Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ

Chương 112: Chương 112: Đại kết cục (2)




Từ trước tới nay, dư luận cực kỳ đáng sợ, Giản Uyển Linh làm việc ác, Ngu Vô Song lại rộng lòng, mọi người bắt đầu nhanh chóng lan truyền chuyện này.

Không quá hai ngày, Lãnh Tĩnh Bách, Chu Mịch Phong, Lâm Vinh Gia, những người này đều biết rõ toàn bộ sự việc, hai người kia cực kỳ lo lắng cho Mạnh Thiếu Văn, còn Lâm Vinh gia lúc biết được trái lại còn cười lạnh hai tiếng, không một chút kinh ngạc.

Anh ta biết, người phụ nữ Ngu Vô Song đó không phải là người lương thiện, đôi cẩu nam nữ kia làm nhiều chuyện có lỗi với cô như vậy, cô làm sao có thể dễ dàng buông tha?

Bây giờ cô khiến Giản Uyển Linh lộ rõ bộ mặt thật, làm sao không biến hình trừng phạt Mạnh Thiếu Văn.

Từ trước đến nay, nhà họ Mạnh và nhà họ Giản có mối quan hệ hợp tác, tất cả người ngoài giới vẫn biết tổng giám đốc Mạnh cưới tiểu thư Uyển Như nhà họ Giản không phải vì kết thân hai nhà, mà là chuyện tình yêu giữa công chúa và hoàng tử.

Nhưng bây giờ, chân tướng là gì?

Chân tướng đúng là câu chuyện của hoàng tử và công chúa, còn tình yêu thì chỉ là giả, hoàng tử ở bên công chúa hay hoàng hậu thâm độc đều không phân biệt được rõ ràng, vậy như thế nào gọi là tình yêu?

Trong bữa tiệc tại nhà, lúc biết được tin tức này, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.Lâm Vinh Gia không để ý xung quanh, cười to hai tiếng, khiến cho người ở nhà họ Lâm kinh ngạc, sau cùng anh ta vẫn chưa hết giận, bỏ ra ngoài, lại nhờ người hỏi thăm.

Vốn là anh ta định tự mình đi tìm cô, nói một tiếng chúc mừng với cô, nhưng nghĩ lại lần trước làm Bảo Bảo bị thương, anh ta lại khiếp sợ.

......

Người khiếp đảm đâu chỉ một Lâm Vinh Gia, đối mặt với thân phận đặc biệt của người phụ nữ tên Ngu Vô Song, cả giới thượng lưu ở Nam Giang đều kinh hãi.

Năm đó, nhà họ Giản có hai viên ngọc, phong thái như thế nào ai lại không biết? Nhưng bây giờ thì sao? Gây ra loại chuyện gièm pha này khiến người ta kinh ngạc, càng giàu sang phú quý, bên trong càng có có chuyện bẩn thỉu, chỉ là bọn họ không ngờ, trong ngày thường cô gái lương thiện, ôn như, mềm mại này lại có thủ đoạn như vậy.

Giản An Dương thật sự tức giận đến thảm, ở trong bệnh viện mấy ngày liền vẫn chưa tỉnh. Có Lưu Quyền làm chứng, Giản Uyển Linh cũng bị bắt lại tiếp nhận điều tra.

Về phần nhà họ Mạnh đã sớm loạn thành cháo rồi.

Nhà cũ, bên trong thư phòng.

Tiếng động do cây gậy trên tay Mạnh Trăn Tỳ đập xuống nền đất vang lên liên tục, gương mặt xanh mét: "Mày còn mặt mũi để trở về sao? Loại chuyện như vậy mày còn thờ ơ! Nhà họ Mạnh này không có con cháu vô liêm sỉ như mày"

Ở nhà họ Mạnh, người này, từ trước đến nay chỉ nói một không nói hai lời, đối với đứa cháu đích tôn này mặc dù không thể nói rõ có bao nhiêu phần cưng chiều, nhưng cũng không thiếu quyền lợi dành cho anh ta, hơn nữa Mạnh Thiếu Văn chính là người thừa kế, đương nhiên sẽ có biết bao nhiêu kỳ vọng vào anh ta.

Nhưng bây giờ, lại nhắm trúng đứa cháu trai ruột, chuyện như thế này lại ầm ầm đổ tới, lại đi cưới loại phụ nữ lòng dạ độc ác, cả người yêu của mình lại không nhìn rõ ràng, lúc này anh ta không để chút mặt mũi nào cho nhà họ Mạnh nữa rồi.

Trong thư phòng, Mạnh Thiếu Văn mặt dày đứng ở phía bên kia, trên má anh ta còn lưu lại vết tích mấy bạt tay của Ngu Vô Song, lại thêm một đêm không ngủ, lúc này nhìn qua anh ta trông cực kỳ chật vật.

Đối mặt với những chỉ trích này, anh ta phản bác không được. Đúng vậy, tại sao anh ta lại cưới một người phụ nữ ác độc như vậy? Làm thế nào mà ngay cả người mình yêu vẫn không thể nhận ra?

Sáng sớm sau khi biết tin, trong lòng Vương Cốc Tuyết bị chấn động một trận kinh hoàng, bây giờ nhìn thấy con trai như vậy, lại càng đau lòng hơn, thẳng thắn nói: “Thiếu Văn à, con nói một câu đi, đừng làm ông nội con sốt ruột như vậy, con nghĩ cái gì thì nói ra đi, nói ra đây cũng không ai trách con, đều là lỗi của chị em nhà họ Giản kia, họ cũng lớn gan quá, nhà họ Mạnh chúng ta cũng không cần một đứa con dâu như vậy.”

Nghe mấy lời này.Mạnh Kiệt Đình có chút do dự, ông ấy hơi nhíu mày, không đồng ý nói: “Ai có thể nghĩ là sự việc lại như vậy? Nói cho cùng, người chị cả kia cũng là người đáng thương, bị chính em gái mình hại thành như vậy, tới mức cha mẹ ruột cũng không nhận ra cô ấy, quả thật đáng buồn, quá đáng thương!”

Lời này vừa nói ra, không khí trong phòng bỗng trở nên quỷ dị, Mạnh Trăn Tỳ nhíu mày theo dõi anh ta.

Vương Cốc Tuyết lại càng thấy khó thở, trong ngực kịch liệt lên xuống, tức giận nói: “ Thương cảm cô ta cái gì? Thương cảm cái gì hả? Người đáng thương cảm là Mạnh Thiếu Văn của chúng ta kìa, ông xem bộ dạng hồn xiu phách lạc của con ông đi? Hai chị em nhà kia muốn chém muốn giết gì nhau là chuyện của hai người đó, nhưng lại gạt Mạnh Thiếu Văn nhà ta thì thật sự quá ghê tởm rồi?”

Nói xong, làm thế nào đi nửa từ sâu trong đáy lòng bà vẫn không ép xuống nổi, nghĩ đến những bản báo cáo kia, quả thật bà tức đến mức đau tim, đau phổi: “Ông cũng không thể nghĩ tới người tên Ngu Vô Song đó bây giờ là người nào, nhưng có phải chính miệng Hoắc Cố Chi thừa nhận đó là vợ sắp cưới của mình không, coi như cô ta là Giản Uyển Như thì sẽ như thế nào? Cô ta từ nhỏ trên danh nghĩa là vợ của con mình bây giờ lại trở thành thím (vợ của chú) rồi!”

Đương nhiên Mạnh Kiệt Đình không ngờ đến chuyện này, ông ấy trợn mắt há mồm, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Cũng không phải sao! Hôm đó Cố Chi đã nói rất rõ ràng, cô ấy vừa là Ngu Vô Song vừa là Giản Uyển Như, trên

giấy kết hôn của con trai bà tên vợ chính là Giản Uyển Như.

Phải nói là những lúc mấu chốt, phụ nữ vẫn là người suy nghĩ cẩn thận, phía người đàn ông không ngờ điểm này, Mạnh Thiếu Văn nghe xong giống như bị đóng đinh không nhúc nhích một tí nào.

Còn Mạnh Trăn Tỳ lại phản ứng giận dữ hơn, “Loạn, loạn, tất cả loạn rồi!”

Lúc đang nói chuyện, ông ta tức giận đem quét tất cả sách và đồ đạc ở trên bàn xuống đất, cả người cũng muốn lảo đảo giống như té xỉu đến nơi.

Quá mất mặt, thật là quá mất mặt rồi, lão hồ ly Giản An Dương kia ngược lại làm quá nhẹ nhàng linh hoạt, trực tiếp nằm hôn mê ở bệnh viện, việc gì cũng không muốn xen vào, nhưng ông ta còn ý thức, còn tỉnh táo, là còn phải đối mặt với những lời đồn đại, còn phải đối mặt với những ánh mắt khác thường.

Trong nhà nháo nhào vì chuyện này, bất chợt Mạnh Thiếu Văn lại định thần nghiêm túc, cả đêm anh ta chưa ngừng tức giận, trên mí mắt có quầng thâm, nhưng giờ phút này ánh mắt lại cực kỳ sáng rực.

Anh ta không giải thích bất cứ việc gì, mà dời tầm mắt sang nhìn Mạnh Trăn Tỳ, ở trước mặt ông nội, anh ta không kiêu ngạo, không tự ti, cũng không vì lúc trước bị chỉ trích mà lộ ra một cảm xúc khác.

“Ông nội, mẹ con nói có một câu không sai, bây giờ giấy kết hôn, trên đó đều ghi tên tuổi của Giản Uyển Như, mà không phải Giản Uyển Linh. Nếu cô ấy muốn trở về Giản thị thì dùng lại tên kia, như vậy cô ấy vẫn là vợ của con.”

Nghe đến những lời này, Mạnh Trăn Tỳ tức giận đến choáng váng, ông ta cũng không nghĩ ngợi gì, lạnh lùng quát lớn: “Mày điên rồi phải không? Loại chuyện đầy gièm pha này chưa đủ sao, muốn làm cho mọi chuyện rắc rối thêm à? Từ đầu, tao đã không đồng ý cho mày cưới người phụ nữ kia rồi, bây giờ nhìn đi, nhìn đi, đã xảy ra chuyện rồi. Bây giờ mày muốn ở cùng con gái người ta, mày cũng không biết là nên coi người ta có đồng ý hay không, cả diện mạo người ta mà cũng không nhận ra thì còn có tư cách gì mà đi dây dưa với người ta?”

Từ lâu, Mạnh Thiếu Văn đều tôn trọng, kính nể người ông trước mặt anh ta, nhưng hôm nay lời này lại khiến anh ta không dằn lòng được, anh ta mím môi mỏng, không chịu nhường nhịn chút nào lạnh lùng tiếp tục nói.

“Ông nội, nói như vậy là muốn cháu buông tay sao? Để cô ấy và Hoắc Cố Chi ở bên nhau sao? Đúng, trong chuyện này chính xác là lỗi của con, con có mắt như mù, nhìn không rõ người, nhưng sao ông không vì cháu mà nghĩ? Cháu thật sự yêu Uyển Như, lúc cô ấy mới mười mấy tuổi là cháu đã yêu cô ấy, ông cảm thấy chuyện tình cảm giữa cháu và cô ấy cứ như vậy mà nhợt nhạt đi sao?”

Nghĩ đến ánh mắt lạnh nhạt của cô ngày đó, cả trái tim của anh ta đều quặn lên một nỗi đau, chỉ là anh ta không cam tâm như thế này, nếu như anh ta đã mắc sai lầm, vậy thì anh ta muốn có cách để đề bù, một ngày nào đó, cô sẽ thấy được cố gắng của anh ta.

Lời này vừa nói ra, căn bản là không đến lượt Mạnh Trăn Tỳ nổi giận, Vương Cốc Tuyết đã đứng lên phản đối đầu tiên: “Đứa nhỏ ngu ngốc này, lại còn muốn người phụ nữ kia? Cô ta đã là người phụ nữ của Hoắc Cố Chi, con muốn cô ta để làm gì? Vội vàng tìm nơi riêng tư để con và cô ta rời đi sao? Việc cũng đã đến mức này, trong lòng cô ta, mẹ khẳng định đã không còn có con trong đó nữa!”

Nếu thật sự còn yêu anh ta, sau khi sống sót cô đã sớm trở lại bên cạnh Mạnh Thiếu Văn, chứ không phải cùng một người đàn ông khác ở bên ngoài vui chơi nhiều năm như vậy.

Chỉ cần nghĩ tới người phụ nữ cả vú lấp miệng em kia, là bà hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, thật may là có chuyện này, nếu không bà phải đem đứa con gái kia về nhà, bà có thể để ý đến người phụ nữ kia sao?

Hai bàn tay của anh ta lặng lẽ nắm chặt lại, Mạnh Thiếu Văn cố chấp mím môi, trước nay chuyện lớn nhất ở nhà anh ta đều nghe theo lời sắp xếp của người lớn, giống như năm đó hai nhà Giản, Mạnh giao tiếp tốt đẹp, người nhà cũng để cho anh ta qua lại với hai chị em nhà họ Giản.

Nhưng hôm nay, anh ta lại muốn có ý nghĩ của riêng mình: “Mẹ, thật xin lỗi, chuyện này con thật sự không thể đồng ý với mẹ. Con sẽ không ly hôn với Uyển Như, con muốn có được sự tha thứ của cô ấy, là con có lỗi với cô ấy, cuộc đời này, con muốn bù đắp cho cô ấy thật tốt!”

Tình yêu có thể khiến con người ta như được sinh ra lần nữa, cũng có thể khiến người ta chết đi, trong đáy lòng của Mạnh Kiệt Đình vô cùng cảm thán, nhìn con mình như vậy, ông ta cũng không biết nói cái gì cho phải.

Có thể nói cái gì? Để cho anh ta yên tâm ly hôn? Dính vào chuyện này ai mà tự nguyện, muốn trách thì chỉ có thể trách thủ đoạn của Giản Uyển Linh thật sự lợi hại.

Cô ta và Giản Uyển Như là hai chị em sanh đôi, từ nhỏ lại có bộ dáng giống nhau như đúc, cô ta nếu thực lòng muốn đóng giả thành Giản Uyển Như, thì người khác vẫn khó có thể phát hiển ra.

“Bây giờ mới biết hối hận thì chuyện đã đi tới đâu rồi hả?” Mạnh Trăn Tỳ là người tức tối sau cùng, không đắn đo nói: “Mẹ của cháu nói có chỗ không sai, nếu biết sớm một chút, cháu và cô ta nói chuyện một chút, đem cái chuyện hôn nhân này ra, trong lòng còn có cháu thì sao có thể đến với Cố Chi?”

Thật ra thì ông nội vẫn còn nghiêng về con trai mình, ông ta có thể nhìn ra, con trai mình đối với cô gái kia thật sự quan tâm, tất nhiên cháu trai cũng quan trọng, nhưng nếu muốn so sánh với đứa con kia thì phải đi sau một chút.

Nếu không phải là Hoắc Cố Chi, chỉ càn xảy ra chuyện như vậy, ông ta nhất định không cho phép người của nhà họ Mạnh lại lui tới với con bé kia, nhưng ông vẫn không chống cự lại nổi chuyện con trai mình thích người phụ nữ đó.

Cho dù đã sớm biết chuyện này là thật, nhưng vì nó lặp đi lặp lại nhiều lần, đến một thời điểm nào đó, trong lòng Mạnh Thiếu Văn vẫn không tránh được ê ẩm, khó chịu, trước mặt ông nội, cứ cố chấp, lần đầu tiên giọng anh ta trở nên nguội lạnh: “Cháu biết, ông nội rõ ràng thiên vị chú ấy không phải ngày một ngày hai, nhưng lần này cháu không muốn thỏa hiệp, Uyển Như đối với cháu mà nói quá quan trọng!”

Quan trọng?

Mạnh Trăn Tỳ cười lạnh, vừa định lên tiếng châm chọc, nhưng thấy ở trước mặt mình người đàn ông này lại có ánh mắt kiên định, lời nói vừa đến miệng lại nuốt trở vào, cuối cùng vẫn không nói gì.

Đứa nhỏ này cũng là người mà ông ta theo dõi từ nhỏ, phần đức tính của anh ta, ông ta đều hiểu rõ, anh ta thật sự ưu tú, nhưng năm này anh ta đã đưa Hằng Viễn lên một tầm cao mới, việc này chưa hẳn là anh ta giả bộ.

Nhưng ở phương diện tình cảm, anh ta lại có chút không quả quyết, hai đứa con gái nhà họ Giản dáng dấp có giống nhau đi nữa, không lẽ anh ta lại không nhận ra? Cũng chỉ là do tình cảm của chính mình làm mờ mắt.

Loại cảm giác này ông ta sao có thể không biết? Năm đó, lúc ông ta còn trẻ tuổi, cũng đã từng lo được mất, bộ dáng gấp gáp như vậy.

…………….

Chuyện lùm xùm của nhà giàu đối với dư luận thường thì có có lực hút rất lớn, những ngày qua ở Nam Giang thật sự náo nhiệt, mặc dù không lên truyền thông chính thức, nhưng mấy loại báo nhỏ vẫn đồng loạt đăng tin, thậm chí có người còn đem tin tức mấy năm trước ra lăng xê lên.

Đối với loại tin tức này Ngu Vô Song cũng không chú ý, chỗ Giản thị đã có Hàn Lãnh toàn quyền nắm giữ, cổ phần của cô, ai cũng không lấy được.

Nhưng cô biết, trong chuyện này cũng có công lao của người đàn ông kia, nếu không làm sao sửa mấy bài báo khác đều đăng tin cười nhạo Giản Uyển Linh và Mạnh Thiếu Văn? Còn về chuyện của cô thì không có tin gì để đưa? Thật ra thì nhắc tới cũng cảm thấy buồn cười, rõ ràng cô đã có dã tâm trả thù năm năm qua, nhưng đến lúc phóng viên hỏi thì lại trở nên ngấm ngầm chịu đựng không nói nhiều.

Trên đời này có tiền bạc quả nhiên là rất tốt, có quyền đổi trắng thay đen.

“Em đang suy nghĩ gì?”

Lúc cô đang đứng bên cửa sổ, nhàn nhã suy nghĩ, sau lưng lại có một lồng ngực ấm áp của người đàn ông ập tới, tiếng nói trầm thấp đầy nam tính vang lên bên tai cô, mang theo một mùi vị mập mờ/

Ngu Vô Song cười đùa, đưa mắt nhìn, chẳng biết người đàn ông này trở về từ lúc nào, nhướn mày cười nói: “Công ty anh đã bị đóng cửa rồi à? Sao lại tan làm sớm như vậy?”

Gương mặt xinh đẹp cùng với nụ cười rực rỡ, so với quá khứ trông cô thoải mái hơn nhiều.

Hoắc Cố Chi thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, thật ra anh lo lắng trải qua những chuyện kia, sau này sẽ có người đến quấy rầy cô cho nên hai ngày nay anh mới trở về sớm như vậy, chỉ là anh không nói rõ những điều này cho cô biết.

Nở nụ cười, anh hôn lên môi của cô, hé môi mỏng, nhỏ giọng cười: “Là anh đã đóng cửa công ty, cho nên về sau em phải nuôi anh rồi.”

Hiếm thấy người đàn ông thường ngày nghiêm nghị bây giờ lại đưa ra bộ mặt đùa giỡn như vậy, Ngu Vô Song gạt gạt lông mày kẻ đen, trong mắt nụ cười tỏa ra sáng rực lấp lánh: “Cũng được, nhưng anh ăn mặc sang trọng như thế này, em sợ nuôi không nổi, vậy phải làm sao bây giờ.”

Đừng tưởng bề ngoài có vẻ như cô không quan tâm người đàn ông này nhiều, có chút thô lỗ nhưng thực tế, cô rất coi trọng anh, sống với anh mất năm nay cũng không phải chuyện tồi tệ, cô đã sớm quen thuộc với tất cả những gì ở anh, nếu không như vậy nhất định cô không thể chịu đựng với mấy thói quen thường ngày của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.