Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ

Chương 115: Chương 115: Đại Kết Cục (5)




Phương Chu là biết người này có bóng ma vì tình yêu, nhưng không ngờ cô ta sẽ nói ra chuyện này vào lúc này.

Anh là thiếu niên hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trước kia không phải là chưa từng có bạn gái, nhưng vì tình yêu mà sát hại chị gái ruột là chuyện lần đầu tiên thấy.

Giằng co trong chốc lát, anh cuối cùng đứng dậy, mặt lạnh trầm giọng nói: "Để cô thấy Mạnh Thiếu Văn là có thể, nhưng sự thật rốt cuộc là như thế nào, tôi không muốn cô nguỵ biện mà có thể nói rõ, cảnh sát chúng tôi tin tưởng sự thật."

Mấy ngày nay, Mạnh Thiếu Văn quả thực không có thời gian để ý tới chuyện của Giản Uyển Linh, so với nghĩ về chuyện của Giản Uyển Linh, anh ta dùng nhiều suy nghĩ vào người Ngu Vô Song hơn.

Thủ đoạn Hoắc Cố Chi rất mạnh mẽ, lúc anh ta còn chưa đến gần Ngu Vô Song đã bị ngăn cản.

Lúc nhận được điện thoại của đồn cảnh sát, Mạnh Thiếu Văn Chính đang bực bội , cả người lộ ra sự lạnh lùng.

. . . . . .

Sau hồi lâu, Giản Uyển Linh gặp được người đàn ông mình luôn nghĩ về dưới ánh đèn sáng chói trong phòng thẩm vấn.

Chỉ một tuần không thấy, hai người cũng gầy đi trông thấy, ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-nvành mắt của Giản Uyển Linh trong nháy mắt hồng lên, cô ta vừa đứng dậy, bởi vì kích động, đụng ngã ly nước mặt bàn.

Trong chén là nước nóng, cả người cô ta vì nóng mà giật mình một cái, từ trước đến giờ là thiên kim tiểu thư ăn sung mặc sướng, khi nào phải chịu loại đau khổ này?

Trong hốc mắt chứa đầy nước mắt uất ức, Giản Uyển Linh đáng thương nhìn Mạnh Thiếu Văn, giọng nói vẫn mềm mại dịu dàng như cũ, làm như những chuyện xảy ra bây giờ đều không tồn tại: "Anh Thiếu Văn."

Cô ta gọi tên anh ta liền nghẹn ngào, hình như không biết tiếp tục nói như thế nào.

Phương Chu ngược lại muốn nhìn náo nhiệt, lúc thấy mặt lạnh của Mạnh Thiếu Văn, anh (PC) cảm thấy thật ra thì không nhìn anh ta (MTV) cũng có thể đoán ra đại khái.

Hôm đó, thái độ của người đàn ông trong hội đồng quản trị của Giản thị còn chưa lộ rõ sao? Anh ta rõ ràng chẳng hay biết gì, anh ta ngu xuẩn như vậy, cũng xứng đáng bị gạt năm năm.

Cả phòng thẩm vấn yên tĩnh, Mạnh Thiếu Văn không lên tiếng, ánh mắt tĩnh mịch của anh ta nhìn vào Giản Uyển Linh, còn gương mặt đó nữa, nhưng mà bây giờ lại khiến anh ta cảm thấy ghê tởm gấp bội.

Trong mấy năm qua, chuyện gì bọn họ cũng làm, bây giờ nghĩ lại, một câu hối hận sao có thể nói lên lời?

Dưới ánh mắt giông tố sắp đến, thân thể mềm mại của Giản Uyển Linh nhịn không được mà run lên, cô ta vội vàng mở miệng giải thích: "Thật xin lỗi! Anh Thiếu Văn, thật xin lỗi, là lỗi của em, đều là lỗi của em. Là em không tốt, là em có lòng tham, sau này anh sẽ là anh rể của em, mà em yêu anh như vậy, sao có thể trơ mắt nhìn anh trở thành anh rể của em? Cho nên em mới nghĩ ra những mưu kế kia, thật xin lỗi. . . Em cũng muốn xin lỗi chị gái, chi ấy tốt với em như vậy, em còn hại chị ấy."

Lúc này, Giản Uyển Linh không muốn nguỵ biện nữa, cô ta đã thừa nhận, nhưng đã muộn.

Cô ta rất yêu Mạnh Thiếu Văn, giống vậy, cô ta cũng yêu danh tiếng và cổ phần công ty của Giản Uyển Như, càng yêu danh tiếng tao nhã của Giản Uyển Như hơn.

Nếu giống nhau thì còn lâu cô ta mới có động lực lớn như vậy, nhưng những chuyện này cô ta đã vắt hết óc mới có được.

Thấy sự mềm mại dịu dàng và lời nói dối, giả hiền lành của cô ta đã quen, Mạnh Thiếu Văn lần đầu tiên cảm thấy ngôn ngữ là do năng khiếu bẩm sinh, ví dụ như cô ta, nhanh mồm nhanh miệng như thế, Uyển Như không phải không như vậy sao?

Không. . . Có lẽ hiện tại nên gọi cô là Vô Song.

Trong miệng lặp lại hai chữ Vô Song, lòng anh ta khó chịu, tầm mắt nhìn chăm chú vào Giản Uyển Linh càng lộ ra sự căm hận, anh ta lặng lẽ tiến lên hai bước, hạ tay, cố ý nhỏ giọng nói bên tai cô ta: "Cô nên may mắn vì bây giờ cô bị giam giữ ở chỗ này, nếu không tôi sợ tôi sẽ nhịn không được mà bóp chết cô!"

Có một ngày, người đàn ông bạn yêu nói muốn bóp chết bạn ngay bên tai bạn . . . bạn sẽ có vẻ mặt gì?

Trước kia, Giản Uyển Linh chưa từng nghĩ tới chuyện này, không phải là không muốn, mà là không dám nghĩ.

Hiện tại, rốt cuộc tất cả sự thật đã đặt trước mặt cô ta rồi, cô ta che miệng, kinh ngạc trợn to cặp mắt, đáy mắt khó nén tia bi thống và tuyệt vọng.

Nhưng Mạnh Thiếu Văn lại làm như không thấy, ngày xưa có bao nhiêu ân ái, hiện tại thì có bấy nhiêu thù hận.

Anh ta cười thấp một tiếng, tiếng cười giễu cợt và bi thương: “Nhưng người đáng chết không chỉ có cô, còn có tôi! Nếu tôi không phải có mắt như mù, sao lại bị cô lừa gạt lâu như vậy? Rõ ràng cô và cô ấy khác nhau nhiều như vậy, nhưng tôi làm như không thấy, còn lựa chọn tin tưởng. Những ngày qua tôi luôn nghĩ tới nguyên nhâ, tôi nghĩ thật lâu, không ngừng lấy cớ cho mình, nhưng cuối cùng là tôi quá hèn nhát, hèn nhát không dám đối mặt với kết quả kia.”

Anh ta nói một hơi rất nhiều, khiến lòng Giản Uyển Linh lo sợ bất an, cái này và tưởng tượng trước kia của cô ta không giống nhau.

Cô ta biết lúc này Mạnh Thiếu Văn hận không thể giết chết cô ta, nhưng cô ta không ngờ anh sẽ bình tĩnh mà thành thật với nhau như vậy.

Tuy hiện tại và tưởng tượng của cô ta có chênh lệch, nhưng đều không phải là chuyện tốt.

Quả nhiên, sắc mặt Mạnh Thiếu Văn run lên, cuối cùng im lặng mà cười rồi đứng lên: “Tôi hèn nhát là không sai, nhưng cô lòng dạ rắn rết. Hiện tại cô muốn gặp tôi, muốn nói gì với tôi? Làm tôi tha thứ cho cô? Hay kêu tôi tới xem nước mắt của cô?”

Anh ta vẫn tự cho mình là thân sĩ rất có phong độ, đối với nước mắt của phụ nữ thì sẽ bất đắc dĩ, thậm chí còn cho rằng phụ nữ là người phải chịu khổ.

Nhưng bây giờ anh ta mới biết, có một loại đau lòng tuyệt vọng không thể khóc nổi, phàm là có thể khóc lên đều là vì chuyện không đau, Uyển Như của anh chịu nhiều đau khổ như vậy, cuối cùng không phải không khóc nổi sao?

Có lúc nghĩ sai thì hỏng hết, nghĩ sai thì hỏng hết thiện và ác.

Giản Uyển Linh khóc không ra tiếng cuối cùng cũng nhịn không được nữa, cô ta khàn giọng kiệt lực quát to lên: “Mạnh Thiếu Văn, anh mở to hai mắt ra mà nhìn ai mới là người yêu anh nhất? Dáng dấp của tôi và Giản Uyển Như giống nhau như đúc, tại sao anh có thể yêu cô ta, mà không thể yêu tôi một chút? Đúng, năm đó quả thật là lỗi của tôi, nhưng sao anh không suy nghĩ một chút, tất cả là do ai ép?”

Ai ép?

Mạnh Thiếu Văn nghe vậy, nhịn không được mà cười lạnh hai tiếng, thật muốn hỏi ngược lại, nhưng cuối cùng anh ta chịu đựng.

Anh ta còn chưa nghĩ ra nên xử lý người phụ nữ này như thế nào, cô ta thiết lập bố cục như vậy, làm cho cuộc sống yên tĩnh của anh ta xảy ra biến hoá ngất trời, không chỉ mất đi người yêu, mà còn trở thành đối tượng bị mọi người khiển trách.

Người yêu, danh vọng anh ta đều không có, còn vị trí Hằng Viễn kia thì không thể so sánh với Uyển Như của anh ta.

Lạnh lùng cong cong cánh môi, ánh mắt cô ta vừa điên cuồng vừa lạnh lùng: “Tôi cho anh biết, tôi tuyệt không hối hận hành động ban đầu!”

Thấy không thể giải quyết được vấn đề, Giản Uyển Linh trong lúc tức giận thì bình nứt không sợ mẻ (liều mạng): “Điều duy nhất làm tôi hối hận là không chọn cách trực tiếp giết người phụ nữ đó, cô ta là kẻ thù của cả đời tôi, cô ta còn sống thì cả đời này tôi không thể nào sống bình thản và thuận lợi. Không chỉ có anh, mọi người chỉ thấy cô ta mà không thấy được tôi!”

Thật sự hận đến tận xương rồi, mới có thể khiến Giản Uyển Linh cắn răng nghiến lợi nói như vậy, cả người đều phát run khi nghĩ đến người kia: “Anh nói, sao tôi có thể không giết một người như vậy? Không ngờ hiện tại cô ta còn sống, mắt ông trời bị mù rồi, tại sao không thể để một con đường sống cho tôi?”

Một hơi nói tất cả lời trong lòng ra, trong lòng Giản Uyển Linh rố cuộc cũng thoải mái, bình thường cô ta là tiểu thư nhà giàu hiền thục, xinh đẹp nhất, khi nào hành động tuỳ ý ở trước mặt người ngoài như vậy hả?

Nhưng bây giờ cô ta không muốn nghĩ cái gì hết, không muốn nghĩ người đàn ông này sẽ nhìn cô ta như thế nào, cô ta chỉ nghĩ phải bộc lộ ra suy nghĩ chân thật nhất của mình.

Hai bàn tay Mạnh Thiếu Văn rũ xuống lặng lẽ nắm chặt, lúc nghe lời cô ta nói đã không chịu nổi rồi, anh ta đánh một quyền vào tường, quả đấm của anh ta vừa rung động vừa đau.

Sau đó anh ta nắm cổ áo của cô ta, đè cả người cô ta trên vách tường, hai mắt đỏ ngầu chứa huyết cừu: “Câm miệng! Cái người phụ nữ ác độc này có tư cách gì mà nói Uyển Như như vậy? Uyển Như tốt đẹp hơn cô rất nhiều lần, đúng, mắt tôi quả thật mù rồi, nhưng còn cô? Cô là một lòng dạ rắn rết, cũng làm cho người ta buồn nôn.”

Trong năm năm qua, Giản Uyển Linh đã hưởng thụ quá nhiều ân sủng, quan tâm khi bên cạnh anh ta, bất chợt anh ta thay đổi sắc mặt như vậy khiến cô ta không phản ứng kịp.

Nhưng đau đớn trên người và vẻ mặt giận dữ của người đàn ông trước mặt làm cô ta biết tất cả không phải là mơ, dù cô ta có nhắm mắt lại rồi mở ra, đối mặt với cô ta không phải là cuộc sống thoải mái với giường cao gối mềm nữa.

Hít thật sâu hai cái, Giản Uyển Linh vừa khóc rống vừa căm hận nói: “Tôi ghê tởm hơn Giản Uyển Như cũng được, người hai mặt như cô ta thì có gì tốt? Mắt đàn ông các anh mù hết rồi!”

Giản Uyển Linh tức giận thì không lựa lời nói, chỉ cần nghĩ tới cuộc sống sau này của cô ta sẽ có một Giản Uyển Như đè trên đầu, cô ta liền bắt đầu nóng nảy nổi giận.

“Tôi lòng dạ rắn rết, nhưng còn hơn là loại người dâm đãng như cô ta, anh thật thua thiệt khi còn nhớ về cô ta, nhưng còn cô ta? Hiện tại cô ta và Hoắc Cố Chi đang sống tốt, nếu nói về vai vế, sau này anh phải gọi cô ta một tiếng thím.”

Đây là nỗi đau Mạnh Thiếu Văn không muốn chạm đến, nhưng bây giờ lại bị cô ta chạm vào.

“cô không nghe tôi bảo câm miệng phải không?” Không chút do dự, Mạnh Thiếu Văn hung hăng tát cô ta một cái, từ trước đến giờ anh ta là người khiêm tốn và nhã nhặn như ngọc, nhưng lúc ày tính tình gì đó đã bị anh ta quăng ra sau.

Thậm chí, đây là anh lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là độc nhất lòng dạ đàn bà!

Trước kia, anh ta cùng một người phụ nữ như vậy cùng giường chung gối, bây giờ nghĩ lại, thật là một cơn ác mộng.

Đau đớn trên mặt cảm giác và đáy lòng chảy máu khiến Giản Uyển Linh nở nụ cười, khó khăn giật giật khoé môi: “Anh đánh chết tôi cũng vô dụng, đây chính là sự thật! Cô ta đã thay lòng, cô ta không thích anh nữa, Mạnh Thiếu Văn, anh phải mở to hai mắt, Giản Uyển Như đã chết rồi, hiện tại người còn sống là Ngu Vô Song, cô ta yêu Hoắc Cố Chi, cô ta và anh ta mới là một đôi được công nhận.”

Anh ta có thể lừa mình dối người, nhưng không thể chặn lời nói từ miệng.

Dưới lời nói kích thích của Giản Uyển Linh, Mạnh Thiếu Văn đứng ở đó không khỏi nghĩ đến trước những nơi công chúng, người ngoài đánh giá Hoắc Cố Chi và Ngu Vô Song.

Từ xuất hiện nhiều nhất là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp!

Nhưng từ này anh ta đã từng nghe qua, bởi vì anh ta và cô ta là một đôi xứng đôi trong giới thượng lưu, nhưng bây giờ anh ta còn ở đây, nữ chính lại thành người khác rồi.

Vừa nghĩ tới đó, tim anh ta liền thấy đau, sắc mặt bỗng dưng trở nên trắng như tuyết, ngực phập phồng như lên cơn tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.