Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ

Chương 71: Chương 71: Ngu Vô Song? Giản Uyển Như?




“Tôi hiểu rõ ý của anh, nên mới không buông tha!”, Thấy người phụ nữ bên cạnh cứ lạnh lùng như vậy, Chu Mịch Phong biết những tổn thương nhiều năm qua đã khiến cô thay đổi, trong tâm trí cô không hề có khái niệm lùi bước.

Anh ta nhếch khóe môi, bắt đầu báo cáo công việc với cô: “Papaverrhoes đã hoàn thành xong, em lại lên tạp chí một lần nữa rồi. Lão phật gia đối với chuyện này rất vui vẻ, vốn định hôm nay tới đây, nhưng bên kia lại có chuyện nên phải hoãn lại!”

“Lão phật gia muốn đến đây sao?”, Ngu Vô Song nghe vậy liền cả kinh, cô trợn to mắt, không tin nhìn người đàn ông đối diện, “Anh nói Lão phật gia sẽ đến thăm em sao?”

Lão phật gia là người cô rất biết ơn, là quý nhân của cô, là đại ân nhân mà cô muốn báo đáp cả đời này.

Nếu như không có ông ấy thì đã không có Papaverrhoes ngày hôm nay, lại càng không có Ngu Vô Song cô

Cho nên đối với người đàn ông này, cô chỉ biết cảm kích và cảm kích mà thôi!

“Đúng vậy, lão phật gia sắp đến đây!”, Chu Mịch Phong gật đầu, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn thành thực nói: “Chỉ là anh Đường cũng rất nhớ em, cho nên lần này sẽ cùng đến với Lão phật gia”.

Anh vừa dứt lời, bảo bảo ngồi đằng sau thét một tiếng “A” kinh hãi, đứng bật dậy: “Đường Triều muốn đến đây?”, bộ dạng kia như gặp chuyện gì lạ lắm vậy.

Má ơi, Đường Triều sắp tới! Ba, con sẽ thắp nến cầu nguyện thay cho ba, ba tự mình xem chừng mẹ đi, từ bây giờ về sau con sẽ không bao giờ giành mẹ với ba nữa đâu!

Ngu Vô Song: “....”.

Đường Triều là con trai nối dõi duy nhất của Lão phật gia, yêu cầu của anh ta, cô không thể cự tuyệt.

... .........

Mở bảng chỉ đường ra, Chu Mịch Phong thuận lợi tìm được đích đến, Lý Xương đã sớm đứng bên ngoài chờ họ.

Xe dừng lại xong, anh ta liền đi lên cầm giúp họ hành lý, bộ dạng kia không biết có bao nhiêu nhiệt tình: “Kiếm Phong, hoan nghênh cậu đến Nam Giang, lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, tối nay nhất định không say không về!”

Anh ta đã sống hai mươi mấy năm kiếp sống quân nhân, tính tình thô dã ngông cuồng, đối đãi với bạn bè cũng là thật tâm xuất phát từ tận đáy lòng.

“Tất nhiên rồi!”, Chu Mịch Phong tính tình tuy ôn hòa, nhưng nhiệt huyết trong xương với anh em bạn bè thì cũng không ít, đối với sự hiếu khách nhiệt tình của Lý Xương, anh vừa xuống xe, liền cười tươi: “Anh đã nói như vậy, sao em có thể không mời anh một trận được chứ?”

Ngu Vô Song dắt bảo bảo xuống xe, nhìn thấy một màn này, tâm tình không tốt trên xe đã phiêu tán đi rất nhiều, không khỏi mím môi nở nụ cười: “Mịch Phong, hai ngày này anh phải nghỉ ngơi cho tốt vào đất, dù sao chuyện bên này chất đống thì cũng đã chất đống rồi, có muộn thêm một hai ngày thì cũng chẳng sao”.

Mịch Phong nghe vậy, cảm kích nhìn Ngu Vô Song, lời cảm ơn còn chưa kịp nói ra, đã bị một giọng đàn ông giận giữ cắt đứt.

“Ngu Vô Song, anh ta là ai vậy? Sao em lại đứng gần anh ta như thế?”

Chẳng biết từ lúc nào Lâm Vinh Gia đã từ trong sân nhà đi ra, anh ta đứng trên bậc thang, ánh mắt âm trầm nhìn Ngu Vô Song và Chu Mịch Phong chằm chằm, đáy mắt tràn đầy lo lắng, bộ dạng kia với bắt gian tại giường không khác nhau chút nào.

Ngu Vô Song dù thế nào cũng không nghĩ về nhà sẽ nhìn thấy Lâm Vinh Gia, cô nhất thời cả kinh, lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm: “Lâm Vinh Gia, sao anh lại ở đây?”

Người đàn ông này quả thật là cơn ác mộng thời thiếu nữ của cô, anh ta luôn như ma quỷ âm thầm xuất hiện trước mặt cô, sau đó đùa cợt cô, khiến cô đến tận bây giờ vẫn cảm thấy sợ hãi.

Lý Xương vẻ mặt vẫn đang tươi cười nhìn thấy cảnh này, sắc mặt liến biến đổi trong nháy mắt, vỗ đầu một cái, anh ta vội vàng đứng ra bắt đầu giải thích: “Cô Ngu, thật xin lỗi, vừa rồi tôi quá vui mừng nên quên nói cho cô biết, sáng nay anh Lâm đến đây thăm hỏi, tôi không tiện ngăn cản nên mới cho anh ta vào nhà!”

Đối với người đàn ông mặt dày này, anh ta thật sự không có cách nào, hơn nữa thái độ lần này của anh ta cũng tốt hơn nhiều, anh ta làm sao có thể nhốt người ta bên ngoài chứ?

Ngu Vô Song nghe vậy, lông mày càng nhíu chặt hơn, trong lòng khó chịu đến cực hạn.

Người đàn ông này rốt cuộc có ý gì? Không phải cô đã nói với anh ta quá rõ ràng với anh ta rồi sao, sao vẫn còn tìm đến đây chứ?

Theo tính tình của anh ta trước kia, cô đã không khách khí như vậy, anh ta và cô đã sớm trở mặt cả đời không thể qua lại với nhau rồi.

Nhưng Chu MỊch Phong vẫn không hiểu, anh nhìn người đàn ông âm lãnh đứng trên bậc thang kia, sau đó quay sang Ngu Vô Song nhỏ giọng hỏi: “Vô Song, người này là?”

Nghe thấy anh ta thân mật gọi cô là Vô Song, Lâm Vinh Gia không nhịn được, anh ta sải một bước dài, nhanh chóng đi xuống bậc thang, đùng đùng nổi giận đi đến trước mặt Ngu Vô Song, cắn răng nghiến lợi nhìn cô chằm chằm: “Ngu Vô Song, em giải thích đi xem nào? Người đàn ông này là ai? Không phải em đã đi theo Hoắc Cố Chi rồi sao? Sao nhanh như thế đã có người khác rồi?”

Không thể trách anh ta suy nghĩ nhiều, thật sự người đàn ông trước mặt này quá mức ưu tú, vừa nhìn đã biết không phải là hạng đơn giản.

Sao người đàn ông nào bên cạnh cô cũng xuất chúng như vậy? So với những người này, Lâm Vinh Gia vẫn cảm thấy rất tự tin.

“Lâm Vinh Gia, anh bị làm sao vậy?”

Tâm tình tốt đẹp vừa mới có dưới sự chất vất của anh ta liền biến mất hoàn toàn, cô khó chịu nhìn anh ta, đáy mắt tràn đầy sự bài xích: “Chúng ta đều đã là người lớn, không cần làm những chuyện giả dối như tới chơi thế này! Anh là người như nào tôi hiểu rất rõ! Nếu đã như vậy, anh còn quan tâm đến cuộc sống riêng của tôi làm gì?”

Cô rất hận những người đàn ông có sắc mặt này, hình như bọn họ đều nghĩ phụ nữ đều là những người không đứng đắn thì phải, đừng nói đến chuyện cô và Mịch Phong không có gì, mà kể cả có gì cũng không đến phiên anh ta quản!

“Em....”. Lâm Vinh Gia tức giận, ánh mắt nhếch lên, trong lúc vô tình nhìn thấy bảo bảo càng thêm giận dữ.

“Giản Uyển Như, tại sao em đối với một đứa bé không phải con ruột của mình mà còn quan tâm như thế. Tại sao đến anh thì em lại tìm mọi cách không gặp?”, Lâm Vinh Gia đứng đó, sắc mặt âm trầm, đáy mắt tức giận nhìn sang bảo bảo, chua xót trong lòng càng rõ ràng: “Rốt cuộc anh không bằng người khác ở chỗ nào?”

Anh ta không cho mình là người lương thiện gì, nhưng đối với Giản Uyển Như cô đã đủ bao dung rồi, nếu không phải vì đánh nhau với Mạnh Thiếu Văn một trận mà bị thương, thì anh ta đã sớm đến tìm cô, ai biết hôm nay đến đây lại nhìn thấy một màn này?

Tố cáo chỉ trích như vậy, khiến Ngu Vô Song đau nhói, ánh mắt trời xinh đẹp trên đỉnh đầu, cô đưa tay vuốt vuốt mi tâm đau đớn, giọng nói càng trở nên lạnh nhạt: “Lâm Vinh Gia, nói chuyện thì chú ý một chút! Đây là con ruột của tôi, nếu không biết gì thì câm miệng cho tôi!”

GIọng nói cường thế của cô, ánh mắt lạnh lùng, trên mặt không chút ý cười, bộ dạng kia khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Chu Mịch Phong quen cô từ lâu, nhưng không phải biết tất cả mọi chuyện, tỷ như anh cũng không biết người đàn ông này.

Phức tạp đánh giá Lâm Vinh Gia, anh chậm rãi thu lại tầm mắt, trong lòng bất đắc dĩ duy nghĩ, xem ra người đàn ông này đã bị cô ấy làm cho mê mẩn rồi! Chỉ là nếu Hoắc Cố Chi đã tồn tại, thì anh ta hoàn toàn không có cơ hội nào hết!”

“Nó là con ruột của em?”, Lâm Vinh Gia nghe vậy, lần này thì lửa giận đã bộc phát hoàn toàn, anh ta tiến lên nắm lấy cổ tay trắng noãn của cô, chân mày khóe mắt đều là sự lạnh lùng: “GIản Uyển Như, rốt cuộc em muốn làm gì? Bào thù thì báo thù, cần gì phải bán đi cả bản thân mình?”

Người đàn ông này nói chuyện quá khó nghe, Ngu Vô Song đẩy tay anh ta ra, vuốt vuốt chỗ bị anh ta nắm chặt, cô rủ thấp mắt phượng, đôi mắt trog suốt lóe ra ánh sáng nhàn nhat, cười nhạo nói: “Lâm Vinh Gia, anh cũng quản nhiểu chuyện quá rồi đấy! Anh không nhìn lại xem, tôi là ai? Giản Uyển Như là ai? Tôi không biết, bây giờ tôi là Ngu Vô Song, hi vọng anh không quên điều này!”

Cô lúc phụ nữ độc ác còn nhiều hơn đàn ông, mặt mũi Ngu Vô Song âm trầm, mắt chuyển một cái rơi vào trên người Lỹ Xương, mím môi lạnh giọng nói: “Anh Lý, có phải gần đây anh quá nhàn nhã nên quên mất nhiệm vụ của mình phải không? Sao lại để người đàn ông không quen này vào đây?”

Hai chữ không quen này khiến Lâm Vinh Gia đau nhói, cuộc đời của anh ta quá mức thuận lợi, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, nhận được quá nhiều ánh sáng và chăm chút, duy chỉ có người phụ nữ này dám khiến anh ta mất mặt nhiều lần như vậy.

Nếu như nói cô của ngày xưa là loài quả ngọt mà anh ta không thể nào hái được, thì cô bây giờ là người khiến anh ta không chạm được đến tình yêu.

Lý Xương cũng chỉ là người làm công ăn lương, nghe Ngu Vô Song nói vậy, anh ta lập tức đi đến bên cạnh Lâm Vinh Gia, làm tư thế mời, bất đắc dĩ nói: “Anh Lâm cũng nghe thấy rồi đấy, xin đừng làm khó tôi, anh hãy rời đi trước đi!”

Lâm Vinh Gia đứng đó, thân người cao gầy, anh ta có dòng máu Anh Trung, đôi mắt hẹp dài, không chớp mắt nhìn Ngu Vô Song, có vẻ thâm tình nhưng lại mệt mỏi.

Chu Mịch Phong không nhìn nổi, anh nắm tay che môi ho khụ một tiếng, sau đó nhìn về Ngu Vô Song, trong giọng nói có ý thương lượng: “Vô Song, người ta là khách, em làm như vậy là vô lễ đấy. Người này cũng đã ở đây chờ lâu rồi, sao em không mời anh ấy vào nhà ngồi một chút?”

Ngu Vô Song nghe vậy, lập tức hung tợn nhìn anh một cái, lạnh lùng nói: “MỊch Phong, chuyện này không cần anh quản, anh mới về nước, đối với những người lõi đời này anh không hiểu được đâu!”

Đi theo Hoắc Cố Chi mấy năm nay, cô đã học được rất nhiều thứ, một số việc quả thật không thể nhân nhượng, nếu không sẽ có người được voi đòi tiên!

Lâm Vinh Gia là một ví dụ, cô vốn căm ghét anh ta, chuyện năm đó với cô mà nói chính là một cơn ác mộng, những gì còn xót lại hiện tại là nỗi kinh hoàng, làm sao có thể có cái gì gọi là hoài niệm?

Chi Mịch Phong sống ở nước ngoài đã lâu, bối cảnh gia đình tốt đẹp và nền giáo dục ưu việt khiến anh không làm được những chuyện quá độc ác, chỉ là một chữ tình khiến người ta nhiễu loạn.

Anh ta cũng là người từng trải, người đàn ông này biểu hiện tình cảm quá rõ ràng, nhưng cô chẳng để vào trong mắt điều gì cả.

Nghĩ như vậy, trong lòng anh không khỏi thở dài một tiếng, đôi mắt đen chứa đầy sự bất đắc dĩ.

“Ngu Vô Song? Giản Uyển Như?” Sự độc ác của cô, sự tuyệt tình của cô, một lần nữa lại khiêu chiến Lâm Vinh Gia đến tận lằn ranh cuối cùng, anh ta không hề rời đi mà đứng im ở đó, lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm, “Anh không biết nên gọi em là gì đây? Giản Uyển Như, bây giờ anh rất hối hận đã giúp em che giấu trước mặt Mạnh Thiếu Văn, nếu biết em là người phụ nữ lạnh lùng như vậy, anh nên sớm cho anh ta biết để anh ta đề phòng mới phải!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.