Tôi Muốn Gã Trai Già Gia Thế Khủng Này Làm Gì

Chương 30: Chương 30




Vì thế 《 Bản tình ca đơn côi 》 bị pass không thương tiếc, Tiêu Ca vui mừng mở 《 Đôi bướm bay 》lên.

Khi bài hát vang lên bầu không khí đã hoàn toàn thay đổi.

Sự nghiêm trọng và căng thẳng bay biến đi không sót lại chút gì, chỉ còn lại vẻ dịu dàng đưa tình.

Đây đương nhiên là trong mắt Diệp Quy Căn.

Trong mắt Tiêu Ca bầu không khí nên nghiêm trọng thế nào thì nghiêm trọng thế ấy, Diệp Quy Căn chán ghét thế nào thì vẫn hoài chán ghét.

Mà tiếng hát chỉ trùm thêm lớp màn quê mùa cho vẻ nghiêm túc và căng thẳng mà thôi.

Khi nốt nhạc cuối cùng biến mất Diệp Quy Căn như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, vẻ say sưa trên mặt hoàn toàn biến mất, bỗng giật mình một cái rồi nói đầy cảnh giác: “Tiêu Ca cậu đúng là có chút bản lĩnh đấy, nhưng đừng tưởng rằng đầu tôi thoải mái thì có thể làm tôi mềm lòng!”

Tiêu Ca bật bài hát chỉ vì muốn giết thời gian:?

Tiêu Ca lờ hắn, Diệp Quy Căn tự nói tự nghe: “Phó Tùy Vân bỏ Quý Châu Ngọc và thích cậu, nhưng lòng tôi không có chỗ cho bất kỳ ai khác nữa. Tuy cậu rất thú vị, làm tôi bất ngờ, nhưng cũng chẳng tượng trưng cho điều gì.”

Diệp Quy Căn tự biên tự diễn hơi bị nhiều rồi, Tiêu Ca không kiên nhẫn nỗi nữa, dứt khoát mở miệng nói lại: “Tại sao anh lại cho rằng tôi có hứng thú với anh? Phó Tùy Vân giỏi hơn anh nhiều.”

Diệp Quy Căn không tin cậu, “Ồ? Cậu cảm thấy Phó Tùy Vân yêu cậu lắm à? Anh ta chỉ chơi cậu qua đường thôi, nếu không thì sao anh ta chịu kết hôn với Quý Châu Ngọc còn với cậu thì không?”

Tiêu Ca: “…” Cái chính không phải là do cậu còn chưa bắt đầu hẹn hò với Phó Tùy Vân à.

Nhưng câu này không thể nói cho Diệp Quy Căn, Tiêu Ca khẽ mỉm cười rồi nói: “Là tôi nói đó, tôi thích yêu một thời gian rồi mới kết hôn đó. Còn anh? Xanh cả mảng chưa?”

Diệp Quy Căn với chuyện này thì chẳng hề phản ứng giống như Ninja rùa, tuy hắn ta cũng không phải Ninja rùa. Tiêu Ca nhận thấy trong mọi câu chuyện xưa, đám tra công thích đem tiện thụ đưa lên giường kẻ khác để mưu đồ nghiệp lớn thường đủ thản nhiên để đội nón xanh.

Cuối cùng bọn họ lại chẳng đủ để thành công.

Cái gọi là đúng sai thành bại, phút thành không, nón xanh còn đó, hoàng hôn đỏ mấy lần.

Lúc này nghĩ đến ân oán giữa hai người Diệp Quý với mình và Phó Tùy Vân, rồi lại nghĩ đến sự an toàn trong tương lai của người bạn mới - Hạ tổng, đương nhiên Tiêu Ca sẽ không làm gì cả, chỉ yên lặng nhìn Diệp Quy Căn đi đến thành công.

Nói cách khác, cái nón xanh mà Diệp Quy Căn đã đội có đáng giá hay không thì khó nói lắm.

Tóm lại Diệp Quy Căn bình chân như vại, cười cho qua chuyện, Tiêu Ca cũng chả đả động gì tới hắn.

Mong chờ rồi lại chờ mong nhóm vệ sĩ đến.

Người đầu tiên xông vào tiệm cơm nhỏ không phải là vệ sĩ, mà là Phó Tùy Vân.

Cái này làm cho Tiêu Ca thấy rất bất ngờ, nhất thời đơ ra.

Phó Tùy Vân mới làm phẫu thuật xong trong một ngày nên sắc mặt còn tái nhợt, lông mày cũng không kẻ, chân đi còn không vững nhưng đến rất nhanh, khi đến gần Tiêu Ca thì mở hai tay ra ôm lấy cậu.

Cái ôm của Phó Tùy Vân rất ấm, Tiêu Ca không đẩy anh ra ngay mà đứng im một chút, trước an ủi vỗ lưng anh.

“Đừng sợ.” Hai người đồng thanh nói, sau đó không khỏi ngạc nhiên rồi cùng cười.

Tiêu Ca đã lớn như này rồi vẫn là lần đầu cảm nhận được chuyện cho dù không phải trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, có người ôm nỗi lo lắng chạy như bay đến đây vì mình lại vui sướng như vậy.

Dù cậu bình an vô sự, anh vẫn chạy đến vì cậu.

Hai người nhìn nhau cười ngây ngô.

Dù sao chưa có vệ sĩ ở đây và chân Diệp Quy Căn còn đang bị thương nên tạm thời không thể hành động thiếu suy nghĩ, Tiêu Ca dứt khoát dời hết sự chú ý của mình vào người Phó Tùy Vân, tò mò hỏi: “Phó tổng, sao anh đến nhanh dữ vậy?”

Dù ngày thường Phó Tùy Vân hành động nhanh chóng thế nào thì với những vệ sĩ khỏe mạnh giành giật từng giây để chạy đến đây, anh không thể chạy theo kịp mới đúng, sao lại là người xông vào đầu tiên được?

Vừa nói đến cái này Phó Tùy Vân liền rất đắc ý.

“Tiêu Tiêu, em có cảm thấy tôi cao hơn một chút không?” Phó Tùy Vân để tay sau lưng hỏi.

Tiêu Ca theo tầm mắt của anh mà nhìn xuống phía dưới.

Thì thấy hai chân anh mang giày trượt patin.

Tiêu Ca: “…” Chẳng lẽ Phó Tùy Vân trượt thẳng một đường đến đây?

Khóe miệng giật giật, Tiêu Ca hỏi anh: “Lấy ở đâu vậy?”

Phó Tùy Vân khẽ thở dài, dùng giọng điệu tức giận nhưng cũng nhẹ nhàng phê bình: “Tiêu Tiêu, có phải em không nhìn kỹ mấy món tôi kêu bọn họ mua cho em đỡ buồn hồi sáng không? Về thì nhìn kỹ vào, không thì mấy ngày này em sẽ chán chết đó.”

Tiêu Ca càng mơ màng: “Tôi không nhìn kỹ, nhưng sao trong đó lại có giày trượt patin?”

Phó Tùy Vân đúng lý hợp tình: “Để trượt chứ sao. Phòng bệnh VIP cách âm rất tốt, sẽ không làm phiền người bệnh khác đâu.”

Tuy như thế …

Nhưng Tiêu Ca tưởng tượng cảnh Phó Tùy Vân nằm trên giường bệnh im lặng ngủ, mình thì giống ông vua nhỏ chạy vòng quanh giường bệnh trên đôi giày patin lúc nửa đêm, hình ảnh lao tới lao đi, vẫn không nhịn được mà lắc đầu, ánh mắt cũng trở nên kỳ quái.

“Phó tổng.” Tiêu Ca nhỏ giọng nhắc nhở, “anh không cảm thấy hình ảnh đó mà làm tròn lên thì giống nhảy disco trên mộ phần sao?”

Phó Tùy Vân: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.