Tối Nay Muốn Bên Em

Chương 7: Chương 7




Ngày đó động đất xảy ra, phút chốc kia thế giới gần như sụp đổ.

Hi vọng em ở đây, bên cạnh tôi

Lần cuối cùng chúng ta hô hấp, em hôn môi tôi

Trong niềm vui kề cận cái chết

Rời bỏ trần gian …

*****

Ngày thứ bảy sau khi Thu Lăng sinh

Cây đuốc trên vách tường khiến bên trong nhà sáng lên, cũng tăng thêm một chút hơi thở ấm áp.

Đôi mắt cô nhìn đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say trong nôi, ngón tay vuốt sợi tóc mềm mại của con, hát lên: "Tiểu bảo bảo, mau mau ngủ, đêm tối lại tới, mẹ ở bên cạnh con, con là bảo bối trong lòng ba mẹ. . . . . ." Sinh mạng gặp gỡ thật khó dự liệu!

Cô chưa từng nghĩ đến sau khi đến cái thế giới này, hơn nữa mang thai đến chết đi sống lại!

Không biết có một ngày. . . . . . Hắn sẽ yêu thương cô, cái này sẽ phá giải nguyền rủa chứ?

Gần đây. . . . . . Cô cảm thấy ánh mắt của hắn có chút càng lúc càng dịu dàng, có thể không. . . . . . Có lẽ đứa bé này là tiểu thiên sứ mang lại may mắn?

Thu Lăng chuyên chú nhìn đứa bé, không có chú ý Dạ Ma đã đi vào, mặt của hắn che đi vẻ nặng nề, lo lắng.

Cô khẽ vuốt ve gò má mềm mại của tiểu bảo bối nói: "Con lớn lên giống ba đó!"

"Tôi không phải thừa nhận nó lớn lên giống tôi." Xấu xấu xí xí, nhăn nhó, trên người không có nửa sợi lông, nơi nào giống hắn chứ?

Cô đối với hắn đột nhiên xuất hiện sớm đã thành thói quen, Thu Lăng bên vuốt ve đứa bé nói với hắn: "Con thật đáng yêu phải không?"

"Tôi không thể lý giải nổi em đem đứa bé xấu như vậy mà nói là đáng yêu!"

"Con là con của anh, làm sao anh lại nói như vậy?" Hắn dùng từ không thể nhân tính hóa một chút sao?

Đứa nhỏ là máu mủ của hắn, hi vọng đứa bé này sẽ không di truyền ma tính của hắn.

"Tôi thích nói thế nào thì nói thế ấy, còn nữa, tôi không cho phép cô đến gần nó." Nói xong, Dạ Ma liền ôm lấy đứa bé ngủ say trong nôi đi.

Đứa bé không có thói quen hắn thô lỗ ôm, bắt đầu oa oa khóc lớn lên, nó khóc thút thít khiến Dạ Ma phiền não, bàn tay của hắn đánh cái mông nhỏ của con, muốn dùng cách này ngăn nó tiếp tục khóc.

"Anh không thể đánh con như vậy." Ngộ nhỡ làm con bị thương thì sao?

"Tôi muốn đánh như thế nào thì đánh như thế." Nói xong, Dạ Ma cất bước lớn ra khỏi phòng.

Thu Lăng hô to: "Anh ôm con đi nơi nào?"

"Rời khỏi em!" Hắn chưa bao giờ tính toán để cho cô cùng đứa con của hắn ở chung một chỗ.

"Không được ôm con đi. . . . . . Tôi muốn con trai của tôi." Hắn sao có thể nào độc ác như vậy. . . . . . Muốn mẹ con cô tách khỏi nhau.

"Em không xứng làm mẹ của đứa bé." Cô là người phản bội.

Thu Lăng thở dài một cái, biết hắn lại muốn cùng cô tính toán nợ cũ.

"Anh ôm con tới chỗ nào?" Bất kể ở nơi nào, cô đều hi vọng đứa bé ở nơi cô có thể thấy được.

"Tự thân mình còn khó bảo toàn, còn muốn trông nom đứa bé?" Hắn cười lạnh, sau lưng xuất hiện hai thị vệ, bọn họ đi ra, hơn nữa giữ tay Thu Lăng lại.

"Mang nàng tới Hắc Ám Chi Huyệt." Hắn ra lệnh, không dung tình chút nào.

Gương mặt Thu Lăng của trắng xanh, hắn không để ý thân thể hậu sản còn yếu của cô, kiên quyết muốn cô đi!

Cô còn tưởng rằng gần đây hắn dịu dàng hơn so với quá khứ một chút, thì ra là chỉ là. . . . . . Hiểu lầm.

Hắn căn bản là một tên khốn kiếp không có nhân tính!

"Đem đứa bé trả lại cho tôi!" Cô có thể không gặp lại tên khốn kiếp này, nhưng cô muốn con của cô.

"Không thể nào!" Hắn lạnh lùng liếc cô một cái, tiếp tục coi thường cô nói:"Tôi sẽ không giữ em ở nơi tầm mắt tôi có thể thấy được."

Thu Lăng muốn tránh thoát bị bắt ở tay, nhưng cô không giãy thoát được, chỉ có thể gầm hét lên với hắn: "Rốt cuộc làm như thế nào mới có thể xóa bỏ thù hận của anh với tôi?"

"Em phải tránh xa ra!"

Đây chính là đáp án của hắn!

"Anh có phải bởi vì sợ yêu tôi, cho nên muốn đưa tôi đi hay không?"

"Nực cười, tôi sẽ yêu một người phản bội?"

"Trả đứa bé cho tôi."

"Đừng mơ tưởng!"

Cô chỉ có thể nghe được tiếng khóc đứa bé càng lúc càng xa, cảm giác tim mình bị xé thành thành từng mảnh. . . . . . Cô cảm giác thân thể mình trở nên nhẹ nhàng, giống như bay trong không khí, chân giẫm không tới mặt đất, trong nháy mắt, cô liền ngất xỉu tại chỗ.

Dạ Ma không để ý đến cô, tàn bạo ôm đứa bé rời đi.

******

Thu Lăng từ mặt đất lạnh như băng tỉnh lại, tay của cô sờ mặt đất ẩm ướt, phát hiện bốn bề đều là vách tường, đây là hang động sao?

So sánh với đầu càng lạnh hơn!

Cô rất hoài nghi tên đàn ông tà ác đó trong lòng đang suy nghĩ gì? Ngày trước hắn có yêu cô thật sao?

Bất kể như thế nào, cũng là chuyện ngày trước!

Con của cô đâu? Cô thật là muốn hôn nó, ôm nó một cái!

Có lẽ, lần này cô thật chết chắc.

Số mạng thật rất kỳ diệu, khi cô không muốn chết thì thần Chết lại cố tình đến tìm.

Con trai, con phải bình an lớn lên, nhớ là sau khi lớn lên không nên giống như cha con, thích ức hiếp phụ nữ.

Đối diện phòng giam cô, đột nhiên truyền đến một âm thanh vị người lớn tuổi: "Cô là Hy Y Ti sao?"

"Ông biết tôi sao?"

"Tôi là cha của Tây Mỗ Lôi."

"Ông có thể nói cho tôi biết, vì sao tôi muốn phản bội Dạ Ma, cùng Tây Mỗ Lôi bỏ trốn không?"

Thanh âm già nua chậm rãi nói: "Cô không có phản bội Vương, tất cả đều là Tây Mỗ Lôi tự mình đa tình, trước hôn lễ một ngày nó bắt cô đi, khiến cho Vương lầm tưởng cô phản bội hắn, ta vẫn khuyên hắn, cô là người phụ nữ xui xẻo, vậy mà, đứa bé kia chính là say đắm cô, đứa bé kia thật rất cố chấp."

"Tôi yêu Tây Mỗ Lôi sao?" Đây mới là điều cô thực sự muốn hỏi.

"Không! Cô yêu Vương."

Rốt cuộc chân tướng của sự thật là gì?

Là cô yêu Tây Mỗ Lôi mới cùng hắn đi, hay là Tây Mỗ Lôi bởi vì yêu cô mà bắt cóc cô?

Cô phải nghe lời Dora nói, còn là lời của cha Tây Mỗ Lôi nói?

Có lẽ cô sẽ luôn không rõ chân tướng sự tình cùng lý do, bởi vì, cô hoàn toàn không nhớ chuyện ngày trước, huống chi, chân tướng đối với cô mà nói cũng không quan trọng, bởi vì, cái này cũng không giúp cô thấy con trai mình.

Cô rất nhớ, rất là nhớ con.

Vừa nghĩ tới Dạ Ma đánh cái mông con cô, cô đã cảm thấy hắn rất đáng xấu hổ, đáng xấu hổ. . . . . .

********

Ở trên Ma điện, xuất hiện một cảnh tượng kỳ dị, Dạ Ma ôm trong ngực một đứa bé, che chở không để cho nó khóc.

Thì ra đánh cũng không thể khiến nó dừng khóc!

Chỉ là, hắn có thể cầm sữa cho con uống..., hoặc là giúp con thay tả, như vậy nó cũng không khóc nữa!

Có lẽ, hắn nên giao đứa bé cho nữ bộc chăm sóc, nhưng con hắn sao có thể tùy tiện giao cho một người phụ nữ thấp hèn nuôi được?

Dạ Ma cầm bình sữa cho con bú, lúc này, Hưu Cát tướng quân đi vào thông báo nói: "Đây là ngày thứ ba cô ấy không có ăn uống gì rồi."

"Cô ấy muốn chết đói?" Khi hắn còn chưa có chơi đủ cô trước, cô đừng mơ tưởng chết đói.

"Giúp ta chăm sóc con." Dạ Ma đem đứa trẻ trong ngực nhét vào trên tay Hưu Cát tướng quân.

Hưu Cát tướng quân tay chân luống cuống nhìn đứa nhỏ trong ngực.

******

Dạ Ma tự hạ thấp địa vị, đến trong đại lao nhìn cô, nếu như không phải là người phạm vào trọng tội, chắc là sẽ không bị giam ở đây.

Cho nên, có thể thấy được cô từng phạm phải tội rất nghiêm trọng, cô —— mê hoặc hắn!

Hắn sử dụng ma lực, không cần chìa khóa thì có thể xuyên qua song sắt đi vào bên trong nhìn cô.

"Tại sao không ăn?" Nhìn cô đem mình đói bụng đến phải nhiều khó khăn nhìn? Hoàn toàn không béo ụt ịt như con trai bọn họ, có thể chất dinh dưỡng đã chạy đến trên người con của bọn họ: "Tôi ăn không vô." Cô muốn gặp đứa bé.

"Ăn không được cũng phải ăn, cô không phải muốn nhìn đứa bé sao?"

"Tôi. . . . . . Cũng nhanh. . . . . . Muốn chết! Xin chăm sóc thật tốt con tôi." Ở nơi không có tự do, cô nên chết sớm một chút thôi.

"Tôi sẽ không để cho cô chết!" Hắn muốn cô cách xa tầm mắt của hắn, nhưng không có nghĩa là cô có thể biến mất.

"Tôi muốn. . . . . . nhìn ….. con!"

Hắn vẫn tuyệt tình trả lời, "Không được!"

"Không nên. . . . . . cứu tôi, để cho tôi. . . . . . Chết đi!"

Thu Lăng ngất đi, lần này Dạ Ma đỡ lấy cô, hắn nhìn mặt mũi cô tái nhợt, không nhịn được mắng: "Người phụ nữ ngu xuẩn. . . . . ."

******

Thu Lăng phát hiện ra cô mở mắt ra lần nữa! Đây không phải là ở trong địa lao, mà là đang ở một trong không gian có ánh sáng lờ mờ.

Cô nghĩ thầm, hắn muốn làm cái gì là có thể làm cái đó, hắn thật sự là người có ma lực cao cường!

"Cô đã tỉnh!" Cô ngủ mê một ngày một đêm, thật sự ngủ!

"Tại sao không để cho tôi chết?" Tại sao hắn lập tức muốn đẩy cô vào chỗ chết, lập tức lại muốn cô sống lại?

Cô rốt cuộc là thiếu hắn cái gì - tại sao phải bị hắn ngược đãi như vậy?

"Có tôi ở đây thì không khả năng đó." Hắn cũng không muốn mỗi ngày nhìn chăm chú vào một thi thể.

"Tôi đã giúp anh sinh một đứa bé, anh còn muốn như thế nào nữa?" Muốn biến hắn thành một người đàn ông có nhân tính, có thể là Thiên Phương dạ đàm [*].

[*] Thiên Phương dạ đàm: lời nói vắng vẻ từ phương trời trong ban đêm.

"Không muốn như thế nào cả, cô không thích hợp ở trong đại lao, tôi giúp cô xây tòa lãnh cung, cô về sau đợi ở chỗ này là tốt rồi." Hắn đối với cô đã coi là rất tốt!

"Tôi đối với anh mà nói cũng chỉ là tên nô lệ, tôi không cần phải tốt như vậy." Hắn không phải rất muốn hành hạ cô sao? Cần gì lại thay cô sắp xếp nơi cư trú cao cấp như vậy? "Tôi muốn cô nghỉ ngơi ở đâu, cô phải nghỉ ngơi ở đó." Hắn bá đạo nói.

"Tôi không muốn ở nơi này, tôi muốn con tôi." Không biết được đứa bé hiện tại có tốt hay không?

"Tôi sẽ không để cho cô đến gần nó, cô là người phản bội." Hắn hung dữ nói.

"Anh có còn đánh con hay không?"

"Không mượn cô xen vào."

"Anh không thể đánh mông con." Cô tha thiết nhắn nhủ.

"Lắm lời!" Dạ Ma phất áo bỏ đi, tính đi xem con trai đáng yêu của hắn một chút.

Thu Lăng chịu nhục nhã ngồi ở trên giường, hắn làm như vậy, với việc đưa cô vào đại lao có cái gì khác biệt?

Tóm lại, hắn chính là không muốn gặp cô.

Hắn giúp cô xây một tòa lãnh cung thật tốt, nhưng cô cảm thấy mùa đông giá rét cũng không trôi qua. . . . . .

********

Năm năm sau

Thu Lăng đi dạo bên ngoài đường mòn cung điện, nhìn lên trăng sáng trên bầu trời đêm.

Trăng sáng hiện ra là một chuyện làm người khác rất vui mừng, theo biểu hiện của tôi tớ trong cung, đây là bởi vì con trai của Vương ra đời - người thừa kế vương quốc tương lai mang đến.

Năm năm này, cô đều sống qua thời gian nhung nhớ con trai, hắn ta căn bản không cho cô cơ hội gặp con trai cô.

Hắn thậm chí cũng không đụng cô một cái, giống như coi cô là vi khuẩn phải cách ly!

Cô vĩnh viễn cũng không gặp được con cô —— tiểu thiên sứ mang đến ánh trăng sáng may mắn đó!

Thu Lăng đi trong vô định, đột nhiên, một quả bong da lăn tới bên cạnh chân cô.

Cô nhặt lên quả bóng, nhìn chung quanh, không lâu sau, ở xa xa nhìn thấy một khuôn mặt trẻ con đáng yêu.

Nếu như con của cô cũng sống đến thời điểm này, có lẽ cũng lớn bằng nó, nhưng ở dưới bóng tối của tên bạo quân Dạ Ma đó, cũng sẽ không giống đáng yêu như đứa trẻ này.

Vừa nghĩ tới Dạ Ma có thể sẽ vẫn đánh mông con cô, Thu Lăng không nhịn được đau buồn, nước mắt thẳng tắp rơi.

Đứa nhóc vốn không dám tới đây, nhưng nhìn thấy cô đang khóc, vì vậy tò mò đi lên trước hỏi: "Dì ơi, tại sao dì khóc?"

"Dì muốn gặp con của dì!" Mỗi lần cô gọi Dạ Ma, hắn đều có nghe không đến.

"Hắn mấy tuổi rồi?" Đứa trẻ ngây thơ hỏi.

"Hiện tại cũng năm tuổi rồi." Mỗi một ngày cô đều suy nghĩ đến sự thay đổi của con mình.

"Giống con!" Nó cười nói với cô.

Đứa bé này. . . . . . Có thể là con cô sao? Cô cẩn thận nhìn lông mày, mắt, mũi của nó, rồi sờ sờ ngũ quan của mình nữa, sau đó, cô run rẩy hỏi: "Mẹ của con là ai?"

"Ba nói, mẹ làm việc sai nên bị trừng phạt, cho nên, con từ lúc ra đời đến bây giờ cũng không gặp qua mẹ, con cũng muốn gặp mẹ!”

Thu Lăng rung động, giọng nói run rẩy nói với con: "Cha của con là ai?"

"Dạ Ma!" Đứa trẻ nhìn chung quanh, giống như rất sợ có người nào đó xuất hiện, hồi lâu mới tiếp tục với nói Thu Lăng: "Cha con không cho phép con tới nơi này, nói trong này nhốt một người rất tà ác, nhưng con thấy dì một chút tà ác cũng không có!"

"Con tên là gì?"

"Tiểu Ma!"

Người đàn ông tà ác đó, đặt tên con bọn họ cũng rất tà ác.

Nhưng dáng dấp con trai thật đáng yêu. . . . . . Là bởi vì khá giống như cô, mà không giống như duyên cớ của nó sao?

Cô muốn nghe con. . . . . . Nghe con gọi cô một tiếng. . . . . . Mẹ.

Đang lúc Thu Lăng muốn mở miệng nói rõ thân phận với Tiểu Ma, Dạ Ma đột nhiên xuất hiện.

"Tiểu Ma, con ở nơi này sao?"

"Ba!"

"Ba không phải đã nói không cho phép tới nơi này sao? Sau khi trở về ba sẽ phạt nặng con."

"Dạ!" Ba lại muốn phạt hắn luyện công, hắn lại phải chảy rất nhiều mồ hôi.

"Mau trở về!"

Đứa con trai như một làn khói biến mất trước mặt bọn họ.

Thu Lăng nhìn chăm chú vào bóng dáng biến mất của con, trong miệng lẩm bẩm nói: "Nó là con trai của tôi, nó là con trai của tôi!"

"Em không thể nói cho con thân phận của nó, không được. . . . . ."

"Nếu không thì như thế nào?" Cô tức giận hỏi.

"Nó cũng chỉ có một con đường chết, tôi sẽ để cho cú đêm ăn tươi nó." Hắn uy hiếp nói.

"Hổ dữ không ăn thịt con, tôi không tin anh sẽ làm như vậy!" Trên người đứa bé kia cũng chảy máu của hắn mà.

"Hừ! Em có thể nhìn xem thử." Dạ Ma bỏ xuống uy hiếp, xoay người rời đi.

Thu Lăng suy sụp ngồi dưới đất.

Cô biết mình không thể nhận con trai, bởi vì cô biết hắn không đùa, hắn có thể sẽ làm như vậy thật!

Sau khi cô gặp con trai, làm sao có thể quên nó đây? Thay vì như vậy, không bằng đừng để cho mẹ con cô gặp nhau, Thu Lăng nhất thời rơi vào trạng thái ăn năn hối hận.

Đột nhiên, Dạ Ma lại xuất hiện, nói với cô: "Nuôi mập mình một chút đi!"

Cô làm sao có thể sẽ có muốn ăn cái gì đây?

Cô muốn. . . . . . Cô thật sự muốn gặp lại con của mình, đứa con trai ruột thịt máu mủ của mình!

***** diendanlequydon *****

Đêm khuya, Thu Lăng đang hết sức muốn ngủ say, cô cảm giác đột nhiên không khí quanh mình trở nên không yên bình, cũng ý thức được hắn lại xuất hiện.

Cô cảnh giác từ trên giường ngồi dậy, mở miệng hỏi: "Anh tới nơi này, không sợ thấp xuống thân phận của mình sao?" Sau khi bị nhốt ở chỗ này một thời gian, cô còn ảo tưởng hắn sẽ thả cô ra ngoài, nhưng dần dần, cô chờ đợi chuyển thành thất vọng, cũng chầm chậm quen cuộc sống trong lồng giam, đây tất cả đều là hắn ban tặng.

"Tôi muốn em theo tôi lên giường." Gặp lại được cô, hắn mới sáng tỏ khát vọng tình cảm đối với cô trong nội tâm chưa bao giờ biến mất.

"Không!" Cô quả quyết cự tuyệt, không muốn làm cho tim của mình vỡ vụn lần nữa.

"Tôi không thích em không tình nguyện, tôi muốn cam tâm tình nguyện lên giường với tôi."

"Đó là chuyện không thể nào!" Hắn tàn nhẫn, sớm đã đem tất cả chờ đợi của cô đối với hắn hủy diệt rồi "Giá phải trả là . . . . . em có thể nhìn Tiểu Ma, nhưng không được nhận nó." Đứa bé có thể là sự liên hệ duy nhất ở cô.

"Anh muốn tôi vì con mà bán rẻ chính mình?" Hắn thật là một thằng đàn ông vô cùng hèn hạ.

"Đúng!"

"Đứa bé đối với anh mà nói chỉ là công cụ hành hạ tôi, phải hay không?" Không biết được cuộc sống mấy năm qua của con cô như thế nào?

Hắn nói qua muốn trừng phạt nghiêm khắc nó, có phải lại muốn đánh cái mông nhỏ của con hay không? Cô thật lo lắng.

"Đúng!" Dĩ nhiên không phải, đứa bé này mang đến rất nhiều niềm vui cho người dân vương quốc hắn, nhưng hắn sẽ không nói cho cô biết.

"Anh muốn lợi dụng con tôi hành hạ tôi tới khi nào?"

"Tùy!" Thấy cô bị thương, mới có thể làm cho tim của hắn tốt hơn chút.

"Nhìn tôi đau đến không muốn sống, khiến anh rất thỏa mãn sao?" Hắn ác nghiệt, máu lạnh, vô tình những năm qua, một chút cũng không thay đổi.

"Đúng vậy!"

"Anh thật biến thái!" Cô oán hận mắng.

"Điều này, em đã nói qua từ trước." Cô có thể nghĩ từ mới hay không?

"Tôi sẽ không đồng ý điều kiện của anh."

"Rất tốt, vậy em cứ tiếp tục đợi ở chỗ này đi!"

Lúc Dạ Ma muốn bỏ đi, Thu Lăng lại lên tiếng gọi lại hắn: "Khoan đã!"

"Em thay đổi quyết định sao?" Hắn luôn biết rõ cái gì là lợi thế có lợi nhất trong tay hắn.

"Tôi muốn thấy con trước!" Con trai tiếp tục ở bên cạnh hắn, lớn lên chỉ biết biến thành ác ma thứ hai.

"Được!" Trên mặt hắn mang theo nụ cười chiến thắng nhìn cô.

Thu Lăng cắn môi dưới, hạ quyết tâm, không để cho con lớn lên cũng máu lạnh như hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.