Tối Nay Muốn Bên Em

Chương 9: Chương 9




Tôi yêu em, tôi muốn em trở lại bên cạnh tôi.

Ở cái thế giới này

Không thể thiếu ánh mặt trời, nước cùng không khí

Mà em chính là mầm tình yêu ba trong một của tôi.

Tôi cần em …

---------------------

Trong bồn tắm rộng lớn tràn ngập hơi nước, bọt xà phòng trôi từ trên cổ hắn đi xuống trên thân thể cường tráng, trượt đến trước ngực của hắn, hòa tan vào trong nước.

Cô muốn thay thế những giọt nước kia, trượt qua thân thể hắn!

Hắn thật sự rất cường tráng đó!

Ở trong bóng tối, một đôi mắt rình mò không chớp nhìn đăm đăm vào hắn, cô giải thích với chính mình việc nhìn lén người khác tắm là … cô muốn hiểu rõ vấn đề tình cảm hai người bọn họ, giải tỏa khúc mắc trong lòng.

Cô thấy cánh tay hắn to lớn không có mặc quần áo, cơ ngực săn chắc, eo ếch dưới mặt nước, cô chỉ có thể loáng thoáng nhìn, nhưng cũng suy ra là rất tráng kiện, nhưng … cô không thấy mặt của hắn!

Tại sao góc độ vừa vặn, chính là không nhìn thấy mặt của hắn?

Cô nhón chân lên, đầu liên tiếp nhìn quanh, đột nhiên, cô thấy … không có mắt!

Không có lông mày!

Không có lỗ mũi!

Không có miệng!

Không có lỗ tai!

Trên mặt của hắn không có gì cả?!

"Rầm!" Một tiếng cô … té xỉu!

Hắn nhảy lên bờ, ôm cô vào trong ngực, trên mặt xuất hiện nụ cười mỉm.

Ánh sáng hoàng hôn lửng lơ bất định, chiếu vào tơ lụa trên giường như máu đỏ tươi, ở trên giường có một “đứa nhỏ” đang rơi vào cơn ác mộng bị truy đuổi.

Có yêu quái!

Có yêu quái đuổi theo cô!

Còn là một yêu quái không có ngũ quan đuổi theo cô!

Thu Lăng từ trong giấc mộng giật mình tỉnh lại, nhớ tới khuôn mặt Dạ Ma không có ngũ quan, vẫn chưa tỉnh hồn.

Thật là đáng sợ! Thật là khủng khiếp!

Thì ra hắn bởi vì dáng dấp không ra người, cho nên mới dùng miếng vải đen bao lại mặt của mình.

"Em đã tỉnh?"

Cô trợn to cặp mắt hỏi: "Anh là ai?"

Mái tóc cuồng dã màu vàng kim khoác lên trên vai người đàn ông trước mắt này, một đôi mắt màu xanh dương như màu biển, bên dưới sống mũi cao là cánh môi đầy khêu gợi.

Giờ phút này, lông mày hắn tà mị hơi nhướng lên, khóe môi cười như không cười chế nhạo cô.

"Em không nhận ra tôi là ai?" Tròng mắt hắn giống như sẽ phát ra ánh sáng xanh.

Thanh âm nóng quá, hình như thường nghe được. . . . . . dường như cùng một người!

"Em ở đây sỉ nhục sắc đẹp của tôi, cố ý làm bộ không biết tôi sao?" Trên người hắn khí thế tôn quý, giống như toàn thân hắn toát ra ánh sáng màu đen.

Giọng điệu này không phải. . . . . ."Anh gạt tôi!"

Cô thật sự không cách nào đem người con trai tuấn tú, coi trời bằng vung trước mắt này đánh đồng với cái tên Dạ Ma ghê tởm đó.

Khóe môi hắn nhếch lên, nháy mắt với cô một cái nói: "Dạ Ma, chính là tại hạ, tệ nhân, tôi."

Thật sự là hắn!

"Không thể nào! Mới vừa rồi, trước khi em té xỉu sao lại không trông thấy? Mới vừa rồi rõ ràng là mặt không có ngũ quan mà!" Cô làm sao có thể bị một người đẹp trai như vậy làm sợ tới mức té xỉu?

Lúc nãy, ngũ quan trên mặt hắn một cái cũng không có, sao bây giờ lại biến thành một siêu cấp đại soái ca?

"Tôi cố ý dùng ma lực muốn hù dọa em!"

"Anh nhìn xem ——" cô len lén rình hắn, làm sao sẽ bị hắn phát hiện?

Hắn gọn gàng, dứt khoát đặt câu hỏi: "Tại sao nhìn lén tôi tắm?" Cô xem phải hắn máu nóng sục sôi mà mình rồi lại ngất đi, mụ phù thủy nhỏ này. . . . . ."Em muốn nhìn dung mạo của anh một chút." Con khỉ! Cho cô nhìn lén một chút thì có sao chứ?

Chỉ là, hắn thật. . . . . . Rất đẹp trai đó!

Nhưng cô xem lâu như vậy, trong óc của cô trống rỗng, còn là cái gì cũng không nhớ ra được.

Tại sao trước ngực của hắn lại có một vết sẹo lớn vậy?

"Đây là năm đó tôi cứu Hy Y Ti cùng một bọn dã thú đọ sức lưu lại!"

Thật là thần dũng đó! Vì người mình yêu dũng cảm thế này, cô rất kính nể, nhưng hắn tội gì lại thích ức hiếp cô gái yếu đuối như cô!

"Dáng dấp anh đẹp trai như vậy, tại sao muốn dùng một băng vải đen che kín khuôn mặt của mình?" Nếu như hắn chọn lựa đi tranh tài người đàn ông tuấn tú ở hiện đại, nhất định có thể đạt giải Nhất.

"Rất lâu trước kia, Hy Y Ti thích ăn dấm, cô ấy không hy vọng người phụ nữ khác nhìn thấy bộ mặt thật của tôi."

Thu Lăng chống cùi chỏ lên, nghĩ thầm, nói như vậy. . . . . . 2500 năm qua hắn vẫn giữ vững thói quen này, chứng tỏ hắn là người rất thâm tình, cũng không phải Bạo Quân.

"Em nhìn lén tôi, hiện tại tôi muốn quang minh chánh đại nhìn em."

"Tự tôi cởi, anh đừng lại làm hư quần áo của em." Mỗi một lần "yêu", hắn xé rách quần áo của cô, mà quần áo của cô vốn không nhiều, hắn như vậy sẽ hại cô về sau không có đồ mặc.

"Mau! Mau! Mau!" Hắn không có kiên nhẫn nói.

Cô chưa từng nhìn thấy khuôn mặt hắn khi cùng hắn ân ái!

Nhưng cô không hiểu, gương mặt khôi ngô như vậy, vì sao trái tim lại băng giá đến thế.

Thu Lăng cởi quần áo ra, hắn không kịp chờ đợi liền đè cô lên giường, bàn tay ấm áp vuốt ve da thịt mềm mại, trần truồng của cô.

Cô tò mò nói: " Chuyện lên giường này đối với anh mà nói là chuyện thường như cơm bữa hả?"

"Tôi chỉ cùng một người phụ nữ lên giường."

"Anh nhất định có thể khiến cho rất nhiều phụ nữ đều muốn lên giường của anh."

"Phiền phức!"

Thì ra là hắn là bởi vì thấy phiền phức, mới không có cùng nhiều phụ nữ lên giường.

Cô còn tưởng rằng hắn say đắm cô! Thật quá ngu!!!

Hắn kéo bắp đùi cô ra, đặt mình sát vào giữa hai chân cô, tay trái khống chế, nhào nặn vú cô, cũng gặm cắn da thịt mềm mại trước ngực cô.

Tay phải của hắn xoa xoa mật đạo nóng bỏng của cô, lấy ngón giữa tiến vào, khuấy động cái mềm mại của cô, khiến thân thể cô ướt át.

Hắn cuồng nịnh, vuốt ve, xoa nắn vú của cô, mà tay ở dưới bụng cô lại không chính đáng ở trong tiểu huyệt chặt khít, co rúm của cô.

Thân thể của cô căng thẳng, cả người rung động không dứt, hắn nắm thời cơ, nhắm ngay hướng tiến vào, tiến quân thần tốc, xuyên qua cô.

"Em thích tôi đối với em như vậy sao?" Môi của hắn cuồng liệt mà hôn môi cô, sau đó hỏi.

"Em nói không thích, anh sẽ dừng lại sao?"

"Sẽ không!"

Hắn từ từ ma sát lối vào ngọt ngào của cô, không ngừng làm cánh hoa màu hồng mở thông, thỏa mãn mà cứng rắn tiến vào.

Cô cảm giác tiểu huyệt mình co rúc lại, không ngừng đem gắng gượng hắn hấp thụ bên trong, mà chân của cô muốn giãy dụa, cũng chỉ là đem hắn dẫn vào sâu hơn.

Hắn nâng hai chân của cô quấn lên hông của hắn, để cho cái kia của hắn có thể tiến vào trot lọt hơn.

Lưỡi của hắn gặm cắn đầu vú cô, ở trong cơ thể cô nhanh nhẹn dũng mãnh cướp đoạt.

Thân thể của cô nóng lên, hô hấp dồn dập, không cách nào cảm giác được suy nghĩ trong đầu mình, linh hồn dường như muốn tách ra khỏi thân thể, khoái cảm không ngừng bào mòn cô.

Tay của cô bấu víu lưng của hắn thật chặt: "Dạ Ma, em muốn làm của người phụ nữ của anh, được anh yêu thương." Cô không chỉ muốn từ trên người hắn lấy được kích tình, mà còn muốn lấy được tình yêu.

Hắn lấy ra khỏi cơ thể cô, thay đổi tư thế hai người, để cho cô nằm sấp xuống giường, sau đó ôm lấy hông của cô, từ phía sau đâm vào cô.

Hắn dã man không kềm chế được, tuyên bố: "Em chỉ là con đàn bà bị tôi làm nhục!"

Hắn vẫn mãi là một con người dã man không hơn không kém!

Bất kể hắn nói như thế nào, cô tin tưởng một ngày nào đó mình sẽ thay đổi cái nhìn của hắn.

Thắt lưng khỏe mạnh của hắn đong đưa nhịp nhàng, bàn tay nhiệt tình chống đỡ trên mông trắng của cô, càng thêm mãnh liệt đi sâu vào cô, mật huyệt của cô mãnh liệt thu hẹp lại, ám hiệu cao triều lại tới.

Hắn nâng chân trái của cô lên đặt trên vai trái hắn, ở trong cơ thể cô làm một lần sâu nhất cuối cùng, muốn dẫn cô đến chốn thiên đường . . . . . . Trận hoan ái này, kích tình quá mức mãnh liệt, Thu Lăng rất nhanh đang ở trong lồng ngực ấm áp hắn nặng nề ngủ.

Tay của hắn mơn trớn trên cần cổ cô bị hắn để lại dấu vết, ở trên da thịt tinh tế vẽ ra một vết máu dài, nhỏ.

Thử thách bắt đầu!

Hắn muốn dùng mọi thủ đoạn tính kế cô!

Hắn sao lại thích ức hiếp cô như vậy?

Cô nên rất ghét hắn, tại sao bây giờ còn không tự chủ được nhớ hắn?

Thu Lăng đắm chìm tại trong suy nghĩ chính mình, đột nhiên, từ cửa sổ bò vào một người.

"Tây Mẫu Lôi, làm sao ngươi lại ở chỗ này?" Hắn không phải cũng như cô, đều bị Dạ Ma nhốt lại sao?

"Anh tìm được cơ hội bỏ chạy ra ngoài, em mau đi cùng anh." Đây là cơ hội ngàn năm có một, hắn nhất định phải mang cô rời đi thôi.

"Tôi. . . . . ." Thu Lăng ngập ngừng rồi chần chờ đứng dậy.

"Ngày trước chúng ta yêu nhau như vậy, em đều quên sao?" Hắn cầm chắc tay cô, muốn truyền sự kiên định, lòng tin của hắn vào người cô.

Cô rút tay về, lo lắng nói: "Tôi thật sự là không nhớ!" Chuyện ngày trước, bất luận cô suy nghĩ nhiều thế nào, nhưng một chút cũng không nghĩ ra.

"Không sao, anh sẽ cố gắng để cho em yêu anh thêm lần nữa, cùng anh đi." Hắn nhất định sẽ thắng Dạ Ma, hắn không cam lòng bọn họ đều là trời – đất khác biệt.

Cô lắc đầu xin lỗi với hắn nói: "Không! Tôi không thể đi, tôi không biết anh ấy sẽ đem con trai tôi dạy thành dạng gì?" Chỉ có nguyên nhân này lưu cô lại, vẫn còn những nguyên nhân khác?

"Em chỉ vì con trai mình, buông tha việc chạy trốn với anh?" Hắn không cách nào tiếp nhận!

"Đúng vậy! Đối với tôi, anh là một người xa lạ, nhưng. . . . . . Con trai là máu mủ tôi tôi mang thai chín tháng mười ngày, tôi muốn ôm con, hôn nó nữa." Mặc dù cùng hắn rời đi có thể lấy được tự do, nhưng vì con trai, cô không thể ích kỷ như vậy.

"Chúng ta không phải người xa lạ!"

"Tây Mẫu Lôi, rất xin lỗi."

"Đi theo anh!"

Lúc hai người lôi lôi kéo kéo, ở bên trong phòng xuất hiện một người khác.

"Ngươi cho rằng như ngươi có thể rời đi vậy sao?" Sắc mặt của hắn tỉnh táo, không nhìn ra tâm tình đang phập phồng.

"Dạ Ma!"

"Ta là cố ý thả ngươi ra ngoài, khảo nghiệm trung thành của cô ấy." Hắn dừng một chút, ánh mắt dừng lại ở trên mặt Thu Lăng: "Kết quả chứng minh, quả nhiên em không làm tôi thất vọng."

"Ta muốn cô ấy!" Tây Mẫu Lôi cả gan hướng Dạ Ma tuyên chiến.

"Điều này phải hỏi ta có đồng ý hay không!" Dạ Ma lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, nói với Thu Lăng: "Rất đáng tiếc, em lựa chọn không rời đi, nhưng không phải là vì tôi, mà là đứa bé!"

Thu Lăng trịnh trọng nói: "Không chỉ là vì đứa bé, cũng là vì anh." Ai dạy hắn đẹp trai vậy, cô đã trách hắn! Như vậy không được. . . . . . Quá háo sắc, nhưng này cũng chỉ có thể trách đàn ông lạnh lùng ở hiện đại thực sự quá ít.

"Hy Y Ti, em thay lòng!" Tây Mẫu Lôi lên án nói.

"Bây giờ tôi là Diệp Thu Lăng, không phải Tây y sư, nếu như mà ngày trước tôi có yêu anh, mà anh cũng yêu tôi, vậy tôi cám ơn anh, nhưng bây giờ tôi đã có chủ trương khác."

"Em thay lòng, em thay lòng. . . . . ."

"Không có … nhưng đó là chuyện đã qua, nếu như mà bây giờ tôi còn nhớ kỹ chuyện đã qua, tôi sẽ không vui vẻ, người bên cạnh tôi cũng sẽ không vui vẻ."

"Không! Em phản bội tôi, muốn cùng hắn ở chung một chỗ, tôi sẽ không tha thứ cho em!"

Bọn họ sao lại thích dùng phản bội để hình dung tình cảm giữa nam nữ, rốt cuộc cô kiếp trước yêu ai, cô còn chưa biết rõ, chỉ là, quan trọng hơn là hiện tại cô yêu ai?

"Không chiếm được cô, vậy ta sẽ hủy diệt cô ấy." Tây Mẫu Lôi tung ra một chưởng, lực đạo mạnh đánh tới người cô, mà hắn cũng thừa dịp mà chạy.

Dạ Ma tiếp nhận cô, cô trong ngực hắn hôn mê bất tỉnh, buồn bực tại sao cô dễ dàng bị thương như vậy, mà hắn phải cứu cô.

Hắn đưa một nguồn nhiệt ấm vào bên trong ngực của cô, cô chậm rãi lại tỉnh lại.

Hắn khêu nhẹ sợi tóc trên trán cô nói: "Vừa rồi em nói những lời đó, mục đích chỉ là muốn anh đối với em tốt hơn, phải hay không?"

Trừ cái này, hắn nghĩ không ra những nguyên nhân khác, hắn không thể nào tin nổi lời cô!

"Em không giống anh, anh làm bất cứ chuyện gì đều có mục đích, bao gồm để cho em cùng con trai gặp nhau cũng thế. . . . . . Anh để cho con đến gần em, chỉ là vì chờ thời điểm anh lấy con khỏi em, để cho em tan nát cõi lòng hơn, để cho em đau đến không muốn sống."

"Em nói đúng rồi!" Hắn mới không phải là bởi vì. . . . . . Có chút kỳ quái "Nguyên nhân" cứu cô!

"Anh muốn thấy em thống khổ!"

"Đến tột cùng anh muốn hành hạ em tới khi nào?"

"Tùy thuộc vào sự vui vẻ của anh."

"Em còn phải chịu đựng bao lâu, anh mới nguyện ý thả em tự do? Chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa, anh không điên, vậy em sẽ phát điên!" Cô không muốn như vậy nữa.

"Anh không quan tâm!"

"Anh luôn chỉ để ý cảm giác của mình, không màng đến người khác!"

"Anh đã từng để ý qua cảm giác của em."

"Chuyện đã qua rồi, tại sao anh không chọn cách lãng quên chuyện này?" Cô thật sự rất khó tin, cô và hắn từng yêu nhau.

"Bởi vì, đó là lý do anh tồn tại."

"Anh là tiểu quỷ nhát gan, ngày trước anh bị em làm tổn thương qua một lần, cũng không dám yêu em lần nữa." Cô rất hận.

Dạ Ma lập tức phủ nhận: "Anh không phải tiểu quỷ nhát gan."

"Anh phải, cho nên hôm nay anh còn muốn chỉnh em."

"Bốp!"

Hắn tát một cái trên mặt cô, ở trên mặt cô lưu lại năm dấu tay đỏ ửng.

Dạ Ma lo lắng mình còn có thể tiếp tục mất khống chế, liền phẫn nộ rời đi.

Thu Lăng nhìn bóng lưng hắn rời đi, che mặt khóc thút thít. . . . . .

Trời tối, bình minh sẽ lại tới, nhưng bình minh của cô lúc nào mới có thể lại tới?

Vài ngày sau,

Một ngày kia, Thu Lăng đang đọc chuyện xưa cho Tiểu Ma nghe, trong lúc bất chợt có cơn địa chấn, cả trần nhà chấn động không dứt.

"Dora, xảy ra chuyện gì?"

"Tế Ti nổi giận, phụ thân của Hy Y Ti muốn hạ xuống tai hoạ."

"Như thế nào mới có thể ngăn cản tai hoạ xảy ra?"

"Đến Thần Đàn!"

"Dora, ngươi mau dẫn ta đi."

"Không có chủ nhân cho phép. . . . . ."

"Không còn kịp rồi, nhanh một chút."

Thu Lăng dẫn theo Tiểu Ma cùng Dora đi đến Thần điện, hướng thần Oce Lý Tư van xin.

Cô nhìn thấy thần Oce Lý Tư khổng lồ, hai chân tự nhiên quỳ xuống cúng bái, sau đó, ánh mắt của cô nhìn thấy chữ nhỏ khắc vào chân cô.

Cô xem không hiểu những chữ này. Mặc dù cô chưa từng có học qua, nhưng cô nhìn có thể hiểu, mà cô cũng không biết vì sao.

"Tế ti vĩ đại, đến tế đàn dùng máu thiếu nữ van xin, khôi phục ánh sáng, mặt trời tái hiện. . . . . ." Đang lúc Thu Lăng muốn tiếp tục đọc thì Dạ Ma xuất hiện, hắn chặn lại, nói: "Em không thể tiếp tục đọc."

Lúc này, trên đại điện đột nhiên xuất hiện một thanh âm già nua khác: "Hy Y Ti, tiếp tục đọc, chỉ có như thế, linh hồn và thÂn thể của con mới có thể đi vào bên trong thân thể cô gái này, thay thế được sự tồn tại của cô ta."

Nghe thanh âm như thế, Thu Lăng lập tức ngất đi, Dạ Ma vội vàng vịn cô.

Một lát sau, "Cô" mới lại từ từ tỉnh lại, cô hướng về phía đại điện kêu: "Ba, người luôn là vì con quyết định rất nhiều việc."

Dạ Ma sắc mặt khiếp sợ nghe, vì trong thân thể Thu Lăng truyền tới chính là giọng nói của Hy Y Ti.

"Ba, là người muốn lên làm Quốc vương thay cho Dạ Ma, cho nên, muốn con ở đêm tân hôn ám sát Dạ Ma, nhưng mà con lại không chịu, vì vậy ba sẽ để cho Tây Mẫu Lôi bắt con đi, không cho phép hai người chúng con kết nghĩa vợ chồng.

"Không nghĩ tới Tây Mẫu Lôi lại có ý nghĩ bất chính với con, hắn nói hắn yêu mến con rất lâu rồi, muốn dẫn con cao chạy xa bay, con. . . . . . Không bỏ được Dạ Ma, cho nên. . . . . . Chưa cùng hắn đi, Tây Mẫu Lôi mất hứng, muốn. . . . . . Cưỡng hiếp con, lúc này Dạ Ma chạy tới, mà hắn hiểu lầm! Ba, con chết rất thảm!"

"Con gái, tất cả đều phải trách Dạ Ma, con phải báo thù hắn." Ẩn thân ở chỗ tối, Tế ti nói với Hy Y Ti.

"Không! Nếu như không phải là người có lòng riêng, Dạ Ma cũng sẽ không hiểu lầm con."

"Hy Y Ti, con đang trách ba?"

"Đúng vậy! Con hận ba suốt 2500 năm qua."

"Ba có dã tâm, muốn vương vị thì có lỗi gì?" Hắn mới không sai!

"Người không có sai, sai là con thân là con gái của người."

"Làm sao con có thể nói chuyện với ba như vậy?"

"Hy Y Ti, là lỗi của anh, anh nên tin tưởng em." Lúc này trên mặt Dạ Ma dâng lên vẻ hối hận.

"Còn kịp, nếu như mà em cùng Thu Lăng chỉ có một người có thể sống, anh chọn người nào?" Đôi mắt cô phút chốc không chớp mắt nhìn hắn, như muốn xem tấm lòng của hắn:"Sự lựa chọn của anh có thể quyết định chúng ta một người sống, một người chết."

Hắn nên không nghi ngờ chút nào, lựa chọn Hy Y Ti mới đúng, tại sao nội tâm của hắn lại do dự không chừng, không cách nào lựa chọn?

Là bởi vì Tiểu Ma sao?

Người phụ nữ đó là mẹ của con hắn sao?

Hay là. . . . . . Hắn đã sớm trong lúc vô tình sinh ra cảm tình với cô rồi?

Dạ Ma không có thời gian nhiều suy tính hơn nữa, tình hình địa chấn càng lúc càng nghiêm trọng, thậm chí còn rơi xuống đá.

Tế Ti phát ra tiếng cuồng tiếu nói: "Con gái của ta không đứng ở bên ta cũng không còn quan trọng!" Thanh âm điên cuồng của hắn vang vọng trong không gian: "Nơi này sẽ nhanh chóng bị hủy diệt, tất cả sẽ thuộc về ta! Hahaha...! Hahaha...! Hahaha ..!"

Hy Y Ti tràn đầy thất vọng nhìnDạ Ma nói: "Ánh mắt của anh đã nói cho em biết đáp án. A! Em tình nguyện chưa từng tỉnh lại, vĩnh viễn không biết chân tướng sự tình."

Cô yêu cuồng nhiệt, dung nhan từ từ biến thành cát.

"Hy Y Ti!"

"Em muốn vĩnh viễn rời khỏi anh!"

"Không … "

"Vĩnh biệt, Dạ Ma."

"Hy Y Ti . . . . . ."

Trong tiếng kêu ầm ỉ của Dạ Ma, Hy Y Ti ngất đi, trong nháy mắt, Thần điện đã sắp sụp đổ.

Dạ Ma vội vàng ôm lấy Thu Lăng, cũng dắt tay Tiểu Ma chạy ra ngoài.

Ở trong thần điện, Dạ Ma không thể sử dụng ma lực, hắn chỉ có thể chạy thật nhanh, muốn nhanh chóng rời đi.

Có mấy lần cự thạch cơ hồ rơi xuống bọn họ, những đều bị bản lĩnh Dạ Ma nhanh nhẹn tránh thoát.

Bọn họ chạy tới bên ngoài thần điện thì Thần điện đã hoàn toàn sụp đổ, cả vùng đất chấn động không ngừng.

Hắn vội vã nhìn đứng ảo ảnh Hy Y Ti trong thần điện.

Thật xin lỗi!

"Em phải đi, hẹn gặp lại. . . . . ." Cô thà làm ngọc vỡ, cũng không làm ngói lành, cô không cần tình yêu không trọn vẹn của hắn.

"Hy Y Ti, đừng rời khỏi anh." Tại sao một khắc kia hắn không quyết cho cô đáp án?

Dạ Ma thét gọi đã quá muộn. . . . . .

Linh thể Hy Y Ti trong giây lát huyễn hóa thành ngôi sao vũ trụ.

Thu Lăng tỉnh lại, đối phương mới xảy ra chuyện gì cũng không hề có cảm giác.

Lúc này, đường hầm thời gian bởi vì cả vùng đất tan vỡ mà xuất hiện, Dạ Ma ngưng tụ ma lực toàn thân, đưa cô tiến vào bên trong đường hầm thời gian.

"Em tự do rồi, Thu Lăng. . . . . ." Tại sao vào giờ khắc này, hắn lại lựa chọn để cô tự do?

Trên mặt cô chảy nước mắt, biết mình thật sự phải rời đi, nhưng cô lại không nỡ đi . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.