Editor: Diệp Thanh Trúc.
Có lẽ là biết được thân phận của Giản Uyển Linh nên cả thang máy rộng
rãi không ai dám vào, chỉ có Ngu Vô Song đi vào đó trước ánh mắt kinh
ngạc của mọi người.
Đây là lần đầu tiên cô đến Hằng Viễn báo cáo, cũng là ngày đầu tiên cô
đi làm, thật ra tâm tư của cô rất đơn giản, chỉ muốn xâm nhập vào nội bộ quân địch, quấy rối ý nghĩ của anh ta, để anh ta phải nhìn thấy cô.
Đáng tiếc là còn chưa tiếp xúc với Mạnh Thiếu Văn, cô đã đụng phải Giản Uyển Linh trong thang máy.
"Giản tiểu thư, cô tới gặp Mạnh tổng à?" Thang máy chậm rãi lên cao, Ngu Vô Song mỉm cười, ôm ngực quan sát Giản Uyển Linh.
Hôm nay, Giản Uyển Linh mặc một chiếc váy Chanel màu trắng thuộc bộ sưu
tập Xuân Hạ 2014, áo khoác màu đỏ, mái tóc đen mượt xõa trên vai, đôi
mắt sáng ngời, khí chất dịu dàng, là loại hoa khiến người ta vừa nhìn đã muốn che chở.
Năm năm trước cô ta giỏi giang xinh đẹp, nhưng bây giờ Giản Uyển Linh chỉ còn là một đóa sen trắng.
Cũng không nhìn lại xem bản thân đã bao nhiêu tuổi rồi?Lại còn mặc váy
Chiffon trắng nữa chứ! Cô ta tưởng mình vẫn ở tuổi 20 chắc?
A... Không ngờ với ánh mắt của Mạnh Thiếu Văn mà bao nhiêu năm như vậy vẫn chưa nhận ra.
Vào lúc cô quan sát, Giản Uyển Linh cũng liếc nhìn Ngu Vô Song. Vừa nhìn thấy cô, nụ cười tinh xảo hiền hoà trên mặt cô ta cứng lại, nghĩ đến
những chuyện trong lễ đính hôn, cô ta lạnh lùng nói: "Tại sao cô lại ở
đây? Không phải lại muốn dẫn con trai đến quấy rối chứ?"
Cô gái nào cũng luôn nhớ rất rõ về hôn lễ của mình chứ đừng nói đến Giản Uyển Linh, đây là mong ước nhiều năm của cô ta, vậy mà lại bị những
người này phá đến rối tinh rối mù.
Cô gái này đẹp hơn cô ta, trẻ hơn cô ta, cũng có khí chất hơn cô ta, đoạt hết tất cả nổi bật của cô ta trong ngày đó.
Đáng ghét nhất chính là khuôn mặt của cô gái, nó khiến cô ta cực
kì khó chịu, tại sao Giản Uyển Như chết rồi bây giờ lại nhảy ra một ả có vóc dáng giống hệt con nhỏ đó thế?
"Giản tiểu thư nói đùa rồi, bảo bảo nhà tôi ngày đó chỉ đùa giỡn với anh họ của nó thôi! Bây giờ cô đã gả cho Mạnh tiên sinh, dù gì cũng là chị
dâu của nó, chẳng lẽ cô không thể rộng lòng tha thứ ư?" Đối mặt với khí
thế lạnh lùng của Giản Uyển Linh, Ngu Vô Song không chút luống cuống, so với con người tự ti năm đó, bây giờ cô đã có thể đứng thẳng lưng đối
diện với kẻ thù rồi.
Cô híp mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô ta, trên khuôn mặt tuyệt diễm nở nụ cười tươi như hoa: "Người ngoài đều nói Giản tiểu thư đại nạn
không chết tất có hậu phúc, tôi thấy rất đúng, nếu không tại sao từng
tuổi này rồi vẫn có thể lấy được người chồng tốt như thế?"
Hôm nay Giản Uyển Linh đi giày đế bằng, Ngu Vô Song thì giày cao 10 cm
không rời chân, hai người một cao một thấp đứng đối diện nhau càng khiến khí chất của Ngu Vô Song tăng cao.
"Cô..." Giản Uyển Linh lập tức bị những lời cô nói chọc điên lên, cô ta
nắm chặt tay, ánh mắt như lửa nhìn chằm chằm cô gái bên cạnh, đáy mắt
tràn ngập sự độc ác: "Đừng tưởng cô là người phụ nữ của Hoắc Cố Chi thì
tôi sẽ sợ cô, nói chuyện thì chú ý một chút, Giản Uyển Như tôi chưa đến
lượt cô quản."
Giản Uyển Như? Ngu Vô Song nghe vậy, nụ cười trên môi càng sâu, cái này
đứng là giỡn quá góc thật rồi, giả trang thành cô nhiều năm như vậy,ngay cả giọng điệu nêu tên gọi tuổi cũng ngày càng thuần thục...
Nghĩ tới đây, lông mi cô hơi rung, đôi mắt quyến rũ xẹt qua sự u ám
nhưng vẫn cười dịu dàng nói: "Giản tiểu thư lợi hại như vậy, sao có thể
sợ một nhân vật nhỏ bé như tôi chứ? Nhưng Hoắc Cố Chi nhà tôi từng nói
rằng, vóc dáng của tôi rất giống Giản tiểu thư, cho nên hôm nay khi nhìn thấy Giản tiểu thư mới không khỏi mình ra so sánh."
Cô hơi ngừng lại, nụ cười càng sâu hơn nữa, cô hài hước nhìn qua người
phụ nữ đã sớm biến sắc, giọng điệu từ tốn: "Chỉ là không ngờ, năm năm
trước Giản tiểu thư bị mất trí nhớ, ngay cả giọng nói cũng không khôi
phục được, chậc chậc, cô thảm như vậy, đương nhiên là không bằng tôi."
Giản Uyển Linh hận nhất là việc có khuôn mặt giống người khác y đúc, bị
cô gái trước mặt đá vào chỗ đau, cô ta liền lộ vẻ giận dữ, tức đến run
rẩy.
Kể từ chuyện ngoài ý muốn năm đó, cô ta chính là bảo bối của nhà họ
Giản, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ngay cả với Mạnh Thiếu Văn
cô ta cũng muốn gì được đó, chưa bao giờ có người dùng giọng điệu như
vậy trêu chọc cô ta cả.
Cô ta bị trêu tức liền trở mặt tại chỗ, khuôn mặt luôn yêu kiều dịu dàng lộ ra sự ác độc, cô ta cười lạnh: "Một người làm ấm giường như cô cũng
có tư cách lớn lối trước mặt tôi như vậy sao? Đừng tưởng tôi không biết
quan hệ giữa cô và Hoắc Cố Chi, đã nhiều năm nhưng hắn vẫn chưa kết hôn, dù có con trai cũng không nhất định là do cô sinh, một con đàn bà ti
tiện như cô đúng là không biết xấu hổ".
Sau khi nói ra, Giản Uyển Như rất sung sướng, cô ta hất cái cằm tuyết trắng lên, khuôn mặt lộ vẻ cao ngạo.
Đúng vậy... Cô ta đương nhiên hơn hẳn con ả này, cô ta có gia tộc cường
đại làm hậu thuẫn, lấy được một người chồng tài hoa hơn người, con đàn
bà kia sao có thể so sánh với cô ta?
Nhìn bộ dạng này có khi còn là nhân viên của Hằng Viễn, cô ta (NVS) thật sự cho rằng Hoắc Cố Chi sẽ liều mạng vì mình sao?
Đúng là buồn cười, chồng cô ta (GUL) mới là người thừa kế tương lai do chính miệng Hoắc lão gia thừa nhận.
Câu nào của cô ta cũng cực kỳ ác độc bẩn thỉu, nghiễm nhiên coi Ngu Vô Song trở thành loại phụ nữ hạ đẳng.
Ngu Vô Song nghe vậy, ánh mắt trở nên âm u, thang máy leng keng một
tiếng báo đã đến tầng mười, cô cũng không sốt ruột đi ra ngoài mà đứng
vỗ tay, rồi đột nhiên xông lên đánh Giản Uyển Linh một cái.
Đánh xong còn chưa hết giận, cô lại giơ tay tát cô ta, sau đó hung dữ đè đầu cô ta lên vách thang máy, gương mặt ác độc không còn sót lại chút ý cười nào: "Quan hệ giữa tôi và Hoắc Cố Chi chưa đến lượt cô đánh giá,
cô cho rằng cô là ai? Tôi nói cho cô biết, đừng nói đến cô, cho dù Mạnh
Thiếu Văn hôm nay đứng trước mặt tôi nói ra những lời như vậy, tôi cũng
đánh! Tên tôi là Ngu Vô Song, không phải là đàn bà ti tiện, lần sau còn
để tôi thấy cô thể hiện cái miệng chó không thể mọc ngà voi ấy, tôi nhất định sẽ đập gãy răng chó của cô."
Giọng nói của cô âm u như đến từ địa ngục,Giản Uyển Linh bị đánh đến
choáng vắng, tai nạn cố ý lần đó không chỉ khiến Giản Uyển Như phải chết mà còn khiến thân thể cô ta ốm yếu đi rất nhiều.
Nhưng đó chỉ là ma bệnh, đã tổn thương đến căn bản, dù về sau có tẩm bổ thế nào cũng vô dụng.
Bây giờ cô ta bị đè lên vách mà không chút sức lực đánh trả, ánh mắt
hoảng sợ, khuôn mặt tuyệt mỹ nhếch nhắc, không còn chút cao ngạo nào:
"Cô... Ngu Vô Song... Cô dám đánh tôi, cô quên đây là đâu rồi sao? Tôi
sẽ báo cảnh sát, tôi sẽ kiện cô!"