Tôi Muốn Gã Trai Già Gia Thế Khủng Này Làm Gì

Chương 51: Chương 51




Cứ như vậy Tiêu Ca ra mắt trong mơ hồ.

Chuyện này cậu từ chối nhưng bài hát chủ đề đã viết xong, nó đã được điều chỉnh để phù hợp với chất giọng của cậu.

Cậu không hát thì tâm huyết Staff đẩy nhanh tiến độ sẽ uổng phí, nên cậu phải căng da đầu phát hành một đĩa đơn.

Biết Tiêu Ca chỉ “theo Nhậm Phi Dương ăn chơi trác táng kiếm tiền” nhưng giọng điệu Phó Tùy Vân vẫn rất phóng khoáng, liên tục nói: “Tiêu Tiêu nếu em không muốn hát thì chúng ta không hát, tiền hợp đồng tôi trả nổi!”

Nhưng thanh niên tốt 5 chú ý và 4 điều đẹp Tiêu Ca nghiêm túc trả lời anh: “Phí vi phạm hợp đồng chỉ là tiền bảo hiểm, chúng ta vẫn nên đối xử tốt với tác phẩm của người khác.”

Nói tóm lại Tiêu Ca bắt đầu luyện hát.

Luyện hát không chỉ luyện sao cho phù hợp với bài hát thuộc về mình, mà còn phải luyện hát chuẩn âm và cách thở, vì vậy Tiêu Ca càng có lý do hợp lý để đi hát dạo.

Phó Tùy Vân tỏ vẻ ủng hộ mạnh mẽ, mắt lấp lánh hỏi: “Tiêu Tiêu tôi có thể đi bàng thính không?”

Tiêu Ca hơi chần chờ, không muốn anh nhìn thấy mình và Nhậm Phi Dương chia tiền, cậu suy nghĩ nhưng lại nghĩ không ra lý do hợp lý nên đành phải gật đầu.

Hơn nữa còn hiểu Phó Tùy Vân mà nhắc nhở: “Có thể, nhưng anh không được mặc đồ cổ vũ kỳ lạ.”

Phó Tùy Vân đồng ý luôn, sau đó quả nhiên không mặc đồ cổ vũ lạ kỳ nào cả.

Anh chỉ phái 50 vệ sĩ mặc đồ đen đứng trong bóng đêm mênh mông léo một bức biểu ngữ thật dài viết rằng: “Tiêu Tiêu là số một! Cậu Nhậm là số ba!”

Số hai không nghi ngờ gì chính là Phó Tùy Vân anh.

Tiêu Ca: “…”

Nhậm Phi Dương: “…”

Thấy tấm biểu ngữ thì Nhậm Phi Dương lập tức trợn trắng mắt, nhưng không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà tâm trạng Nhậm Phi Dương hình như rất tốt, hoàn toàn chẳng so đo, cả lời lẻ chua cay lúc tâm trạng tốt xưa nay hay nói cũng không có.

Tiêu Ca suy nghĩ nghĩ rồi hỏi với vẻ bối rối: “Hạ tổng liên lạc với anh?”

Nhậm Phi Dương cười ngay lập tức không ngừng rồi nói: “Ừ, em ấy nghe nói tôi muốn ra mắt, vừa ôm cừu ở New Zealand vừa gọi điện thoại rồi trở tay tặng tôi một công ty giải trí, tôi có công ty!”

Tiêu Ca mừng cho anh ta, hai người có vẻ phát triển châm nhưng không tồi. Lòng nghi ngờ của Hạ Thời Côi khá nặng nên thích tiến rồi lùi giống Tango cũng không lạ.

Kết quả câu nói tiếp theo của Nhậm Phi Dương là: “Tôi tặng cho em ấy một công ty chứng khoán luôn!”

Tiêu Ca:?

Tiêu Ca: “Khoan đã, không phải anh nói hết tiền rồi sao?”

Nhậm Phi Dương ôm mặt: “Còn mấy chục vạn, ngay cả siêu xe thể thao cũng không mua nổi, thật sự không nhiều lắm.”

… Tiêu Ca tạm thời đơn phương cắt đứt với Nhậm Phi Dương.

Sau đó cậu tìm Phó Tùy Vân trong nhóm vệ sĩ với ý đồ thừa dịp nhạc dạo chưa kết thúc để Phó Tùy Vân nhanh chóng đổi biểu ngữ, đá Nhậm Phi Dương ra ngoài.

Không ngờ rằng chẳng thấy bóng dáng Phó Tùy Vân đâu

Ô? Tiêu Ca ngạc nhiên nhướng lông mày.

Cùng lúc đó, bên trong chỗ sâu của ánh đèn neon Phó Tùy Vân đang sải bước khỏi đám đông náo nhiệt nghe hát, chỉ im lặng dẫn theo vệ sĩ AB tìm một chỗ gọi điện thoại.

Cuộc điện thoại tất nhiên liên quan đến Tiêu Ca.

Nếu không dù thế nào anh cũng ưu tiên hỗ trợ Tiêu Ca.

Cuộc gọi này từ album của Tiêu Ca, à không, là nhà sản xuất đĩa đơn Lôi Phù Triều gọi, Lôi Phù Rriều hỏi: “Bài hát này bên anh có quay MV không?”

“Quay.” Phó Tùy Vân không nghĩ ngợi gì trả lời luôn. Màn ra mắt của Tiêu Ca đương nhiên không thể nghèo nàn được, dù chỉ ra một bài hát nhưng MV gì đó cũng phải hoàn chỉnh.

Lôi Phù Triều hiểu anh là bá tổng có tiền nên thích khoe khoang, lập tức hỏi thẳng: “Về nữ chính của MV các anh có ứng cử viên ưa thích không? Tự hẹn hay tôi thay mặt liên lạc hỏi lịch trình?”

Cái gì! Nữ chính!

Phó Tùy Vân phát hiện hồi trước mình đã quên mất chuyện này, bài Tiêu Tiêu hát là tình ca, MV tình ca sẽ có nữ chính!

Chết tiệt, Phó Tùy Vân lập tức ghen tị.

Anh nắm chặt điện thoại, mặt trầm như nước, dáng người cao lớn như đá đứng trong gió thu.

Sau một lúc lâu im lặng, anh trả lời Lôi Phù Triều một cách chắc chắn: “Tôi sẽ liên lạc, anh đừng lo, đến lúc đó tôi sẽ gửi tin cho anh.”

“Được.” Lôi Phù Triều nói gọn lỏn, “Chúc các anh may mắn.”

Sau đó trực tiếp ngắt điện thoại.

A.

Phó Tùy Vân ngửa đầu nhìn trời, trong lòng đang có cuộc chiến, không biết nên xử lý chuyện này thế nào

Hồi lâu sau, một viên sao băng bỗng xẹt qua không trung, chốc lát đó trong lòng anh đột nhiên hiện ra một ý tưởng tuyệt vời!

Anh lập tức ấn vào màn hình điện thoại mình lần nữa gọi để WeChat cho Hạ Thời Côi.

Ở nước ngoài khoảng thời gian này là lúc mặt trời chưa xuống núi nên Hạ Thời Côi nhấc điện thoại rất nhanh, giọng nghe rất khó hiểu: “Alo? Phó tổng? Có chuyện gấp gì sao?” Nếu không thì Phó Tùy Vân sẽ không nói lời nào mà gọi trực tiếp qua nước ngoài như vậy.

“Đúng vậy, tôi có chuyện gấp,” tay Phó Tùy Vân lấy thuốc lá run nhè nhẹ, “Hạ tổng, tôi muốn nhờ anh giúp một việc.”. ngôn tình hài

Hạ Thời Côi bất ngờ, xem ra đây là chuyện rất quan trọng.

Y lập tức nghiêm túc lên, nhíu mày hỏi: “Anh nói đi, cần tôi giúp việc gấp gì?”

Sau đó nghe Phó Tùy Vân thở dài một tiếng.

Sau đó nói: “Lần trước anh giúp tôi phối đồ nữ giờ có thể giúp tôi phối lại lần nữa không? Lần này cần cảm giác tình yêu thanh xuân của thiếu niên.”

Hạ Thời Côi: “…???”

Hạ Thời Côi ngạc nhiên tợn, chẳng lẽ làm một người đàn ông lớn tuổi gia thế khủng Phó Tùy Vân đã thức tỉnh sở thích mặc đồ nữ rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.