Editor: Trúc Diệp.
Giọng anh rất nhẹ nhưng vẫn khiến Ngu Vô Song sững sờ, khung cảnh ngoài
cửa sổ không ngừng xẹt qua trước mắt, ánh mặt trời hơi chói khiến mắt cô đắng ngắt, cô mím môi môi đỏ mọng, đáy lòng lạnh đi, nhất thời không
biết nên nói cái gì cho phải.
Cha mẹ cô là đôi vợ chồng mẫu mực trong nhà giàu sang quyền thế, bên
ngoài thì luôn ân ái thân mật, nhưng từ khi còn rất nhỏ cô đã phát hiện, tính khí mẹ rất nóng nảy, mặc dù ba đối xử với người ngoài rất ôn hòa
nhưng lại thiếu kiên nhẫn với mẹ, thường chỉ bởi vì một chút chuyện nhỏ
mà nổi giận rời nhà, có lần đi là đi đến mấy ngày.
Cho nên trong một thời gian dài sau khi trưởng thành, cô luôn đứng về
phía ba, Chung Tiếu Dung quá cay nghiệt, căn bản là không xứng với người hiền hoà trầm ổn như ông.
Nhưng một người như thế lại cưới vợ bé bên ngoài, cả con gái riêng cũng đã lớn như vậy rồi.
Cô chợt cảm thấy buồn thay cho Chung Tiếu Dung, cô cho là mình sẽ rất
tức giận, nhưng không ngờ giọng nói lại tỉnh táo thong thả, không chút
khác thường: "Cô ta bao nhiêu tuổi?"
Hoắc Cố Chi liếc nhìn cô một cái rồi hé môi, bình thản nói: "Dư Bảo
Trân, sinh năm 89 tại Tô Châu, sống cùng ông bà ngoại ở nông thôn từ
nhỏ, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở mới được Giản An Dương đón về
Nam Giang."
Giọng nói hơi ngừng lại, anh tiếp tục bổ sung: "Cô ta rất giỏi, rất được Giản An Dương nuông chiều, thành tích từ nhỏ đã nổi trội, được nhận vào khoa tài chính của đại học Toronto, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, rất nhiều ngân hàng ở Wall Street ném cành ô liu về phía cô ta (ý chỉ
việc cho lợi ích để chào mời), còn có cơ hội lấy được thẻ xanh của Mĩ
(thẻ dành cho người định cư nước ngoài), nhưng cô ta cũng từ chối, lại
nộp đơn xin vào tập đoàn Giản thị, đã thành công trúng tuyển, rất nhanh
sẽ gia nhập vào làm việc trong tập đoàn."
Bây giờ những nhãn hiệu xa xỉ phẩm nổi
Tiếng trên thế giới là Hermns, EL, Givenchy,…. Những xa xỉ phẩm của Giản thị còn chưa đủ để so sánh với những nhãn hiệu trăm năm ở nước ngoài
nhưng cũng d93 để lăn lộn thoải mái trong nước.
Giản An Dương làm giàu từ cơ nghiệp cha ông để lại, mặc dù mười năm gần
đây có phát triển những ngành nghề khác nhưng không ngành nào có tiền
lời nhiều như xa xỉ phẩm cả.
Ngu Vô Song nghe vậy,sắc mặt rốt cuộc cũng có chút biến đổi, không nhịn
được mà cười nhạo nói: “Sinh năm 89, chỉ nhỏ hơn em ba tuổi, người tình
còn là mối tình đầu, chẳng trách ông ta lại không thể chờ đợi.”
Đã giấu giếm nhiều năm như thế thì ông ta còn có bao nhiêu tình cảm? Giờ khắc này, cô đột nhiên hiểu ra, khó trách Giản An Dương không có nhiều
tình cảm với cô và Giản Uyển Linh, thì ra là bên ngoài đã sớm có con gái chiều chuộng rồi.
Lại còn lấy tên là Bảo Trân? Ý là trân bảo (báu vật) sao? Nghĩ tới đây,
nụ cười chăm chọc bên môi cô càng đậm: “Thì ra chỉ có con gái do người
ông ta yêu sinh ra mới là con gái, còn em và Giản Uyển Linh, nếu muốn
thì đều có thể tùy ý vứt bỏ.”
Cuối cùng cô cũng hiểu, năm đó hai chị em tranh đấu, cô thất bại thảm
hại, đã bị nhà họ Giản xóa tên rồi. Lại thêm Giản Uyển Linh ngu xuẩn vì
đàn ông, bỏ qua cơ hội làm việc ở Giản thị, bây giờ Dư Bảo Trân trở về
liền tiến vào đó (Giản thị) đợi cô ta đứng vững, người mẹ “mối tình đầu” của cô ta sớm muộn gì cũng có ngày trở thành vợ chính (ý là bồ nhí
thăng cấp làm vợ).
Thấy tâm trạng của cô tệ đi nhưng Hoắc Cố Chi không lên tiếng an ủi, sau khi giảm tốc độ để chiếc xe Maybach màu đen đi vào nội thành, anh mới
không nhanh không chậm lên tiếng: “Trước kia Giản Uyển Linh cũng rất lợi hại, nhưng mấy năm nay cô ta giả tranh thành em, một lòng muốn làm vợ
của Mạnh Thiếu Văn, suy nghĩ vẫn không đặt vào chuyện chính nên mới ngu
ngốc như thế. Chỏ có điều mẹ con Dư Bảo Trân không giống vậy, họ đứng
sau Giản An Dương quá nhiều năm, tương lai nhất định sẽ còn khó đối phó
hơn Giản Uyển Linh.”
Nghe anh nói như vậy Ngu Vô Song không khỏi cười lạnh: “Giản Uyển Linh
có giả trang thành người nào thì em cũng chỉ muốn số cổ phần thuộc về em thôi, số cổ phần đó là do ông em trước khi lâm chung cho em, tại sao em lại để Giản Uyển Linh được lợi chứ? Còn Dư Bảo Trân, cô ta chẳng có
quan hệ gì với em cả, be6y giờ em là Ngu Vô Song, chỉ là Ngu Vô Song mà
thôi.”
Từng chữ lạnh lùng như kiên định của cô khiến Hoắc Cố Chi xúc động. Rất
nhanh, anh đậu xe ở ven đường, chỉ vào khu nhà nhỏ cao cấp cách đó không xa, nói: “Đây là bờ bắc thành Tô Đức, là chổ ở của một nhà ba người bọn họ.”
Anh vừa dứt lời, cửa sau liền bị kéo ra, một thanh niên ngụy trang, đội mũ lưỡi trai ngồi vào.
Cậu ta vừa lên xe đã chào hỏi Ngu Vô Song: “Hi, chị dâu xinh đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Người đàn ông nhìn qua chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nhưng lại có
làn da ngăm đen, thân thể cường tráng, vừa nhìn đã biết là loại người
luyện võ.
Ngu Vô Song ngẩn ra, sắc ,mặt đỏ ửng, vội vàng khoác tay lúng túng cười: “Cậu chỉ nhỏ hơn tôi hai tuổi thôi, không cần gọi tôi như vậy, cứ gọi
thẳng tên tôi là được rồi.”
Người đàn ông nghe vậy liền cười hì hì, trong mắt lộ ra nụ cười hài hước nhàn nhạt: “Chị dâu, chị không phải đang muốn đập chén cơm của em đấy
chứ? Chị theo anh Hoắc của em nhiều năm như vậy, em không gọi chị một
tiếng chị dâu không phải là muốn đối nghịch với anh Hoắc sao?”
Mấy năm gia nhập giới thời trang, Ngu Vô Song được gọi bằng rất nhiều
kiểu, nhưng chỉ có tiếng chị dâu này khiến cô băn khoăn, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Cô chuyển mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, Hoắc Cố Chi lại duỗi tay ôm
cô vào trong lòng, sau đó móc một điếu thuốc ra đưa cho chàng trai ngồi
sau, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, Đại Hùng, cậu đừng làm khó chị Vô Song
của cậu nữa, da mặt cô ấy mỏng, không như đấng mày râu chúng ta đâu.”
Cô nhóc này mấy năm nay thay đổi, lòng dạ cực kỳ hiểm độc, khó thấy được dáng vẻ cô đỏ mặt không biết làm sao, đúng là dễ thương. Một ngày nào
đó, anh nhất định sẽ để cô cam tâm tình nguyện đồng ý cách xưng hô này!
Giọng nói bảo vệ của Hoắc Cố Chi khiến người được gọi là Đại Hùng càng
cười mờ ám, cậu nhận lấy điếu thuốc Hoắc Cố Chi đưa tới, đặt trước mũi
hít hà, trong lòng không khỏ chậc chậc cảm thánh.
Hình như thời gian này anh Hoắc rất thoải mái, bên cạnh còn có người đẹp như vậy làm bạn, khó trách vu mừng mà bỏ bê chính sự.
Nghĩ tới đây, ý cười trong mắt cậu ta càng đậm, không khỏi lên tiếng
trêu ghẹo: “Anh Hoắc càng nhìn càng thấy trẻ, cũng rất ân ái với chị Vô
Song, xem ra Bảo Bảo sắp có em trai hoặc em gái rồi.”