Tôi Muốn Có Một Mái Nhà

Chương 49: Chương 49




Có chút tò mò

Hai người nở nụ cười trong chốc lát, Lâm Gia Nhạc nói: “ Thầy Thịnh, hát tiếp bài nữa đi.”

Thịnh Mặc suy nghĩ một lát: “Được thôi, có điều cậu phải đi mấy vòng với tôi.” Dứt lời leo xuống đá ngầm, đưa tay đỡ Lâm Gia Nhạc xuống dưới, Lâm Gia Nhạc do dự một chút, cuối cùng mới đưa tay ra.

Thịnh Mặc đi song song với cậu vài bước, mới bắt đầu hát: “Gió đêm lướt nhẹ trên vịnh Bành Hồ, bọt sóng dạt từng đợt trên bãi cát, không có rừng dừa điểm ánh tà dương, chỉ có màu xanh biếc của biển……” Đây là một bài hát cũ của thập niên tám mươi, hát về câu chuyện của một đôi ông cháu, Thịnh Mặc biết Lâm Gia Nhạc từ nhỏ lớn lên với bà nội, hát bài hát này có lẽ có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người họ.

Lúc hát đến câu “Đó là bà ngoại chống gậy, nhẹ nhàng dắt tay tôi” kia, Thịnh Mặc còn cực kỳ hợp với tình hình mà nhẹ nhàng cầm tay Lâm Gia Nhạc. Lâm Gia Nhạc vậy mà vô cùng phối hợp không có rút tay về, cậu nghe bài hát đến nhập thần, phảng phất như nhìn về cảnh tượng của rất nhiều năm trước, bà nội nắm tay nhỏ của cậu, dưới ánh mặt trời chiều ngả về tây, dắt cậu về nhà vậy. Cậu đột nhiên nghĩ, nếu bà nội cũng có cơ hội được tới bờ biển thì tốt rồi, cậu cũng sẽ nắm tay bà, nhìn sóng biển, nghe tiếng sóng, giữa tiếng gió biển thổi, đạp lên ánh hoàng hôn, bước trên đường về nhà……

Thịnh Mặc hát xong cả bài, vẫn không buông tay Lâm Gia Nhạc ra, mà Lâm Gia Nhạc cũng quên không rút tay mình về. Hai người nắm tay nhau, chậm rãi đi dọc theo đường ven biển. Lúc này ánh hoàng hôn đã sớm tan hết, đèn chiếu sáng trên bãi biển được bật lên, kéo cái bóng hai người đến dài thật dài. Thịnh Mặc trong lòng ngọt ngào vô cùng, chỉ hy vọng đường ven biển này không có điểm cuối, để có thể nắm tay cậu đi về phía trước, đi đến cuối cuộc đời.

Không biết qua bao lâu, Lâm Gia Nhạc phục hồi lại tinh thần, sắc mặt ửng hồng rút tay mình về: “Thầy Thịnh, bài hát này tên gì vậy?”

“Tên là < Vịnh Bành Hồ của bà ngoại >, cậu thích không?” Thịnh Mặc nhẹ giọng hỏi.

*Bản tui tham khảo lời là Nhậm Hiền Tề hát, Trần Huy Kiệt dịch. Link

“Ừm, có thể dạy tôi hát được không?” Lâm Gia Nhạc vẫn là lần đầu tiên chủ động yêu cầu học hát,“Chỉ là tôi không biết hát như nào”

Thịnh Mặc cười rộ lên: “Được thôi, cậu thích thì tôi sẽ dạy cậu hát. Dạy đến khi cậu biết hát mới thôi!”

Lâm Gia Nhạc mỉm cười: “Vậy thì cám ơn thầy Thịnh nhé.”

Bọn họ cứ ở mãi bên bờ biển, Thịnh Mặc không chỉ dạy Lâm Gia Nhạc hát, mà còn hát tất cả các bài mình biết về biển một lần. Cuối cùng còn lấy pháo hoa đã mua ra, châm lửa cho nở bừng đóa hoa sáng lạn nhất trên bãi cát. Chơi pháo hoa chán, Thịnh Mặc mới kéo Lâm Gia Nhạc trở lại tiểu trấn ven biển, ăn một bữa tiệc hải sản chính gốc lớn.

Buổi tối, bọn họ tìm được một nhà trọ nhờ ở tiểu trấn ven biển, bây giờ đang là mùa ế hàng du lịch ven biển của tiểu trấn, đâu đâu cũng là phòng trống. Bọn họ chọn một chỗ có phòng nhìn ra biển, mở cửa sổ là thấy được mặt biển đen kịt. Bởi vì có đủ phòng nên Lâm Gia Nhạc kiên trì mỗi người ở một phòng, Thịnh Mặc không có khăng khăng, hắn cảm giác Lâm Gia Nhạc kỳ thật cũng không bài xích hắn, nếu như ép quá chặt, ngược lại sẽ khiến cậu tránh xa hơn.

Một đêm này, hai người gối lên tiếng sóng mà chìm vào giấc ngủ, bôn ba cả ngày, giờ phút này tâm tình vô cùng thả lỏng, cho nên liền ngủ đến phá lệ ngọt ngào. Lâm Gia Nhạc ở trong mộng còn thấy được mình và bà nội thời thơ ấu, bà nội đầy mặt từ ái cười với chính mình. Rạng sáng hơn năm giờ, Thịnh Mặc tỉnh lại trong tiếng chuông báo di động, anh ăn mặc chỉnh tề, đang tính đi phòng bên gõ cửa phòng Lâm Gia Nhạc, vừa mở cửa mới phát hiện Lâm Gia Nhạc đã chuẩn bị sẵn sàng.

“Thầy Thịnh, chào buổi sáng!” Lâm Gia Nhạc tươi cười đến là trong lành ấm áp.

Tâm tình Thịnh Mặc lập tức tốt hẳn lên: “Chào buổi sáng, Tiểu Lâm, đi xem mặt trời mọc đi.”

Kỳ thật nơi bọn họ ở cũng có thể nhìn thấy mặt trời mọc, nhưng nếu đã đến bên bờ biển, vì sao lại không ra bãi cát xem mặt trời mọc chứ? Hai người cực kỳ ăn ý cùng nhau ra cửa.

Đêm qua trên bờ cát rất ít người, thế nhưng sáng sớm nay người đến xem mặt trời mọc cũng không tính là quá ít, cũng không biết họ từ đâu chui ra nữa. Lúc này sắc trời còn chưa rõ, mặt biển vẫn là đen như mực, làn sương mù như lớp sa mỏng phủ lên nơi đây, bị gió biển cuốn lấy bay khắp nơi, hệt như thằng nhóc bướng bỉnh đang chơi trốn tìm.

Thịnh Mặc giơ máy ảnh, chụp cho Lâm Gia Nhạc mấy tấm, sau đó tìm một chỗ đá ngầm, ngồi xuống, giống với những người khác, lẳng lặng chờ mặt trời nhô lên. Hôm nay là mùng 2, tuy rằng không phải ánh mặt trời đầu tiên của năm mới, nhưng ý nghĩa cũng không khác lắm không phải sao? Lâm Gia Nhạc vô cùng im lặng nhìn mặt biển Đông, không nhúc nhích như pho tượng điêu khắc vậy, Thịnh Mặc nhịn không được lại chụp cho cậu hai tấm.

Ánh đèn flash vừa lóe, Lâm Gia Nhạc đã quay đầu nhìn Thịnh Mặc: “Thầy Thịnh, đừng chụp tôi nữa, tiết kiệm phim đi, giữ lại chụp triển lãm thiết kế.”

Thịnh Mặc gật gật đầu, thu tay lại, ngồi xuống bên người cậu, hà hơi vào lòng bàn tay: “Lạnh không Tiểu Lâm?”

Lâm Gia Nhạc bóp bóp tay, lắc đầu: “Vẫn ổn.”

Sáng sớm mùa đông, nhất là biển ban sớm, độ ấm vẫn còn rất thấp, nói chuyện đều có thể thấy được khói trắng. Mũi Lâm Gia Nhạc đã có chút hồng, Thịnh Mặc sáp tới gần cậu hơn chút, hy vọng có thể truyền qua cho cậu chút ấm áp. Lâm Gia Nhạc nhìn hắn sáp lại đây, cho rằng hắn không có chỗ ngồi, bèn lùi sang bên một chút. Cứ thế hai lần, Thịnh Mặc uể oải, liền không dịch nữa, hắn còn dịch, Gia Nhạc đều sắp ngã xuống luôn.

Lúc này chân trời càng ngày càng sáng, tầng mây xanh đen dần dần được nhuộm lên lớp màu nền sáng ngời, rồi biến thành màu cam, lại chậm rãi biến thành màu đỏ, ánh bình minh ngày càng đậm, màu sắc cũng càng ngày càng sáng. Có người liền kêu: “Sắp mọc, sắp mọc rồi!”

Quả nhiên, một tia đỏ tươi từ đường giáp giữa trời và biển ló ra từ trong tầng mây, đó là tia nắng sớm đầu tiên của ngày hôm nay. Thịnh Mặc giơ máy ảnh, chụp một bức đặc tả cho mặt trời vừa ló dạng. Sắc đỏ càng lúc càng đậm, từ một đường thành một đường cong, lại từ một đường cong thành nửa vòng tròn, cuối cùng biến thành hình suýt tròn, mây xung quanh đều bị nhiễm đỏ, nó rốt cục không kiên nhẫn, vọt mạnh một cái, nhảy khỏi mặt biển, nhiễm đỏ cả mảng trời nước. Bởi vì là mặt trời ngày đông nên không có mấy nhiệt độ, cho nên ánh mặt trời mới mọc có vẻ phá lệ ôn nhu, đỏ đến phá lệ sâu sắc.

Thịnh Mặc nhảy xuống đá ngầm: “Tiểu Lâm, mau lại đây, chụp cho cậu một bức với mặt trời.”

Lâm Gia Nhạc xoay người lại, vô cùng phối hợp tạo dáng. Thịnh Mặc nói: “Nâng tay lên, phía bên phải, giống như đang nâng thứ gì ấy, đúng, chính là như vậy, hạ thấp một chút, đúng, cứ như vậy. Cheese!” Chụp cho Lâm Gia Nhạc một bức với mặt trời.

Lâm Gia Nhạc từ trên nhảy xuống: “Mau, thầy Thịnh cũng lên đi, tôi chụp cho anh một bức luôn.”

Hai người nổi hứng, chụp một bức nâng mặt trời, đẩy mặt trời, đá mặt trời. Người bên cạnh thấy vậy, cũng bắt chước theo.

Chụp ảnh xong, hai người về tiểu trấn ven biển ăn sáng, ăn sáng y như người Quảng Đông, ăn ngấu ăn nghiến sủi cảo tôm pha lê, bánh sầu riêng nướng, bánh cuốn, vân vân.

Ăn sáng xong, Lâm Gia Nhạc đề nghị: “Thầy Thịnh, chúng ta hôm nay về nội thành xem triển lãm thiết kế.”

Thịnh Mặc có chút không nỡ khoảng thời gian ở chung này, huống chi còn ở nơi lãng mạn như bờ biển bây giờ. Hắn nói: “Ngày mai hẵng đi, chúng ta hôm nay cứ chơi ở đây đã, nơi này xe ít, người cũng ít, để tôi dạy cậu lái xe đi.”

Lâm Gia Nhạc quả nhiên động tâm: “Nhưng mà, ngày kia anh còn phải đi làm.”

Thịnh Mặc nói: “Không sao, chúng ta ngày mai xem xong rồi về, về cũng chỉ mất có 2 tiếng, không trễ đến ngày kia đi làm.”

Lâm Gia Nhạc cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng.

Thịnh Mặc tìm một chỗ tương đối rộng rãi, bắt đầu dạy Lâm Gia Nhạc lái xe. Dạy lái xe là một cách xúc tiến tình cảm tốt, trong quá trình dạy, còn có thể thường thường chạm chạm tay, đụng đụng chân, ăn một ít đậu hũ. Lâm Gia Nhạc là một cậu nhóc tập trung chuyên tâm, đã làm gì là sẽ đắm chìm trong đó, cho nên cũng không có phát hiện động tác nhỏ mượn cơ hội ăn đậu ũ của Thịnh Mặc, dù có phát hiện, hẳn cũng không biết nên phản ứng như nào, liền dứt khoát giả như không biết, khiến Thịnh Mặc trộm mừng rỡ cười đến đau bụng.

Giữa trưa hai người lại chạy ra bờ biển nướng thịt, kỳ thật thời tiết như này ăn lẩu càng hợp hơn. Nhưng mà ăn nướng thịt không liên quan đến thời tiết hợp hay không, mà là do cái thú khi nướng thịt. Hai thằng đàn ông, cõng gió, nướng thịt trong làn gió biển mùa đông. Gió biển thổi ngược làn khói màu xanh, hun hai người đến suýt chảy nước mắt.

Lâm Gia Nhạc là chủ nướng thịt, Thịnh Mặc là trợ thủ, chỉ biết cắm cắm que trúc đưa đưa gia vị, Lâm Gia Nhạc nắm giữ độ lửa, phết dầu, rắc gia vị cho thịt viên, đùi gà, cánh gà, tuy rằng là lần đầu tiên nướng thịt, nhưng mà bằng vào thiên phú trù nghệ của cậu, vậy mà nướng đến thơm ngào ngạt, giòn rụm ngon miệng. Thịnh Mặc ăn mà khen không dứt miệng, Lâm Gia Nhạc cũng nướng đến vui vui vẻ vẻ, Thịnh Mặc còn thường thường đút cho Lâm Gia Nhạc hai tay bận rộn mấy viên thịt, thỉnh thoảng thảo luận độ lửa có đủ không, hương vị đủ ngon chưa, phối hợp cực kỳ ăn ý. Cũng may người nướng thịt cực ít, bằng không người ta thấy hai thằng đàn ông hỗ động như thế, không ghé mắt mới là lạ.

Đến nửa buổi chiều, Lâm Gia Nhạc đã có thể lái xe chậm rãi, có điều tay chân cậu đều rút gân sạch, một ngày này gần như đều dùng để luyện lái xe, tinh thần khẩn trương cao độ. Cậu cảm thấy mình lái không nổi nữa, liền trả xe lại cho Thịnh Mặc, để hắn chở mình về nội thành.

Với Thịnh Mặc mà nói, thu hoạch của chuyến du lịch ven biển này là cực kỳ khả quan, không chỉ ăn được vô số đậu hủ, còn lấy được tín nhiệm của Lâm Gia Nhạc, cảm tình của hai người cũng được xúc tiến rõ rệt.

Trở lại khách sạn đặt sẵn ngày hôm qua, bởi vì chỉ đặt một phòng giường đôi nên Thịnh Mặc phải nói là cực kỳ chờ mong với đêm nay, thế nhưng Lâm Gia Nhạc lại có vẻ vô cùng mỏi mệt, tắm rửa xong đi ra, trên người mặc kín hết cỡ, chui vào trong ổ chăn liền không ra nữa. Thịnh Mặc nhìn Lâm Gia Nhạc mệt đến mắt không mở nổi, chỉ đành nuốt hết đống ý tưởng tính toán tăng tiến tình cảm vào bụng, mệt mỏi thì ngủ cho ngon vậy.

Lúc nửa đêm, Lâm Gia Nhạc mở mắt ra, thấy Thịnh Mặc đang ngủ say sưa đối diện, buồn ngủ lập tức mất sạch. Nếu đến bây giờ cậu còn không hiểu được tâm tư của Thịnh Mặc, vậy thì đúng là ngu thật rồi. Đã có kinh nghiệm với Hạ Phương Húc, cậu đối với cảm giác giữa nam nhân và nam nhân là tương đối bén nhạy, trước đó cậu còn không dám tự mình đa tình, cho rằng Thịnh Mặc thích mình, nhưng mà hai ngày nay, động tác nhỏ của Thịnh Mặc đã rõ ràng như thế, là người thì đều cảm giác được. Biết làm sao đây? Nên tiếp tục xem như không biết, hay là tránh đi?

Thịnh Mặc là một thầy giáo tốt, một anh trai tốt, một người bạn tốt, anh vẫn luôn đối đãi thân mật với mình, tận hết sức lực giúp chính mình, một người bạn tốt như vậy, cậu không muốn mất đi. Nhưng cũng không thể nhận được tình cảm của anh ấy, không nói cậu còn khả năng yêu không, dù có yêu thật, cậu cũng thấy mình không xứng. Cho nên vẫn là làm bộ như không biết đi, Thịnh Mặc không nói hẳn ra, chính mình cũng giả như không biết, tuy rằng làm vậy có chút ích kỷ, lợi dụng tình cảm của anh ấy, nhưng mà thật sự không muốn mất đi người bạn này. Cậu thậm chí còn không dám suy nghĩ, nếu có một ngày, Thịnh Mặc làm rõ chuyện giữa bọn họ, cậu sẽ đối mặt với anh như nào. Được người khác chăm sóc cũng sẽ nghiện, Lâm Gia Nhạc có chút khinh bỉ suy nghĩ của mình.

Ngày hôm sau, Thịnh Mặc nhìn Lâm Gia Nhạc treo đôi mắt gấu trúc: “Tiểu Lâm, làm sao vậy? Tối hôm qua ngủ không ngon?”

“Đúng vậy, không biết từ đâu ra mấy con muỗi, cứ luôn vo ve vo ve bên lỗ tai, đập lại không đập kịp.” Lâm Gia Nhạc che dấu nói.

Thịnh Mặc kỳ quái: “Có muỗi sao? Sao tôi lại không thấy nhỉ. Trời này vẫn còn muỗi à?”

Lâm Gia Nhạc đỏ mặt: “Chắc do mùa đông ở Thâm Quyến tương đối ấm áp, cho nên muỗi vẫn còn hoạt động.” Lý do này tuy rằng gượng ép, nhưng đúng là mùa đông ở Quảng Đông có muỗi, đây không phải chuyện không thể.

“Chúng ta hôm nay phải đi cả ngày đó, có mệt lắm không?” Thịnh Mặc thân thiết hỏi.

Lâm Gia Nhạc lắc đầu: “Không sao, chúng ta mau đi thôi, thầy Thịnh.”

Ở triển lãm thiết kế, Lâm Gia Nhạc thu hoạch được khá nhiều, cậu thấy được rất nhiều thiết kế độc đáo, quả thực là được mở rộng tầm mắt. Thịnh Mặc bằng vào sự am hiểu và trình độ nghệ thuật của mình về thiết kế kiến trúc, làm hướng dẫn viên toàn bộ hành trình cho Lâm Gia Nhạc, giới thiệu các loại phong cách thiết kế nội thất, gì mà tân cổ điển này, hậu hiện đại này, chủ nghĩa tự nhiên này, phái siêu hiện thực này, dẫn Lâm Gia Nhạc tiến vào thế giới thiết kế nội thất đặc sắc. Lâm Gia Nhạc giống như bọt biển hút nước mà tiếp thu những tri thức đó, Thịnh Mặc nhìn sự tập trung và nhiệt tình trong mắt cậu, cũng thấy vô cùng có cảm giác thành tựu.

Mãi cho đến năm giờ chiều sắp đóng cửa, hai người bọn họ mới ra khỏi phòng triển lãm. Lâm Gia Nhạc tuy rằng đi đến hai chân đau nhức, lại vẫn chưa thỏa mãn, hôm nay được kích thích đầu óc khiến tinh thần cậu cực độ phấn khởi, cho nên hoàn toàn quên mất thân thể mệt mỏi. Hai người đều mệt gần chết, qua loa ăn tối, liền lái xe về nhà.

Lâm Gia Nhạc buồn ngủ đến mí mắt đá nhau, lại vẫn cố gượng tinh thần nói chuyện với Thịnh Mặc. Thịnh Mặc thấy cậu ngáp không ngừng, liền đưa tay xoa xoa đầu cậu: “Ngủ một lúc đi, đến nơi tôi sẽ gọi cậu, tối qua đã không được nghỉ ngơi tốt.”

Lâm Gia Nhạc cố mở mí mắt lắc đầu: “Lái xe rất nhàm chán, tôi trò chuyện với thầy Thịnh cho đỡ chán.”

Thịnh Mặc cười cười: “Không sao, tôi sẽ không ngủ gật đâu, cậu cứ ngủ đi, đảm bảo đưa cậu về nhà an toàn.” Có em ngồi trong xe anh, anh nào dám không xốc hết tinh thần lái xe cơ chứ.

Lâm Gia Nhạc ngượng ngùng nở nụ cười: “Vậy tôi ngủ một lúc nhé, khi nào tới nơi thì gọi tôi.” Dứt lời nhắm mắt lại, không đến ba phút đã chìm trong mộng đẹp.

Thịnh Mặc dừng xe ở ven đường, giúp cậu hạ ghế thấp xuống, sau đó mới khởi động ô tô, chở Lâm Gia Nhạc về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.