừ trên móng vuốt có dính chút bùn thì chỗ khác đều sạch sẽ, có lẽ là Lâm Gia Nhạc tắm cho nó. Anh vươn tay xoa đầu Đâu Đâu, vận chó tốt, cái gì tốt mày đều hưởng trước cả rồi.

Dì Trương đã dọn sạch phòng bếp rồi đi ngủ từ lâu, Lâm Gia Nhạc cũng ngại không phiền dì dậy nấu cơm cho Thịnh Mặc. Tìm kiếm một hồi thấy đồ nấu ăn còn đủ, có lẽ là chuẩn bị sẵn cho bữa tối. Cậu hỏi Thịnh Mặc “Thầy Thịnh, anh muốn ăn gì?”

Thịnh Mặc nhìn đống đồ ăn lớn “Ăn gì cũng được, đừng làm gì phiền toái quá.”

“Tôi làm mì đậm nước sốt cho anh nhé?” Lâm Gia Nhạc hỏi.

“Được đấy, lâu rồi tôi không ăn mì đậm nước sốt.” Trước kia lúc đi học ở Bắc Kinh thì đúng là không thiếu cơ hội ăn mì, đối với ẩm thực thì người phương Bắc nghiên cứu khá là triệt để, các loại mì cũng làm được đến mức có vị rất riêng. Thịnh Mặc sau khi rời Bắc Kinh thì cũng không làm cách nào nếm được vị mì ngày xưa nữa, vẫn vô cùng nhớ, nhất là những lúc ngâm mì ăn liền. Hóa ra Lâm Gia Nhạc còn biết làm mì đậm nước sốt, thật sự là chuyện bất ngờ vì người tỉnh H ăn mì đều là mì nước nấu thịt thái mỏng, rất ít làm nước sốt.

Lâm Gia Nhạc cắt chút thịt với hai quả cà chua rồi lại cầm hai quả trứng gà “Anh ngồi đợi một lát, tôi nấu nhanh thôi.”

Thịnh Mặc vừa đứng xem Lâm Gia Nhạc nấu mì cho mình thỉnh thoảng còn phụ giúp làm những việc nhỏ nọ kia, dáng vẻ phụ bếp cũng coi như đủ tiêu chuẩn.

Chẳng bao lâu mùi hương ngào ngạt của mì đậm nước sốt có cà chua đã tỏa ra, trừ việc sợi mì vốn không phải loại tốt như món gốc ở Bắc Kinh thì gia vị nước dùng đều tương tự, Thịnh Mặc tham ăn, mặt chôn trong bát mì không ngẩng lên nổi.

Lâm Gia Nhạc nhìn anh lang thôn hổ yết, đoán chừng đã bị đói lắm rồi “Thầy Thịnh, anh ăn từ từ thôi” rồi đi lấy cho anh cốc nước.

Thịnh Mặc ngẩng lên, có hơi ngượng ngùng “Lâu lắm rồi không được ăn cơm Trung, mì cậu làm ngon quá.”

Mỗi người nấu ăn đều có cảm giác thành tựu lớn nhất là khi người khác khen món mình làm ra ăn thật ngon, Lâm Gia Nhạc cũng không phải ngoại lệ “Chừng đó đủ không? Tôi lấy thêm cho anh?” Thật ra bát mì Lâm Gia Nhạc làm cho Thịnh Mặc đã là một bát tô lớn.

Thịnh Mặc vội gật đầu “Đủ rồi, không cần lấy thêm đâu. Đúng rồi Tiểu Lâm, cậu có ăn một chút không?”

Lâm Gia Nhạc lắc đầu “Không đâu, chúng tôi cũng vừa mới ăn cơm trưa một lúc.”

Ăn mì xong, Lâm Gia Nhạc rửa sạch bát rồi dẫn Thịnh Mặc vào lều của mình. Bây giờ đang là thời gian nghỉ trưa, công nhân ở đó đều đang ngủ, Lâm Gia Nhạc cũng muốn nghỉ ngơi. Thịnh Mặc mang gói đồ to mình mang theo đặt lên bàn, mở ra, lấy ra mấy gói nọ kia “Đây là một ít đặc sản từ Australia, ăn một ít rồi mời mọi người cùng ăn.” Nhìn bao bì thì hình như là thịt chuột túi.

Rồi lại lấy ra một gói khác “Đây là mang về cho cậu. Tôi còn tìm cho cậu một quyển sách được lắm, xem thử xem.”

Lâm Gia Nhạc mở ra, thực sự là một quyển sách thiết kế tiếng Anh, gáy sách được đóng vô cùng đẹp, trong tâm cậu đương nhiên rất thích nhưng chắc chắn sách này không rẻ đâu “Thầy Thịnh, sao lại mua sách cho tôi, quyển này chắc chắn quý lắm, tốn rất nhiều tiền.”

Thịnh Mặc cười cười “Những cuốn này bình thường chúng ta ít được thấy, ở nước ngoài có một vài vấn đề tiên tiến hơn so với chúng a. Có thể dựa vào cách nhìn của họ để đánh giá thiết kế sẽ học được không ít.”

Lâm Gia Nhạc gật đầu “Thầy Thịnh nói không sai. Nhưng quyển sách này chắc chắn rất quý, sao để anh tốn tiền được, để tôi đưa anh tiền sách đi.”

Quyển sách kia giá khoảng vài trăm tệ, nếu tự Lâm Gia Nhạc mua thì chắc chắn là không nỡ, Thịnh Mặc cười “Tôi cũng khó khăn lắm mới ra nước ngoài một lần, quà mang về cho cậu sao còn tính tiền được? Lại nói cậu giúp tôi chăm sóc Đâu Đâu như thế chẳng lẽ cũng muốn tính tiền với tôi sao?”

Lâm Gia Nhạc nói “Chuyện này có giống nhau đâu, tôi chăm sóc Đâu Đâu sao còn đòi tiền anh.”

Thịnh Mặc cười tươi nhìn cậu “Sao không đòi? Tôi mà mang nó đến trung tâm chăm sóc thú cưng thì một ngày cũng mất phí mấy chục đồng.”

Lâm Gia Nhạc không lên tiếng, Thịnh Mặc đối xử thế này với mình thực sự đã vượt mức quan hệ bạn bè bình thường, có lẽ anh ấy chỉ có tâm muốn bồi dưỡng mình mà thôi, nên mới giúp mình “Vậy cảm ơn thầy Thịnh”. Nhất định phải mau có thành tích, nếu không thật có lỗi với lòng bồi dưỡng của anh ấy.

“Chắc Đâu Đâu gây không ít chuyện phiền phức cho cậu hả. Tôi xem nó vui vẻ thế kia, mà hình như lại béo ra rồi.” Thịnh Mặc nhìn Đâu Đâu bên chân nói.

Lâm Gia Nhạc nhớ chuyện cắn nhau mấy ngày trước đến giờ lòng vẫn còn run “Thầy Thịnh, trước kia anh từng thấy Đâu Đâu cắn nhau không?”

Thịnh Mặc giật mình nhìn cậu rồi lại nhìn Đâu Đâu “Không, Đâu Đâu cắn nhau à?”

Lâm Gia Nhạc gật đầu “Đúng vậy, cũng lợi hại lắm, làm tôi sợ đấy. Là mấy ngày trước có một con chó không biết làm thế nào mà lạc vào trong vườn cắn nhau với Đâu Đâu, đến mức chảy máu nữa. Tôi cứ nghĩ chắc là Đâu Đâu bị nó cắn kết quả chạy tới mới phát hiện trên người nó không có lấy nửa vết thương, máu dính trên lông đều là của con chó kia. Đâu Đâu thật sự rất thần kì.”

Thịnh Mặc cười ha ha “Hoàn toàn nhìn không ra, hóa ra Đâu Đâu nhà chúng ta cắn nhau lợi hại thế, tôi yên tâm rồi, không sợ thả nó ra ngoài bị người ta bắt nạt.” Nói xong còn xoa mạnh hai cái lên đầu Đâu Đâu.

Lâm Gia Nhạc “…” Như thế này có tính là dung túng con mình đi đánh nhau không?

“Cậu tắm cho nó phải không? Tắm cho nó phiền lắm” Thịnh Mặc vuốt lông Đâu Đâu, mềm mại, sạch sẽ, trên thân còn có hương sữa tắm, xem ra lần này anh quyết định đúng rồi.

“Không tắm thì không được, người nó dính nhiều máu, rất đáng sợ, trước đó tôi cũng chưa tắm cho nó nữa nên tiện thì làm luôn.” Lâm Gia Nhạc nhớ tới dáng vẻ lúc đó của Đâu Đâu, đầu lắc lắc.

“Đâu Đâu, cảm ơn anh Lâm chưa?” Thịnh Mặc kéo lỗ tai Đâu Đâu.

Đâu Đâu không kêu gì, cái đuôi quấn lấy chân Lâm Gia Nhạc.

“Thầy Thịnh, hôm nay anh muốn đón Đâu Đâu về sao?” Lâm Gia Nhạc hỏi, trên mặt có vẻ luyến tiếc, nhưng Đâu Đâu là thú nuôi của Thịnh Mặc.

Thịnh Mặc nghĩ ra một cách, cười nói “Đâu Đâu ở đây có phiền cậu không? Nếu phiền quá để tôi dắt nó về. Nếu không thì cứ để nó ở chỗ cậu đã, ở đây có sân vườn rộng, thích hợp nuôi chó. Bao giờ cậu hoàn thành công việc ở đây thì tôi đón nó về.”

Lâm Gia Nhạc vội lắc đầu “Không phiền, không hề phiền, Đâu Đâu biết nghe lời, mỗi ngày tôi cũng chỉ làm ba bữa đồ ăn cho nó thôi, để nó ở lại đây đi, đợi tôi hoàn thành công việc thì sẽ đưa nó về chỗ anh.”

“Ha ha, vậy đi” Thịnh Mặc tự giơ ngón tay chữ V trong lòng, như vậy anh đã có cơ hội thường xuyên đến đây rồi, lý do là đến thăm Đâu Đâu nha.

Từ đó về sau cứ cách vài ba ngày Thịnh Mặc lại tới, đến thăm Đâu Đâu mà thật ra là đến thăm người, đến một lần thì cũng phải nửa ngày còn thường thường ở lại ăn ké cơm. Đến tháng 12, cuối cùng mùa đông ở thành phố G cũng tới, chẳng qua tỉnh thành trung bộ này vẫn là nhiệt độ mùa thu, mặc thêm một cái áo lông nữa là tốt rồi. Thịnh Mặc mang thảm lông đến cho Đâu Đâu, dù Đâu Đâu có bộ lông thật dày nhưng vì nó phải ngủ trên mặt đất nên vẫn cần có thảm.

Lần này đến vừa đúng lúc Dư Lan dắt Ngưu Ngưu tới thăm chồng, mấy người ngàn rỗi ngồi nói chuyện phiếm với nhau. Dư Lan cảm thán với Thịnh Mặc “Thầy Thịnh, cậu nói xem thanh niên tuổi này như Gia Nhạc đứa nào mà không muốn nói chuyện yêu đương chứ, tôi giới thiệu mấy người bạn gái cho em ấy thì đều bị từ chối cả.”

Trong lòng Thịnh Mặc dao động mãnh liệt, đến đến, có người giới thiệu đối tượng cho Lâm Gia Nhạc “Chị dâu, chị muốn giới thiệu đối tượng cho Gia Nhạc sao?” Lưu Minh Lượng không lớn hơn Thịnh Mặc bao nhiêu, anh liền học theo Lâm Gia Nhạc gọi Dư Lan là chị dâu.

Dư Lan gật đầu “Đúng vậy, Gia Nhạc chỉ có một mình, không ai giúp em ấy lo chuyện này, chị làm chị dâu thì phải lo là đúng rồi. Nhà mẹ đẻ của chị có một cô em họ, giờ đang làm việc ở thành phố G, người cũng xinh xắn, tính cách cũng được, đang làm kế toán. Nếu tương lai thành đôi với Gia Nhạc, cậu xem, chẳng phải còn đến giúp công ty được hay sao.”

Thịnh Mặc nghĩ, chị dâu à, chị tính toán cũng thật xa, đến cả người quản tiền cũng tìm xong rồi. Nhưng có điều tính cách con gái Quảng Đông tương đối ôn hòa, nếu là vô cùng hiền lành thì vấn đề quản tiền thật đúng là cũng chẳng phản đối làm gì. Lâm Gia Nhạc nếu có thể cưới một cô gái Quảng Đông làm vợ cũng xem như có phúc. Cơ mà, phi phi, con người Lâm Gia Nhạc vô cùng hiền lành, là để làm vợ em, làm sao có thể để cho người khác! Thế nên anh lại cẩn thận hỏi “Tiểu Lâm không đồng ý sao?”

Dư Lan nói “Em ấy không từ chối, nói là đợi khi nào kết thúc công việc ở đây thì lại gặp người ta. Thật ra việc chưa xong cũng gặp được mà, cần có nửa ngày là cùng, gặp mặt rồi sau này chậm rãi xây dựng quan hệ. Em ấy tự làm ông chủ, thời gian thoải mái mà.” Xem ra vụ mai mối này Dư Lan nhất định phải làm.

Thịnh Mặc cảm thấy sốt ruột nhưng lại không thể nói thẳng với Dư Lan, bảo chị đừng giới thiệu bạn gái cho Gia Nhạc, em nhìn trúng cậu ấy rồi. Anh chỉ có thể bảo “Công việc lúc này của Tiểu Lâm áp lực rất lớn, đợi đến khi kết thúc cũng tốt.” Trong lòng lại bắt đầu tính toán, tốt nhất lập tức phải kiếm chuyện cho cậu làm, để cậu bận rộn không dứt, mãi mãi không có thời gian đi xem mắt.

Dư Lan thở dài “Cũng chỉ đành vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.