Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ

Chương 67: Chương 67: Vinh nhục không sợ hãi.




“Vậy anh ta quan tâm cái gì?”, Theo bản năng, giọng nói lãnh trầm của Mạnh Thiếu Văn vang lên, anh ta nhìn Ngu Vô Song bằng ánh mắt rất phức tạp, khuôn mặt này đúng là xinh đẹp không gì sánh bằng, nhưng phụ nữ càng xinh đẹp thì càng có độc.

Năm năm trước, Mạnh Thiếu Văn đã hiểu rõ điều này, anh ta mím môi mỏng, lạnh lùng nói: “Năm đó Hoắc Cố Chi cũng đã nói không có hứng thú với Hằng Viễn, nhưng cuối cùng đến khi ông nội lập di chúc, không phải vẫn cho anh ta một phần sao? Không ai thiếu anh ta thứ gì, cần gì anh ta phải giả bộ không quan tâm như vậy?”

Bọn họ đều là những người trần mắt thịt, anh ta không tin, người đàn ông kia không có hứng thú với tài phú! Phàm là người đàn ông, chỉ cần có cơ hội, bọn họ đều muốn “nhất phu trùng thiên” (*)

(*) Nhất phi trùng thiên: bay vọt lên trời, ý chỉ sự giàu có, nhanh chóng thăng quan tiến chức.

Sắc mặt này của anh ta khiến Ngu Vô Song hận vô cùng, cô luôn cho rằng anh ta lòng muôn dạ thú, trước kia chỉ coi anh ta có lòng cầu tiến, sùng bãi anh ta vô hạn.

Nhưng xem ra tất cả những hành động ấy ghê tởm đến cực điểm, đừng nói đến chuyện Hoắc Cố Chí là cậu nhỏ của anh ta, anh ấy còn có thể là người thừa kế Hằng Viễn chính thức, nếu Hoắc Cố Chi nhường cho, anh ta có thể ngồi an ổn như bây giờ sao?

Tại sao những người này không thể có lòng khoan dung một chút, chẳng lẽ họ nghĩ ai cũng dơ bẩn xấu xa như bọn họ sao?

Nghĩ tới đây, cô càng cảm thấy khó chịu, giọng nói càng thêm lạnh lẽo: “Mạnh Thiếu Văn, anh không có tư cách gì đề mà hoài nghi cả! Anh cũng không nghĩ xem cái vị trí Chủ tịch tập đoàn kia là ai đưa cho anh, đừng có đem người khác đánh đồng với các người, những thứ mà nhà họ Manh các người quan tâm, nhà chúng tôi không thèm để trong mắt!”

Đừng nói đến chuyện Nam Dược hiện tại phát triển như ánh mặt trời ban trưa, nếu không có Nam Dược, Hoắc Cố Chi cũng không có hứng thú với vị trí kia.

Cô hiểu rất rõ, sở dĩ năm đó anh chịu trở về nhà họ Mạnh, căn bản không phải vì tình nghĩa cha con gì, mà chỉ đơn thuần là vị muốn hoàn thành tâm nguyện của mẹ mình.

Trong lòng của anh, người mẹ đã mất có vị trí rất quan trọng, nếu không vì bà ấy vẫn yêu Mạnh Trằn Tỳ, anh căn bản cũng sẽ khinh thường chuyện phải chịu khuất nhục này!

Một câu nhà chúng tôi khiến sắc mặt mọi người ở đây thay đổi khác nhau, Mạnh Thiếu Văn âm trầm nhìn cô, môi mín thật chặt, đáy mắt càng tỏa ra sự băng lãnh.

Cô ấy và Hoắc Cố Chi quan hệ tốt nhu vậy sao? Tốt đến mức cô ấy có thể thay anh ta giải thích bất kì chuyện gì?

Anh ta nắm chặt tay thành nắm đấm, Mạnh Thiếu Văn chậm rãi rời đi ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Có một số việc không cần giải thích, địa vị ngày hôm nay tôi có, hoàn toàn là dựa vào chính mình liều mạng mà đạt được, anh ta muốn thừa kế Hằng Viễn, cũng phải xem anh ta có bản lĩnh này hay không!”

Ngay cả Chu Mịch Phong cũng kinh ngạc nhìn về phía Ngu Vô Song, nếu anh ta nhớ không lầm, ở Pháp ba tháng trước, cô ấy còn chưa có bảo vệ anh Hoắc như vậy đâu!

“Cô biết Hoắc Cố Chi sao?” nghe hai người nói chuyện, Mạnh Thiếu Đình chợt quay sang nhìn cô, lông mày cau lại, gây sự nói: “Người phụ nữ này đúng là không thể coi thường mà, sao ai cô cũng biết vậy? Anh ta không có hứng thú với Hằng Viễn? Anh tôi nói rất đúng, sở dĩ anh ấy có thể trở thành người thừa kế Hắng Viễn hoàn toàn là dựa vào năng lực của mình! Nếu Hoắc Cố Chi có bản lĩnh, có thể đứng ra cạnh tranh công bằng với nhau mà, mờ ám sau lưng như vậy thì còn gì gọi là đàn ông?”

Luận về vai vế, những người này đều có vai vế thấp hơn anh! Thế nhưng một chút sự tôn trọng và tình thân cũng không có, nếu có thì cũng chỉ là sự hiểu lầm và chửi bới!

Ngu Vô Song đứng đó, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lùng, mắt lạnh nhìn qua Mạnh Thiếu Đình, cười nhạt nói: “Cô Mạnh quả thật có chứng hoang tưởng rồi cũng nên, ngọn nguồn câu chuyện thế nào tôi cũng không cần giải thích cho cô. Anh trai cô là người hiểu rõ nhất!”

Trong lúc nói chuyện, cô chuyển mắt sang Mạnh Thiếu Văn, đáy mắt lộ ra ý giễu cợt: “Nói về giờ vờ ngu ngộc, Mạnh tổng mới là cao thủ, cần gì nghĩ cho người khác như vậy? Anh cũng không nhìn lại xem mình đang ngồi ở vị trí nào. Những thứ anh muốn anh đều đã đoạt được, tại sao còn không bỏ qua cho Hoắc Cố Chi? Đám người các anh nhìn thấy anh ấy muốn tranh đoạt Hằng Viễn lúc nào hả?”

Năm đó cô quả thật mắt mù mới có thể coi trọng người đàn ông này, nếu như không phải vì chuyện của Giản Uyển Linh, có lẽ bây giờ cô đã trở thành vợ của anh ta, hơn nữa còn cùng anh ta đứng một chiến tuyến chống lại Hoắc Cố Chi!

Nghĩ đến đây, Ngu Vô Song âm thầm cắn răng, đáy lòng đột nhiên cảm thấy bối rối!

Thật may, thật may là bây giờ cô đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với anh ta, bây giờ cô là Ngu Vô Song, không phải là Giản Uyển Như, không phải là người phụ nữ ngu xuẩn vì yêu năm đó nữa!

Mạnh Thiếu Văn thực ra là một người đàn ông tốt, biết không chế tình cảm, không bao giờ đem phiền não trong công việc ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày.

Nhưng duy chỉ có người phụ nữ này, mỗi lần đều có thể chọc tức anh ta, đôi mắt bốc hỏa nén giận nhìn cô chằm chằm, giọng nói còn mang theo sự tức giận không kìm được, “Ngu Vô Song! Rốt cuộc tôi đã mắc tội gì với tôi mà khiến mỗi lần cô gặp tôi đều là bộ dạng nghiến răng oán hận như vậy?”

Cô ấy bảo vệ Hoắc Cố Chi anh ta có thể hiểu, dù sao cô ấy cũng là người phụ nữ của anh ta, nhưng mỗi lần cô ấy nhìn anh ta đều lộ ra sự hận thù, sự hận thù này khiến anh ta cảm thấy khó hiểu.

Rốt cuộc anh ta đã làm gì mà có thể khiến cô ấy căm hận như vậy?

Anh ta vừa dứt lời, Giản Uyển Linh đang yên lặng xem náo nhiệt đột nhiên giật mình!

Đúng, chính là cảm giác này!

Thiếu Văn nói đúng, chính là oán hận!

Khi Ngu Vô Song nhìn Mạnh Thiếu Văn là sự oán hận không ngừng, khi nhìn cô ta lại càng hận thù hơn.

Cô ta có thể chắc chắn, trước kia mình không hề gặp người phụ nữ đó bao giờ, nhưng tại sao cô ta lại như vậy?!

Trong lòng đột nhiên xuất hiện những suy nghĩ này, cô ta giật giật môi, chợt lên tiếng hỏi: “Cô Như, chúng ta từng gặp nhau chưa? Hay là chúng tôi từng làm gì có lỗi với cô nên lần nào cô cũng nhằm vào tôi và Thiếu Văn phải không?”

“Anh hai, con đàn bà này làm phiền anh?”, Mạnh Thiếu Đình nghe vậy, không đợi Ngu Vô Song đáp lại, cô ta liền trợn to mắt muốn Mạnh Thiếu Văn chứng thực: “Anh hai, lần nào anh cũng như vậy, có một số người không đáng để được anh tôn trọng. Anh xem đi, người phụ này luôn miệng nói anh không tốt, tại sao anh còn muốn bảo vệ cô ta?”

Trong mắt người nhà họ Mạnh, Mạnh Thiếu Văn như là ánh sáng, dưới sự dẫn dắt của anh ta, Hằng Viễn sẽ ngày càng phát triển.

Cũng như vậy, Mạnh Thiếu Văn là sự bảo hộ của Mạnh Thiếu Đình, anh ta là người anh có năng lực xuất chúng. Có thể khiến cô một bước lên mây trong làng giải trí.

Mặc dù bây giờ trong ngành này đầy rẫy những quy tắc ngầm, nhưng Mạnh Thiếu Đình ra mắt suốt tám năm nay, nhưng một lần cũng chưa từng gặp qua, cũng bởi vì bên cạnh cô ta còn có một người anh tốt! Vì nể mặt Mạnh Thiếu Văn, mà không có một ai dám làm khó cô ta!

Những người này tỏ ra vô tội như vậy, thật sự khiến Ngu Vô Song cảm thấy buồn cười.

Cuối cùng, cô thật sự cười, cười đến tuyệt diễm, xinh đẹp không gì sánh bằng, nhưng đáy mắt lộ ra ánh sáng lạnh lùng, giọng nói mát lạnh như nước: “Có phải cô Giản rất thích đi nhận quan hệ linh tinh như vậy không? Trước kia chúng quen nhau hay không chẳng lẽ cô lại không biết? Về phần cô Mạnh. Anh trai của cô, tôi cũng không bảo anh ta là thứ gì quá quan trọng cả, anh ta chỉ là bảo vật trong lòng nhà họ Mạnh các cô mà thôi!”

Những lời nói như tát thẳng vào mặt người ta như vậy quả thật chí có mình Ngu Vô Song dám quang minh chính đại nói ra mà thôi!

Làm cháu đích tôn của nhà họ Mạnh, đối với người đã ngậm thìa vàng mà lớn lên như Mạnh Thiếu Văn mà nói, chung quanh anh ta đều là những ánh mắt tán dương thưởng thức, chưa từng có người phụ nữ nào dám coi thường anh ta như vậy!

Lúc này, khuôn mặt anh ta trở nên âm trầm, Giản Uyển Linh thấy vậy, khóe môi khẽ cong lên, đáy lòng thoáng vui sướng.

Ầm ĩ đi ầm ĩ đi, càng ầm ĩ càng tốt, như vậy có thể khiến anh Thiếu Văn căm hận cô hơn mà thôi, lòng tự tôn của một người đàn ông nhất định không được phép động đến, vậy mà cô còn dám động vào, sẽ chỉ khiến anh ấy chán ghét cô hơn thôi!

Hiểu được điều này, nụ cười của Giản Uyển Linh càng trở nên âm trầm, chỉ là trên mặt không tỏ ra chút nào.

“Cô.....” Mạnh Thiếu Đình quả thật đã tức giận, phẫn nộ chỉ vào Ngu Vô Song, tức đến run rẩy nói: “Một người phụ nữ đê tiện bỉ ổi như cô thì biết cái gì? Lời nói của anh tôi đến phiên loại người tầm thường như cô hiểu sao?

Ngu Vô Song nghe đến đây, nở nụ cười hì hì, tựa vào trước xe, che đôi môi đỏ mọng, tư thái lười biếng xinh đẹp, nhưng cũng không lên tiếng giải thích.

Cô không hiểu sao? Làm sao cô có thể không hiểu chứ? Mười ba tuổi cô đã quen Mạnh Thiếu Văn, ở cùng anh ta nhiều năm như vậy, tính tình anh ta ra sao chẳng lẽ cô không hiểu?

Anh ta là loại đàn ông có thể vì đạt được mục đích mà không từ mọi thủ đoạn, năm đó nếu như cô không phải là con gái của nhà họ Giản, mà chỉ là một cô gái bình thường, kể cả anh ta nhìn thấy đã yêu thì cũng sẽ không để trong lòng!

“Cô cười cái gì?”, khó hiểu nhìn người phụ nữ kia, đáy mắt Mạnh Thiếu Đình thoáng qua sự phiền não, từ trước đến giờ cô ta vẫn là hòn ngọc quý trên tay ba mẹ, anh trai cũng rất yêu thương cô ta, người ngoài càng hâm mộ cô ta hơn. Làm gì có người nào dám nhanh mồm nhanh miệng ngụy biện với cô ta như vậy?

Đứng đó dậm chân một cái, cô ta chuyển mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh: “Anh hai! Anh xem cô ta đi, cô ta không hề coi anh ra cái gì! Rốt cuộc cô ta có thân phận gì mà mọi người phải kiêng kị cô ta như vậy?”

Đặc biệt là anh hai, ánh mắt anh ấy nhìn cô ta rất phức tạp, bộ dạng kia đã rất nhiều năm cô ta chưa nhìn thấy rồi!

Ngu Vô Song đưa mắt nhìn Chu Mịch Phong, ý bảo anh ta đưa bảo bảo lên xe trước, sau đó cô vắt hai chân vào nhau tựa hẳn vào xe, lông mày như vẽ, giọng nói lành lành: “Sợ rằng cô Mạnh chưa biết, tôi là vợ chưa cưới của Hoắc Cố Chi, theo vai vế, cô còn phải gọi tôi một tiếng mợ nhỏ đấy!”

Đây là lần thứ hai cô ấy dùng thân phận mợ nhỏ để nói chuyện với anh ta rồi, Mạnh Thiếu Văn nghe vậy, lông mày nhíu lại, trong lòng cảm thấy phấn quẫn.

Có lúc con người như một loài sinh vật phức tạp, nhưng cảm xúc khó hiểu len lên lồng ngực, khiến anh ta cảm thấy khó thở, tâm trạng cũng xuống thấp.

Mạnh Thiếu Đình chỉ coi cô là người phụ nữ Hoắc Cố Chi nuôi ở bên ngoài, dù thế nào cũng không thể ngờ cô ta lại dám danh chính ngôn thuận thừa nhận nhưu vậy, co ta trợn ton mắt, theo bản năng nhìn sang Mạnh Thiếu Văn.

Trong mắt cô ta, ấn tượng với Hoắc Cố Chi chỉ dừng lại ở lần anh ta về nhà họ Mạnh nhiều năm về trước.

Khi đó mặc dù cô ta còn nhỏ, nhưng có thể cảm thấy sự lãnh lẽo của người đàn ông kia, sau đó lại nghe mọi người bàn tán, nhiều năm qua anh ta vẫn không hề có bạn gái. Nếu ở phương diện kia không có vấn đề, thì anh ta chính là Gay!

Thật sự là trên người anh ta tỏa ra hơi thở cấm dục quá mạnh mẽ, khiến rất nhiều người khi gặp anh đều nhớ đến điều này!

“Đình Đình, thôi đi! Cô ấy nói không sai, cô ấy thật sự là người mà Hoắc Cố Chi thừa nhận là vợ chưa cưới trước mặt toàn thể gia đình!”, Mạnh Thiếu Văn âm trầm không lên tiếng, nhưng Giản Uyển Linh lại hoàn thành trọng trách chị dâu mà giải thích thỏa đáng!

Cô ta không ngừng lắc đầu với Giản Uyển Linh, trên khuôn mặt tỏ ý dàn hòa: “Đình Đình, dù gì chúng ta cũng là người một nhà, đừng nên nháo quá!”

“Chị đừng nói bậy, ai là người một nhà với cô ta?” Mạnh Thiếu Đình không chút suy nghĩ phủ nhận, cô ta hung tợn nhìn Giản Uyển Linh, cuối cùng ánh mắt trở lại trên người Ngu Vô Song, tràn đầy bài xích: “Muốn làm mợ tôi, kiếp sau đi! Ngay cả Hoắc Cố Chi tôi còn không thừa nhận thì cô là cái thá gì? Tôi cảnh cáo cô, về sau bớt nói chuyện nhà họ Mạnh đi, chúng tôi là gia đình giàu có ở Nam Giang, không phải là thứ cô có thể trêu chọc nổi đâu!”

Mạnh Thiếu Đình thuận buồm xuôi gió trong 26 năm, căn bản chưa từng biết cái gì là thối lui, Mạnh Thiếu Văn không lên tiếng, nhưng không có nghĩa cô ta là người câm!

Đừng nói đến chuyện quan hệ giữa cô ta và Chu Mịch Phong, chỉ nói đến thân phận vị hôn thê của Hoắc Cố Chi đã khiến cô ta không thể tha thứ rồi!

Cô ta có thể không có cổ phần của Hằng Viễn, nhưng anh trai thì không được! Anh trai là hy vọng lớn nhất trong cuộc đời này của cô ta, chỉ cần anh trai giữ vừng vị trí của mình ở Hằng Viễn, thì cô ta mới có được những ngày an nhàn!

Những năm gần đây, Ngu Vô Song vốn đã sớm luyện thành vinh nhục không sợ đến mức trở thành bản lĩnh, năm đó ở nước Pháp cầu học, cô cũng từng chịu không biết bao nhiêu sự khinh thường, tay trắng lập nghiệp, hơn nữa còn là người Trung Quốc nên chịu rất nhiều sự ức hiếp của người nước ngoài!

Trong mắt những người tóc vàng mắt xanh kia, việc cô bước chân vào giới thời trang Pháp hoàn toàn là mơ tưởng viển vông.

Nhưng cuối cùng cô vẫn có thể thực sự đánh bại họ, khiến tất cả những người từng chất vấn cô phải ngậm miệng.,

Nếu nhưu nói Giản Uyển Như là một đóa hoa sen tinh khiết, thì Ngu Vô Song hiện tại chính là đóa hồng có gai, bên ngoài thì hương thơm thơm ngát, nhưng bên trong gai nhọn đứt tay.

Ngay cả nước Pháp thời thượng cô cũng có thể chinh phục, thì một Mạnh Thiếu Đình nhỏ nhỏ là cái thá gì?

Ngu Vô Song nhếch đôi môi đỏ mọng, lười biếng đứng lên, giẫm gót giàu nhỏ, trước mặt những người này, cô thể hiện sự tự tin tuyệt đối của mình, những lời nói ra càng khiến người ta kinh hãi.

Cô nói: “Mạnh Thiếu Đình! Mạnh Thiếu Văn! Giản Uyển Linh! Các người nghe cho rõ đây, bây giờ tôi là vợ chưa cưới của Hoắc Cố Chi, tôi với anh ấy một lòng! Ngày hôm nay các người khinh miệt anh ấy, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đến đòi lại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.