Tôi Muốn Có Một Mái Nhà

Chương 5: Chương 5




Lâm Gia Nhạc đi làm một thời gian mới phát hiện, trước kia ở trường học mười một giờ đi ngủ đã là muộn, còn ở đây mười hai giờ đi ngủ vẫn rất sớm. Hiệu suất của công xưởng tốt, gần như ngày nào cũng phải tăng ca, có khi còn tăng ca đến tận mười một giờ, thứ bảy mới có thời gian nghỉ. Nhưng chẳng qua tăng ca cũng sẽ tăng tiền lương, công nhân đi làm ai cũng muốn kiếm thêm ít tiền, cho nên với chuyện tăng ca không hề oán hận, ngược lại có khi không tăng ca họ mới ca thán, vì không tăng ca cũng là không có thêm tiền.

Lâm Gia Nhạc cảm giác cứ thế này lâu rồi con người sẽ chết dần chết mòn. Vì không muốn bản thân chết dần mòn như vậy, cậu cho bản thận mình một mục tiêu: đầu tiên là học tiếng Quảng Đông, tích cóp đủ hai năm tiền học thì về đi học tiếp hoặc là đi học lớp buổi tối cũng được, rồi tìm một công việc phù hợp với chính mình, tóm lại không phải là cuộc sống mỗi ngày tăng ca đến mười giờ mười một giờ.

Tháng lương đầu tiên nhận được Lâm Gia Nhạc cầm đến hiệu sách mua một quyển “Tự học tiếng Quảng Đông”, học dần từ cơ bản nhất. Lâm Gia Nhạc phát hiện tiếng Quảng Đông có rất nhiều chỗ phát âm tương tự với ngôn ngữ ở quê mình, âm đọc cơ bản là tương tự, chỉ có âm điệu hơi khác, điều này khiến cậu cảm thấy tiếng Quảng Đông cũng không quá khó học. Hơn nữa về phương diện giao tiếp cũng có lợi, lúc đi làm có Đới Cao và chủ quản nói tiếng Quảng Đông, đến lúc về kí túc xá thì mọi người đều nói với nhau bằng tiếng Quảng Đông. Cậu vừa nghe họ nói vừa suy nghĩ ý nghĩa, kết hợp với đọc sách, dần dần cũng hiểu được. Chẳng qua việc luyện nói rất giới hạn, chỉ là vài câu giao tiếp đơn giản. Cũng may cậu không ngại người khác chê cười, thường xuyên học hỏi ở Đới Cao. Không quá hai tháng cậu đã nghe hiểu được rất nhiều, cũng nói được vài câu đơn giản.

Ngoài việc học tiếng Quảng Đông cậu còn mua một quyển giáo trình học về máy tính. Trong kho hàng có một chiếc máy tính của chủ quản, nhưng chủ quản rất ít khi động đến nó cũng không hiểu cách dùng, máy tính chỉ là vật trưng bày. Lâm Gia Nhạc thường nhân lúc không người tập gõ chữ trên máy tính, bàn phím máy tính vẫn giống hồi ở trường học cùng thầy Chu, nhưng lâu không động tới lại có cảm giác lạ lẫm.

Dùng máy tính tất nhiên phải dùng lén sau lưng chủ quản, mấy người Đới Cao sẽ canh chừng cho cậu, khi thấy chủ quản tới sẽ nhắc. Mất người Trương Kiến cũng dùng máy tính như họ chỉ dùng để chơi trò chơi, máy tính của chủ quản không nói mạng nên ngoài trò đánh bài cũng không còn gì khác, mọi người không hứng thú lắm nên thỉnh thoảng mới chơi.

Thật ra công việc của Lâm Gia Nhạc là phục trách kiểm kê hàng hóa xuất nhập kho, kiểm kê số liệu, giấy tờ. Một ngày cậu nhìn đống giấy đăng kí thật dày đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, vì sao lại không ghi những số liệu này vào máy tính, đến lúc cần dùng đến cũng tiện hơn nhiều, không cần phải lần tìm trong từng quyển sổ một. Vì thế cậu tranh thủ thời gian các buổi nghĩ trưa làm thử vài mẫu bảng thống kê, sau đó nhập hết nội dung số giấy tờ mình phải kiểm kê vào đó.

Một buổi chiều khác, mọi người đều vô cùng bận rộn, vài người khách đến nhận hàng, còn một vài lô hàng phải xuất khẩu. Những kiện hàng phải xuất khẩu này có chút rắc rối, trước kia vốn do Lâm Gia Nhạc phụ trách, nhưng vì bên hải quan có vấn đề mà khách mua lại không giao đơn hàng kịp thời, một thời gian lâu sau mới tới nhận hàng, chủ quản hoàn toàn không nhớ ra đơn hàng lúc trước để ở đâu, lo lắng đến mức toát đầy mồ hôi.

Áo đồng phục của chủ quản đã ướt đẫm mồ hôi, miệng thì không ngừng nguyền rủa mấy tên khách rắc rối này, muốn hẹn thì phải hẹn cho rõ ràng chứ, bây giờ lại đến đòi hàng như âm hồn bất tán. Vẫn đề khách hàng này là khách cũ, không thể từ chối, thậm chí khách hàng chậm nhiều ngày như vậy bọn họ vẫn phải cung cấp hàng như bình thường.

Lâm Gia Nhạc nhớ ra tất cả đơn hàng trong kho câu đều đã lưu vào máy tính nên nói với chủ quản “Để em tìm giúp anh.”

“À được, cậu tìm giúp tôi ở cái chồng đằng kia đi.” Bàn tay mập mạp của chủ quản cũng đã ướt mồ hôi, vội vã lật từng chồng giấy tờ. Thời thiết Quảng Đông là vậy, quanh năm suốt tháng chỉ có mùa thu là ôn hòa.

Lâm Gia Nhạc mở máy tính, không đến hai phút đã tìm được đơn hàng “Chủ quản, tìm được rồi, anh xem có phải cái này không?”

Chủ quản ngẩng đầu thấy Lâm Gia Nhạc ngồi trước máy tình thì chạy lại xem “Đúng rồi, chính là cái này. Quái, từ khi nào giấy tờ lại đưa vào máy tính rồi? Người của phòng kế toán đến làm à?” Đối với chủ quản mà nói thì máy tính chỉ là một vật trưng bày, khi cần dùng đến thì sẽ tìm người ở phòng kế toán đến giúp.

Đới Cao đi đến gần nói “Là Gia Nhạc tự làm đấy.”

Lâm Gia Nhạc vội cúi đầu nhận lỗi “Em xin lỗi, anh chưa cho phép em đã tự tiện dùng máy tính. Vì em thấy nhiều giấy tờ như vậy tìm rất lâu, cho nên em mới nhập hết vào máy.”

Ai ngờ chủ quản không hề tức giận mà nngười lại còn rất vui vẻ vỗ vai Gia Nhạc “A Nhạc, làm tốt lắm! Anh còn nghĩ sẽ không ai ở đây biết dùng, hóa ra còn có cậu, sao không nói sớm chứ, để lãng phí nhân tài rồi.”

Lâm Gia Nhạc ngại ngùng cười “Chủ quản, em lấy đơn hàng cho anh.”

Chủ quản vung tay “Được rồi, sau này máy tính để cậu dùng, nhập hết chỗ giấy tờ này vào máy đi. Sau rồi cậu cũng không cần lật đống giấy này nữa.”

Lâm Gia Nhạc nhìn hai thùng giấy trước mặt cảm thấy choàng váng, Đới Cao đứng bên cạnh vỗ vai cậu “Người anh em, đường xa nặng gánh, cố lên!”

Hôm nay tan ca giữa trưa, Lâm Gia Nhạc vẫn chăm chỉ bên máy tính, bây giờ cậu đã có thể dùng máy tính một cách công khai, nhưng cảm giác thú vị giảm đi rất nhiều. Chẳng qua nhìn từng quyển sổ bị tiêu diệt thì vẫn rất có cảm giác thành tựu, cậu cố an ủi mình như vậy.

Hôm nay sắc trời vẫnrất âm u, vừa tan tầm không lâu đã bắt đầu mưa. Trong kho hàng chỉ còn lại mình Lâm Gia Nhạc, những người khác đều đã đi ăn, Lâm Gia Nhạc nhác thấy có người vào kho hàng thì cũng không để ý, chỉ hỏi “Anh Trương, anh tới sớm thế, mang đồ ăn gì cho em vậy?”

Người vào không trả lời, Lâm Gia Nhạc đành phải ngẩng đầu nhìn, không phải Trường Kiến, là một người đàn ông cậu không quen biết. Người kia mặc áo sơ mi trắng phẳng phiu, dưới là quần tây rồi giày da bóng loáng, tuổi không đến ba mươi, trên mặt là một cặp kính đen, đang nhìn chăm chú vào Lâm Gia Nhạc.

Lâm Gia Nhạc đứng lên đánh giá người này, không phải khách hàng cũng không phải công nhân, trên tóc anh ta còn hơi dính mưa, có lẽ là tới tránh mưa “Chào ngài, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho ngài.”

Người kia lấy tay vuốt lại mái tóc “À, trời mưa to, tôi không mang ô, đến đây tránh mưa thôi.” Anh ta nói tiếng phổ thông, nghe khẩu âm của người này thật ra cũng không quen nói tiếng phổ thông.

Lâm Gia Nhạc nói “Bên này có ghế, ngài đến ngồi đi.” Nói xong lại quay về công việc của mình.

Người kia đột nhiên lên tiếng “Cậu tên là gì?”

Lâm Gia Nhạc hơi ngạc nhiên “Tôi là Lâm Gia Nhạc.”

“Lâm Gia Nhạc.” Người kia lặp lại tên cậu một lần, lại hỏi tiếp “Cậu là người ở đâu?”

Lâm Gia Nhạc cảm thấy người này hơi kì quái, không tự giới thiệu bản thân mà chỉ hỏi về cậu, chẳng lẽ là điều tra nhân sự? Nhưng nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình của người kia thì đành trả lời “Tỉnh H”

Người kia nói “À tỉnh H, tôi biết thành phố Y.”

Lâm Gia Nhạc bật cười “Tôi là người thành phố Y.”

Ánh mắt người kia hơi sáng lên chút, có vẻ hưng phấn, anh ta không nhắc lại nữa, xoay người sang chỗ khác rồi nhìn ra trời mưa bên ngoài. Lâm Gia Nhạc cũng nhìn trời mưa “Cơn mưa này không tạnh ngay đâu, nếu ngài có việc gấp tôi có thể mượn ô giúp cho.”

Người kia nhìn cậu một lát rồi gật đầu “Vậy cảm ơn.”

Lâm Gia Nhạc cầm ô của mình đưa cho người kia “Không có gì, anh cứ mang đến kho hàng trả là được.”

Người kia nhận ô rồi liếc nhìn Lâm Gia Nhạc một cái, gơi gật đầu “Được.” Rồi mở ô bước vào màn mưa.

Khoảng một tuần sau đó chiếc ô kia vẫn chưa trở lại, Lâm Gia Nhạc nghĩ người kia chắc là khách hàng, không phải người trong công xưởng. Lúc này chị Chung của bộ phận nhân sự lại tìm đến gọi Lâm Gia Nhạc đến phòng hành chính.

“Chị Chung, sao lại gọi em đi?” Lâm Gia Nhạc cảm thấy khó hiểu.

“Cậu chuyển đến phòng kinh doanh làm việc.” Chị Chung nói.

“!” Lâm Gia Nhạc lắp bắp kinh hãi, cậu nhìn chủ quản xin giúp đỡ.

Chủ quản đứng cạnh lên tiếng “Chị Chung, phòng hành chính cũng quá không phúc hậu rồi, kho hàng chúng tôi khó lắm mới có một nhân tài biết dùng máy tính mà các chị cũng nỡ cướp đi, không muốn cho chúng tôi đường sống à.”

Chị Chung nói “Các cậu cần nhân tài viết máy tính thì tôi điều người đến cho, Lâm Gia Nhạc là có quyết định của cấp trên, tôi không làm khác được.”

Lâm Gia Nhạc biết phe phái trong công xưởng được phân chia rất rõ ràng, trong phòng hành chính hầu hết đều là người Hồng Kông và người Quảng Đông, cậu là một người ngoại tỉnh, đến đó chẳng khác nào gà con lọt vào ổ phượng hoàng, không bị xa lánh mới là lạ, cho nên trong lòng có hơi không vui.

Mọi người trong kho hàng rất tốt, từng người đến chúc mừng cậu thăng chức. Trương Kiến nói “Gia Nhạc, nếu ở đó mà bị xa lánh thì về đây tìm anh, vòng tay anh luôn rộng mở đây.”

Đới Cao nói “Ai bắt nạt cậu thì nói với anh, anh báo thù cho!” Lúc nói còn giơ nắm đấm.

Vu Phi vỗ vai cậu “Hết giờ làm việc thì cứ đến tìm bọn anh chơi, nhận lương thì đừng quên mời bọn anh uống rượu!”

“…”

Lâm Gia Nhạc cắn môi gật đầu, rời khỏi tập thể ấm áp này thật không nhấc nổi chân. Nhưng bất kể trong lòng cậu có bao nhiêu bất an bao nhiêu bất mãn thì không thể không chuyển chỗ làm. Cậu thu dọn đồ của mình rồi đến phòng hành chính, thật ra cũng chẳng có bao nhiêu đồ đạc, sổ sách vốn không phải của cậu, chỉ có một tập văn kiện và cốc nước.

Lâm Gia Nhạc vừa đến phòng hành chính chị Chung đã sắp xếp kí túc xá mới cho cậu. Nhân viên của phòng hành chính nhận được đãi ngộ khác biệt rất rõ ràng so với công nhân trong phân xưởng, nhân viên được ở kí túc xá phòng hai người, toàn bộ ở khu nhà C cách khu nhà B một vườn hoa, điều kiện tốt hơn rất nhiều. Lâm Gia Nhạc vốn không nghĩ chuyển chỗ ở, những người trong kí túc hiện nay không phải thân thiện nhưng tốt xấu gì cũng coi như quen thuộc, cậu không phải là người nhiều chuyện, một thời gian sau khi tới những người kia cũng ngượng ngùng khi chọc ngoáy cậu, cho nên thời gian ở cùng nhau khá hòa bình.

Nhưng mấy người ở kí túc xá lúc nghe tin cậu được vào làm ở phòng hành chính thì rất hăng hái đề nghị cậu đổi kí túc, nói toàn nhà của nhân viên rất tốt, hoàn cảnh cũng tốt, còn có TV để xem, bọn họ nếu có thể chuyển tới đó tuyệt đối sẽ không ở lại nơi này. Lâm Gia Nhạc từ nhỏ đến lớn vốn đã là người có tâm tư cẩn thận, rất giỏi nắm bắt ý của người khác, những người trong kí túc không đuổi nhưng thái độ đã rất rõ ràng, cho nên cậu đành phải chuyển đến phòng 302 tòa nhà C, ở chung với một đồng nghiệp phòng kinh doanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.