Tôi Muốn Có Một Mái Nhà

Chương 54: Chương 54




Mạc Lan

Cơm chiều ăn ở nhà chú Tư, Lâm Gia Nhạc vừa về đến nhà, gạo củi dầu muối đều chẳng có, bếp lò còn đóng băng lạnh lẽo, làm sao nhóm được lửa. Có điều vẫn là Lâm Gia Nhạc tự mình vào bếp làm một địa cá kho dưa chua, cá mua của người trong thôn tự nuôi, thím Tư đi mua cá tươi, thịt vừa thơm vừa mềm. Thịnh Mặc ăn cơ không ngẩng nổi đầu lên.

Thịnh Mặc đến nhà chú Tư đã dọa mọi người một phen. Thật ra có hơi khoa trương một chút, nhưng Thịnh Mặc đưa Lâm Gia Nhạc về thì toàn bộ người trong thôn đã bị dọa rồi. Người thì biết Lâm Gia Nhạc được bạn đưa về quê, người không biết rõ thì nói Lâm Gia Nhạc đi làm công ở ngoài đôi ba năm đã lái xe về quê ăn tết rồi, phát tài rồi. Cứ một truyền mười truyền trăm như thế, chuyện lại thành ra ý khác, đến cuối cùng đến tai vài người đã thành Lâm Gia Nhạc làm ông chủ lớn, một năm kiếm trăm vạn, à không, là đã mua được ô tô con rồi, đen bóng lấp loáng, còn là xe nhãn nhiệu của Mỹ, hàng hiệu đó. Thật ra cũng chỉ là một chiếc xe Buick thông thường, vậy mà đồn đại sắp thành xe của tổng thống ngoại quốc đến nơi. Cái chuyện nghe nhầm đồn bậy này, thật sự là không chấp nhận được.

Vậy mà người trong cuộc thì vẫn không hay biết gì, đang ngồi cạnh bếp lò nhà chú Tư ăn cơm. Thịnh Mặc cứ có cảm giác chú Tư này nhân duyên rất tốt, có rất nhiều hàng xóm đến chơi, anh lại chẳng hề biết chính anh mới là tâm điểm khiến hàng xóm xung quanh đến thăm nhà chú Tư. Lâm Gia Nhạc biết những người hàng xóm này đều là cố ý đến xem Thịnh Mặc, nhưng cậu không nói với anh, cậu vừa ăn cơm vừa chào hỏi vài người hàng xóm, còn phải chuẩn bị hoa quả bánh kẹo mời người già trẻ nhỏ. Một bữa cơm mà cũng không thể ăn trong yên ả.

Những vị hàng xóm nghe lời đồn mà đến này, giờ lại nhìn Thịnh Mặc đẹp trai phong độ, đột nhiên lại sinh lòng kính sợ. Người đàn ông này thật dễ nhìn, so với ngôi sao nam trong TV hãy so với thư sinh Trang Nguyên trong kịch vẫn còn đẹp hơn chán. Còn cả chú chó mà anh ta dắt theo kia, so với con chó thông minh nhất trong vườn nhà họ Long cũng đẹp hơn. Lâm Gia Nhạc nghe mấy cụ lớn tuổi dùng tiếng địa phương khen Thịnh Mặc và Đâu Đâu thì nhịn không được cười trộm. Thịnh Mặc đang cố gắng chiến đấu với cái đuôi cá, hoàn toàn không biết bản thân đang trở thành trung tâm để mọi người bàn tán, nhìn Lâm Gia Nhạc cười trộm thì thấy kì lạ, nhưng cũng không tiện hỏi.

Đâu Đầu nằm bên cạnh bát ăn dành cho thú cưng gặm xương, chen chú chó ta Đại Hắc nhà chú Tư dẹp hẳn sang một bên, vừa ăn ngon vừa vẫy vẫy cái đuôi của nó. Đại Hắc nhìn Đâu Đâu xinh đẹp thế mà lại xấu hổ, đẩy cái bát của nó ra vẻ rất là lấy lòng. Nhưng Đâu Đâu lại chẳng hề thấy cảm kích tí nào, ăn no rồi cũng chẳng thèm liếc mắt đến Đại Hắc một cái nào mà chạy đến bên cạnh Lâm Gia Nhạc và Thịnh Mặc, chậm rãi phe phẩy đuôi. Đại Hắc nhìn Đâu Đâu đầy ai oán, sau đó đi đến ăn bát canh thừa của Đâu Đâu. Lâm Gia Nhạc cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Đại Hắc là chó đực, ý thức lạnh địa vô cùng mạnh mẽ, ấy thế mà lại có thể dễ dàng chấp nhận một chú chó đực khác như Đâu Đâu.

Bữa cơm này cuối cùng cũng ăn xong, đồ ăn trên bàn gần như đều đã lạnh cả. Thịnh Mặc đặt bát xuống, lấy bật lửa ra lần lượt đến châm thuốc cho người lớn tuổi, bản thân anh thì lại không hút, nhưng anh biết đây là quy củ của chốn thôn quê nơi đây, đàn ông trưởng thành đi xa về bình thường sẽ châm thuốc mời thuốc những người đàn ông lớn tuổi hơn. Nhất là chú rể mới lần đầu đến đến quê nhà thì càng cần phải tôn kính những người thế này. Thịnh Mặc vô cùng tự giác đặt mình vài vai anh con rể lần đầu đến nhà vợ, vô cùng tích cực mời thuốc. Khụ, đây cũng chỉ là ý nghĩ trong lòng anh mà thôi, không dám để Lâm Gia Nhạc biết đâu.

Nghĩ đến tối phải đi ngủ thì Lâm Gia Nhạc lại buồn phiền, cậu nói chuyện với một vài người hàng xóm, cứ nấn ná mãi chẳng chịu về nhà mình, bởi vì sắp phải ngủ cùng giường với Thịnh Mặc, cậu thật sự rất rối. Thịnh Mặc không chú nghĩ nghe mọi người đang nói gì, những chuyện ấy quá nửa chẳng liên quan gì đến anh. Anh ngồi phía gần bếp lò, ngáp mãi. Đâu Đâu cũng thấy mệt, tựa đầu gối lên đùi Thịnh Mặc, rất là buồn ngủ: Hôm nay anh Lâm có hơi thiếu dịu dàng, anh ấy nói chuyện với nhiều người như thế chẳng có thời gian để ý đến mình

Màn đêm dần đặc lại, hàng xóm cũng lần lượt ra về, bản thân Lâm Gia Nhạc cũng không chịu nổi cứ ngáp liên tục. Chú Tư nói “Gia Nhạc, đi tăm rửa một cái rồi ngủ đi. Ở nhà chú mà tắm, nhà cháu không có cả nước, bất tiện lắm.

Lâm Gia Nhạc gật đầu “Vâng, thầy Thịnh tắm trước đi, tắm rửa xong chúng ta về ngủ.”

Nhà tắm nhà chú Tư tuy rằng đơn sơ nhưng so ra vẫn tốt hơn nhà tắm nhà mình. Lâm Gia Nhạc về lấy quần áo, hai người lần lượt tắm rửa rồi cầm đèn pin soi đường về nhà.

Thịnh Mặc bị gió lạnh thổi một hơi, đầu óc tỉnh táo lại. Anh hít một hơi khí trời giá rét, ngẩng đầu lên nhìn trời cao, dêm nay là một đêm trời sao lấp lánh tựa ươm tơ, bầu trời màu lam thẫm trên cao lấp lánh vô số ánh sao, giống như một tấm vài nhung được đính lên vô số kinh cương thành hình thiên nga.

“Nhạc Nhạc, nhìn kia, trời nhiều sao lắm!”

Lâm Gia Nhạc cũng ngẩng lên “Phải rồi, đã lâu tôi không được nhìn thấy nheièu sao như thế, sống trong thành phố nên đôi lúc chỉ có thể nhìn được vài ngôi sao sáng nhất mà thôi.”

“Đúng vậy, trong thành phố bị ô nhiễm ánh sáng rất nghiêm trong nên lúc trời tối cũng không được yên ả thế này, vẫn là ở nông thôn tốt hơn, cái gì cũng có cảm giác trong lành. Đến cả không khí cũng tươi mới hơn rất nhiều. Thịnh Mặc chậc chậc cảm thán.

Lâm Gia Nhạc bật cười “Ở nông thôn không sạch sẽ đâu, chỗ nào cũng là phân ngỗng, phân trâu, phân chó; mà nhất là sau khi trời mưa, chỗ nào cũng là bùn, vừa dính vừa nhão, làm người đi đường ngã nghiêng ngả, xem anh còn dám nói trong lành sạch sẽ không.”

Thịnh Mặc nói “Chuyện cậu liệt kê tôi biết hết mà, trước kia tôi cũng từng sống ở nông thôn một thời gian. Nhưng mà so sánh với mùi rác hôi thối, mùi cống nước dơ bẩn trong thành phố thì chắc cậu không biết phân ngỗng, phân trâu, bùn nhão so ra vẫn dễ chịu hơn à, ít nhất đấy còn là mùi tự nhiên.

Lâm Gia Nhạc không tranh cãi chuyện này với anh, người này rõ ràng chính là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, ở nông thôn tốt như thế thì sao lại có cả đống người đi lên thành phố? Mọi người lưu luyến nông thôn chẳng qua vì ở đây sinh hoạt đơn giản, tình người ấm áp hơn nồng đậm hơn, áp lực nhỏ hơn, là một nơi thế ngoại đào viên có thể tạm thời trốn tránh thế sự mà thôi.

Hai người chậm rãi bước đi, Thịnh Mặc đột nhiên nói “Nhạc Nhạc, chú Tư bảo cậu sang nhà chú ấy đón năm mới, sao cậu không đi?”

Lâm Gia Nhạc lắc đầu “Không đi. Tôi ở nhà mình đón năm mới, tôi mà sang nhà chú Tư thì ông bà nội làm sao ăn được bữa cơm tất niên của năm cũ.”

Thịnh Mặc “…” Anh biết tập tục ở địa phương, bữa cơm tất niên trước thềm năm mới là bữa cơm làm để cúng tổ tông.

Lâm Gia Nhạc nói tiếp “Năm ngoái tôi đón năm mới ở Quảng Đông, tuy rằng cũng làm cơm cúng nhưng không biết ông bà có tìm được đường không nữa. Năm nay tôi về rồi, sao có thể không đón năm mới ở nhà. Tuy rằng nhà chỉ còn một người là tôi thì cũng vẫn là nhà. Chú Tư có tốt với tôi thế nào thì đó cũng là nhà của chú ấy, không phải nhà của tôi.” Vừa nói còn vừa lắc đầu.

Trong lòng Thịnh Mặc có chút khó chịu, anh thật sự muốn ôm Lâm Gia Nhạc vào ngực, nói với cậu ấy: Nhạc Nhạc, sau này anh sẽ cho em một mái nhà, sau này em sẽ không bao giờ phải cô đơn nữa, ánh sẽ ở bên em. Thế nhưng tay của anh chỉ vươn ra trong không khí, chẳng thể nào có hành động tiếp theo.

Lâm Gia Nhạc không nghe tiếng Thịnh Mặc đáp lời mình thì quay đầu lại nhìn, cầm đèn pin chiếu lên người anh “Thầy Thịnh, đi nhanh chút, sắp đến rồi. Hôm nay anh mệt rồi, phải đi nghỉ sớm một chút.”

Thịnh Mặc ừ một tiếng, lặng yên bước theo về phía trước.

Lâm Gia Nhạc về đến trong nhà, mò mẫm cả nửa ngày mới bật được đèn sáng lên, cái công tắc dây kéo này đúng là chẳng tiện chút nào, đợi đến mai cậu lên trấn trên mua hai cái công tắc hộp là tốt nhất, dù sao sau này cậu cũng phải dùng. Đèn vừa sáng lên, ánh sáng màu vàng ấm áp tràn ngập cả căn phòng, trong phòng chẳng có bao nhiêu đồ đạc, cái có vẻ ổn nhất cũng chỉ có cái giường. Trên giường là chiếc chăn hoa mẫu đơn xanh đỏ lòe loẹt, Lâm Gia Nhạc cảm thấy hơi quẫn bách, đây là chăn hồi trước bà làm cho cậu, bảo là làm từ tấm vải dệt mua lúc ba mẹ cậu kết hôn. Bà nội là một người tinh tế, mỗi lần dùng chăn xong đều sẽ tháo ra giặt sạch sẽ, sau đó dùng giấm gạo ngâm một chút, thế nên hơn hai mươi năm rồi mà màu sắc trên tấm chăn vẫn đẹp đẽ như mới, rõ ràng được bảo quản vô cùng tốt.

Thịnh Mặc nhìn đến cái giường này, cảm xúc lại lên cao, anh vô cùng chủ động ngồi vào bên giường “Nhạc Nhạc, ngủ đi.”

Lâm Gia Nhạc luống cuống mở tủ quần áo “Thầy Thịnh ngủ trước đi, tôi tìm cái gì lót cho Đâu Đâu đã.” Vì trong xe chật chội nên không mang theo đệm của Đâu Đâu về được, trời lạnh thế này, không thể cho nó ngủ đất được. Thế nhưng cũng không thể để nó lên giường. Lâm Gia Nhạc ôm một bó cỏ khô đến đặt ở góc phòng rồi lại lấy thêm mấy cái quần áo cũ của mình tải lên trên, cuối cùng mới cầm một chiếc áo bông cũ, gọi “Đâu Đâu, sang đây ngủ.”

Đâu Đâu cũng bị mệt cả ngày, nó buồn ngủ từ lâu rồi, nghe thấy anh Lâm gọi tên một cái là vội vàng chạy đến, Lâm Gia Nhạc ôm nó đặt vào trong chiếc ổ “Ngoan, đêm này ngủ ở đây nhé, sẽ ấm lắm.” Trên quần áo vẫn còn vương mùi của Lâm Gia Nhạc, Đâu Đâu rên ư ư hai tiếng, có vẻ rất vừa lòng, cuối cùng anh Lâm lại quan tâm mình rồi. Lâm Gia Nhạc xoa đầu nó, lúc đừng lên quay người lại thì thấy Thịnh Mặc nằm trên giường đang mỉm cười nhìn mình, đột nhiên trên mặt xuất hiện rặng mây hồng.

Thịnh Mặc vừa cởi bớt áo vừa nói “Nhạc Nhạc, sao chưa ngủ? Đừng phiền nha.”

Lâm Gia Nhạc bị nói thế thì ngáp một cái rõ to “Mệt rồi, ngủ thôi nào”. Sau đó ra vẻ vô cùng tự nhiên đi đến bên giường, cởi quần áo thật nhanh rồi chui vào chăn ở góc bên kia chỗ Thịnh Mặc.

Thịnh Mặc nhìn cậu, có cảm giác hơi buồn cười, bản thân anh đáng sợ thế cơ à? Anh cởi từng chiếc áo khoác rồi cũng chui vào chăn. Bất kể thế nào thì giờ đã ngủ cùng giường rồi, vậy là đã có tiến triển.

“Thầy Thịnh, công tắc đèn ở chỗ anh, anh tắt đèn đi.” Lâm Gia Nhạc chui trong chăn nói lầm rầm.

Thịnh Mặc thò tay ra mò đôi cái, không thấy “Ở đâu thế? Nhạc Nhạc cậu cũng quay sang đây ngủ đi, biết đâu đêm tôi muốn đi vệ sinh thì nhỡ không biết bật đèn đấy.”

Lâm Gia Nhạc nói “Thầy Thịnh, nếu muốn thì bây giờ thầy đi đi, nửa đêm tôi không có nhu cầu đi WC đâu.”

Thịnh Mặc im luôn, trong lòng rơi lệ, nửa đêm đi WC chẳng phải đang tự nói bản thân thận yếu à? Anh vươn tay tự vả miệng một cái, tìm cớ cái gì tìm ngay cớ đấy hả!

“À không, tôi nghĩ Đâu Đâu có khi cần thôi, tôi thì không cần đi WC lúc nửa đêm.” Đâu Đâu đáng thương lại bị chủ nhân mang ra làm bia đỡ đạn.

“Ồ, vậy ấo? Đâu Đâu hồi còn ở với tôi cũng không hay đi WC buổi đêm đâu, có lẽ nó tự giải quyết được, dù sao nó cũng không gọi tôi.”

“Tách” Thịnh Mặc oán hận kéo công tắc bóng đèn, đèn tắt, nhưng dây kéo công tắc cũng đứt luôn, Thịnh Mặc quẫn “Nhạc Nhạc, tôi nói với cậu chuyện này.”

Lâm Gia Nhạc cảnh giác vểnh tau nghe, trăm ngàn lần đừng có tỏ tình lúc nửa đêm, tôi còn phải ngủ nữa “Gì thế?”.

“Dây đèn đứt rồi.”

“Hả?”

“Tôi bảo dây đèn đứt rồi….”

“À đứt thì thôi, tôi cũng đang định mai đi mua công tắc hộp, dây đèn này cũ quá rồi, cũng phải hơn mười năm, đáng ra phải đổi lâu rồi.” Lâm Gia Nhạc nói “Được rồi, không sao, thầy Thịnh ngủ đi. Ngủ ngon!”

Thịnh Mặc còn nói gì được nữa? Anh chỉ có thể khe khẽ đáp lại một câu “Ngủ ngon!”

Thật ra đêm ở nông thôn khá yên giấc, mọi vật đều tĩnh lặng, không có bất cứ tạp âm nào, cũng không có ánh sáng đèn, ngoài ánh sao xa xôi cũng chỉ có án đèn mờ ảo nhàn nhạt, đêm thuần đến mức cho người ta cảm giác không ngủ được là tai họa. Chỉ cần nhắm mắt lại, Chu Công sẽ tự tìm tới cửa.

Nhưng Thịnh Mặc chưa muốn ngủ, dù rằng lúc này anh đã vô cùng mệt mỏi nhưng anh thật sự rất quý trọng lần nằm ngủ chung chẳng dễ gì mà có được này, tuy rằng không thể cùng ngủ, nhưng đã là cùng giường. Anh nhẹ nhàng lại gần Lâm Gia Nhạc, để cơ thể chạm đến tứ chi nóng hầm hập của cậu, loại tiếp xúc không khoảng cách này khiến linh hồn của anh cũng phải run rẩy. Gia Nhạc có vẻ không cảm nhận được Thịnh Mặc cố ý tiến lại gần, hoặc có thể cậu đã ngủ, chẳng động đậy gì. Thịnh Mặc chợt có một ý nghĩ lớn gan, cố ý giật mình một cái, nâng chân anh lên, nghiêng người, gác chân lên đùi Gia Nhạc.

Một phút, hai phút…. Ước chừng qua năm phút, Lâm Gia Nhạc khẽ nhích người, đẩy Thịnh Mặc “Thầy Thịnh, thầy Thịnh?”

Thịnh Mặc giả vờ là bị đánh thích “Hử? Sao đấy?”

“Chân anh?”

“Hả, ngại quá, đèn lên cậu rồi, tôi ngủ không ngoan lắm” Vừa nói vừa chậm rãi thu chân về, cố ý cọ đôi cái trên đùi Lâm Gia Nhạc.

Lâm Gia Nhạc “…”

Đến nửa đêm, Thịnh Mặc thật sự vẫn không ngừng suy xét, anh “hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng”, đặt tay lên đùi Lâm Gia Nhạc, ăn đậu hũ, ăn bao nhiêu tính bấy nhiêu, tóm lại không thể không ăn tí nào. Lâm Gia Nhạc có lẽ ngủ thật nên hoàn toàn chẳng hề kháng nghị gì, hai người cứ thế an yên ngủ thẳng đến hừng đông.

Một đêm ngon giấc, cứ như thể lâu lắm rồi không được ngủ ngon như vậy. Lúc Thịnh Mặc tỉnh lại, Lâm Gia Nhạc đã dậy từ bao giờ, cậu đang đốt bếp lò đun nước “Thầy Thịnh dậy rồi sao? Ra rửa mặt rồi ăn sáng nào.”

Trước khi ăn sang thì ăn một bát trứng gà luộc táo đỏ, đây là tục đãi khách tốt nhất nơi nông thôn. Bữa sáng Lâm Gia Nhạc làm mì hầm xương, hương vị cực kì ngon, Đâu Đâu cũng ăn món này nhưng không thêm muối, hai kẻ tham ăn ăn ngon miệng. Trứng gà và cá đều là lấy bên nhà chú Tư sang, đều là hàng thổ sản chính tông.

“Thầy Thịnh, hôm nay thầy phải về à?” Lâm Gia Nhạc vừa ăn mì vừa hỏi Thịnh Mặc.

Thịnh Mặc nghĩ định ở thêm vài ngày, nhưng Lâm Gia Nhạc thế này rõ ràng có ý đuổi khách, chắc ngủ cùng giường với anh xấu hổ rồi. Thế nên nói “Đúng rồi, ăn sáng xong tôi sẽ về.”

Lâm Gia Nhạc hơi xấu hổ, không phải cậu không muốn giữ Thịnh Mặc ở lại, nhưng mà ngủ cùng giường thật sự rất xấu hổ “Thật ra tôi cũng muốn giữ thầy Thịnh lại vài ngày, thế nhưng mai đã là vào lễ năm mới rồi, thầy Thịnh còn về với bác trai bác gái đón năm mới thì mới đúng.”

Thịnh Mặc còn nói được gì nữa, không về mà được sao? “Ừ, tôi về trước, đợi qua tết âm lịch sẽ đến tìm cậu chơi.”

Lâm Gia Nhạc ngại ngùng nói “Thật ra đúng lẽ là tôi phải đến chúc tết anh mới đúng.”

“Có liên quan gì, đợi sau này bao giờ cậu mua xe, đi lại tiện hơn thì đến nhà tôi chúc tết là được.” Thịnh Mặc tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại suy nghĩ, sang năm tôi bắt người về rồi, năm nào cũng sẽ phải đón năm mới ở nhà tôi.

Lâm Gia Nhạc mỉm cười gật đầu “Được, tranh thủ sang năm học lái xe, tôi sẽ tự mua cho mình một chiếc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.