Mạnh Thiếu Văn tuổi trẻ nhưng trưởng thành sớm, so với các bạn cùng lứa
tuổi thì hiểu biết nhiều hơn, cho tới nay anh ta đều ưu việt hơn hẳn.
Anh ta vừa sinh ra đã đứng ở nơi người bình thường không thể so sánh,
cho nên trong lòng anh ta rất kiêu ngạo .
Lúc mười bảy, mười tám tuổi, anh ta biết vợ tương lai của mình phải là
thiên kim tiểu thư, phải môn đăng hộ đối với họ, nếu không thì cũng phải là cô gái tao nhã ra đời trong dòng dõi có học, gia cảnh trong sạch và
xa hoa, mà Giản Uyển Như xuất hiện, quả thật chính là quà tặng tốt nhất
mà trời cao cho anh ta.
Anh ta thích cô, thân phận của cô hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn con
dâu của nhà họ Mạnh bọn họ. Đối với nhà họ Giản, anh ta vẫn giữ vững
lòng cảnh giác, cho nên mặc dù sau khi xác định quan hệ với cô, lúc đối
mặt với người cô không thích là Giản Uyển Linh, anh ta cũng lộ ra khuôn
mặt tươi cười chào đón.
Tình huống như vậy, anh ta thậm chí không làm rõ cảm giác của mình đối với Giản Uyển Linh là cái gì.
Trên gương mặt đau rát, làm trong lòng anh ta dần dần an tĩnh lại, nhìn
khuôn mặt của người phụ nữ đối diện, ánh mắt nhạt nhẽo cứ như vậy mà
nhìn anh ta, không mang theo một tia cảm xúc khác thường.
Dù thấy cừu thị căm hận trong mắt cô, anh ta cũng vui mừng, chứ không phải ánh mắt hờ hững như không nhìn như vậy.
Trái tim vỡ nát của Mạnh Thiếu Văn lần nữa nhói lên theo bản năng, khóe
môi anh ta cong cong, yên lặng cười khổ: "Ở trong lòng của em, anh chính là một người đàn ông như vậy?"
Không thể không thừa nhận, có lẽ sự thật chính là như vậy, nhưng anh ta
vẫn không dám thừa nhận, anh ta sợ sau khi anh ta thừa nhận thì càng lúc càng xa cô. . .
Nhưng anh ta không biết, lúc anh ta nhìn nhầm Giản Uyển Linh thành Giản
Uyển Như, đã định trước hai cuộc sống, hai con đường khác nhau sau này
của bọn họ.
Đối mặt với Mạnh Thiếu Văn cứng đầu, Ngu Vô Song ngược lại nở nụ cười.
Tầm mắt cô rơi vào trên người anh ta, khóe mắt cong lên như vẽ ra một nụ cười nhạt: "Anh vẫn còn để ý tôi?"
Giữa bọn họ đã trải qua nhiều sai lầm như vậy, đã sớm không thể giống
như trước đây nữa, bây giờ anh ta còn cưỡng cầu cái gì? Chỉ tăng thêm
phiền não mà thôi.
Nghe cô hỏi như thế, Mạnh Thiếu Văn liên tục gật đầu. Lúc này, anh ta
biểu hiện như một người đàn ông bình thường, không còn là Mạnh tổng của
Hằng Viễn ngồi tít trên cao: "Để ý, dĩ nhiên để ý!"
Ngu Vô Song nghe vậy, nhịn không được mà bật cười, cô vừa cười vừa lắc
đầu, trên khuôn mặt thuần khiết khó nén tia giễu cợt lạnh lùng, thậm chí không nói ra câu trách cứ.
Vẻ mặt như thế, ánh mắt như vậy khiến cả khuôn mặt Mạnh Thiếu Văn nóng lên.
Anh ta không để ý tới mặt mũi nữa, vội vàng tiến lên trước kéo cổ tay
trắng noãn của cô, nhỏ giọng khẩn cầu, nói: "Uyển Như, em mắng anh đi,
bằng không em đánh anh mấy cái cho hả giận, anh thật sự không chịu nổi
khi em không chú ý đến anh như vậy. Anh yêu em đã nhiều năm, chẳng lẽ em chưa tin anh?"
Lúc này, anh ta thậm chí không muốn nghĩ tại sao cô lại ở chung một chỗ
với Hoắc Cố Chi, hiện tại anh ta chỉ có một mục đích, đó chính là có thể làm cho cô chú ý đến anh ta.
Ngu Vô Song cười nhạo, cụp mắt xuống, tầm mắt rơi vào bàn tay của anh ta đang giữ cổ tay cô, ánh mắt bi thương nhưng lạnh lùng: "Buông tay!"
Anh ta không nhúc nhích, ngược lại thâm tình nhìn cô, lại làm cho cô
Chán ghét, dạ dày sôi trào một trận.
“Cô ấy kêu cậu buông tay, tai cậu điếc rồi hả?”
Hoắc Cố Chi vẫn đứng bên ngoài yên lặng chờ đợi cũng không tính ra mặt,
ân oán giữa cô và Mạnh Thiếu Văn nhiều năm như vậy, hiện tại đã đến lúc
kết thúc, nhưng thấy anh ta vẫn dây dưa với cô không thả, lửa nóng trong lòng anh không thể áp chế nổi nữa. Không nói hai lời, Hoắc Cố Chi xông
lên, đấm Mạnh Thiếu Văn một cái, anh là người luyện võ, đã từng ra chiến trường giết địch.
Mạnh Thiếu Văn không đề phòng, liền bị anh đánh ngã xuống đất, cằm
truyền tới một trận đau đớn, anh ta còn chưa kịp suy nghĩ chợt ngẩng đầu lên nhìn.
Hoắc Cố Chi đứng trước mặt anh ta, từ trên cao nhìn xuống, trên gương
mặt anh tuấn bức người đầy sự lạnh lẽo, so với Mạnh Thiếu Văn ngã xuống
đất kêu rên, hình tượng của anh cao lớn hơn nhiều.
“Mạnh Thiếu Văn, nếu cậu còn là đàn ông thì đừng làm khó dễ một người
phụ nữ. Cô ấy bây giờ là Ngu Vô Song, không phải Giản Uyển Như, Uyển Nhu của cậu vừa rồi đã bị cảnh sát bắt đi rồi.”
Hối hận?
Sớm biết hôm nay sao lúc trước còn như thế, đã là đàn ông thì nên có bộ
dáng của một người đàn ông, bây giờ anh ta chỉ biết là trốn tránh trách
nhiệm thì có tính là người đàn ông không?
Chẳng lẽ anh ta không biết hai ba lần sai lầm sẽ dẫn tới một sai lầm lớn hơn? Cũng không phải hai câu ba lời là có thể nói rõ ràng?
Nếu như nói vừa bắt đầu, thái độ hờ hững của Ngu Vô Song làm cho lòng
anh ta phát lạnh, vậy thì thái độ bây giờ của Hoắc Cố Chi đã làm lửa
giận của anh ta bùng lên.
Anh ta đứng dậy vụt một cái, quan sát anh bừng đôi mắt đỏ (giận dữ),
từng chữ từng câu hung dữ nói: “Hoắc Cố Chi, đây là chuyện của tôi và
Uyển Nư, liên quan gì đến anh? Anh đừng tự cho mình là đúng!”
Hai bàn tay rũ xuống của Hoắc Cố Chi lặng lẽ nắm chặt, cau mày cười
lạnh: “Liên quan thế nào với tôi ư? Sao cậu không nghe cô ấy nói một
chút, nghe cố ấy nói thế nào.”
Anh cứ như vậy mà dễ dàng vứt vấn đề cho cô, ánh mắt Mạnh Thiếu Văn trong nháy mắt rơi vào trên người cô.
Dù trong lòng đã biết đáp án, nhưng anh ta không chịu thừa nhận, anh ta thật sự không có cách nào đối mặt với sự thật này.
Một là trong lòng anh, đây là người phụ nữ mình vừa yêu vừa nợ nhiều
năm, còn hai là anh (HCC) là chướng ngại vật lớn nhất trên con đường sự
nghiệp của anh ta. Sự xuất hiện của anh vẫn luôn nhắc nhở anh ta, vị trí của anh ta ngồi không được ổn định, có lẽ chỉ cần anh đồng ý, ông nội
rất có thể sẽ cho anh vị trí này.
Cục diện như thế, hai người như vậy, sao có thể làm anh ta yên tâm?
Hai người đàn ông này đều là nhân trung long phượng (*), giữa bọn họ,
ánh mắt Ngu Vô Song lóe lên, nhìn người nào đó đã nắm chắc thắng lợi,
đáy lòng cô không khỏi thở dài, không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ người đàn ông này thích tuyên bố chủ quyền ngay lúc này?
*Rồng phượng trong loài người, có thể hiểu theo hạc trong bầy gà.
Cô mím môi đỏ mọng, trên mặt cũng không hiện ra cảm xúc gì, mà dùng một
giọng nói vô cùng hờ hững nói ra sự thật: “Anh ấy nói không sai, hiện
tại tôi tên là Ngu Vô Song, chứ không phải Giản Uyển Như. Còn quan hệ
của tôi và anh, phàm là người có mắt đều có thể nhìn ra, nhưng mắt anh
đã mù như vậy, tôi cũng không ngại mà nói cho anh biết một lần.”
Lúc cô nói ra câu thứ nhất, khuôn mặt Mạnh Thiếu Văn liền trắng bệch,
anh ta không khống chế được mà lui về phía sau hai bước, khóe mội giật
giật, lại nói không ra một chữ.
Không cho anh ta cơ hội thở sâu, Ngu Vô Song trái lại bình tĩnh nói ra:
“Năm đó là anh ấy đã cứu tôi, trong năm năm qua cũng là anh ấy chắm sóc
tôi, một người đàn ông bên cạnh lúc nào cũng quan tâm tôi như vậy… sao
tôi có thể không động lòng?”
Hai chữ động lòng tựa như một cây gai, đâm thật sâu vào lòng Mạnh Thiếu
Văn, trước mắt anh ta choáng váng, cuối cùng, anh ta nghiêm khuôn mặt
trắng bệnh, lừa mình dối người cười: “Làm sao có thể… Làm sao có thể…”
Trong miệng anh ta không ngừng lẩm bẩm hai chữ này, đương nhiên không thể tin được sự thật này.
Nhưng Hoắc Cố Chi không chút để ý mà rắc muối lên vết thương của anh ta, anh nhẹ nhàng cười một tiếng: “Như vậy mà cậu còn không tin? Vậy tôi
nói cho cậu, mấy năm qua chúng tôi rất ân ái, có phải cậu muốn giết tôi
lắm không?”
Đối với người nhà họ Mạnh, từ đầu đến cuối anh đều không muốn gặp.
Năm đó nếu không phải trước khi qua đời mẹ đã cầu xin, anh hoàn toàn không muốn trở lại ngôi nhà kia chút nào.
Nơi đó vốn không phải là nhà của anh, anh đến chỉ làm rất nhiều người không được tự nhiên mà thôi.
Ví dụ như người ở trước mắt này, sự tồn tại của anh, khiến cho anh ta vô cùng khó chịu.
Trước kia, anh không để ý tới những điều kia, nhưng bây giờ nhìn anh ta
kiêng kỵ thân phận của anh mà trong lòng run sợ, trong lòng anh vô cùng
sung sướng.
Báo thù thật không phải cần phải khiến đầu kẻ thù chôn xuống đất mà để
cho hắn sống thật tốt, để hắn từ trên cao rơi xuống đáy cốc, để hắn nhìn kỹ anh sống hạnh phúc như thế nào.
Ngu Vô Song không muốn nhìn vẻ đau đớn trên mặt anh ta, cô chậm rãi dời
tầm mắt, nhỏ giọng nói với người đàn ông bên cạnh: “Chúng ta đi thôi!”
Cho dù khó chịu hơn nữa thì thế nào? Cực khổ mà cô phải chịu trong những năm qua có ai hiểu?
Mạnh Thiếu Văn, sau này chúng ta đường ai nấy đi!
Mắt phượng hẹp dài chưa ý cười, tầm mắt Hoắc Cố Chi rất nhanh chuyển
sang Ngu Vô Song, nghe giọng nói của cô, anh cười đáp một tiếng, sau đó
cực kỳ tự nhiên mà ôm cái eo mảnh khảnh của cô, khiến Mạnh Thiếu Văn
nhìn mà đỏ mắt. Trước khi đi, Hoắc Cố Chi cong cong môi mỏng, cười lạnh
nói: “Sự thật chính là như vậy, cậu không tin thì cũng không còn cách
nào khác. Cảm giác cưới Giản Uyển Linh tốt lắm phải không?”
Một câu cuối cùng, thế nào cũng không chê giấu được ý giễu cợt trong giọng nói của anh.
Đối với Ngu Vô Song mà nói, Hoắc Cố Chi sắc bén khắc nghiệt như vậy thật xa lạ, cô ngước mắt nhìn anh một cái, cũng không lên tiếng, thật ra thì cô biết, anh làm như vậy có lẽ là để hả giận, nhưng vì cô nhiều hơn.
Ngay cả luật sư Hàn Lãnh vừa tài giỏi vừa lạnh lùng như vậy cũng bị anh
mời tới, chỉ cần là cô, thật ra không nhất định phải bám vào giao tình
với Hàn Lãnh.
Giản Uyển Linh…. Giản Uyển Linh…
Bên tai quanh quẩn cái tên này, Mạnh Thiếu Văn đứng ở đó mà đầu đau như
muốn nứt, hiện tại chỉ cần nghĩ tới sắc mặt của cô gái kia, cả người anh ta liền đều nổi da gà.
Anh ta thật sự là mắt mù, cho nên năm đó mới tin tưởng lời nói dối của cô ta.
Mạng Thiếu Văn đứng ở nơi ngược chiều ánh sáng, anh ta vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đôi nam nữ rời đi trước mặt.
Người đàn ông cao lớn, người phụ nữ là mềm mại dịu dàng, hai người ôm nhau nhìn thế nào cũng thấy đây là hình ảnh cực đẹp.
Nhưng hình ảnh như vậy lại làm hai mắt của anh ta đau nhói, nếu như
người phụ nữ này không phải Uyển Như của anh ta, không phải người phụ nữ anh ta yêu mấy năm, có lẽ anh ta còn có thể khen đẹp một tiếng, nhưng
bây giờ anh ta chỉ còn thê lương và u oán tràn đầy.