Editor: Thiến Tiếu Tiếu
Oanh oanh yến yến xuân xuân,
Hoa hoa liễu Liễu chân chân,
Sự sự phong phong vận vận.
Kiều kiều nộn nộn,
Đình đình đương đương nhân nhân.
(Người con gái đang độ xuân sắc, lả lướt diễm lệ như liễu như hoa, từng
lời nói từng cử chỉ đều vô cùng thùy mị, mà thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp
như vậy, thì ở chỗ nào cũng đẹp.)
Giản Uyển Linh mới vừa tắm xong, gò má hồng nhuận, dáng người lung linh
được bọc trong khăn tắm màu trắng, tóc dài ướt nhẹp xõa ở đầu vai còn
nhỏ nước, hai mắt cô mê mang như kính mờ phòng tắm sau lưng, đang thẹn
thùng nhìn Mạnh Thiếu Văn.
Thấy anh không nói gì, cô mím môi nhẹ giọng nói: "Có muốn em chuẩn bị nước tắm cho anh không, Thiếu Văn?"
Giọng nói của phụ nữ mềm mại như nước, làm Mạnh Thiếu Văn phục hồi tinh
thần, đứng lên, một màn trước mắt làm anh dời tầm mắt theo bản năng,
trong lòng lo lắng.
Động tác của anh đột ngột lúng túng, hiển nhiên cảnh tượng như vậy không có trong tưởng tượng của anh.
Giản Uyển Linh thấy anh như vậy, đáy mắt mang theo ý cười, bước hai
bước, đứng bên cạnh anh, mắt đẹp sáng ngời híp lại, ý cười dạt dào:
"Thiếu Văn, anh đang khẩn trương? Ngày hôm qua chúng ta đã đính hôn, tối nay là đêm tân hôn của chúng ta, về sau chúng ta sẽ ngủ cùng nhau mỗi
đêm, anh khẩn trương như vậy sẽ làm em thấy buồn cười."
Anh Thiếu Văn của cô, mặc dù ra đời trong gia đình giàu có hiển quý,
nhưng chưa bao giờ có tật xấu của người giàu, cuộc sống ngược lại đơn
giản, tính tình ôn hòa, là một thiếu gia ưu nhã.
Người đàn ông như vậy, khiến vô số thiên kim tiểu thư ái mộ, nhưng cuối
cùng lại thành chồng của cô, mỗi lần nghĩ tới đây, đáy lòng cô rất thỏa
mãn.
"Tiểu Như, anh không có ý đó." Đối mặt với cô gái mình từng mắc nợ,
trong lòng Mạnh Thiếu Văn vẫn còn một tia đau lòng, ánh mắt của anh di
chuyển, rơi vào trên người Giản Uyển Linh, trong tròng mắt đen tĩnh mịch thoáng qua một tia phức tạp: "Tiểu Như, em không nhớ gì về chuyện trước kia?"
Đối với cô, anh cảm thấy trách nhiệm nhiều hơn hạnh phúc, nếu không phải là chuyện ngoài ý muốn kia, có lẽ Tiểu Như cũng không bị tai nạn, sẽ
không bị mất trí nhớ.
Nhiều lần, anh đều tự nhủ, người sống mới là quan trọng nhất, nhưng Tiểu Như không có những ký ức kia lại làm anh có cảm giác xa lạ.
Giống như hiện tại, trong cảnh tượng như vậy, anh không hề vui sướng, chỉ có cảm giác xa lạ. . . . . .
"Sao vậy Thiếu Văn?" Sự vui vẻ ở trên mặt Giản Uyển Linh hơi cứng lại,
cô vội vàng thu hồi ánh mắt, cắn cặp môi đỏ mọng, chỉ sợ người đàn ông
trước mặt nhìn ra cái gì: "Em bị mất trí nhớ không phải là chuyện ngày
một ngày hai, năm đó không phải bác sĩ cũng giải thích rõ ràng rồi sao?"
Đồ giả thì không thể trở thành đồ thật, Giản Uyển Linh rất thông minh,
nhưng cũng rất sợ người khác hỏi cô những chuyện xảy ra năm đó, dù sao
thì nói nhiều sai nhiều, mặc dù cô ta với Giản Uyển Như cùng nhau lớn
lên, nhưng cũng có một số mặt mà cô ta chưa biết rõ.
Cô gái trước mặt đang dùng hàm răng trắng tinh cắn môi, Mạnh Thiếu Văn
nhìn thấy tất cả, đáy mắt thoáng qua tia đau lòng, anh tiến lên nhẹ
nhàng nắm tay
của cô, mặt lộ vẻ tiếc nuối áy náy: "Uyển Như, thật xin lỗi, anh không
nên nhắc tới chuyện đau lòng của em, năm đó anh đã làm chuyện có lỗi với em, nhưng em phải tin tưởng, anh rất yêu em, anh nguyện ý dùng cả cuộc
đời sau này để chuộc lại sai lầm của anh."
Thật ra thì năm đó anh đã từng hận Giản Uyển Linh, nhưng sau khi nghĩ
lại người đáng trách là anh, bai bảo anh không phân biệt rõ, ý chí không đủ kiên cường? Lại nhầm Sài Lang thành Tiểu Bạch Thỏ?
Người đàn ông bên cạnh dùng ánh mắt cưng chiều nhìn Giản Uyển Linh khiến cô hoàn toàn không có sức chống cự, cô lập tức nhào vào trong ngực anh, ôm anh thật chặt, trong giọng nói lộ ra một tia cảm động: "Thiếu Văn,
anh đừng nói nữa, chúng ta đã là vợ chồng. Mặc kệ trước kia em gái em đã làm chuyện gì, hiện tại cô ta đã đi rồi, em không còn hận nữa. Em chỉ
muốn sống qua ngày cùng anh!"
Cô hơi ngừng lại rồi tiếp tục dịu dàng nói: "Có lẽ anh không biết, sau
khi em bị mất trí nhớ, không nhớ bất cứ chuyện gì, nhưng sau khi tỉnh
lại, gặp lại anh thì trong lòng em có cảm giác rất mãnh liệt, lúc ấy em
biết, trước kia em rất thân thiết với người đàn ông này."
Từ nhỏ, Giản Uyển Linh không cần lo chuyện cơm áo, hơn nữa không thiếu
cái gì, cả đời cô đều tranh đấu với Giản Uyển Như, cô ta (GUN) có, cô
phải có, cô ta không có, cô cũng phải có.
Sau lại trưởng thành nếu Giản Uyển Như bạn trai dịu dàng, thậm chí đến nhà bàn chuyện cưới gả, cô có thể dễ dàng tha thứ sao?
Cô không chỉ muốn có người đàn ông này, còn muốn cái đinh trong mắt là Giản Uyển Như biến mất trên đời này.
Những lời này đã làm Mạnh Thiếu Văn vui vẻ, ánh mắt đen sâu thẳm của anh hiện lên sự vui mừng nồng đậm, chợt thấy tóc người phụ nữ trong ngực
còn ướt nhẹp.
Anh đỡ cô ngồi xuống trên giường, trên gương mặt tuấn tú nở một nụ cười
nhàn nhạt: "Tiểu Như, em ngồi ở đây, anh sấy tóc giúp em. Mấy năm nay
thân thể em không được tốt, tóc ướt sẽ bị cảm."
Mặc dù đã đầu xuân rồi, nhưng bây giờ đêm đã khuya, nhiệt độ cực thấp, anh không thể để thân thể Tiểu Như bệnh.
Giản Uyển Linh ngồi trên giường, khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng yếu ớt, đối
mặt đối với người đàn ông cô quan tâm, đáy lòng cô rất ngọt ngào, nhưng
đây là đêm tân hôn của cô và anh, cô không thể chờ đợi thêm được nữa, cô muốn vào Thiên Đường cùng anh.
Nhưng người đàn ông trong phòng không vội, không đợi cô nói chuyện, liền xoay người vào phòng tắm cầm máy sấy.
Cắn cánh môi đỏ mọng, trên mặt Giản Uyển Linh thoáng qua một tia thẹn
thùng, thừa dịp Mạnh Thiếu Văn đi vào phòng tắm, cô bọc người khăn tắm
mà đi tới trước bàn trang điểm trong gương hiện ra khuôn mặt như hoa sen mới nở.
Nhìn một chút, cô cong môi cười đắc ý, sau khi người phụ nữ kia chết,
gương mặt này của cô là độc nhất vô nhị, mặc kệ anh Thiếu Văn thích
gương mặt này, hay là thích tính tình dịu dàng mát lạnh, cô đều có....
...............
Một tuần lễ sau, trong ánh nắng tươi sáng, tập đoàn Hằng Viễn cũng chào đón năm mới, sau đó là kỳ tuyển dụng náo nhiệt nhất.
Làm trong tập đoàn nổi tiếng nhất Nam Giang, vô số người tốt nghiệp
trường cao đẳng muốn thực tập ở Hằng Viễn đều muốn nắm chắc cơ hội vinh
dự này.
Năm năm sau Ngu Vô Song tự mình lái xe tới tập đoàn Hằng Viễn lần nữa đến nơi, cô chậm rãi dừng xe.
Tháo kính mát xuống, ngửa đầu nhìn chăm chú vào tòa cao tầng này, môi đỏ mọng hơi cong, trong lòng cô không cười nhạo hai tiếng.
Năm đó, mỗi lần tới này, đều là tài xế lái xe sang trọng đưa cô tới.
Nhưng lần này, cô lại lấy thân phận nhân viên để đi vào Hằng Viễn, nhưng trong lòng cô tràn đầy vui mừng. Trước kia, cô là đóa hoa thủy tinh
được chăm sóc cẩn thận, chỉ cần đụng một chút là vỡ, hơn nữa vỡ thành
từng mảnh nhỏ, không cách nào phục hồi...
Lần này, cô không muốn làm công chúa nữa, cô muốn làm một nữ vương, một
nữ vương khiến những người thiếu nợ cô đều phải lấy máu để trả.
Cô suy nghĩ rất chăm chú, cho nên không nghe tiếng kèn vang lên sau lưng....
....................
Mạnh Thiếu Văn đi làm rất sớm bởi vì không phải kết hôn, ngày nghỉ chỉ
cách nhau có mấy ngày, nên ngày tân hôn thứ ba liền bắt đầu đi làm, vì
thế, khiến Giản Uyển Linh khó chịu thật lâu, ảo tưởng về tuần trăng mật
trước kia đều tan vỡ.
Sáng sớm hôm nay, anh lái xe đi làm theo lẽ thường, đến trước cao ốc thì có một chiếc Ferrari màu đỏ chặn hướng đi của anh, anh cau mày, bóp kèn vài cái nhưng chiếc xe trước mặt không có động tĩnh gì.
Sau đó anh trầm mặt mở cửa xe, đi tới, gõ một cái lên cửa sổ xe Ferrari. Nhưng không ngờ, sau khi cửa sổ xe chậm rãi quay xuống, lại lộ ra gương mặt tuyệt sắc của Ngu Vô Song.