Không có tình yêu thì người đàn ông rất đáng sợ, Ngu Vô Song cảm thấy
mình không có chung tiếng nói với anh, bởi vì bọn họ căn bản không ở
trong một tầng lớp.
Cô biết tính tình của anh, sau khi cô nói ra lời lạnh lẽo quyết tuyệt
kia, trong thời gian ngắn chắc anh sẽ không nhắc tới chuyện cầu hôn,
nhưng không ngờ sau khi đi ra từ biệt thự nhà họ Lịch, anh lại tiếp tục
nói chuyện này trên xe.
Chẳng lẽ anh xem phim thần tượng nhiều, nhiều nhất là phim Hàn, nên mới nghĩ ra những thứ này?
. . . . . .
Hoắc Cố Chi lại bị từ chối lần nữa nhưng bình tĩnh hơn so với lần trước, một mình anh như có điều suy nghĩ suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy lời Lịch
Cảnh Thần nói có lẽ không sai. Phụ nữ, vốn làm bằng nước, thích những bó hoa nho nhỏ xinh đẹp cũng là chuyện bình thường, nghĩ cô bé này cũng
thích, nếu không tại sao lại lấy hoa tươi làm đề tài quyết định trong
tuần lễ thời trang?
Anh nghĩ gì, đương nhiên Ngu Vô Song không biết, trước đó vài ngày, cô
đang tâm phiền ý loạn vì chuyện địa điểm, đây là lần đầu tiên
Pa¬paver¬rhoeas công diễn ở Nam Giang, cô không cho phép một điểm sai
lầm nào xuất hiện.
Càng quan tâm thì càng khó lựa chọn, cho nên khi biết tin Jim sẽ tới, cô là thở phào nhẹ nhõm.
. . . . . .
Phi trường Lưỡng Quảng ở Nam Giang.
"Jim, anh đứng lại đó cho tôi!" Vừa mới xuống máy bay, Mạnh Thiếu Đình
liền vội vã gọi người đàn ông kia. Cô cao khoảng 1m73, hiện tại mang
giày cao gót gót nhỏ, càng thêm cao lớn mảnh mai, cao hơn người đàn ông
bình thường không ít.
Làm thiên kim nhà họ Mạnh, cháu gái ngoại của Mạnh Đạt, từ trước đến
giờ, Mạnh Thiếu Đình chính là thiên chi kiều nữ, người của nhà họ Mạnh
xác thực là trọng nam khinh nữ, nhưng dù sao thì gia cảnh giàu có, nên
chưa từng bạc đãi cô.
Nhưng từ trước đến giờ, cô có gan làm loạn, đối mặt với sự thờ ơ của
Jim, cô rất tức giận, bước nhanh hơn, không bao lâu liền đuổi theo anh,
trừng mắt: "Chu Mịch Phong! Anh đứng lại đó cho tôi, tôi cho anh biết,
nếu anh không cho tôi đáp án, tôi sẽ không từ bỏ!"
Từ nhỏ, Mạnh Thiếu Đình có chơi có chịu, một chút phong cách danh viện
cũng không có, lúc cô mười sáu tuổi đã bắt đầu trở thành người mẫu, năm
nay cô hai mươi sáu tuổi rồi hành nghề rất thuận lợi. Các nhãn hiệu xa
xỉ bị cô thu phục, duy chỉ có Pa¬paver¬rhoeas là bỏ qua cô.
Cô tự nhận là người mẫu cao nhất trong nước, muốn dáng người thì có dáng người, muốn khí chất thì có khí chất, hơn nữa trợ lý của người đẹp Ngu
còn là một người Châu Á, cùng là một người Châu Á, chẳng lẽ năng lực
thưởng thức không giống nhau?
Chu Mịch Phong bị cô ta cản lại thì lấy kính mát ra, dùng bộ mặt bất đắc dĩ nhìn cô ta, người phụ nữ trước mặt xác thực có một khuôn mặt nhỏ
tinh xảo, là hoa tuyệt sắc một phương, chiếc váy đen đơn giản không thể
che giấu vóc người hoàn mỹ của cô ta, nhưng nếu cô ta là em gái của Mạnh Thiếu Văn thì vĩnh viễn không thể bước lên bục biểu diễn của
Pa¬paver¬rhoeas.
Tuy thấy đáng tiếc, nhưng Chu Mịch Phong vẫn thẳng thắn nói: "Mạnh tiểu
thư, tôi chỉ là một trợ lí nho nhỏ, những người được chọn biểu diễn
trong tuần lễ thời trang đều do bà chủ của tôi quyết định."
Anh là cây xoài nhân chính tông (*), tuy từ nhỏ sinh sống ở nước Pháp,
nhưng cha mẹ giáo dục anh cực kỳ nghiêm khắc, từ nhỏ đã học tiếng Pháp,
tiếng Anh và tiếng Trung. Cho nên anh biết rất rõ tiếng Trung, biết rõ
các chữ tiếng Trung, duy chỉ không biết gì về văn học Trung Quốc.
*Cây xoài nhân: tên như ý nghĩa, đây là gọi những người dân di cư vừa
tiếp thụ giáo dục phương tây vừa tiếp thu văn hóa truyền thống Trung
Hoa.
Nhưng Mạnh Thiếu Đình lại cực hận anh khi anh nói tiếng Trung lưu loát,
cô ta nghiến răng nghiến lợi, trên khuôn mặt nhỏ đầy tức giận: "Chu Mịch Phong, anh đừng đẩy trách nhiệm qua người khác! Bà chủ của anh? Ai mà
biết cô ta là ai, nhiều năm như vậy mà cô ta chưa từng lộ mặt, bên ngoài cũng đồn anh là người thành lập Pa¬paver¬rhoeas!"
Nghe thấy những lời này, Chu Mịch Phong không khỏi nở nụ cười, anh lắc
đầu một cái, vẻ mặt càng lúc càng bất đắc dĩ: "Mạnh tiểu thư, cô lầm
rồi. Tôi chỉ là một trợ lí nhỏ, Pa¬paver¬rhoeas không phải của tôi!"
Cô là nhà thiết kế có năng lực nhất mà anh từng gặp, tuy tuổi còn trẻ,
nhưng đã đưa Pa¬paver¬rhoeas vào hàng ngũ nhãn hiệu lớn, một nhà thiết
kế tài ba như vậy, làm anh cam tâm tình nguyện đi theo.
Mạnh Thiếu Đình nghẹn lời, cô ta cũng biết chuyện này là không thể nào,
nhưng chuyện cô ta bị chặn ngoài cửa trước kia làm cô ta vẫn còn tức
giận.
Cô không phải là chưa từng thấy người thành phố, ngược lại, nhãn hiệu
lớn hơn Pa¬paver¬rhoeas cũng từng mời cô ta biểu diễn, nhưng chỉ có
Pa¬paver¬rhoeas từ chối cô ta, dù cô ta tình nguyện không nhận thù lao,
nhưng họ cũng không muốn cô ta lên sân khấu.
"Vậy anh nói cho tôi biết đi, rốt cuộc là tại sao? Tại sao từ chối tôi?! Mạnh Thiếu Đình tôi kém người khác ở chỗ nào?"
Người phụ nữ trước mặt nhướng mày, giữa hai lông mày lộ ra sự tự tin, mặc kệ nhìn ở góc độ nào, đều là người tràn đầy tự tin.
Nhưng Chu Mịch Phong rất chán ghét, những đại tiểu thư này luôn tự cho
là đúng, tự cho mình vô địch thiên hạ, nhưng trong cái nhìn của anh, họ
chỉ biết tự cho mình là đúng.
Nghĩ tới đây, tính nhẫn nại của anh mất hết, nhíu mày rậm, lạnh lùng
nói: "Mạnh tiểu thư theo tôi từ Paris về Nam Giang chỉ để hỏi vấn đề như vậy? Tôi tưởng tôi đã nói rõ rồi! Nếu Mạnh tiểu thư không nghe rõ, tôi
không ngại mà lặp lại lần nữa. Người mẫu được đưa lên bục biểu diễn đều
do bà chủ tôi đích thân lựa chọn, cô ấy là người hết lòng vì công việc,
cho nên cô ấy không cho phép công việc của cô ấy xuất hiện một sai lầm
nào!"
Lời này là có ý nói cô ta không được, không đủ hoàn mỹ, cho nên bà chủ bọn họ không chọn cô ta.
Mạnh Thiếu Đình nghe vậy thì tức giận đến sắc mặt nhăn nhó, còn chưa
không kịp đáp trả, người đàn ông trước mặt đã không chút lưu tình mà đi
vòng qua cô ta, tiếp tục đi về phía trước.
Cô ta đứng dậm chân tại chỗ, mặt cô ta đỏ hồng do thẹn quá thành giận, rất muốn đuổi theo, nhưng sự kiêu ngạo đã giữ chân cô ta.
Đã nói tới mức này rồi, cô ta còn mặt mũi nào mà đuổi theo?
Tuần lễ thời trang ở Paris kết thúc vào giữa tháng ba, nhưng cô ta đã ở
đây nửa tháng, khi biết anh muốn đến Nam Giang, cô ta vội vàng mua vé
máy bay đuổi theo, nhưng kết quả lại là tự rước lấy nhục!
Cắn chặt răng, Mạnh Thiếu Đình buông hai tay ngọc xuống, lặng lẽ nắm
chặt, thầm oán giận bà chủ trong lời của anh thâm một phần! Cô ta không
tin, bằng dung mạo và khí chất của Mạnh Thiếu Đình cô, cô ta không tin
mình không bước lên bục biểu diễn của Pa¬paver¬rhoeas được!
. . . . . .
Chu Mịch Phong cầm theo hành lý mà rời sân bay, nhìn một cái liền thấy Ngu Vô Song đang tựa vào xe, hôm nay cô mặc áo khoác màu đỏ, tôn lên
màu da trắng ngọc của cô, trên khuôn mặt tinh xảo mang kính mát lớn che
kín nửa gương mặt, mái tóc dài bị vén ở sau ót, người thanh quý ưu nhã
như vậy, rõ ràng là Vô Song.
Chu Mịch Phong bước nhanh hơn, bên môi khó nén nụ cười.
Đưa đầu nhìn chung quanh, bảo bảo rất nhanh phát hiện Chu Mịch Phong
đến, nó hưng phấn nắm lấy làn váy Ngu Vô Song, vui mừng đứng lên: "Mẹ,
mẹ, mau nhìn, chú Chu ra rồi!"
Ngu Vô Song đang cúi đầu chơi điện thoại di động, nghe vậy, trong nháy
mắt ngẩng đầu lên nhìn, người hợp tác đã lâu không gặp đã không tiếng
động bước tới bên cạnh cô.
Chu Mịch Phong đứng ở đó, thân thể cao lớn, trên khuôn mặt tuấn tú treo
nục cười dịu dàng, cười ấm áp với cô: "Hi, bà chủ, đã lâu không gặp."
Lúc người phụ nữ này xông xáo vào giới thượng lưu nước Pháp chỉ mới hai
mươi lăm tuổi, dùng ba năm, một tay cô đã thành lập nhãn hiệu lớn
Pa¬paver¬rhoeas.
Tuy không thể so sánh với các nhãn hiệu Dior, Her¬mes đã có trên trăm
năm lịch sử, nhưng trong hàng ngũ nhà thiết kế mới, phong cách thiết kế
của cô có một hương vị khác, là con ngựa đen lớn trong giới thượng lưu
nước Pháp, thành công bắt được xu hướng thời trang của phụ nữ trong
thành phố.
"Cậu rốt cuộc đã tới!" Ngu Vô Song tháo kính mát xuống, trên khuôn mặt
trắng noãn hiện lên sự mừng rỡ, cười cởi mở: "Tôi đang ưu sầu đây, tôi
chưa xác định được địa chỉ mới. Hiện tại thì tốt rồi, cậu đã đến rồi,
tôi cũng có thể an tâm phần nào!"
Anh tốt nghiệp trường đại học Washington ở nước Mĩ, vốn là cấp dưới đắc
lực của lão phật gia Can Tương, nhưng sau khi gặp cô, lão phật gia đã
tặng anh cho cô dùng.
Tuy nhãn hiệu Pa¬paver¬rhoeas nổi tiếng trên toàn thế giới, nhưng người
thành lập là Ngu Vô Song chưa thỏa mãn. Cô chưa bao giờ xuất hiện trong
buổi biểu diễn, mọi người chỉ biết là người đẹp Ngu giao tất cả công
việc cho Jim.
"Ừ, tôi đã đọc tư liệu cậu gửi cho tỗi, trong lòng đã có tính toán, bây
giờ tới hiện trường khảo sát đi!" Đối mặt với Ngu Vô Song đang mệt mỏi,
Chu Mịch Phong không khỏi cười khẽ: "Cô không cần nghĩ nhiều như vậy,
nếu tôi không ở đây thì Hoắc tiên sinh cũng xử lý tốt mấy chuyện này!"
Nói tới Hoắc Cố Chi, đáy mắt Ngu Vô Song thoáng qua một tia âm u, cô bĩu môi, bất đắc dĩ thở dài nói: "Cũng không biết gần đây anh ta ăn trúng
cái gì, cả ngày đều trưng mặt lạnh cho tôi xem!"
Đúng vậy! Từ ngày không nói chuyện thóa đáng trên xe, sau khi trở về thì vẫn làm mặt lạnh, bộ dáng kia như cô đã làm nên tội ác to lớn.
"Hoắc tiên sinh trưng mặt lạnh cho cô xem?" Chu Mịch Phong nghe vậy,
trợn to cặp mắt, đáy mắt tràn đầy tia không thể tin: "Bà chủ, cô đừng
nói đùa nữa, Hoắc tiên sinh sao có thể cho cô xem sắc mặt đó?"
Ngay cả người ngoài như anh cũng cảm nhận được tình cảm của Hoắc Cố Chi
dành cho cô, ngược lại, cô là nữ chính mà không biết gì hết.
"Chú Chu, chú Chu!" Bảo bảo vẫn bị xem nhẹ, lúc này nhịn không được mà
ôm bắp đùi người đàn ông trước mặt, mi nhỏ nhíu thật chặt, nhịn không
được mà bắt đầu châm chọc: "Chú không biết đâu, hiện tại ba rất dọa
người, cả ngày đều trưng bộ mặt âm trầm ra hù dọa người!"
Ngu Vô Song nghe vậy, không khỏi vỗ đầu nhỏ của bảo bảo một cái, sau đó
cười bất đắc dĩ: "Con đừng nói bậy ra ngoài, nếu bị ba con biết được thì con sẽ bị dạy dỗ một phen đó!"
Nghe sẽ bị dạy bảo, bảo bảo vội vàng rụt đầu nhỏ một cái, nhìn chung quanh , bộ dáng nhỏ khi giật mình rất đáng yêu.
Chu Mịch Phong thấy vậy, tình thương cha trong nháy mắt bộc phát, anh
khom lưng, ôm bảo bảo vào trong ngực, trên khuôn mặt nở nụ cười ôn hòa:
"Đã lâu không gặp bảo bảo, không ngờ bảo bảo mập như vậy. Bà chủ cho
nhóc ăn cái gì mỗi ngày vậy? Làm nhóc mập lên trong vài tháng ngắn ngủi
như vậy?"
Bảo bảo mập mạp rất đáng yêu, Chu Mịch Phong cũng có một đưa con trai ba tuổi, cũng đáng yêu như bảo bảo.
"Mịch Phong, cậu đừng nói nữa, tôi cũng cảm thấy gần đây nhóc này mập
lên." Ngu Vô Song nhíu lông mày kẻ đen lại, ánh mắt mát lạnh rơi vào
trên người bảo bảo, đáy mắt lộ ra tia nghi ngờ ánh sng: "Đoán chừng thức ăn của Trung Quốc rất ngon! Cậu không biết đâu, mỗi ngày tên nhóc này
đều nghĩ tới thức ăn!"
Chu Mịch Phong nghe vậy, nụ cười bên môi càng lớn, ngắt gương mặt hồng
hào của bảo bảo, đáy mắt thoáng qua một ý cười: "Đứa bé này, luôn thèm
ăn, nhìn nó thì biết!"
Bọn họ một hàng ba người đứng bên cạnh xe vừa nói vừa cười, nhìn như ba
người một nhà, không để ý tới ánh mắt oán độc trong chỗ tối.