Tình hình hiện tại là: Quý Châu Ngọc đơ người tại chỗ, mắt mê mang, môi run nhè nhẹ.
Mắt Nhậm Phi Dương chợt lóe lập tức kéo khẩu trang lên quay đi chỗ khác làm bộ không quen biết Quý Châu Ngọc.
Bề ngoài Hạ Thời Côi tỏ ra bình tĩnh nhưng trên thực tế mắt lại đảo liên tục, định đứng lên nhắc nhở Phó Tùy Vân.
Tiêu Ca lập tức giơ tay ngăn lại.
Tuy rằng Tiêu Ca nghe đến nổi không nói nên lời kèm cả bất lực, nhưng chắc chắn Phó Tùy Vân đang hát rất vui vẻ.
Quý Châu Ngọc đương nhiên không thể quấy rầy tiếng hát vui vẻ của anh ấy, ai cũng không được. Nếu sau này Quý Châu Ngọc dám cười nhạo thì cùng lắm cậu lại dạy cho Quý Châu Ngọc một bài học nữa.
Nói tóm lại Hạ Thời Côi ngồi xuống vị trí lúc đầu, cửa ghế lô đóng lại đằng sau Quý Châu Ngọc ngây như phỗng, Phó tổng không để ý đến chuyện bên ngoài một hơi hát xong cả bài.
Mãi cho đến khi giai điệu cuối cùng tắt dần Phó Tùy Vân mới bỏ microphone xuống trong lưu luyến, xoay người lại mới thấy Quý Châu Ngọc.
Trong ghế lô nhất thời trở nên yên tĩnh.
Hồi lâu sau Quý Châu Ngọc mới từ trong cơn sốc hỏi một câu đầu tiên: “Thời Côi, anh … bọn họ … anh vì công việc nên mới đến đây phải không?”
Câu hỏi này thật nhàm, Tiêu Ca không hiểu tại sao Quý Châu Ngọc lại tự tin vào mình như vậy, cho dù Hạ Thời Côi làm thế thật mà cậu vừa gặp đã nói trắng ra thì chẳng phải là thất bại trong gang tấc à?
Hạ Thời Côi nghe hỏi thì sắc mặt hơi đổi, nhưng còn chưa đợi y mở miệng nói ừ hay phản bác thì Nhậm Phi Dương trong lốt hộ lý đứng lên đẩy y ra sau.
Nhậm Phi Dương quàng eo y quát khẽ với chất giọng khàn khàn: “Hạ tổng không liên quan đến cậu, tránh ra đừng có lại gần người ta!”
Quý Châu Ngọc khiếp sợ lần hai: “Anh … mấy người vui vẻ ở đây chứ gì? Hạ tổng, đây là dịch vụ đặc biệt anh gọi đến à?”
Không đợi Nhậm Phi Dương trả lời, cậu bỗng chuyển khẩu pháo liên châu sang hướng Tiêu Ca, người này từng có thù cướp hôn, từng là tình địch, cũng từng là người đàn ông mà cậu đã thổ lộ.
“Tiêu Ca,” Quý Châu Ngọc nói mát, “Tôi còn tưởng rằng cậu chỉ là người hỗ trợ, một công cụ Phó Tùy Vân tìm đến để giả bộ đã buông bỏ được tôi. Không ngờ, không ngờ rằng ba người các cậu chỉ gọi một nhân viên phục vụ đặc biệt, có vẻ như hai người thật sự đang quen nhau.”
“…” Tiêu Ca cảm thấy khó hiểu với logic của cậu ta.
Ngay sau đó Quý Châu Ngọc chuyển hướng sang người cuối cùng là Phó Tùy Vân, tất cả cảm xúc chôn trong mắt, miệng chỉ tràn ra một câu: “… Haizz, Phó tổng, tôi thật không ngờ anh lại là người như vậy …”
Phó Tùy Vân không cảm thấy bài hát của mình lạ chỗ nào nên hoàn toàn không hiểu ý Quý Châu Ngọc nói, còn tưởng cậu đang kháy vụ Tiêu Ca và mình không xứng đôi, nên anh giận tím mặt, lấy sức ôm vai Tiêu Ca nói lớn: “Tiêu Tiêu tốt hơn cậu triệu lần, cậu đừng ảo tưởng nữa!”
Bịch, phong thuỷ luân chuyển, lần này đến phiên Quý Châu Ngọc tan nát cõi lòng trong một cuộc tình tay ba.
Quý Châu Ngọc giận dữ bỏ mâm trái cây trên tay xuống, nước mắt lưng tròng quay mặt chạy ra ngoài.
Ai biết mắt Quý Châu Ngọc chứa nhiều nước quá nên nhìn đường không kỹ, kết quả là đụng đầu cái “ầm” vào cửa kim loại.
Sau đó ngã xuống đất ngất xỉu không nhúc nhích.
Bốn người Tiêu Phó Hạ Nhậm: “…”
Tiêu Ca - người khá có đạo đức đi qua đầu tiên, kiểm tra sơ qua tiếng tim đập và hô hấp của Quý Châu Ngọc một lần rồi vạch mí mắt ra xem, quay đầu lại thông báo: “Xỉu thật rồi.”
Bằng cách nào đó Tiêu Ca bỗng nhiên cảm giác kịch bản đến rồi.
Quả nhiên, một phục vụ to cao nói bọn họ không được tự tiện rời khỏi phòng, bên bệnh viện thì nói xe cấp cứu có thể chạy tới đây nhưng cần phải đưa bệnh nhân xuống lầu, miễn cho các bác sĩ y tá lãng phí thời gian chạy vòng quanh các phòng KTV đang văng vẳng tiếng nhạc.
Nói đơn giản thì hiện tại cần phải có ít nhất một người phụ trách bế hoặc cõng Quý Châu Ngọc xuống lầu.
Bốn người tính đến việc tám tay cùng khiêng nhưng thế thì khi di chuyển sẽ rất khó, rất dễ khiến Quý Châu Ngọc rớt xuống đất nên đành phải từ bỏ.
Vậy nên vấn đề hiện giờ là không ai chịu bế Quý Châu Ngọc cả, ai sẽ là người may mắn được chọn đây?
“Chơi đoán số đi.” Phó Tùy Vân thấp giọng đề nghị.
Nhưng mà đoán ba lần toàn hòa.
“Nối thành ngữ?” Tiêu Ca nhíu mày đề nghị.
Nhưng mà những người đang ngồi đây đều đến từ những trường nổi tiếng trong nước, sau khi liên tục chơi nối 120 câu thành ngữ bọn họ đành bỏ cách chọn này. Cứ tiếp diễn vậy nữa thì bọn họ chưa đưa ra kết quả xe cứu thương đã đến rồi.
“Có rồi,” Hạ Thời Côi búng tay một cái thật vang, “Chơi bài Poker, người cuối cùng trong đám khử hết bài thì kết quả sẽ được quyết định.”
Ý này không tồi, vì thế bọn họ mượn phục vụ khác trong KTV bốn bộ bài Poker, đưa ra bốn phía.
Dưới ánh đèn bảy màu rực rỡ đang đung đưa, Nhậm Phi Dương bắt đầu xào bài một cách điệu nghệ, Tiêu Ca đi mở BGM 《 Thần bài 》, Hạ Thời Côi và Phó Tùy Vân cùng móc ra hai điếu xì gà.
Quý Châu Ngọc nằm bất tỉnh trên thảm.
Khi xe cứu thương càng lúc càng đến gần thì không khí cũng trở nên càng ngày càng khẩn trương, bốn người họ thỉnh thoảng nhìn mặt nhóm đối thủ, quan sát vẻ mặt đối phương.
BGM《 Thần bài 》 rất nhanh đã hết, bài tiếp theo chính là: 《 Anh hùng mạt chược 》. Gần như cùng lúc đó Tiêu Ca khẽ mỉm cười, là người đầu tiên ra trận để lại ba người với bầu không khí giằng co.
Nhưng điều đáng nói là sự khác biệt giữa loại trò chơi cạnh tranh như cờ bạc với hai trò đoán số và nối thành ngữ chính là nó có thể bỏ mặc cũng có thể bí mật hợp tác.
Thế giới của thương nhân không có ấm áp chỉ có lạnh lẽo. Hạ Thời Côi yên lặng không nói mà liếc Phó Tùy Vân một cái, Phó Tùy Vân yên lặng không nói mà liếc Hạ Thời Côi một cái, trong khoảnh khắc đó hai người đã ngầm hiểu ý nhau.
—— chơi hộ lý.
Ai kêu Hạ Thời Côi không quen biết anh ta, coi anh thành một hộ lý bình thường, mà Phó Tùy Vân và Hạ Thời Côi có lợi ích kinh doanh trực tiếp với nha chứ?
Vì thế vài phút sau Nhậm Phi Dương đành phải thở dài đầy cam chịu khom người cõng Quý Châu Ngọc đã xụi lơ lên.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Quý Châu Ngọc bị động tác của anh mà mơ màng tỉnh lại hai phần, một giọt nước rơi từ khóe mắt, đôi tay chậm rãi ôm lấy anh, ngập ngừng nói thành tiếng: “Diệp … Diệp Quy Căn …”
Sắc mặt Nhậm Phi Dương xanh mét: “…”
Tiêu Ca: “…” Quả nhiên là kịch bản.