Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ

Chương 42: Chương 42: Cụt hứng bỏ về




Editor: Tử Tinh(*******************)

Xa cách nhiều năm, nhưng lần này cuộc nói chuyện của hai cha con trong thư phòng cũng chẳng hề vui vẻ, chưa tới năm phút đồng hồ, Hoắc Cố Chi đã đá cửa bước ra, còn Mạnh Trăn Tỳ thì mang theo vẻ mặt cực kỳ khó chịu ngồi trên chiếc ghế cổ mà tức giận, nhưng vẫn không nói nửa lời.

Từ trước tới giờ đều là do ông mắc nợ đứa con trai này, sau khi nó trưởng thành nhiều năm rồi mới được trở về nhà họ Mạnh, khi đó thằng bé đã hai mươi lăm, ở trong quân ngũ thăng tiến rất tốt, căn bản cũng chẳng cần tới ông thể hiện tình thương của người cha.

Ông thì ngược lại, tuổi già sắp tới, dã tâm bồng bột lúc còn trẻ đã sớm tan biến, giờ cũng chỉ cầu cho con cháu thành đôi hạnh phúc viên mãn, sau khi hưởng đủ mọi loại vinh hoa, thì mới phát hiện ra loại phúc khí này là khó cầu nhất.

……..

Lúc Hoắc Cố Chi xuống dưới lầu, Giản Uyển Linh đã chạy ra ngoài, cả phòng khách cũng trở nên yên tĩnh tới mức quỷ dị.

Mấy tiểu thư quý phụ kia lúc nãy còn đang cùng nhau đánh bài thì bây giờ cũng chẳng có tâm tình nữa, chỉ ngồi ở một bên nhỏ giọng nói chuyện phiếm, còn Ngu Vô Song thì bị đang bị Phương Tiếu lôi kéo nói chuyện.

Lúc Tưởng Ngọc Trung lấy vợ thì Mạnh Trăn Tỳ đã phát đạt, dựa vào quan hệ với nhà họ Mạnh, ông ta cưới một người vợ mặc dù không phải là người đứng đầu trong các tiểu thư nhà giàu, nhưng tuyệt đối là người có đầu óc khôn khéo, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với Vương Cốc Tuyết hữu dũng vô mưu.

“Ngu tiểu thư thật là xinh đẹp, là người Nam Giang sao?” Khí hậu nuôi dưỡng con người, Nam Giang chính là nơi địa linh nhân kiệt (đất thiêng mới có người tài), nuôi dưỡng ra những cô gái vô cùng xinh đẹp, dịu dàng. Phương Tiếu kéo Ngu Vô Song ngồi xuống ghế sa lon, vừa cười vừa vỗ vỗ lên lưng, biểu hiện ân cần, thân mật.

Mạnh Thiếu Văn đã sớm bị Vương Cốc Tuyết và Mạnh Kiệt Đình kéo vào phòng trong giáo huấn rồi, không phải nhìn thấy người đàn ông cặn bã đó, nụ cười của Ngu Vô Song cũng trở nên vui vẻ hơn nhiều, cô híp mắt phượng sáng chói, lời nói nhỏ nhẹ: “Quê cháu ở Bắc Kinh, từ nhỏ đã cùng cha mẹ di dân sang Pháp.”

Những người bên cạnh mặc dù đang tán gẫu chuyện riêng, nhưng lỗ tai vẫn dựng lên, không muốn bỏ qua một chút tin tức nào.

Ngu Vô Song rõ ràng cũng thấy được, cũng không muốn giấu giếm, ngược lại chủ động nở nụ cười: “Có phải cô* còn định hỏi cháu sao lại quen biết được Cố Chi đúng không? Thật ra thì quá trình rất đơn giản, bọn cháu quen nhau trong chuyến du lịch Provence, lúc đó anh ấy trẻ hơn so với bây giờ.”

*: Hoắc Cố Chi phải gọi Tưởng Ngọc Trung (chồng của Phương Tiếu) là anh nhưng ở đây Vô Song vẫn gọi Phương Tiếu là cô (a di), bởi vì tác giả viết thế không phải ta đâu.

Câu nói sau cùng chọc cười Phương Tiếu, bà nhìn thật kỹ cô gái bên cạnh, nụ cười và cả ánh mắt đều rất chân thành: “Thật không nghĩ tới dáng dấp của Ngu tiểu thư thanh tú, dịu dàng như vậy lại là người phương bắc, ta còn tưởng rằng cháu là người phương nam cơ đấy!”

Trong lúc nói chuyện, trong lòng bà không khỏi cảm thán, cô gái này so với hoa tươi còn xinh đẹp, kiều diễm hơn nhiều, bảo sao Hoắc Cố Chi lại rung động, sợ rằng không có người đàn ông nào cưỡng lại được sức quyến rũ của cô ấy! Nhìn tình hình lúc nãy, quan hệ của cô ấy với Mạnh Thiếu Văn hình như cũng không cạn.

“Vô Song!” Vừa bước xuống lầu Hoắc Cố Chi đã đi thẳng tới bên cạnh Ngu Vô Song, sắc mặt âm trầm trở nên hòa hoãn không ít: “Không còn sớm nữa, chúng ta về nhà đi.”

Ngu Vô Song cũng không nghĩ tới anh sẽ xuống nhanh như vậy, sửng sốt vài giây, cô đứng dậy, dịu ngoan đứng bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: “Cùng với chú nói chuyện xong rồi sao?”

Trong căn phòng nguy nga lộng lẫy, biểu hiện rõ ràng khí thế quyền quý, Hoắc Cố Chi thu hồi ánh mắt lạnh lùng, liếc mắt nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, rất tự nhiên nắm lấy tay ngọc của cô, trầm giọng nói: “Ừ, nói xong rồi, chúng ta có thể về nhà.”

“Cố Chi, lâu lắm mới về nhà một chuyến lại không ăn tối mà đã đi, hình như không được thích hợp cho lắm?” Tưởng Ngọc Trung nhịn không được, trong số các chi khác (cùng gia tộc nhưng khác họ) của nhà họ Mạnh, chỉ có ông ta tiến vào được tầng lớp cao cấp của Hằng Viễn, được ông cụ ưu ái, ngay cả Mạnh Thiếu Văn là Tổng giám đốc cũng không dám trái ngược với ông ta, ở thời điểm này cũng chỉ có ông ta mới hỏi như thế.

Hoắc Cố Chi nghe thấy nhưng mặt vẫn không đổi sắc, mặt mày thâm sâu, nhìn từ xa có vẻ cực kỳ tuấn lãng, nhưng lời nói ra lại lạnh lùng gấp bội: “Có gì không thích hợp? Tôi nhiều năm không về, tiệc hàng tháng các người vẫn cứ tới dự như thường đấy thôi?”

Lời nói không chút lưu tình như thế cũng chỉ có anh mới nói ra được, Tưởng Ngọc Trung đứng tại chỗ lúng túng, quả thật không biết nói cái gì cho phải.

Suy nghĩ một chút, ông ta lại miễn cưỡng cười nói: “Lần này không giống như thế, em là con trai út mà cậu ba thương nhất, nhìn thấy em ở nhà, cậu ấy còn có thể ăn thêm hai chén cơm nữa.”

Lời như thế càng khiến cho Hoắc Cố Chi cười lạnh trong lòng, cuối cùng anh dứt khoát lười trả lời, người nhà họ Mạnh giả dối, có liên quan gì tới anh? Nếu không phải là để cho cô gái nhỏ kia vui vẻ, anh cũng chẳng thèm tới cái chỗ không thoải mái như thế này.

Cùng với người đàn ông này chung sống đã năm năm, Vô Song quá rõ ràng từng cử chỉ, hành động của anh, thấy mặt anh lạnh lùng, ánh mắt âm lãnh, cô không cần nghĩ ngợi mà gật đầu đồng ý: “Được, chúng ta về nhà đi, bảo bảo ở nhà ăn tối một mình chắc cũng không thấy ngon.”

Anh luôn luôn bình tĩnh, không hề dao động khiến cho người ta không thể đoán được suy nghĩ, rất ít khi để lộ tâm tình trên nét mặt, xem ra quan hệ của anh với nhà họ mạnh thật sự không tốt, quả thật là giống như nước với lửa rồi.

Nếu như không phải vì cô, chắc chắn anh cũng không tới nơi này?

Suy nghĩ như vậy vừa ập tới, khiến cho lòng cô mềm nhũn, cô nắm lấy tay anh, cười rạng rỡ, ánh mắt lung linh.

Hai người ở nơi toàn người ngoài này nhìn nhau thật lâu, trong mắt không khỏi toát ra một tia ôn tình, cũng chẳng hề quan tâm tới vẻ mặt của những người khác.

Mạnh Thiếu Văn vừa bị giáo huấn một trận lúc ra lại thấy đúng cảnh này, tâm tình của anh ta nhanh chóng chìm xuống đáy cốc, cái cảm giác khó hiểu kia lại tới, đang lúc hai người ôm nhau cùng đi ra ngoài, anh ta rốt cuộc nhịn không nổi mà đuổi theo, Vương Cốc Tuyết ở đằng sau cực kỳ tức giận gọi với theo, anh ta cũng không dừng lại.

Hôm nay đúng là một ngày tai họa với Mạnh Thiếu Văn, anh ta hoàn toàn mất đi lý trí, đuổi theo đằng sau, âm thanh lạnh lùng băng giá: “Ngu Vô Song, cô đứng lại!”

Tâm tình của Hoắc Cố Chi không tốt, những vẫn có thể cảm nhận được thân thể của cô gái bên cạnh khẽ run lên, anh lập tức dừng bước, đúng lúc này, Mạnh Thiếu Văn đã đuổi kịp.

Anh ta chắn trước mặt hai người, suy nghĩ và ánh mắt đều chỉ tập trung vào Ngu Vô Song, chứng kiến cảnh hai người này tay trong tay khiến cho cõi lòng anh ta đau xót, mấy lời nói không tự chủ được mà bật ra: “Ngu Vô Song, rốt cuộc cô là ai? Vì sao phải làm giả thân phận và bối cảnh? Tôi đã điều tra rồi, Bắc Kinh hoàn toàn không có ai như cô hết.”

Chuyện này Ngu Vô Song đã sớm được Hoắc Cố Chi nói qua, cho dù thân phận bối cảnh làm giả có bị người ta nhìn ra, nhưng nhất định sẽ không thể tìm được một chút bằng chứng nào, cho nên Ngu Vô Song cũng chẳng hề tin tưởng lời nói của người đàn ông trước mặt.

Cô mím môi cười, trong mắt lộ ra nhàn nhạt âm u: “Tổng giám đốc Mạnh đuổi theo tôi chỉ để hỏi điều này thôi sao? Đúng là buồn cười, thân phận và bối cảnh của tôi thì có liên quan gì tới anh?”

“Nói như vậy, những thứ kia đều là giả?” Mạnh Thiếu Văn tóm được sơ hở trong lời nói, con ngươi đen như bảo thạch của anh ta xẹt qua một chút ánh sáng, nhìn chằm chằm Ngu Vô Song, càng nhìn càng thấy kinh hãi, chỉ cảm thấy người phụ nữ này vô cùng giống với người trong trí nhớ.

Lúc anh ta còn đang suy nghĩ lung tung, Hoắc Cố Chi tâm tình khó chịu đã không thể nhịn được nữa, anh trực tiếp châm chọc, chế giễu: “Mạnh Thiếu Văn, mày hình như nhìn nhiều quá rồi đấy? Nhìn rõ rồi chứ, Ngu Vô Song là vợ chưa cưới của tao, không có lấy nửa xu quan hệ với mày! Về sau đừng có mà ở trước mặt tao mà làm bộ tình cảm, cẩn thận tao đánh mày thành gấu chó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.