Tôi Muốn Theo Đuổi Anh

Chương 1: Chương 1: Mở đầu




Chân trời hiện lên một vệt tia chớp thật dài, bao phủ bầu trời xám xịt, cũng khiến cả thế giới mới sớm mai chợt bừng sáng, có vẻ rất kinh khủng, giống như sẽ có thứ gì đó rơi xuống vậy. Ngay sau đó tiếng sấm từ trên bầu trời truyền đến: “Oanh - - “

Tại một khu nhà ký túc xá nữ của một trường đại học nổi tiếng, một tiếng kêu sợ hãi truyền đến: ”Aaaa! Tiếng sấm này thật đáng sợ, thật đáng sợ!”

Còn chưa nói xong, ngay sau đó một tiếng sấm truyền đến tai, cả người Mộ Dung Nguyệt run lên, nhanh như chớp chạy vào phòng ngủ, kéo chặt rèm cửa sổ.

“Hô! May phòng này cách âm vẫn còn . . .”‘Tốt ’còn chưa kịp nói ra, oanh một tiếng, cửa sổ cũng rung lên. Mộ Dung Nguyệt lập tức nhảy ra cách xa cửa sổ vài bước, vỗ ngực nói: “Nguy hiểm thật, hôm nay tiếng sấm này kinh khủng quá.”

Giọng nói đột nhiên ngừng lại giống như nghĩ ra điều gì đó, cuống quít chạy ra ngoài, vén tấm rèm bằng lụa màu trắng trước giường, đột nhiên nhìn thấy trên giường gồ ghề, vì thế nhẹ nhàng đi tới, có chút không thể tin được nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng kéo chăn ra, nói: “Lăng Phỉ? Là cậu sao? Cậu không sao chứ? Cửa sổ đã đóng rồi, không còn sấm chớp nữa đâu, Lăng Phỉ? Lăng Phỉ?”

Thấy Lăng phỉ không nói lời nào đưa lưng về phía mình, Mộ Dung Nguyệt suy nghi một chút, lo lắng trong lòng lại nảy sinh, nhẹ nhàng lay lay thân thể Diệp Lăng Phỉ, trên khuôn mặt xinh đẹp lại đỏ bừng lạ thường, những sợi tóc mềm mại ướt át bám ở trên mặt.

“Trời ạ! Lăng Phỉ cậu phát sốt rồi, nóng quá!” Mộ Dung Nguyệt vội vã lấy điện thoại gọi cho phòng y tế: “Xin chào, xin hỏi cô có phải là bác sĩ của phòng y tế hay không? Nữ sinh nhà trọ 608 có người bị hôn mê, phiền cô mau chông đến đây.”

Sau khi cúp điện thoại, lại vội vã chạy vào phòng tắm bưng một chậu nước lạnh ra, nhẹ nhàng lau qua người Lăng Phỉ, thay một bộ quần áo khác.

Tiếng sấm bên ngoài còn đang vang không ngừng, Mộ Dung Nguyệt nhìn đồng hồ, trong lòng cực kỳ sốt ruột: “Chết tiệt, sao bác sĩ còn chưa tới!”

Vừa dứt lời không lâu, cửa truyền đến tiếng ‘Leng keng - - leng keng’: “Khẳng định là bác sĩ đã đến!” Mộ Dung Nguyệt vội vàng chạy tới cửa, mở cửa phòng, nhìn thấy bác sĩ nam mặc áo dài trắng, ngẩn người, lôi kéo hắn đi vào bên trong, vừa đi vừa vội vàng nói: “Bác sĩ mau tới đây nhìn xem, bạn tôi nó đang sốt, còn hôn mê nữa, gọi sao cũng không tỉnh, anh mau đến xem đi!”

Bách Kỳ bất đắc dĩ túm đi vào, sau khi cất kĩ hòm thuốc, nhẹ nhang đẩy tay Mộ Dung Nguyệt ra, nói: “Không cần gấp như vậy, bạn cô sẽ không có việc gì đâu.”

Nói xong, mở hòm thuốc lấy nhiệt kế ra, khi kéo chăn xuống định đo nhiệt độ cơ thể của Lăng Phỉ, Mộ Dung Nguyệt cướp lấy nhiệt kế, nói với Bách Kỳ: “Anh định làm gì? Tôi ở bên cạnh anh, anh để tôi đo là được rồi, Lăng Phỉ của chúng tôi xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ anh muốn chiếm tiện nghi của Lăng Phỉ sao? Xoay người sang chỗ khác.” Mộ Dung Nguyệt phất phất tay với Bách Kỳ.

Bách Kỳ nhìn cô một cái, xoay người sang chỗ khác nói khẽ một tiếng: “Thật có lỗi, vì trong mắt bác sĩ không phân biệt nam nữ, không biết cô lại để ý chuyện này.”

Sau khi đo xong nhiệt độ cơ thể, Bách Kỳ nhìn Diệp Lăng Phỉ nói: “Cô ấy không có việc gì, chỉ bị hoảng sợ chút thôi, để tôi cho cô ấy một ít thuốc uống vào sẽ tốt hơn thôi.”

Sau khi tiễn được vị bác sĩ kia đi, Mộ Dung Nguyệt đi tới bên giường Lăng Phỉ, vuốt trán Lăng Phỉ lẩm bẩm: “Lăng Phỉ, may mà cậu không có việc gì. Không nghĩ tới lần này lại nghiêm trọng như vậy, lần sau tớ nhất định xem dự báo thời tiết.” Thở một hơi, Mộ Dung Nguyệt đi vào trong phòng tắm, lo lắng buổi tối sẽ có sấm, cũng lo lắng bệnh tình của Lăng Phỉ nên đã ngủ cùng với Diệp Lăng Phỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.