Chu Minh Lãng là bạn tốt của Hoắc Cố Chi?
Buổi dạ tiệc trong khách sạn trên đỉnh núi, xung quanh là cảnh ca múa ăn mình vô cùng náo nhiệt, Mạnh Thiếu Văn cầm ly sâm banh đứng trong đó,
.lqd. chung quanh có không ít người muốn tiến đến gần, nhưng mà khuôn
mặt anh ta sao lại quá mức sương lạnh như vậy, khiến cho những người kia đành phải nhìn ngó lẫn nhau mà không dám bước tới.
Lâm Tuấn biết rõ nguyên nhân, thấy ông chủ mang cái sắc mặt này cả tối,
anh ta không nhịn được đành tiến lên nhắc nhở, “Sếp, tâm trạng của anh
không tốt, hay là về nghỉ ngơi trước đã?”
Mạnh Thiếu Văn nghe vậy, ngay cả ánh mắt cũng không động, vẫn tràn đầy lãnh khí đứng yên đó như cũ.
Đoàn khách khứa mới tới ai cũng đều đang ôm mỹ nhân xinh đẹp, quyến rũ, chỉ có mình anh ta là lẻ loi.
Chu Minh Lãng là con trai riêng của Chu lão, .lqd. anh ta từ trước tới
giờ đều chỉ thích ăn chơi, nhưng phải công nhận là anh ta cũng phát
triển sự nghiệp rất tốt, khiến cho Chu phu nhân cho dù có ý muốn dạy dỗ
anh ta cũng không có lý do gì để làm.
Hôm nay là ngày Chu thị ký hợp đồng với Nam Diệu, từ trước tới giờ người đứng đằng sau Nam Diệu luôn luôn thần bí, Chu Minh Lãng cũng không ngờ
rằng anh ta chỉ nói lên yêu cầu như thế mà đối phương lại đồng ý.
Đêm nay, anh ta thật sự cảm thấy đắc ý dạt dào, mới vừa vào tiệc, đã có
không ít người tiến lên chào hỏi, anh ta thừa biết mấy người này chính
là đang mượn cơ hội để nhìn thấy được phong thái của người sáng lập Nam
Diệu, .lqd. nụ cười trên môi càng thêm chói mắt.
Nhưng ở trong lòng lại thầm nghĩ, Khương Nhĩ Đông này rất phách lối, anh ta cũng chỉ thuận miệng nhắc đến, không ngờ lại cậu ấy lại thực sự đồng ý, đây chính là cho anh ta thể diện lớn rồi, nhìn bữa tiệc tối nay là
biết, từ trước tới giờ anh ta còn chưa được dự bữa tiệc nào náo nhiệt
như thế này đâu.
Chu Minh Lãng vừa cười vừa chào hỏi mọi người, vừa âm thầm quan sát tình huống bữa tiệc, lúc nhìn thấy khuôn mặt đông lạnh của Mạnh Thiếu Văn
thì anh ta sửng sốt một chút, ngay sau đó lại vuốt mũi cười rồi tiến lên mập mờ hỏi han: “Tôi còn tưởng cậu không thèm tới nữa? .lqd. Sao đã tới rồi mà cái mặt còn xị ra vậy?”
Hai người họ là bạn học từ hồi cao trung, sau khi anh ta trở về nước thì thường xuyên hợp tác làm ăn với Hằng Viễn, cho nên quan hệ của bọn họ
cũng không thể coi là bình thường, anh ta biết Hằng Viễn lần này nhận
được hợp đồng làm ăn lớn, người bạn tốt này của anh ta hẳn là bây giờ
phải rất bận rộn, lại có thể bớt chút thời gian tới đây xem náo nhiệt
đúng là rất đáng quý.
Nếu như là bình thường thì Mạnh Thiếu Văn đã sớm tươi cười chào hỏi,
nhưng mà tối nay anh ta thật sự có chút âm trầm, đôi mắt tĩnh mịch nhìn
chằm chằm Chu Minh Lãng, đáy mắt đè nén mãnh liệt, hồi lâu cũng không
lên tiếng, bộ dáng xem ra rất dọa người.
Chu Minh Lãng cũng chẳng phải kẻ ngu, lúc này đã nhìn ra vấn đề, anh ta
khẽ cau mày, mắt phượng hẹp dài toát ra vẻ ngạc nhiên, càng thêm khó
hiểu: “Thiếu Văn, cậu sao thế?”
“Cậu quen biết Hoắc Cố Chi?” Trong chốc lát trầm mặc, Mạnh Thiếu Văn
cũng không qua loa lấy lệ, mà trực tiếp hỏi thẳng, chỉ là hồi lâu anh ta không nói, lại mang cái bụng rỗng uống hai ly sâm banh, khiến cho cổ
họng thấy hơi chát: “Cậu có biết người giấu mặt đứng sau Nam Diệu là ai
không?”
Chu Minh Lãng không ngờ anh ta vừa mới mở miệng đã hỏi chuyện Hoắc Cố
Chi, anh ta tràn đầy kinh ngạc nhếch mày kiếm, không khỏi cười vang,
nói: “Cậu đang yên đang lành lại nói tới người kia làm cái gì? Chẳng lẽ
thật sự bị hắn kích động? Về phần ông chủ giấu mặt của Nam Diệu, không
phải tối nay sẽ gặp sao.”
Chỉ một câu nói, Mạnh Thiếu Văn đã đoán được người đàn ông trước mặt này không hề biết bối cảnh thực sự của Hoắc Cố Chi, anh ta mấp máy môi
mỏng, trong mắt ánh lên vẻ âm trầm, cố ý đè thấp âm thanh, nhỏ giọng
nói: “Cậu làm ăn với Nam Diệu, không sợ bị hắn ăn tươi nuốt sống sao?”
Chu Minh Lãng nghe được điều này, nét mặt càng thêm nghi ngờ, chỉ là
không đợi anh ta có thời gian suy nghĩ, sau lưng đã vang lên một hồi náo nhiệt, ồn ào.
“Đây không phải là Tổng giám đốc Khương của Nam Diệu sao, nhìn xem nhìn xem, rốt cuộc anh ta đã tới.”
Mấy năm nay theo sự phát triển vũ bão của Nam Diệu, Khương Nhĩ Đông vẫn
luôn ở bên ngoài lo liệu chu toàn, so sánh với kim chủ sau lưng Nam
Diệu, mọi người sẽ quen thuộc với Khương Nhĩ Đông hơn.
Hiện tại thấy anh ta cung kính đi bên cạnh một người đàn ông, bọn họ rối rít trợn to hai mắt, đáy mắt khó nén nổi sự kinh ngạc, tiếng bàn tán
vang lên khắp mọi nơi: “Vị bên cạnh Tổng giám đốc Khương không phải là
vị chủ tịch thần bí sao, sao tôi nhìn vị kia cứ thấy giống giống một
người nhỉ.”
Ong ong ong, tiếng thảo luận bên trong khu vườn lung linh ánh sáng trên
đỉnh núi nhất thời hỗn loạn khiến cho người kia cũng phải nhìn chăm chú
vào đám người đang bàn luận.
Đây chính là lần đầu tiên Hoắc Cố Chi lấy thân phận chủ tịch Nam Diệu để ra mắt công chúng, anh đang mặc bộ tây trang cầu kỳ, xa hoa, quần tây
màu đen ôm lấy đôi chân to dài của anh, tuấn nhan mê người, rất có khí
thế.
Chu Minh Lãng và Mạnh Thiếu Văn cùng quay người lại nhìn, nhìn thấy
Khương Nhĩ Đông đi cùng với Hoắc Cố Chi, nhưng Mạnh Thiếu Văn lại chú ý
tới bóng hình bên cạnh Hoắc Cố Chi – Ngu Vô Song.
Cô từ trước tới giờ vẫn luôn xinh đẹp, tuyệt sắc, trên cổ Hoắc Cố Chi là cà vạt kẻ màu xanh nước biển, cô cũng mặc bộ lễ phục màu xanh biển, so
với trước đây thì mỗi lần nhìn thấy cô đều là hào quanh bắn bốn phía,
hôm nay cô để lộ ra một chút mùi vị thanh thuần, uyển chuyển.
Hoắc Cố Chi và Ngu Vô Song đều có gương mặt xuất chúng, hôm nay lại xuất hinệ đồng thời, càng hấp dẫn được vô số ánh mắt, đã có không ít người
nhận ra thân phận của Hoắc Cố Chi, lúc này cũng hít một hơi lãnh khí,
rối rít nhìn về phía Mạnh Thiếu Văn, tò mò xem anh ta đang mang nét mặt
như thế nào?
“Chu tiên sinh, đây là chủ tịch Hoắc của chúng tôi.” Dù sao Khương Nhĩ
Đông cũng đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường, lúc này mặc dù rất
hưng phấn, nhưng trên mặt vẫn phải duy trì sự bình tĩnh: “Chủ tịch Hoắc
của chúng tôi quen sống khiêm tốn, từ khi anh ấy trở về nước tới bây
giờ, đây là lần đầu tiên xuất hiện, Chu tiên sinh có yêu gì với hợp đồng lần này, nếu không ngại có thể trực tiếp bàn bạc thật kỹ với Chủ tịch
Hoắc của chúng tôi.”
Khương Nhĩ Đông vừa dứt lời, mọi người đã xác định được thân phận của
Hoắc Cố Chi, kinh ngạc qua đi, thay vào đó là nồng đậm hứng thú, trong
lòng thầm nghĩ, chẳng trách tối nay sắc mặt Mạnh Thiếu Văn khó coi thấy sợ, thì ra là đã biết trước chuyện này.
Chu Minh Lãng nuốt nước bọt một cái, nhìnt hấy ánh mắt hứng trí bừng
bừng của quần chúng, lúc này mới phát hiện chính mình đã gây ra họa, anh ta là bạn tốt nhiều năm của Thiếu Văn, nhưng Hoắc Cố Chi lại là kẻ thù
của Thiếu Văn, anh ta lại ở chỗ này thiết lập quan hệ với Hoắc Cố Chi,
đây không phải là đánh vào mặt của Thiếu Văn sao.
Nghĩ tới đây, Chu Minh Lãng càng tỏ ra lúng túng, nhưng người ta đã đến, anh ta cũng không thể để người ta mất thể diện được.
Anh ta đành đè nén phiền muộn trong lòng, mỉm cười vươn tay chào hỏi:
“Chủ tịch Hoắc có thể nể mặt tới khi vường nho nhỏ này quả thậy là đã vẻ vang cho kẻ hèn này rồi.”
Hoắc Cố Chi ít khi xã giao, hơn nữa lại nhập ngũ nhiều năm, nhìn sao cũng vẫn thấy là mặt than
Nhưng mà lần này, đối với người bên cạnh chào hỏi, khuôn mặt anh tuấn
của anh lại mỉm cười thỏa đáng, vô cùng lễ độ bắt tay anh ta: “Tổng giám đốc Chu nói đùa rồi, có thể hợp tac cùng anh, đối với Nam Diệu của tôi
mà nói, mới là một chuyện may lớn.”
Đối với loại xã giao hai bên có lợi này trên thương trường, anh không
phải là không hiểu, chỉ là trước kia ít khi phải đối mặt, hiện tại nếu
đã quyết định trở về, tự nhiên sẽ muốn diễn thật hoàn mỹ.
Chỉ là tâm tình của Chu Minh Lãng thì lại không được hoàn mỹ như thế,
không cần quay đầu lại, anh ta cũng có thể cảm nhận được ánh mắt dọa
người ở đằng sau, quả nhiên là sắc bén, sương lạnh, khiến cho thân thể
của anh ta bắt đầu rét run luôn rồi.
Nhưng anh ta còn làm thế nào được nữa? Ai mà biết được chủ tịch thần bí
của Nam Diệu lại chính là Hoắc Cố Chi – kẻ thù của Thiếu Văn chứ? Nếu
biết sớm thì có đánh chết anh ta cũng không hám lợi mà hợp tác với người kia đâu.
“Ha ha…” Nhưng giờ thì hết cách rồi, anh ta chỉ có thể cười cứng ngắc:
“Chủ tịch Hoắc thật sự là kín tiếng rồi, trước giờ chúng tôi vẫn đoán
chủ tịch Nam Diệu là một người nước ngoài, không ngờ lại là thanh niên
trẻ tuổi như thế này.”
Mấy chữ thanh niên trẻ tuổi vừa nói xong, Ngu Vô Song vẫn im lặng đứng
bên cạnh không nhịn được mà cười hì hì, tầm mắt của cô đảo qua Hoắc Cố
Chi và Chu Minh Lãng, chân mày khóe mắt đều hàm chứa nụ cười hài hước.
Chợt lên tiếng, giọng nói rất là trong sáng, dễ nghe: “Lần này thì Chu
tiên sinh nói sai rồi, Cố Chi nhà tôi năm nay đã 38 rồi, sao có thể tính là thanh niên được nữa.”
Chu Minh Lãng kinh ngạc, ánh mắt ngạc nhiên nhất thời dán chặt vào thân
hình Ngu Vô Song , anh ta còn chưa từng gặp qua người phụ nữ nào tùy ý
giống như cô gái trước mắt này.
Ngay cả Khương Nhĩ Đông vốn luôn nghiêm túc khi nghe được mất lời này
cũng không nhịn được mà nhếch môi cười, nghĩ thầm, lần này Ngu tiểu thư
lại nói là ‘Cố Chi nhà tôi’, ông chủ nhất định là vui tới quên trời quên đất luôn rồi.
Đúng là Hoắc Cố Chi đang rất vui vẻ thưởng thức bốn chữ này, chỉ là nhận ra trong sân không thiếu ánh mắt đàn ông cũng đang nhìn chằm chằm Ngu
Vô Song , mắt anh đột nhiên tối sầm lại, mặt không đổi sắc ôm chặt người phụ nữ bên cạnh vào trong lòng, sau đó liếc mắt cười với cô một cái,
giọng nói bất đắc dĩ nhưng lại tràn ngập cưng chiều: “Ngoan, nghe lời
một chút.”
Đàn ông trong tình yêu làm gì không có lúc thương hương tiếc ngọc, nhưng đúng là không có kẻ nào lại thâm tình, khẩn thiết giống như người đàn
ông này.
Chu Minh Lãng nhận ra điều này, cẩn thận quan sát Ngu Vô Song, đây là
lần đầu tiên anh ta gặp cô, cũng không biết tính cô, chỉ cảm thấy người
phụ nữ này hình như quá mức xinh đẹp rồi.
Ánh mắt lấp lánh, nụ cười của anh ta vẫn không đổi, khẽ nhếnh môi mỏng,
ôn hòa lên tiếng: “Không biết vị tiểu thư xinh đẹp này là ai?”
Quả thực, Hoắc Cố Chi đang rất là không vui với mấy cái ánh mắt kinh
ngạc, tán thượng ở trong sân, nếu như có thể, anh chỉ muốn đem cô gái
trnâ quý trong ngực mình giấu thật kỹ để không cho kẻ khác rình được vẻ
tốt đẹp nào.
Nhưng có một số việc từ trước đến giờ luôn là thân bất do kỷ (không thể
làm đúng vối ý mình), anh mấp máy môi mỏng, đè nén tăm tối trong mắt,
kiêu căng mở miệng: “Là vợ chưa cưới của tôi, Ngu Vô Song .”
Đây không phải là lần đầu tiên anh công khai thừa nhận thân phận của Ngu Vô Song, nhưng đây là lần đầu tiên Chu Minh Lãng được biết, anh ta nhất thời trợn to mắt, trong mắt là sự kinh ngạc khó nén.
Đang trong lúc anh ta còn nghi ngờ, Mạnh Thiếu Văn nãy giờ im lặng ở
phía sau lại đi tới, đôi mắt đen dịu dàng thấm lạnh của anh ta nhìn
thẳng vào người đàn ông đối diện, giống như tìm tòi nghiên cứu, giống
như quan sát, cuối cùng tất cả đều hóa thành trào phúng: “Sáng nay ông
nội còn khen ngợi Hoắc tiên sinh trước mặt tôi, không ngờ buổi tối lại
có thể gặp Hoắc tiên sinh ở nơi này, thật là khéo.”
Theo giọng nói của Mạnh Thiếu Văn, không khí trong sân càng thêm sôi
động, làm gì có ai không biết quan hệ của Hoắc Cố Chi và nhà họ Mạnh
chứ?
Người thừa kế Hằng Viễn lúc này mặc dù là Mạnh Thiếu Văn, nhưng nghe nói ông cụ luôn thiên vị Hoắc Cố Chi hơn, hiện giờ Hoắc Cố Chi lại đột
nhiên thành chủ tịch của Nam Diệu, không phải là vở kịch càng lúc càng
đặc sắc sao?
Ở chỗ đông người Hoắc Cố Chi cũng không muốn gây sự với Mạnh Thiếu Văn,
bây giờ cứ để anh ta đắc ý cũng được, về sau sẽ có chỗ khiến anh ta phải khóc.
Nhưng Ngu Vô Song lại không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể chế
nhạo Mạnh Thiếu Văn, cô ta từ trong lòng Hoắc Cố Chi ngẩng đầu lên,
khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo dưới ánh đèn càng thêm long lanh, oánh
nhuận, cô ngoắc ngoắc môi xinh đỏ mọng, khẽ mỉm cười nhìn Mạnh Thiếu
Văn.
“Nếu nói trùng hợp, tôi với tổng giám đốc Mạnh không phải là càng khéo
sao, liên tục mấy ngày nay đều gặp được tổng giám đốc Mạnh. Ah, sao hôm
nay lại không thấy Giản tiểu tư đâu nhỉ, chẵng lẽ là chột dạ không dám
xuất hiện?”