Đôi môi của cô đỏ mọng thơm mềm, ngọt như mật khi chạm lên mặt anh, khiến tay Hoắc Cố Chi đang lái xe khẽ run lên, trái tim nhộn nhạo thiếu chút nữa là ném cả tay lái.
Mãi lâu sau anh mới hồi hồn lại, thời điểm đang muốn lên tiếng, người phụ nữ bên cạnh chợt cười hì hì ra tiếng.
Nụ cười của cô ngọt ngào sung sướng, che đôi môi đỏ mọng, cười đến muốn gãy lưng rồi, Hoắc Cố Chi chớp chớp mắt phượng không hiểu.
Ngu Vô Song chợt tới gần phía trước, xoa xoa chỗ vừa mới hôn, đáy mắt tràn đầy ý cười, “Hoắc tiên sinh, nếu để mấy người chiến bạn của anh nhìn thấy dấu son môi của phụ nữ trên mặt anh, bọn họ sẽ nghĩ sao?”
Cô dựa trên vai lau vết môi trên mặt anh đi, vẻ mặt nghiêm túc rất đáng yêu, bên môi nhếch lên nụ cười lớn.
Cô rất thích dùng son đỏ, lần nào đi đâu cũng dùng loại son đó, Hoắc Cố Chi thừa dịp chờ đèn xanh, rốt cuộc không nhịn được nữa, hung hăng ôm cô trong lòng, nắm cái cằm nhỏ nhắn của cô, đáy mắt lộ ra ý cười khẽ, “To gan thật, dám đùa với anh phải không?”
Sống chung với nha đầu này nhiều năm như vậy, anh cũng coi như hiểu rõ cô, cô là tiểu thư nhà giàu chân chính, hiểu được cách chăm sóc chính mình, những năm gần đây quần áo giày dép của anh đều là do anh lo.
Rõ ràng là gương mặt tuấn tú nhiễm bụi bặm, nhưng lại làm động tác hạ lưu như vậy, cho dù Ngu Vô Song bên ngoài kiên cường bền bỉ đến đâu, nhưng
Nhưng chỉ cần ở trước mắt anh thì tự nhiên sẽ bỏ lớp mặt nạ ấy xuống.
Tỷ như bây giờ, bị anh ôm vào trong ngực, cô không an phận giằng co, hai gò má trắng nõn đỏ hồng nhìn qua như đóa hoa nhiễm lửa kiều diễm, “Hoắc Cố Chi, anh lo lái xe đi, đừng làm bừa!”
Bị cô nũng nịu trừng mắt nhìn, Hoắc Cố Chi rất không có tiền đồ phản ứng, anh hôn lên mặt cô một cái, hít sâu một hơi sau đó hung tợn cắn răng nói, “Tối nay đừng có nghĩ xuống được giường!”
Ngu Vô Song nghe vậy khuôn mặt trắng nõn càng đỏ ửng như muốn rỉ ra máu, nhưng cô không nhận thua, mà cười cười liếc qua hai chân anh, sau đó rất là kiêu ngạo nói, “Hừ, sao anh biết là em không xuống được giường mà không phải là anh?”
Tự tôn của người đàn ông là điều không được phép khiêu chiến, hơi thở Hoắc Cố Chi càng trở nên nặng nề, anh híp mắt lạnh lùng, mắt phượng sắc bén, tuy là đang cười nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ u ám, “Hả? Em không tin sao?”
Ngu Vô Song thấy đèn đỏ sắp sáng rồi, chỉ đành đẩy ngực anh một cái, nũng nịu nói, “Không tin, anh lái xe nhanh lên, sắp đèn đỏ rồi!”
Thấy cô ngượng ngùng như vậy, Hoắc Cố Chi hừ hừ, ngược lại cũng không làm khó cô, mà nghiêm chỉnh lái xe, chỉ là tốc độ xe so với lúc trước nhanh hơn nhiều.
Phương diện kia của người đàn ông nhất định không thể khiêu khích, đem khuya, người phụ nữ không biết điều bị người đàn ông đè xuống từ từ dạy dỗ 32 tư thế võ công.
Đến nữa đêm bảo bảo xuống nhà uống nước, đi trên cầu thang, mơ hồ có thể nghe được tiếng vang rất nhỏ truyền đến, khuôn mặt bánh bao nén buồn bực, không cam lòng nghĩ, ba lại khi dễ mẹ, sáng mai khẳng định mẹ không rời được giường rồi.
Hừ hừ, ba ba thật thiên vị, không để cho bé gần mẹ, còn không cho mẹ và bé ngủ chung, nhưng chính mình đêm nào cũng quấn lấy mẹ! Còn khi dễ mẹ đến khi mẹ khóc thút thít!
.................
“Các người nhìn đi, đây không phải là người đó ở Hàm Ngọc sao?” trong quầy bán hàng độc quyền, mấy nhân viên phục vụ nhìn một nam một nữ tiến vào thì sợ ngây người, rối rít bình luận khe khẽ, “Người đàn ông kia hình như là Gia thái tử, chậc chậc, anh ta thật đẹp trai. Xem ra phóng viên không bịa chuyện đâu, đằng sau Hàm Ngọc thật sự có kim chủ!”
Ở cửa hàng xa xỉ này không bao giờ thiếu những thiếu phu nhân giàu có, nhưng một người đàn ông giống như Lâm Vinh Gia thì quả là hiếm thấy, dù sao ở đây thường thấy nhất là những người phụ nữ xinh đẹp mềm mại kéo người đàn ông của mình vào!
Vận khí của Hàm Ngọc lần này thật tốt, có kim chủ là Gia thái tử, vừa có tiền lại có tướng mạo, chỉ cần gương mặt thôi cũng đủ làm người ta khuynh đảo rồi.
Lâm Vinh Gia gần đây thật sự cảm thấy khó chịu, bởi vì vô cớ đem mười triệu mua về một món đồ chơi, mặc dù chuyện đã qua, nhưng bây giờ lại bị cha ở Hương Cảng gọi đến mắng cho một trận.
Mặc dù hắn là người thừa kế duy nhất trong gia tộc nhưng những người chú kia cũng không phải đèn đã cạn dầu, những thứ này đều không quan trọng, hắn còn có thể ứng phó, để anh ta phải lao tâm khổ tứ làm việc này, vậy mà Giản Uyển Như căn bản cũng không biết, nếu không phải vì cô ấy, hắn phải làm những việc này sao?
Hôm nay, anh ta cùng mỹ nhân chọn trang sức, đàn ông mà, bên cạnh luôn có mấy bóng hồng nhan. Tuy rằng hắn cảm thấy hứng thú với Giản Uyển Như, nhưng những vị mỹ nữ này cũng không thể bỏ qua.
“Vinh Gia, anh xem, cái vòng tay có bông hoa hồng này thật đẹp!” Hàm Ngọc mặc quần trắng viền ren, chân dài thẳng tắp, dịu dàng ưu nhã, mặc dù trên mặt đeo một chiếc kính râm lớn nhưng vẫn không che được vẻ phong tình kia.
Trong lúc nói chuyện với Lâm Vinh Gia, cô ta đã bỏ mắt kính xuống, để lộ khuôn mặt trắng nõn kiều mị, hết sức trẻ trung, nhìn qua cũng chỉ tầm hai mươi hai mốt.
Từ khi mười tám tuổi cô ta đã ở cùng Lâm Vinh Gia, khéo léo lanh lợi, lần này nhờ có hắn đầu tư mà cô ta mới có thể giành được vai diễn này.
Giống như không nhìn thấy ánh mắt tò mò của nhân viên bán hàng, cô ta kéo cánh tay người đàn ông bên cạnh, cười dịu dàng, “Vinh Gia, ra ngoài dạo phố anh không thể cười một cái sao?”
Cô ta lên cao ở âm cuối, cái loại cảm giác tê dại đó không phải người đàn ông nào cũng có thể cản được.
Nhân viên bán hàng dù là nữ cũng đều trúng đạn, mắt đỏ lên, mà vẻ mặt Lâm Vinh Gia vẫn lạnh lùng như vậy, hắn vốn không có hứng thú đi dạo phố gì gì đó, không phải chỉ cần một cái thẻ là xong sao?
Nhưng mấy ngày trước vì chuyện Giản Uyển Như mà hắn bị cha mắng chửi, ảnh hưởng rất nhiều đến tâm tình của hắn nên mới đồng ý yêu cầu của cô ta, không ngờ đến đây lại càng nhàm chán.
Vừa định rời đi, chợt sau lưng vang lên giọng nói mát lạnh như nước, “Hàng của tôi về chưa? Tôi muốn lấy đồng hồ lần trước tôi đã đặt!”