Có tình yêu là tế thủy trường lưu (nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài), có tình yêu có thể là
say đắm trong một ánh mắt một nụ cười, nhưng Hoắc Cố Chi yêu là tự thân
cố gắng.
Khách sạn Thịnh Cảng, bên trong ==DĐLQĐ==căn phòng xa
hoa nhất, Hoắc Cố Chi chưa kịp cất thẻ thì đè người phụ nữ trong ngực
vào cửa mà hôn. Bàn tay tà ác của anh di chuyển trên ở thân thể lung
linh của cô, gấp gáp thở dốc...
Ngu Vô Song mặc lễ phục váy dài,
tấm lưng trắng nõn đầy hấp dẫn chạm vào cánh cửa lạnh lẽo mà cả người
run lên, môi đỏ mọng hé mở, nhịn không được mà nhẹ nhàng rên rỉ lên một
tiếng. Phía sau lạnh lẽo, phía trước lửa nóng, đối lập mãnh liệt làm cô
nheo mắt, trong lòng đầy kích động.
Thân thể cường tráng đầy lửa
nóng của người đàn ông làm trái tim cô cũng nóng bỏng , trong phòng
không có mở đèn làm tầm nhìn trở nên mờ mịt, người phụ nữ cắn cặp môi đỏ mọng khi bị anh cởi váy ra, trong lòng nhịn không được mà thầm mắng
người đàn ông này thật xấu xa, dám chạy tới khách sạn Thịnh Cảng mướn
phòng.
"Bé ngoam, lúc này mà mất tập trung, sẽ làm đàn ông tự
ái." Vùi đầu vào bộ ngực trắng nõn lại mềm mịn mà cắn, trong mắt Hoắc Cố Chi lộ ra tia tĩnh mịch, mập mờ cười nói: "Tôi phạt em tối nay không
được xuống giường."
Sau khi dứt lời, anh liền ôm cô lên, đi tới giường lớn rộng hai thước trong phòng.
Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, Ngu Vô Song thấy trong mắt người đàn ông nồng
đậm lửa dục, thân thể rõ ràng muốn phát tiết nhưng vẫn cố làm cô thoải
mái nên làm khúc dạo đầu.
Biết được điều này, không biết sao, cô
có chút cảm động. Vừa bị anh đè trên giường, cô liền chủ động ngẩng đầu
hôn cằm của anh, trên mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, quyến rũ mà
cười: "Lâm Vinh Gia có ý định hèn hạ hơn anh năm đó, chuyện hắn muốn làm nhất là đè tôi và Giản Uyển Linh dưới thân mà từ từ đùa bỡn, cuối cùng
hắn về Hongkong thì chuyện này mới kết thúc."
Người đàn ông kia
căn bản không có gì đáng nói, tối nay hắn gây khó khăn cho Mạnh Thiếu
Văn, hoàn toàn vì chưa chấm dứt mộng tưởng năm đó.
Nhưng chuyện
này cô chưa nói với ai, kể cả Mạnh Thiếu Văn. Năm đó, mặc dù cô không bị hắn làm nhục, nhưng lại bị quấy rầy không ít, bây giờ nhớ lại đều cảm
thấy ghê tởm.
Cô chủ động nói chuyện này với anh làm đáy mắt anh
thoáng qua chút ý cười, nhưng hai chữ "Hèn hạ" làm anh híp mắt phượng,
sâu trong đáy mắt thoáng qua một tia nguy hiểm. Anh ác ý ngắt bộ ngực
mềm mại của người phụ nữ, cắn răng hỏi: "Năm đó anh làm chuyện hèn hạ
với em?"
Ngu Vô Song không ngờ anh sẽ xuống tay nặng như vậy, lập tức kêu lên một tiếng, che ngực, nước mắt ròng ròng nhìn người đàn ông
trên người, nụ cười đỏ tươi như máu: "Khốn kiếp, vậy anh nói cho em
biết, năm đó là ai nửa đêm bò vào phòng em, định làm chuyện hèn hạ với
em?"
"Hừ, đó là do Mạnh Thiếu Văn vô dụng, không ăn sạch yêu tinh thiên kiều bá mị (*) như em." Người đàn ông kiêu ngạo hừ lạnh một
tiếng, giữa hai lông mày anh tuấn lộ ra vẻ đương nhiên: "Đó là do anh
không kiềm chế được, tại sao nói là hèn hạ? Nếu không phải anh, em có
thể biết nhiều kiến thức sinh lý như vậy không?"
*Xinh đẹp, quyến rũ
Câu cuối, anh nghiêm túc nói, giọng điệu cao lên, trên mặt mang đầy nụ cười.
Rõ ràng là một người đàn ông kiêu căng, cao quý nhưng lại nói lời hạ lưu, thật là không ai địch lại.
Ngu Vô Song không ngờ anh vô sỉ như vậy, gò má đỏ bừng vì tức giận, đôi mắt đen tuyền hung tợn nhìn anh chằm chằm, chưa kịp nói liền bị đè ở dưới,
vật cuối cùng còn trên người cũng bị anh cởi bỏ, thân thể trơn bóng của
cô nằm dưới người anh.
Cô thẹn thùng kêu lên, nhưng bị anh chặn
môi đỏ mọng lần nữa, trường hợp trần truồng đối mặt nhau như vậy cũng
không phải là lần đầu tiên, nhưng mỗi lần đều là cô run rẩy. Thời gian 5 năm đủ để họ biết rõ thân thể của đối phương, anh đương nhiên biết
chính xác điểm mẫn cảm trên người cô.
Rất nhanh, Ngu Vô Song bị
lạc trong không khí kích tình này, người đàn ông nặng nề mà nóng bỏng đè trên người cô, ngực chạm vào nhau, làm cô có thể cảm nhận được tiếng
tim đập nóng bỏng của anh, cũng làm cô thoải mái trong trầm luân. . . . . .
. . . . . .
Kết quả của cả đêm phóng đãng là khiến Ngu
Vô Song ngủ tới khi mặt trời lên cao mới tỉnh, người đàn ông bên gối đã
sớm không thấy, trên gối đầu chỉ để lại một tờ giấy.
Trong lúc
nửa mê nửa tỉnh, Ngu Vô Song lấy tờ giấy đọc, rồi nhanh chóng tỉnh táo
không ít, trên đó viết: "Anh tới công ty trước, đã chuẩn bị xong tất cả
quần áo cho em, xe cũng để lại cho em, sau đó về nhà mình." Chữ rồng bay phượng múa của người đàn ông có khí thế vô cùng, giống hệt con người
anh.
Từ nhỏ, Ngu Vô Song được dạy dỗ nghiêm khắc nên không phải
là một người thích ngủ nướng, tối hôm qua ứng phó với người đàn ông như
sói như hổ làm cô mệt muốn chết nên sáng nay mới ngủ say như vậy, thậm
chí khi anh rời đi cũng không biết.
Sau khi rời giường, cô vào
bồn tắm lớn tắm rửa trước, sau đó mới mặc quần áo, không thể không nói
người đàn ông kia ngoài mặt lãnh khốc nhưng trong lòng là cực kỳ tinh
tế.
Tất cả quần áo anh chuẩn bị cho cô đều là hiệu cô thường dùng, ngay cả mỹ phẩm dưỡng da cũng là loại cô thích nhất.
Bình thường lúc họ ở cùng nhau, anh phiền nhất là mỗi ngày cô đều làm mặt nạ bảo dưỡng, nhưng bây giờ lại chuẩn bị đầy đủ như thế, làm lòng cô có
chút ngọt ngào.
Trong gương, người phụ nữ mặt như hoa sen, trên
hai gò má trắng noãn có hai rặng mây đỏ, rửa hết mỹ phẩm xong, Ngu Vô
Song soi gương trang điểm, lúc trang điểm được một nửa thì cô mới phát
hiện, cô không cần đánh má đỏ, vì sắc mặt cô bây giờ đã đỏ ửng quyến rũ.
Xem ra người đàn ông dịu dàng với người phụ nữ mới là liều thuốc tốt nhất, tác dụng hơn bất kỳ loại mỹ phẩm nào.
Cắn môi, cô không khỏi nở nụ cười, sau khi thoa son môi mới cầm túi đi trả phòng.
Tối hôm qua người đàn ông kia quá vô lại, cố ý chạy tới khách sạn Thịnh
Cảng mướn phòng, cô không thích nơi này, những năm ở nước ngoài, khi cần mướn phòng ở khách sạn thì cô tận lực tránh khách sạn Thịnh Cảng.
. . . . . .
Tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy, sau khi Mạnh Thiếu Văn bực tức rời khỏi cũng không về nhà, mà tới Thịnh Cảng ở một đêm.
Mấy năm này chỉ lo áy náy với Uyển Như mà anh ta đã đánh mất chính mình.
Sau khi yên tĩnh suy nghĩ một đêm, anh quyết định tìm cô ta nói chuyện
rõ ràng.
Hai người bọn họ kết hôn không đơn thuần là tình yêu,
trên lưng còn mang vinh nhục hai gia tộc, nhà họ Giản là công ty duy
nhất ở Nam Giang có nhãn hiệu xa hoa phát triển trên võ đài quốc tế, mà
Hằng Viễn vì quan hệ tốt với nhà họ Giản mà mấy năm trước đã phát triển
ngành dệt.
Đây đối với Hằng Viễn mà nói là một lĩnh vực mới, vì
thế tập đoàn phải bỏ ra một số tiền lớn, khi Uyển Như gả vào nhà họ Mạnh đã mang không ít cơ hội làm ăn cho Hằng Viễn.
Khó có thể thấy
Tổng giám đốc tới Thịnh Cảng cho nên động tác trả phòng của tiếp tân cực kỳ chậm, thỉnh thoảng xấu hổ mang theo ý cười nhìn Mạnh Thiếu Văn, tim
đập thình thịch.
Tổng giám đốc Mạnh vừa kết hôn, không phải sao? Sao đang yên đang lành mà tới khách sạn?
Tiếp tân không ngừng kinh ngạc, ngay cả Giản Uyển Như bước ra từ trong thang máy cũng kinh ngạc.
Cô nhìn người đàn ông đứng phía trước cách đó không xa, trong mắt lóe lên
một tia bài xích, mặc dù chỉ bóng lưng, nhưng lại cô biết đó là Mạnh
Thiếu Văn, thật là oan gia ngõ hẹp.
Lúc Ngu Vô Song chuẩn bị quay đầu lên lầu trước, đột nhiên có một bóng dáng thướt tha duyên dáng đi
vào, theo sát là người phụ nữ có giọng nói mềm mại.
"Anh Thiếu Văn...!"
Nhận được tin tức mà đến, Giản Uyển Linh đứng sau Mạnh Thiếu Văn. Hôm nay cô ta mặc một bộ váy màu xanh thanh lịch, hai gò má trang điểm hơi nhạt,
hốc mắt ửng đỏ, nhìn qua thật đáng thương, làm người ta không nỡ nói một câu nặng lời.
Cô ta thâm tình nhìn chăm chú Mạnh Thiếu Văn, cắn môi uất ức nói: "Anh Thiếu Văn, anh đừng giận em nữa, có được không?"