Editor: Lam Lan
Giọng nói nam tính trầm thấp rõ ràng, nghe rất êm tai, vừa lên tiếng đã
hét lên 100 vạn, quả thật khiến cả những người quyền quý nhất ở Nam
Giang này vừa nghe thấy đã sợ đến ngây người, Hoắc Cố Chi quả là đang
muốn đấu với Mạnh Thiếu Văn, ngay cả vật đính ước của người ta mà cũng
muốn thò tay vào.
Anh ta vừa dứt lời, Ngu Vô Song liền quay lại, đôi mắt đen nhánh mở to, đáy mắt khó nén được sự kinh ngạc.
Mạnh Thiếu Văn cũng rất ngạc nhiên cau mày lại, người đàn ông ngồi cùng
hàng với anh ta thu liễm thần sắc, toàn thân tỏa ra hơi thở khiến không
ai dám lại gần.
Ngay cả người chủ trì buổi đấu giá cũng ngẩn ra, anh ta nuốt nước bọt nghi ngờ hỏi lại, “Có phải Hoắc tiên sinh ra giá 100 vạn?”
Hoắc Cố Chi vẫn chưa từng mở miệng lúc này ngẩng đầu lên, anh có một
gương mặt tao nhã lịch sự, khi cười lên rất gần gũi bình dị nhưng một
khi không cười lại có vẻ âm trầm hờ hững, giờ phút này mắt phượng tĩnh
mịch nhìn chằm chằm người chủ trì đứng trên đài, đáy mắt lộ ra tia sáng
sắc bén, “Thế nào? Lo tôi không đủ tiền trả sao?”
Những người ngồi ở đấy đừng nói là 100 vạn, ngay cả mười triệu cũng chỉ dễ như trở bàn tay.
Mặc dù chuyện Hoắc Cố Chi sinh ra không được quang minh chính đại cho
lắm, nhưng đây vẫn là người con được Lão Mạnh yêu nhất, cổ phần của anh
so với Mạnh Thiếu Văn cũng chẳng ít hơn là bao, hơn nữa tiền lời từ Hằng Viễn cũng là một khoản tiền không nhỏ, chứ đừng nói đến thân phận thần
bí của anh, một trăm vạn đối với anh mà nói chỉ là một con số nhỏ, mọi
người chỉ không thể giải thích vì sao anh nhất định phải lấy vật này đến vậy!
Anh nghiêm túc khác thường, bên môi hiện lên nụ cười trào phúng, nhân
viên đấu giá bị anh nhìn chằm chú, thân thể không nhịn được mà run lên,
không ngừng cười câu hòa, “Không có không có, Hoắc tiên sinh là quý nhân của chúng tôi, sao có thể không có nổi một trăm vạn nho nhỏ này?”
Dứt lời, anh ta lén lau mồ hôi lạnh trên trán, gõ búa một cái, “MỘt trăm vạn lần một!”
“Một triệu rưỡi!” Mạnh Thiếu Văn hiểu rõ người đàn ông kia đang nhắm vào anh ta, cuối cùng anh ta giơ biển, mặt không biến sắc ra giá.
Đây là món quà mà mười năm trước anh ta dùng tiền tự mình kiếm được để
tặng cho Uyển Nhu, cũng là tín vật đính ước của hai người, là món đồ rất có ý nghĩa với anh ta, chắc chắn không thể để ai lấy đi!
Sắc mặt Hoắc Cố Chi bình tĩnh, không một cái cau mày, nhếch môi trầm giọng ra giá, “Năm triệu!”
NHất thời, không khí xung quanh trở nên nóng bừng, ánh mắt của vô số phụ nữ trong phòng đều tập trung trên người Hoắc Cố Chi, đáy mắt chỉ có sự
ngưỡng mộ.
Đàn ông càng lớn tuổi thì càng có khí chất, hơn nữa độ tuổi ba mươi là
độ tuổi đẹp nhất của người đàn ông, huống chi anh còn có dung nhan tuấn
mỹ, hành động thành thục kín kẽ.
Khi Hoắc Cố Chi còn là bộ đội cũng rất được lòng phụ nữ, sau khi anh bị
thương phải giải ngũ, không biết đi đâu chữa bệnh nên phụ nữ nơi đây
cũng dần quên mất anh.
Nhưng bây giờ anh lại xuất hiện như vậy, quả thật lại khiến những cô gái kia không ngừng rung động.
Mà Ngu Vô Song nhíu hàng lông mày đen, trong đôi mắt lành lạnh thoáng
qua sự khó hiểu, thân thể mềm mại khẽ nhích lại gần anh, nói nhỏ bên tai anh, “Không phải anh rất ít xuất hiện ở mấy chỗ thế này sao? Sao tự
nhiên lại đến đây vậy?”
Vừa mở miệng đã hét lên 500 vạn, đúng là đồ tư sản! Làm gì có ai vứt tiền qua cửa sổ như anh ấy chứ?
Hoăc Cố Chi lạnh nhạt nhìn người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ bên cạnh, vẻ
mặt không đổi, môi mỏng khẽ mở, lành lạnh nói ra, “Là đồ cũ của em, anh
thấy em rất thích nó!”
Ngu Vô Song không ngờ anh sẽ nói như vậy, rõ ràng là đã nhìn thấy khát
vọng thoáng qua trong mắt cô, trong lòng cô vừa lúng túng vừa căm tức,
còn có chút sợ hãi.
Cô ngước mắt lên nhìn Giản Uyển Linh đang tủm tỉm cười, tay ngọc nằm
thành quyền, mím môi khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Em không thích, không
thích một chút nào! NGười có mắt đều nhìn ra, bọn họ lấy chiếc nhẫn này
vẻ là muốn chứng tỏ tình cảm sâu nặng của bọn họ, dù có bằng giá nào họ
cũng sẽ lấy về cho bằng được! Anh không nhìn thấy vẻ mặt Giản Uyển Linh
sao? Nếu như có thể, cô ta hy vọng nhất là chiếc nhẫn này có người khác
lấy đi!”
Chỉ cần là chuyện Giản Uyển Linh muốn, cô một chút cũng không muốn làm.
Năm đó, thời điểm Mạnh Thiếu Văn tặng nhẫn cho cô là khi cô đang thi vào đại học, trước sân trước, anh ta cầm chiếc nhẫn tặng cho cô, chuyện đó
tạo nên không ít oanh động trong trường học! Sau đó, Giản Uyển Linh
không ít lần dùng ánh mắt ghen tị ước ao để nhìn cô.
Khi đó cô vẫn luôn kiêu ngạo và tự mãn, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy
rất nực cười, một chiếc nhẫn nho nhỏ thì có thể biểu tượng cho cái gì?
Ngay cả vẻ ngoài cũng không nhận ra được, nói gì đến tình cảm! Thật là
buồn cười!
... ...... ....
Lúc này trong lòng Giản Uyển Linh đang vui vẻ như nở hoa, thật không ngờ tối nay lại xuất hiện một kẻ coi tiền như rác, đối với vật cũ Giản Uyển Như để lại, cô ta một chút cũng không thích.
Nếu như có thể cô ta sớm đã nghĩ cách ném đi thật xa, nếu không phải sợ
Mạnh Thiếu Văn phát hiện, sao cô ta có thể ngày ngày đeo đồ trang sức
khiến anh ta nhớ lại tình cũ chứ?
Nhưng rốt cuộc vẫn đang ở nơi đông người, chuyện nên làm thì vẫn phải
làm, nghĩ tới đây, trên gò má mềm mại đáng yêu lộ ra lo lắng, kéo kéo
cánh tay người đàn ông bên cạnh, chu môi nhẹ nhàng nói, “Thiếu Văn, nếu
không chúng ta đừng tiếp tục tranh giành nữa! Năm triệu thật sự quá đắt, năm đó anh mua cũng chỉ có mấy vạn thôi mà!
Trong phòng còn một ít đồ Giản Uyển Như dùng qua, cô ta đã sớm hận đến
thấu xương, nếu có thể nhân cơ hội này mà đem chiếc nhẫn giải quyết dĩ
nhiên là tốt nhất.
Chỉ là Mạnh Thiếu Văn cũng không nghe lời cô ta khuyên, vỗ nhẹ mu bàn
tay cô ta như muốn an ủi, sau đó trầm giọng ra giá, “Sáu triệu!”
Đối với Hoắc Cố Chi ra tay rộng lượng như vậy, anh ta thật sự có chút
kinh ngạc, người đàn ông này những năm nay nhàn rỗi không ít, chẳng lẽ
bên ngoài còn kiếm được tiền.
Ý thức được điều này, bàn tay anh ta nắm chặt, cười lạnh với Hoắc Cô
Chi, sau đó nhàn nhàn cười nhạo, “Xem ra anh Hoắc rất có hứng thú với
chiếc nhẫn của Uyển Như! Nhưng đây là tín vật của tôi và vợ mình, dù thế nào cũng không thể để nó rơi vào tay người ngoài!”
Anh ta nhấn mạnh hai chữ người ngoài, sắc mặt luôn hòa ái giờ phút này trở nên rất lạnh lẽo.
Hoắc Cố Chi nghe vậy, môi mỏng khẽ nhếch, hời hợt cười, “Vậy thì thật
đáng tiếc, tôi đã nhín trúng chiếc nhẫn này, nếu anh Mạnh không bỏ được
những thứ mình yêu thích, thì chúng ta không thể làm gì khác là tiếp tục ra giá rồi!”
Một chiếc nhẫn kim cương bình thường đột nhiên được ra giá lên đến sáu
triệu khiến những người ở đây lại sợ đến ngây người, rối rít cảm thán
đây mới thực sự là cường hào bại gia, ra đến giá này rồi mà cũng không
thèm nhíu mày một cái!
Không ít phụ nữ lộ ra vẻ mặt si mê nhìn Mạnh Thiếu Văn, anh ta vì muốn
lấy tín vật của vợ mình về mà không tiếc tiền ra giá, quả thật quá thâm
tình rồi!
Giản Uyển Linh cắn môi dưới, nhìn những ánh mắt ghen tị của đám con gái
kia càng khiến cô ta cảm thấy khó chịu, vừa hài lòng nhưng cũng vừa
thống hận.
Mà Ngu Vô Song nhìn người đàn ông bên cạnh lại muốn giờ tay lần ữa, cô
lắc đầu, mắt đẹp thoáng qua một tia sáng, nhỏ giọng cầu khẩn, “Em thật
sự không thích nói, đừng ra giá nữa!”
Nhìn cô nhíu mày lại khiến người ta sinh ra cảm giác thương yêu, mắt
phượng của Hoắc Cố Chi thoáng qua u ám, nhìn xuống tay ngọc đang đặt
trên cánh tay mình, nhẹ nhàng nói với cô, “Thật sự không thích?”
Ngu VÔ Song cảm thấy người đàn ông này hôm nay thật kì quái, anh ấy rất
ít xuất hiện, ngay cả thân phận cũng không tiết lộ, vì sao tối nay lại
như vậy?
Nhưng mặc kệ thế nào, cô thật sự rất sợ anh lại ra giá thêm lần nữa, cắn đôi môi đỏ mọng, thành khẩn gật đầu, “Ừ, rất không thích! KHông đẹp
bằng những thứ anh tặng em!”
Những lời này nghi ngờ là đang lấy lòng người đàn ông ngạo mạn kia, mặt
phượng dần dịu xuống, bên môi hiện lên ý cười, nhưng còn chưa lên tiếng, một giọng nói so với anh còn kiêu căng hơn vang lên.
“Mười triệu!”