Mặc khác, Hạ Thời Côi rốt cuộc cũng kết thúc nghỉ phép và nhàn nhã trở về nước.
Sau khi đi vòng quanh Châu Âu, y cảm thấy mình đã thành người Châu Âu một chút rồi.
Với sự sai lầm tin tưởng như vậy nên khi lần đầu xuống sân bay y đã bị một con bồ câu bay xẹt qua vai, còn vô tình gặp cảnh một nhóm phóng viên đang chờ minh tinh nào đó, và vì vẻ ngoài đặc biệt nên bị hiểu lầm là minh tinh, sau khi bị chụp hình một cách điên cuồng và mắt bị sáng tới mức không mở được nên không cẩn thận đụng trúng một người đang đi ngang qua.
Lần biến mất đột ngột này Hạ Thời Côi không mang vệ sĩ cũng không dẫn theo thư ký, một người đến một người đi nên lúc này tất nhiên không ai nhắc y chú ý xung quanh.
Cảm giác như đụng trúng người nào khiến y vội xin lỗi: “Rất xin lỗi.” Sau đó mở mắt lùi lại.
Ai ngờ lại không được.
“Người qua đường” giang tay ra ôm vai y thật chặt chặt, lòng bàn tay ấm áp trong ngày thu mát lạnh, nhiệt độ cơ thể xuyên qua quần áo lan đến y.
Hạ Thời Côi nhíu mày ngước mắt lên, thì thấy “người qua đường” mình đụng trúng lại là Nhậm Phi Dương với vẻ mặt cà lơ phất phơ.
“Trùng hợp ghê Hạ tổng,” Miệng Nhậm Phi Dương nói thế nhưng ánh mắt lại không giấu nổi sự đắc ý dào dạt, thấy là biết cố ý chạy đến đây, “Anh đến đây … tản bộ.”
Hạ Thời Côi đánh giá anh, nhận ra rằng tối nay anh chàng còn tỉ mỉ trang điểm, đồ mặc từ đầu đến chân đều là mới, tay áo nút kim cương, kẹp phượng cà vạt đồng hồ đặt làm … chuẩn bị chỉnh tề như một khẩu súng tình yêu vận sức chờ nổ.
Nhưng lại lấy cớ chẳng ra gì, ai lại 10 giờ đêm chạy tới sân bay ngoại thành tản bộ?
“Sao? Có muốn anh tiện đường chở em về thành phố không?” Nhậm Phi Dương hỏi bằng giọng điệu có vẻ lười biếng.
Anh chàng cũng không hoàn toàn ngu mà tính lớn —— đương nhiên anh biết Hạ Thời Côi nhất định chưa gọi người đến đón, không thì đã đậu xe quanh khách sạn ở sân bay từ trước.
Cho nên một khi Hạ Thời Côi đồng ý lên xe mình thì chứng minh Hạ Thời Côi nhất định sẽ hoảng hốt! Sẵn sàng đi cả đường dài vì một người là gì? Là cho thấy chuyện tốt đã xong!
Ánh mắt Nhậm Phi Dương sáng ngời, mong đợi nhìn chằm chằm Hạ Thời Côi.
Sắc mặt Hạ Thời Côi bình tĩnh, chỉ ngừng một hai giây liền gật đầu đồng ý: “Được.”! Nhậm Phi Dương nhất thời nhảy như điên!
Nhậm Phi Dương rất thẳng, với tất cả mọi chuyện đều thẳng thắn, dù lâu lâu có dùng lý trí nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự ngay thẳng này. Bởi vậy hiểu theo cách cậu chàng mừng rồi nhảy như điên chính là nhảy một đoạn đấu bò tót ngay tại chỗ.
Nhảy rất mê hoặc, rất phô trương, rất hoang dã.
Nhưng nơi anh nhảy là cửa sân bay, là nơi có người ra vào, không phải trên sân khấu.
Hạ thời Côi đứng một bên bị ánh mắt người qua đường nhìn chung với Nhậm Phi Dương:???
Đèn flash lại quay sang lần nữa.
Phóng viên A: “A, chuyện cậu Nhậm muốn ra mắt là thật à!”
Phóng viên B: “Chụp hình chụp hình, không phải người đứng cạnh cậu ấy là Tiêu Ca sao? Rốt cuộc cậu ta có bao nhiêu cộng sự?”
Phóng viên C: “Đúng là không có mắt nhìn, đó là người thừa kế của họ Hạ! Chuyện gì đang xảy ra vậy, bên họ Phó chỉ có tình nhân của tổng tài ra mắt thôi, Hạ tổng đây cũng định ra mắt à?”
Hạ Thời Côi: “…”
May thay Nhậm Phi Dương đã có sắp xếp.
Anh chàng nương theo một động tác trong điệu nhảy msf quỳ một gối xuống đất, tay trái búng một cái rõ vang khiến một cơn mưa hoa hồng rơi xuống lả tả, tay phải móc từ túi quần ra một hộp nhỏ để lộ nhẫn, ánh mắt nhìn thẳng không do dự: “Hạ Thời Côi, nếu em cũng thích anh thì hôm nay chúng ta kết hôn đi!”
Sau đó chỉ nghe mấy tiếng “răng rắc”, không biết diễn viên quần chúng từ nơi nào thả chim bồ câu trên tay ra.
Trong khoảnh khắc, Hạ Thời Côi nhận ra chuyện xảy ra tại sân bay tối nay đều là vở kịch.
Bồ câu xuất hiện là do Nhậm Phi Dương sắp xếp, nhóm phóng viên thật ra không phải đến chờ minh tinh, họ cố tình rọi đèn flash vào mặt y để hướng y về phía Nhậm Phi Dương.
Người qua đường thật rất nhiều, nhưng mấy kẻ lừa thì cũng rất nhiều.
Nhậm Phi Dương còn nói một cách xúc động: “Lúc còn trẻ anh không hiểu biết nên đã từ chối em, anh đã kiểm điểm rồi! Mấy ngày em không ở trong nước anh lâu lâu sẽ cầu hôn em tại căn nhà không người ấy một lần, tuy điều này khiến anh không thể bay đến Châu Âu tìm em nhưng vì thế sau này người ta nhắc đến tụi mình cũng chỉ cảm thấy anh tự vả, em đủ sức quyến rũ khiến anh hối hận không kịp, sẽ không ai lấy lại chuyện kia chế nhạo em nữa!”
Không sai, đây là điều Hạ Thời Côi quab tâm nhất, dù chắc chắn không có chuyện Hạ Thời Côi sẽ thật sự từ chối Nhậm Phi Dương, nhưng khúc mắc còn nằm đó, nếu không giải quyết thì sẽ còn một chút ngăn cách.
Hạ Thời Côi nhướng mày, vốn muốn nói gì đó lại dứt khoát không nói nữa, chờ Nhậm Phi Dương nói xong điều muốn nói đã.
Nhậm Phi Dương: “Điều thứ hai, trong khoảng thời gian em vắng mặt anh ở chung với bạn bè của em khá tốt! Tuy anh đặc biệt đặc biệt đặc biệt (lược bỏ 300 từ đặc biệt) ghét Diệp Quy Căn, nhưng cũng làm chuyện nên làm! Anh là người hoang đàng hư hỏng nhưng cũng biết nhìn cuộc diện, chuyện này em không cần lo lắng!”
Hạ Thời Côi: …? Hình như y chưa bao giờ chỉ trích Nhậm Phi Dương về chuyện này, đây là kết tinh từ những gì Nhậm Phi Dương tự nghĩ sao? Điều này với Nhậm Phi Dương vốn ương ngạnh không dễ dàng gì.
Cuối cùng Nhậm Phi Dương hít một hơi, nói với vẻ nghiêm túc: “Nhưng em có thể từ chối anh trước mặt mọi người, lúc này chúng ta huề nhau! Anh không ngại!”
Hạ Thời Côi khá là sốc, Nhậm Phi Dương tối nay đã vượt qua sức tưởng tượng của y, nhìn như như chơi bóng thẳng một cách liều lĩnh và tùy tiện nhưng thật ra trong ngoài lời nói đã giải thích tại sao mình lại ở trong nước, rồi nhắc đến mâu thuẫn giữa hai người.
Cuối cùng chủ động đá ra một câu có thể từ chối để tránh cho khả năng xấu hổ rằng Hạ Thời Côi đang tạm thời không có ý định kết hôn vì nể mặt mũi Nhậm Phi Dương nên đồng ý, dứt khoát thay đổi hình thức “theo đuổi lại nhiệt liệt” có lẽ sẽ đơn giản thô bạo như “gậy ông đập lưng ông”, không hề mang tâm lý may mắn.
Ngoài ra theo Hạ Thời Côi được biết thì Nhậm Phi Dương vẫn hơi sĩ diện.
Hạ Thời Côi không như Diệp Quy Căn là một nhóc mới lớn trong tình cảm, y có thể nhìn thấy những thứ quý giá đó trong một cái liếc mắt, cũng nhận ra Nhậm Phi Dương có bao nhiêu quyết tâm.
Y càng nghĩ càng cảm động, đối mặt với ánh mắt chói sáng rực rỡ của Nhậm Phi Dương mới cầm lòng không được mà đi lên một bước, nói: “Được rồi, lát nữa tôi sẽ dẫn anh đến quán ăn mẹ tôi rất thích, thậm chí bà còn kết hôn ở đó.”
Ý những lời này dù là một kẻ không có đầu óc cũng hiểu, Nhậm Phi Dương lập tức tươi cười xán lạn đứng dậy, không rảnh lo trả lời bèn vội vàng búng tay cái nữa.
Nghe bốn phương tám hướng lập tức vang lên một tiếng hát tuyệt vời.
Mục đích của bài hát này là để chúc mừng cầu hôn thành công và chứng kiến cho tình yêu ra đời.
Nhưng khi nghe nốt nhạc đầu tiên Hạ Thời Côi đột nhiên có một dự cảm không ổn.
Khoan đã, bài Nhậm Phi Dương chọn …
Y đã đúng.
Nhậm Phi Dương nắm chặt tay y rồi đeo nhẫn vào, giọng nam đang hát vang lên hùng hồn: “Đoàn kết là sức mạnh! Đoàn kết là sức mạnh! Sức mạnh này là sắt! Sức mạnh này là thép! Cứng hơn cả sắt! Mạnh hơn cả thép! …”
“…” Người qua đường ở sân bay nghe tiếng liền ngửa đầu nhìn trời, ngay cả nhân viên MacDonald lúc nãy vỗ tay trong vô thức cũng ngừng lại.
Trong sự bình tĩnh kỳ lạ, Nhậm Phi Dương như thể càng lúc càng cảm động với bài hát chúc mừng này, cảm xúc anh chân thành tha thiết vô cùng, tiếp tục nắm chặt tay Hạ Thời Côi và kết luận: “Thời Côi, từ nay về sau hai người chúng ta ràng buộc vào nhau! Dù xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ đấu tranh anh dũng với em, đoàn kết là sức mạnh!”
Nụ cười Hạ Thời Côi dần khép.
Hạ Thời Côi hối hận về cuộc hôn nhân này của mình.