Tình yêu là thứ gì đó khiến cho người ta mơ mộng không yên, kẻ chấp nhất có thể cứu được người khác, nhưng nếu là kẻ có tâm tính lạnh bạc làm
cho có cũng được mà không có cũng chẳng sao thì cần phải suy nghĩ lại.
“Hả?” Cánh tay dài của Mạnh Thiếu Văn khoác lên đầu vai bạch ngọc của cô ta, mắt phượng đen nhánh mang theo tia tĩnh mịch, anh ta nhẹ nhàng lên
giọng, ánh đèn mờ tối trong phòng khách mơ hồ lộ ra ý tứ mập mờ: “Bị em
huấn luyện nhiều năm như vậy, anh còn sợ nhột sao, chẳng phải sẽ bị em
giày vò tới chết?”
Giọng nói của anh ta trôi chảy rất dễ nghe, mang theo mùi vị cưng chiều.
Giản Uyển Linh nghe vậy, vốn nên vui mừng, chỉ là lúc nghĩ tới đây chính là chuyện vui vẻ lúc trước của anh ta và Giản Uyển Như thì nụ cười trên mặt cô ta lập tức cứng đờ, sau đó khẽ rũ xuống hai mắt, nhàn nhạt cười
một tiếng như có như không: “Đáng ghét. Không ngờ anh còn nhớ rõ ràng
như thế.”
Tâm tình mặc dù xuống thấp một chút, nhưng động tác trên tay cô ta cũng
không ngừng lại, vẫn ngả vào ngực anh ta như cũ, vòng đuôi tóc vẽ loạn
trên lồng ngực anh ta, trên khuôn mặt tuyệt mỹ là nụ cười mềm mại, nhìn
qua hết sức xinh đẹp.
Nhớ lại những chuyện cũ thời thơ ấu, tâm tình Mạnh Thiếu Văn rất vui vẻ, bàn tay đang khoác lên vai cô ta lặng lẽ nắm chặt một chút, sau đó nâng lên môi mỏng, dịu dàng nở nụ cười: “Ai cũng bảo em là điển hình của
tiểu thư khuê các, nhưng chỉ có anh mới biết, ở những nơi riêng tư, nhất là ở trước mặt anh, em chính là cô gái nhỏ chuyên làm nũng thích gây
chuyện.”
Nhớ lại lúc đó luôn luôn tốt đẹp, Uyển Như mười bốn mười lăm tuổi đã trổ mã xinh đẹp như ngọc bích, cực kỳ giống với đóa hoa tươi yếu ớt nơi đầu cành.
Cô ấy luôn thích cười một cách đáng yêu lại tinh quái, nhưng cũng chỉ ở
trước mặt anh ta, cho nên lúc đó anh ta rất vui vẻ đắc ý vì có thể nhìn
thấy được một mặt chân thật nhất đằng sau cô gái thiên kim hào môn kia,
cô thiếu nữ phấn điêu ngọc mài đó chỉ có trước mặt anh ta mới nở rộ nụ
cười chân thật nhất.
Giản Uyển Linh nghe xong, nụ cười bên môi càng thêm rõ ràng, nhưng mà
đáy mắt lại bị che phủ bởi một làn sương mù dày đặc, cô ta giật giật
môi, yên lặng cười, trong giọng nói hiện ra chút hồi ức nhẹ nhàng:
“Người ta vẫn nói anh luôn đôn hậu, trầm ổn, nhưng ở trước mặt em, không phải anh vẫn luôn đỏ mặt sao?”
Khi đó Mạnh Thiếu Văn cũng chỉ lớn hai tuổi so với Giản Uyển Như, anh ta bình sinh vô cùng tuấn lãng, lại có gia thế xuất chúng, vẫn luôn được
các cô gái bên cạnh ái mộ.
Nhưng anh ta luôn nhẹ nhàng cự tuyệt, cũng không sơ xuất để người ta có
cơ hội, một thiếu niên vô cùng hiểu lễ phép như vậy ai lại không thích?
Nhưng vào thời điểm anh ta một mình tiếp xúc với Giản Uyển Như, sẽ mặt
đỏ tim đập, biểu hiện giống như chàng thanh niên mới mười bảy mười tám
tuổi.
Giản Uyển Linh mười mấy tuổi cũng đã có rất nhiều tâm kế rồi, cô ta cùng học khiêu vũ với Giản Uyển Như, nhưng lại kém hơn cô một bậc.
Cô ta vốn luôn kiêu ngạo như vậy sao có thể bỏ qua? Cho lên cô ta luôn
hãm hại Giản Uyển Như, cô thì vừa đơn giản lại không khéo ăn nói sao có
thể đấu được với kẻ thông minh như cô ta, cho nên mỗi lần đều là cô bị
chỉnh cho đến thảm.
Nhưng duy chỉ có trong chuyện của Mạnh Thiếu Văn, cô ta thất bại thảm hại.
Nhưng mà như thế thì sao chứ? Không phải bây giờ người đàn ông này vẫn
thương cô ta, yêu cô ta hay sao? Vợ anh chính là cô ta, không phải là
Giản Uyển Như đã chết kia.
Nghĩ tới đây, một chút u ám trong lòng cô ta nhất thời biến mất, cô ta
vẽ loạn đuôi tóc trên lồng ngực anh ta một chút rồi đi lên phía trên
cằm, môi hồng xinh đẹp tràn ra nụ cười vui sướng: “Anh Thiếu Văn, anh
không biết đấy thôi, lúc đó anh rất đáng yêu, rõ ràng chính là ra vẻ ông cụ non, nhưng mỗi lần tới nhà em làm khách lại đỏ mặt, giống như là cô
gái nhỏ vậy.”
Cô ta cực kỳ yêu thích anh Thiếu Văn năm đó, bên cạnh không phải là
không có những người đàn ông ái mộ, lấy lòng cô ta, nhưng mà không ai có thể khiến cho cô ta động lòng, duy chỉ có người đàn ông này làm cô ta
tâm tâm niệm niệm nhiều năm đến như thế.
“Đáng yêu?” Mạnh Thiếu Văn nghe được, hơi nhíu mày kiếm, đôi mắt chứa ý
cười bắt được bàn tay nhỏ bé đang làm loạn của cô ta, nhỏ giọng trầm
thấp: “Không được dùng từ này để nói anh! Một ngưuời đàn ông ba mươi
tuổi như anh, dùng từ này đúng là quá mức ngây thơ.”
Năm đó Mạnh Thiếu Văn đối với Giản Uyển Như chính là vừa thấy đã yêu,
lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô chính là lúc cô đang ở trong vườn hoa
uất ức rơi lệ, những giọt nước mắt tròn tròn lăn trên gò má trắng noãn,
càng theo đau nhói hai mắt của anh ta.
Anh ta thật sự không nghĩ ra, kẻ nào lại độc ác tới như vậy? Nhẫn tâm
khiến cho một cô gái nhỏ tinh xảo, xinh đẹp như thế chịu uất ức?
Một cái nhìn kia mê hoặc cả đời, cho đến khi anh ta về nhà thì trong đầu vẫn luôn nhớ tới má lúm đồng tiền ngấm lệ kia, cho nên anh ta luôn tìm
cơ hội để lui tới nhà họ Giản, cuối cùng anh cả ba mẹ anh ta cũng nhìn
ta tâm tư của con trai mình.
Nhắc tới cũng thật buồn cười, năm đó chẳng qua anh ta cũng mới mười lăm
tuổi, còn không biết cái gì là yêu, chỉ biết cô gái nhỏ rơi lệ uất ức
trong vườn hoa rất là đáng thương, anh ta muốn bảo vệ cô, yêu thương cô
vô điều kiện.
“Vậy sao?” Thấy ánh mắt anh ta rốt cuộc không hề nhìn vào màn hình TV
nữa, trong đôi mắt sáng long lanh của Giản Uyển Linh xẹt qua một tia
cười, cô ta vểnh môi hồng, khuôn mặt thủy nộn là nụ cười nhàn nhạt:
“Nhưng mà chính em cảm thấy anh Thiếu Văn rất đáng yêu nha! Anh không
biết, lúc đó em rất thích xem biểu hiện bức rức của anh, rõ ràng chính
là thiếu niên thiên tài ổn trọng nhất trong mắt các vị trưởng bối, lại ở trước mặt em hồi hộp tới như vậy!”
Giọng nói mềm mại của cô ta lọt vào tai Mạnh Thiếu Văn, trong lòng hiện
ra một cảm giác kỳ diệu, anh ta không khỏi cúi đầu nhìn, từ góc độ này
có thể nhìn thấy được chỗ đẹp đẽ nhô lên trước ngực cô ta, rất là mềm
mại trắng mịn.
Anh ta cũng chỉ là người đàn ông sinh lý bình thường, nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khii, theo bản năng di chuyển tầm mắt, sau đó cong lông mày cười bất đắc dĩ: Vẫn còn nhớ được, em cũng xem một chút, em bây giờ rốt cuộc có thể cùng đi với anh để ôn lại những hồi ức tốt đẹp thưở xưa rồi. Uyển Như, em không biết, mấy năm em mất trí nhớ thật sự khiến anh
cảm thấy xa lạ, anh còn bắt đầu hoài nghi tương lai của chúng ta.”
Đây là lần đầu tiên anh ta nói thật lòng về chuyện xảy ra trong năm năm
này, trước đây, anh ta không phải là không có lúc dịu dàng, tỉ mit,
nhưng đa số vẫn là qua loa vô ý.
Anh ta đã hứa hẹn sẽ lấy cô, đối tốt với cô cả đời, cuối cùng anh ta
cũng thật sự làm được, chỉ là phần tình cảm giữa hai người lại không thể được như trước nữa.
Lúc này Giản Uyển Linh thật không biết nên cười hay nên khóc, cô ta định sẽ giả bộ mất trí nhớ cả đời, dù sao chung quy cũng không phải chuyện
gì cũng theo ý mình, hiện tại cô ta lại khôi phục trí nhớ, nhưng những
trí nhớ này phải là ký ức của Giản Uyển Như với anh Thiếu Văn, còn Giản
Uyển Linh chỉ là một người đứng xem.
Nhận thức điều này khiến đáy lòng cô ta thê lương một mảnh, nhưng càng
như vậy, cô ta càng cười tới sáng chói vui vẻ: “Mặc kệ trước kia đã xảy
ra chuyện như thế nào, hiện tại chúng ta cũng đã thành vợ chồng. Anh
Thiếu Văn, chúng ta đều quên hết những chuyện không vui trước kia đi,
bắt đầu từ bây giờ mới chính thức quen biết đối phương có được hay
không?”
Lời nói này thật là kỳ quái, nhưng Mạnh Thiếu Văn cũng không nghi ngờ,
anh ta cưới người con gái trước mặt này không phải chỉ vì tình yêu mà
còn tồn tại lợi ích, dù là những lợi ích kia cũng không chiếm nhiều lắm, nhưng thực sự vẫn tồn tại, hơn nữa cũng rất quan trọng.
Anh ta không kiềm chế được mà vươn tay vuốt ve gò má mềm mại kia, chân
mày khóe mắt đều hiện lên ánh cười: “Nói linh tinh nào! Chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, những tình cảm trước kia há có thể nói bỏ qua
là bỏ qua hay sao?”
Giản Uyển Linh nghe vậy, khẽ nhếch môi, thật sự cũng không cưỡng cầu vấn đề này, mà chỉ cười như không có chuyện gì: “Lần tới này chính là đại
thọ 85 tuổi của ông nội rồi, anh đã bắt đầu chuẩn bị gì chưa? Đây là lần đầu tiên em lấy thân phận là cháu dâu tới chúc thọ ông nội, nên tặng
quà gì thì tốt nhỉ?”
Có lúc cô ta nghĩ rằng, thật ra thì như thế này cũng chẳng có gì là không tốt.
Mặc dù anh Thiếu Văn luôn mồm gọi Giản Uyển Như Giản Uyển Như, nhưng
Giản Uyển Như bây giờ đã chết, chính Giản Uyển Linh cô ta mới còn sống
rồi đóng giả thành Giản Uyển Như, những thứ tình yêu này, những thứ thâm tình này đều là cô ta được hưởng, cô ta còn cần gì phải so đo nữa?
Nói tới đại thọ của Mạnh Trăn Tỳ, Mạnh Thiếu Văn nhất thời nhướng mày,
đầu ngón tay đặt trên đầu gối khẽ gõ hai cái, sau đó trầm giọng nói:
“Sau khi Hoắc Cố Chi về, ông cụ nhất định muốn tổ chức thật lớn.”
Gióng nói ngừng lại một chút, anh ta lại nhếch môi cười, nở nụ cười
lạnh: “Em không biết thôi, ông cụ đối với Hoắc Cố Chi cưng chiều tới mức độ nào, mấy người chúng ta cho dù có hàng năm phục vụ cạnh ông thì có
khi cũng thành người ngoài.”
Đây chính là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng anh ta, từ nhỏ anh ta đã rất
thông minh, vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của nhà họ Mạnh, thậm chí có
những lúc ông cụ ra ngoài xã giao cũng thích mang anh ta theo, từ nhỏ đã thấm nhuần những thứ xã giao kia, anh ta từ lâu đã biết nhìn mặt mà nói chuyện.
Từ nhỏ anh ta đã biết mình đang ở trong hoàn cảnh nào, cũng biết tương
lai mình sẽ thừa kế Hằng Viễn, nhưng khi Hoắc Cố Chi xuất hiện, lại đem
tất cả nháo nhào.
Anh chính là con út của ông cụ, quả nhiên là con trai ông cụ, trở về là
được cực kỳ sủng ái, mặc dù người đàn ông (HCC) kia không có ý muốn vào
Hằng Viễn, nhưng ông cụ vẫn cho anh đầy đủ cổ phần.
Nếu như anh thật sự có lòng muốn vào Hằng Viễn, trong tập đoàn còn có chỗ cho anh ta sao?
Nghĩ tới đây, Mạnh Thiếu Văn không khỏi mím môi nở nụ cười, ánh đèn mờ
tối, tiếng cười trầm thấp của anh ta lành lạnh, còn lộ ra một chút trào
phúng: “Thôi, cứ đợi xem ông cụ thế nào đi! Ông nhất định sẽ làm theo ý
của Hoắc Cố Chi, chúng ta ở chỗ này cho dù có bàn gì đi chăng nữa, người ta không thích thì cũng chỉ uổng công.”
Người đàn ông kia chính là uy hiếp lớn nhất của anh ta vào lúc này, mặc
dù ngoài mặt anh đều biểu hiện là khinh thường đối với cả nhà họ Mạnh,
nhưng ai biết được suy nghĩ chân thật trong lòng anh là cái gì? Dù sao
tiền tài quyền thế trước mắt, người nào còn có thể tâm bình khí hòa.
“Không sao, anh Thiếu Văn, còn có em vẫn luôn ở bên cạnh anh.” Giản Uyển Linh dù sao vẫn là nữ cường nhân mấy năm trước trên thương trường, đối
với mấy chuyện này đã quá rõ ràng, cô ta nhu nhược tựa vào ngực Mạnh
Thiếu Văn, trên khuôn mặt tao nhã là một chút lo lắng, nhẹ giọng an ủi:
“Cho dù cái gì anh cũng không có, em vẫn sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Loại tình thâm nghĩa trọng này ở trong lời nói của Giản Uyển Linh lọt
vào tai, khiến cho trái tim Mạnh Thiếu Văn vô cùng ấ42m áp, anh ta càng
thêm siết chặt người trong ngực, cúi đầu nói: “Anh biết rõ, cho dù cái
gì anh cũng không có, em vẫn sẽ bầu bạn với anh.”
Bọn họ đã biết nhau nhiều năm như vậy, anh ta hoàn toàn có l19oại tự tin này.
“Vâng!” Khi anh ta không hề chớp mắt, gò má Giản Uyển Linh thoáng ửng
hồng, cô ta cười dụi vào ngực anh ta, thân thể mềm mại rất là xinh đẹp
mê người: “anh Thiếu Văn, thời gian không 73còn sớm nữa, chúng ta nghỉ
ngơi đi.”
Mạnh Thiếu Đình vô lý hay là Vương Cốc Tuyết mưu kế, cô ta đều có thể bỏ qua, nhưng điều kiện tiên quyết là cô ta phải vững chân sinh ra đứa bé
trong nhà họ Mạnh, nếu không thì thù hận hủy thiên diệt địa như vậy sẽ
khiến cô ta muốn giết chết tất cả mấy người đó!