Tối Nay Muốn Bên Em

Chương 4: Chương 4




Ngọn lửa ghen ghét giống như cây đuốc vĩnh viễn dập không tắt trong lòng anh, thiêu đốt thế giới tình yêu của chúng ta không tha cho một viên cát cho dù khi chúng ta đi lại trong sa mạc chỉ còn lại một ngụm nước, anh sẽ trước hết để cho ta uống nhưng anh lại không cho người khác vuốt ve, vỗ về một sợi tóc ta.

Từ ngày đó, sau khi hai người xảy ra quan hệ thân mật, Dạ Ma liên tiếp lạnh nhạt cô mấy ngày, cho đến ngày thứ hai mươi, hắn mới tìm đến cô.

Thu Lăng ở trong không khí cảm thấy sự hiện hữu của hắn, tâm tình của cô vừa sợ hãi lại nghi hoặc, còn mang theo vẻ chờ mong.

Cô sao lại muốn gặp hắn? Hắn là người bội tín, ngay cả cô muốn chết, hắn cũng không muốn thành toàn cô, hắn thật là một người đàn ông không có phẩm chất!

Dĩ nhiên, cô chỉ dám ở sau lưng trách cứ hắn, không dám mắng trước mặt cho hắn nghe.

"Em đang nghĩ cái gì?" Hắn muốn lúc nào cũng có thể nắm chắc cô, không cho phép có chút sai lầm nào.

"Tôi đang nghĩ anh hôm nay đẹp trai hơn so với hôm qua." Nếu như nói với hắn điều cô nghĩ trong lòng, không biết được hắn lại chỉnh đốn cô như thế nào?

Dạ Ma lấy giọng khinh thường nói: "Em lại không thấy được." Hừ! Lời phụ nữ nói hoàn toàn không thể tin.

Thu Lăng le lưỡi một cái nghĩ thầm, cô nhìn không thấy, chẳng lẽ hắn nhìn được?

Đúng rồi! Hắn có ma lực, dĩ nhiên nhìn thấy!

Nhưng là, cô khẳng định có thể, hắn nhất định là người con trai rất cơ bắp, chỉ từ biểu hiện thường ngày của hắn cũng rất rõ ràng.

"Tôi cũng nghĩ vậy! Anh tìm đến tôi có chuyện gì?" Hắn tìm đến cô nhất định có chuyện, từ biểu hiện hắn lạnh nhạt cô hai mươi ngày đã biết.

"Tôi muốn em gặp mặt một người." Chính là cái người này xuất hiện, phá hư cuộc sống vốn yên tĩnh của bọn họ.

"Anh muốn tôi thấy người nào?"

"Một người em nhớ mãi không quên." Hắn nói như đinh đóng cột.

"Tôi đối với người trên thế giới này đã không còn lưu luyến rồi."

"‘ hắn ’ không giống." Dạ Ma có điều ám chỉ mà nói.

"Tôi có thể lựa chọn. . . . . . Không cần thấy. . . . . . Hắn hay không?"

Không biết tại sao, trong lòng cô mơ hồ cảm thấy giống như có một trận gió bão sắp tới.

"Trong vương quốc của ta, không tới phiên em lựa chọn!" Lời của hắn chính là ý chỉ của thần linh.

Hừ! Hắn, cái tên Bạo Quân chuyên chế, độc tài!

Thu Lăng miễn cưỡng, chầm rì rì từ trên giường đứng dậy, Dạ Ma một mực nắm lấy tay của cô, đem kéo cô ra bên ngoài. . . . . ..

Hắn thật đúng là một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc!

Chỉ là, hắn rốt cuộc muốn để cho cô gặp ai?

Người kia rất quan trọng sao?

Hai người đi tới "Ma Cung" trên đại điện, Dạ Ma ngồi lên vương vị của hắn, hắn đem Thu Lăng ngồi sau màn che.

Dạ Ma giương tay lên, trên cung điện có chút ánh sáng giống Quỷ Hỏa lơ lửng bất định, chỉ thấy trên mặt Dạ Ma được che bởi vải bố màu đen, cho nên, Thu Lăng còn là không nhìn thấy diện mạo hắn, chỉ mơ hồ nhìn thấy cặp mắt to của hắn.

"Vệ sĩ, dẫn hắn đi lên."

"Dạ! Vương."

Không lâu, vệ sĩ đem một người toàn thân là máu mang tới cung điện.

Dạ Ma tại sao phải tàn nhẫn đối với hắn ta như vậy đãi? Xem ra người kia nhất định là. . . . . Đắc tội hắn rất nhiều!

Thì ra là, trên đời này còn có người xui xẻo hơn so với cô, hắn đắc tội với cái tên ma quỷ hỉ nộ vô thường này, Thu Lăng không khỏi đối với hắn ta sinh ra chút đồng tình!

Ở phía dưới, Tây Mẫu Lôi vừa nhìn thấy hắn, lập tức la mắng: "Dạ Ma, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì, ngươi đã nhốt ta hai ngàn năm trăm năm." Trong lúc chờ đợi tự do, hắn nhớ mãi không quên chỉ có một người.

"Ta nghĩ ngươi muốn gặp mặt một người!" Ở trên đời này, hắn oán hận Tây Mẫu Lôi mạnh mẽ vượt lên trên tất cả.

"Ta không muốn gặp bất luận kẻ nào." Dạ Ma đã tách đầu với tứ chi “nàng” riêng biệt, để cho hắn tận mắt thấy cả quá trình, hắn còn muốn làm cái gì?

"Người này thì khác, ngươi nhất định có hứng thú thấy nàng ấy đấy!" Hắn chính là đánh giá thấp Tây Mẫu Lôi hứng thú với cô, mới có thể để cho bọn họ làm ra loại chuyện tằng tiện đó.

"Ai?"

Dạ Ma đi về phía màn che, nắm lấy tay Thu Lăng, dẫn cô ra ngoài.

Thu Lăng ngã ngồi ở dưới chân của Dạ Ma, ngẩng đầu lên, ánh mắt nghênh coi người đàn ông cả người là máu đó.

Tây Mẫu Lôi vừa nhìn thấy khuôn mặt của cô, liền đau lòng thẳng kêu: "Hy Y Ti, Hy Y Ti. . . . . ." Người này xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại gọi cô là "Tây y sư" (thầy thuốc Tây y) [1], cô cũng không phải là Tây y sư, bọn họ làm gì kêu cô Tây y sư?

[1] Ở đây Thu Lăng nghe nhầm phiên âm, người đàn ông nói Hy Y Ti (希伊丝) có phiên âm là “xi yi si”ý chỉ bức tượng nữ thần không đầu mà Thu Lăng đọc lúc sáng trên báo ở phần 3 – chương 1 nhưng Thu Lăng lại nghe thành “Tây y sư” (西医师) có phiên âm gần giống là “xi yi shi”

Có thể. . . . . . Ở trên thế giới này rất thiếu thầy thuốc Tây chứ?

Dạ Ma nắm cằm của cô, làm cô ngẩng đầu lên nhìn chăm chú hắn: "Nhìn thấy tình nhân của em, em một chút cũng không cảm thấy hưng phấn sao?"

Tình nhân? !

Bọn họ đã từng là tình nhân sao?

Vì sao cô một chút ấn tượng cũng không có?

"Hy Y Ti, ta đã nhớ nàng hai ngàn năm trăm năm rồi."

Lâu như vậy, cô mới mười bảy tuổi mà, hắn vậy mà có thể nhớ cô lâu như vậy. . . . . . Tình huống như thế chỉ có một giải thích.

"Anh có phải nhận lầm người hay không?" Đây là giải thích hợp lý duy nhất.

"Không! Ta không có, nàng là Hy Y Ti."

"Tôi không phải Tây y sư, tôi là Diệp Thu Lăng." Cô chính là cô, trên đời không còn có cô thứ hai.

"Bất kể nàng nói cái gì, ta tin tưởng nàng chính là Hy Y Ti. Hy Y Ti, làm sao nàng sẽ cùng kẻ ma quỷ như hắn ở chung một chỗ?"

"Tôi cũng không muốn vậy!" Nếu như có thể, cô cũng muốn chạy trốn xa xa.

"Ta nhất định sẽ dẫn nàng rời khỏi hắn!" Bất kể như thế nào, hắn nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp.

"Này. . . . . ." Hắn nói lớn tiếng như vậy, không sợ Dạ Ma nghe được sẽ rất tức giận sao?

"Ta chờ ngươi mang nàng đi, chỉ là. . . . . . trước đó, " Ánh mắt khát máu hắn dừng trên người Tây Mẫu Lôi chốc lát, chậm rãi mở miệng nói: "Ta muốn trả thù ngươi."

Dạ Ma nhìn chăm chú vào ở phía dưới Tây Mẫu Lôi, máu lạnh cười nói: "Muốn chúng ta ở chỗ này thân mật cho ngươi xem không?"

Hắn muốn vệ sĩ trói hắn ta ở trên cây cột, sau đó triệt hạ vệ sĩ.

Tiếp theo, hắn xấu bụng nhìn Thu Lăng, từng bước từng bước tiến tới gần cô.

Cô tin tưởng cái người đàn ông điên cuồng này chuyện gì cũng làm ra được, Thu Lăng bắt đầu chạy trong cung điện, mà Dạ Ma ở sau lưng cô đuổi theo, hai người ở bên trong cung điện truy đuổi nhau.

Trong nháy mắt, Thu Lăng liền bị hắn bắt được, ôm vào trong ngực.

"Anh muốn làm cái gì?" hắn chẳng lẽ thật muốn làm trước mặt người khác! Không, nếu chuyện như vậy xảy thật ra, cô về sau phải làm người như thế nào?

Thu Lăng liều mạng giãy giụa, nhưng sức lực này đối với hắn chỉ như gãi ngứa.

Bị trói ở trên cây cột Tây Mẫu Lôi lên tiếng hô to: "Dạ Ma, ngươi dừng tay, chớ khi dễ nàng ấy."

"Ta vui vẻ khi dễ nàng thế nào thì khi dễ nàng thế ấy, ngươi từ từ nhìn."

Hắn một tiếng xé rách quần áo của cô, nghiêng người hôn da thịt trắng như tuyết trước ngực của cô.

"Dừng tay! Dừng tay!" Cô muốn ngăn cản hành động cuồng vọng của hắn, nhưng hơi sức của cô quá yếu, căn bản không ngăn cản được hắn.

Bọn họ đến gần trước mặt Tây Mẫu Lôi, dựa vào cây trụ bắt đầu làm tình.

"Cái kẻ điên này, buông tôi ra." Vừa nghĩ tới phải đối mặt với tình cảnh lúng túng này, cô thật sự rất hận mình ban đầu tại sao không có chết!

"Em không muốn ở trước mặt của hắn biểu diễn sao?" Hắn trừng phạt tính cắn đầu vú nhỏ cô một chút, tiếp theo càng kịch liệt hơn, dùng đầu lưới liếm toàn thân cô.

Tây Mẫu Lôi đau đớn xoay mặt, không muốn xem một màn làm hắn vô cùng đau đớn này.

"Không nhìn sao? Kế tiếp tôi muốn vì em biểu diễn tinh thông hơn đấy!" Dạ Ma khiêu khích nói.

Hắn thô bạo kéo quần lót của cô xuống, không để ý Tây Mẫu Lôi vẫn còn ở đây, hắn cúi đầu, hôn giải ngọt ngào đất giữa hai chân cô.

"Tư vị cô ấy rất tốt đẹp, không biết được sau lưng ta các người đã làm bao nhiêu lần rồi?" Dạ Ma vừa liếm liếm cánh hoa ướt át của cô, vừa xằng bậy mà nói.

"Cái tên ác ma này, dừng tay. . . . . ." Cách mở chân ra như vậy khiến cô cảm thấy xấu hổ.

Tây Mẫu Lôi khép mắt, khuyên cô nói: "Hy Y Ti, không cần phản kháng hắn, hắn đoạt lấy thân thể của nàng, nhưng hắn không ngăn cản được trái tim muốn kết hợp của hai ta."

Lời nói này của Tây Mẫu Lôi không khác gì là đổ thêm dầu vào lửa cháy, trong tròng mắt Dạ Ma giống như lửa bùng cháy tới từ địa ngục.

"Em nghĩ, hiện tại hôn thân thể em không phải là của tôi, mà là hắn sao?" Câu trả lời của cô tốt nhất làm hắn hài lòng, nếu không. . . . . . "Bất kỳ một cái nào người đàn ông đều hơn anh." Ở trên đời này, còn có người dã man hơn so với hắn sao?

"Tôi sẽ khiến em hối hận khi nói ra những lời này." Hắn đem lời nói cô nói ra khỏi miệng nuốt trở về.

"Sau này tôi không ——" cô không cách nào tiếp tục nói chuyện, bởi vì, hắn không chỉ sử dụng môi hắn hôn cánh môi nhỏ của cô, còn đưa ra ma thủ sờ soạng của hắn.

Không biết được hắn đã làm chuyện như vậy với bao nhiêu phụ nữ, động tác của hắn rất lão luyện.

Mục đích của hắn chính là muốn để cho cô khuất phục, cho nên, cô không thể nhận thua.

Cô cắn môi dưới, không cho phép mình phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Miệng của cô mặc dù không thành thực, nhưng ở trong cơ thể cô tràn ra chất mật, thấm ướt tay hắn.

"Ngươi muốn nếm thử một chút không?" Dạ Ma đưa tay về phía Tây Mẫu Lôi hỏi.

"Ghê tởm ——" giọng điệu của hắn mang theo bất đắc dĩ.

"Kế tiếp, ta sẽ ghê tởm hơn."

Động tác động thân mạnh mẽ của hắn, đâm vào trong cơ thể cô, ở hành lang ấm áp, ẩm ướt của cô bắt đầu dong ruỗi.

"Em chính là chặt như vậy, không quản bị tôi tiến vào bao nhiêu lần vẫn hợp thành một." Loại tư vị này chỉ có ở trên người của cô mới có thể có.

"Anh muốn thì cho anh đi! Cái người thô lỗ, dã man này. . . . . ." Cô hung hăng cắn ngực hắn, ngón tay trên lưng của hắn cào 5 dấu tay.

Dạ Ma trừng phạt định cắn môi của cô, cũng ở bờ môi cô nói nhỏ: "Hắn cũng không thô lỗ, hắn dịu dàng so với ta vậy sao? Em có phải hi vọng hiện tại cưỡi trên người em chính là một người đàn ông khác hay không?"

"Nói chuyện cùng dã thú là không có cái gì tốt. . . . . ." Cô căm hận thầm nghĩ, trong đầu của hắn căn bản là trét đầy sữa, nói không chừng hắn cùng dã thú lớn lên.

"Vậy tôi thì làm dã thú đi, mỹ nữ và dã thú. . . . . . Em nói chúng ta là không phải tuyệt phối?"

"Ai muốn cùng anh kết hợp chung một chỗ?" Cô là muốn chết, nhưng làm sao sẽ suy đồi tới mức cùng hắn ở trong đại điện làm chuyện này?

"Tôi quên em thích hắn." Đáng tiếc, giờ phút này hắn chỉ có thể quan sát một bên, không cách nào tự thể nghiệm, Dạ Ma nhìn có chút hả hê.

Giống như là vì đánh cuộc một hơi, cô quật cường mở miệng nói: "Ta là ưa hắn, vậy thì thế nào?"

"Không như thế nào cả . . . . . Chỉ là, có thể đi vào thân thể em chỉ có tôi." Hắn liếc Tây Mẫu Lôi một cái, lần nữa nói với cô: "Người yêu của em vì em rơi lệ rồi." Có người. . . . . . Vì cô khóc!

Trời!

Ở trước mặt ác ma yếu thế, không khác gì hành động tự sát.

Ngày trước bất kể cô gặp phải chuyện gì đều là trốn tránh, lại trốn tránh, là ác ma này dạy cô trốn tránh là vô ích.

Muốn chết, muốn sống, đều muốn dựa vào chính mình tìm cách!

Không có ai có thể cứu mày, cũng không có ai có thể để cho mày chết!

Cô đã quyết định muốn tuyên chiến cùng ác ma không biết xấu hổ này rồi, nhưng có một việc cô muốn cảm tạ hắn, là hắn kích thích nội tâm luôn ẩn núp của cô tia phản nghịch.

"Tây Mẫu Lôi, đừng khóc! Ta sẽ tìm cách cùng ngươi cao chạy xa bay. . . . . ." Cô cố ý muốn chọc giận hắn mà nói.

Quả nhiên, lòng của Dạ Ma dâng lên lửa giận, hắn dùng lực bắt được hai chân của cô, tách ra bắp đùi của cô, bắt đầu mãnh liệt ở giữa hai chân của cô ra vào.

Cô kẹp chặt chân muốn ngăn cản hắn, lại chỉ kích thích tình dục hắn hơn.

Hắn dùng lực đẩy bắp đùi của cô ra, khiến chân cô đặt ở bên hông hắn, dễ dàng cho hắn đâm vào.

Ở trên đại điện, không khí tràn ngập bạo lực cùng kích tình, ngoài ra, còn có một người thứ ba đang quan sát.

Mặc dù Tây Mẫu Lôi mắt điếc tai ngơ, cặp mắt nhắm lại, nhưng mà vẫn có thể cảm giác bọn họ đang làm chuyện đó, hắn khóc không ngừng, rồi lại vô lực ngăn cản.

Tây Mẫu Lôi khóc đến thê thảm , nhưng đây cũng không phải cô đồng ý!

Tất cả đều lỗi của Dạ Ma!

Trong miệng của cô không ngừng mắng, nhưng hắn ở trong cơ thể cô mãnh liệt đụng chạm, không có chút dấu hiệu buông lỏng nào.

"Còn bao lâu nữa mới kết thúc?"

"Em muốn tôi nhanh một chút, tôi liền nhanh một chút."

Cô cắn môi dưới, nhịn việc hắn đang trong cơ thể cô rút ra lại đâm vào, hơi thở dốc phái nam, hắn đem mầm móng nóng rực phát tiết vào trong mật huyệt của cô. . . . . . Dạ Ma toàn thân trần trụi đi tới bên cạnh Tây Mẫu Lôi, nâng mặt của hắn nói: "Ngươi cũng muốn thử một chút tư vị cưỡi cô ấy đúng không?" Tâm tình của hắn tốt, có lẽ sẽ suy tính để cho hắn ta cũng làm một lần.

"Ta không giống như ngươi chỉ biết làm nhục nàng." Tây Mẫu Lôi lã chã chực khóc mà nói.

"Cô ấy yêu thích ta như vậy, đối với cô ấy ngươi không có hưởng qua, dĩ nhiên sẽ không biết." Cô chính là thích tìm kiếm người đàn ông khác nhau thỏa mãn cô, không phải sao?

"Ta tin tưởng Hy Y Ti sẽ không thích ngươi đối xử với cô ấy như vậy!" Thấy Hy Y Ti trên người của hiện đầy vết thương, hắn cảm thấy đau lòng.

"Ta đi tìm vệ sĩ phía ngoài, có lẽ bọn họ cũng muốn thử một lần." Thấy thân thể cô run rẩy, nội tâm Dạ Ma cảm thấy một hồi khuây khoả.

"Không! Ngươi không thể làm như vậy." Tây Mẫu Lôi vội vàng hô to.

"Ta dĩ nhiên có thể." Hắn cố làm tâm trạng suy tư, chậm rãi mở miệng nói: "Có lẽ có thể có một phương án thay thế người khác, ngươi có thể học chó sủa, ta không biểu diễn cho ngươi xem nữa; nếu không, trước khi mặt trời lặn, ta còn có thể làm lại nhiều lần, để cho ngươi mở rộng tầm mắt."

"Đừng kêu. . . . . ." Cô thà bị bị Dạ Ma lăng nhục đến chết, cũng không nguyện nhìn thấy có người vì cô chịu nhục.

Hắn lấy ánh mắt lợi hại nhìn cô, nói với Tây Mẫu Lôi: "A! Em còn mãn che chở hắn sao! Như thế nào, gọi hay không gọi?" Nghe Tây Mẫu Lôi học chó gọi, có thể khiến cho lòng của hắn khá hơn chút hay không?

"Tốt, ta gọi, nhưng ngươi phải thả qua cô ấy." Hắn không thể trơ mắt nhìn Dạ Ma sẽ tiếp tục hành hạ cô.

"Tây Mẫu Lôi, không cần. . . . . ."

Dạ Ma tay vuốt ve vú của cô, hơi thở nặng nề nói đầy bẩn thỉu: "Xem ra, người đã như giày rách như em còn đáng tiền, còn có người muốn cướp. . . . . ." Cô rốt cuộc sau lưng hắn có bao nhiêu tình nhân?

Tây Mẫu Lôi vứt bỏ đau thương, thoáng nhìn cô, tiếp theo hắn liền. . . . . ."Gâu Gâu Gâu!" Vì cô, hắn thật sự ở trên đại điện học chó sủa.

Dạ Ma ngửa mặt lên trời cuồng tiếu mà nói: "Em bây giờ biết hắn có bao nhiêu đê tiện rồi chứ? Mà em lại lựa chọn cùng hắn bên nhau." Vừa so sánh như vậy, cô biết nên lựa chọn cùng ai ở cùng một chỗ chứ!

Thu Lăng cãi lại hắn nói: "Anh không có tư cách so với hắn, anh hạ lưu hơn so với hắn."

"Thủ đoạn hạ lưu nhất, tôi còn chưa có dùngở trên người, đêm dài đằng đẵng, em có thể kiên nhẫn mong đợi."

"Dạ Ma, ngươi đồng ý ta thả qua nàng."

"Ý của ta là không ở trên đại điện biểu diễn cho ngươi xem nữa, còn lại là tùy vui vẻ của ta." Dạ Ma quăng nụ cười thắng lợi với hắn mà nói: "Ngươi bây giờ biết ai là chủ nhân của nàng chưa?"

Hắn chỉ xem cô như một món đồ chơi, chơi đùa, muốn vứt bỏ hoặc là cất giữ, tất cả đều theo hắn.

"Dạ Ma, ta nhất định sẽ đem những nhục nhã hôm nay trả lại cho ngươi!" Hắn nhất định sẽ mang Hy Y Ti thoát khỏi ma chưởng của hắn.

"Ta sẽ chờ." ánh mắt Dạ Ma phát ra ánh sáng lấp lánh, nhìn chăm chú vào hắn, phỏng đoán nói: "Có lẽ. . . . . . Ngươi có thể mang nàng thoát ta."

Tây Mẫu Lôi cắn răng nghiến lợi nói: "Ta nhất định sẽ."

"Thật đáng tiếc, ngày đó sẽ không tới đấy!"

"Sẽ, nhất định sẽ tới!"

"Mới vừa ngươi xem ta cùngtình nhân trần truồng." Dạ Ma hướng ra ngoài kêu lên nói: "Vệ sĩ, dắt hắn đi xuống, quất hắn một nghìn roi."

Vệ sĩ vội vàng xông tới, còng Tây Mẫu Lôi lại cũng hồi đáp: "Dạ!"

"Hy Y Ti, nàng phải chờ ta, chờ ta. . . . . . Dẫn nàng đi." Tây Mẫu Lôi đứt quãng an ủi cô.

Dạ Ma lắc đầu một cái nghĩ thầm, hắn cũng tự thân khó bảo toàn, còn muốn mang cô đi. . . . . . Thật là cảm động!

Hắn ta cho là hắn còn có thể để cho hắn có cơ hội phản bội lần hai sao?

Sau khi Tây Mẫu Lôi lui ra, tay hắn giơ lên, đại điện lại khôi phục thành một vùng tăm tối.

"Thế nào? Không nỡ để hắn rời đi?" Lời nói hắn lạnh nhạt giễu cợt cô.

"Làm sao anh có thể làm như vậy?" Ở trên đại điện đã làm loại chuyện đó . Hắn thật là một người dã man, chưa khai hóa người của.

Hắn thật tà ác!

Hắn quả thật hư . . . . . . Không có bất kỳ từ ngữ nào có thể hình dung.

"Tôi vui vẻ muốn làm gì thì làm như thế đó." Hắn chính là cố ý muốn ở trước mặt "Người kia" biểu thị công khai quyền sở hữu cô.

"Anh rất vô sỉ, không hề có chút xấu hổ." Trời cao làm sao để cho thứ người như hắn sống lâu như vậy? Có lẽ điều này chứng minh một câu: "Người tốt sống không lâu, tai họa do trời".

"Em còn để ý Tây Mẫu Lôi?" Nếu không, cô tại sao sợ bị hắn nhìn thấy?

"Tôi căn bản không biết hắn." Cô cảm thấy mình giống như bánh quy kẹp nhân, không cẩn thận sẽ bị người cắn một cái, hơn nữa còn không hiểu vì sao lại bị cắn.

"Trước kia em cũng nói như vậy, mà tôi tin em, sau đó chào đón tôi là phản bội cùng lừa gạt gấp nhiều lần." Nếu như không phải là cô đã từng lừa gạt hắn, đến bây giờ hắn còn có thể ngây ngốc tin tưởng cô..., nhưng bị mắc bẫy một lần, hắn đã không còn tin tưởng lời nói dối ngu xuẩn của người phụ nữ này rồi.

"Anh lại không chịu nói tôi ngày trước xảy ra qua chuyện gì, lại luôn đổ mọi tội danh lên đầu tôi”

Hiện tại cô đã không biết được là ở thế giới bóng tối này, hay là cô vốn đang ở thế giới hiện thực, hay là nơi nào kinh khủng hơn?

"Em làm qua chuyện gì, tự mình rõ ràng nhất."

"Tôi trong sạch!!!" Nếu như cô rõ ràng, còn phải cùng hắn tốn nhiều nước bọt sao?

"Kỹ nữ!"

Cô còn phải chịu được hắn trong lời nói lăng nhục bao lâu? "Tôi muốn đi!"

Hắn không chỉ là dùng thân thể công kích cô, còn dùng ngôn ngữ công kích cô.

"Em nơi nào cũng không đi được, em chỉ có thể đợi bên cạnh tôi." Trừ phi hắn nguyện ý, nếu không, cô vĩnh viễn sẽ không có một ngày tự do.

"Chúng ta không hợp, anh không thấy sao?" Cô cảm nhận được trên người của hắn chỉ có căm hận.

"Tôi muốn em giúp tôi sanh con!" Có thể để cho cô sinh đứa bé của hắn, vậy hắn thì thắng một bước.

"Muốn tôi sinh đứa con biến thái của anh, đừng mơ!" Nếu là cô cũng sinh ra một tên như vậy, như vậy cũng được sao?

"Vậy chúng ta sẽ nhìn một chút, tôi sẽ một đêm trong bụng em gieo mầm mống."

Nghe hắn vô sỉ tuyên bố như vậy, Thu Lăng không nhịn được thở hốc vì kinh ngạc.

"Bây giờ chúng ta có thể làm tiếp một lần."

"Anh không phải là nói thật chứ?"

Dạ Ma bị vẻ mặt khiếp sợ của cô chọc cười, hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả chốc lát, ngoắc tay, một nữ bộc đi vào.

"Dora, hầu hạ chủ tử của ngươi, dáng vẻ cô ấy không chỉnh tề."

"Dạ, vương!"

Thu Lăng từ trên mặt đất nhặt lên y phục bị xé, thầm nghĩ, dáng vẻ cô không ngay ngắn, còn không phải do hắn hại?

Hắn nhất định sẽ không cảm thấy hắn có lỗi, ngược lại xem việc xé rách y phục của cô là chuyện đương nhiên.

Rốt cuộc giữa bọn họ đã từng xảy ra qua chuyện gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.