Tối Nay Muốn Lên Giường

Chương 5: Chương 5




Đứa bé, là thiên sứ đáng yêu nhất trên đời.

Có lẽ lúm đồng tiền trẻ con có thể làm tan chảy lạnh giá trong lòng anh.

Em nghĩ, kết tinh tình yêu là bắt đầu cho mối quan hệ của chúng ta.

Thật là làm nhớ lại từ đầu

Yêu anh thật nhiều

***

Thu Lăng cùng người hầu hạ Dạ Ma phái tới cho cô Dora cùng nhau trở lại gian phòng của cô.

Dora vừa giúp cô mặc quần áo vào, vừa lầm bầm nói: "Vương không nên tìm cô về."

"Cô biết xảy ra qua chuyện gì sao? Hãy nói cho ta biết." Tốt nhất là có thể để cho cô thoát khỏi cảnh mịt mù này chứ.

"Vương nếu như mà biết rõ tôi cho cô biết chuyện ngày trước, nhất định sẽ không tha thứ tôi." Người phụ nữ giống cô ta, Vương vì cái gì còn muốn cô? Vương không để ý tới những lời ra tiếng vào kia sao?

"Tôi sẽ không nói cho hắn biết, cầu xin cô nói cho tôi biết, tôi không muốn chết không minh không trắng." Tối thiểu biết lý do, trước mắt tháo gỡ nghi ngờ trong nội tâm của cô không phải tốt hơn sao.

Dora một chữ, một chữ, chậm rãi từ trong miệng cô thổ lộ nói: "Cô là người phụ nữ không trong sạch!"

"Tôi chỉ là một cô gái bình thường !" Tại sao ở trên người cô có nhiều tội danh vậy?

"Không! Linh hồn Hy Y Ti bám vào trên người của cô, dáng dấp cô cùng cô ấy giống nhau như đúc, đây có lẽ chính là nguyên nhân Vương dẫn cô về ."

"Hy Y Ti là người của bao lâu trước ?"

"2500 năm."

"Xin nói cho tôi biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Vốn Man Não Hi Ti là một đất nước xinh đẹp , tràn đầy vui vẻ, bốn mùa ngập tràn những đóa hoa xinh đẹp. Hy Y Ti là con gái duy nhất của Thầy tế, thầy tế rất sủng ái cô, cô là hòn ngọc quý trên tay hắn.

"Cô rất đẹp, cả nước có một thanh niên nữa cũng vì cô mà khuynh đảo, nhưng cô chỉ chung tình với một người là Vương, hai người là đôi bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ, mà mọi người cũng nhất trí coi trọng chuyện hai người phát triển quan hệ, nhưng lúc cả nước chuẩn bị cho cử hành hôn lễ các người thì người lại phản bội vương, trước hôn lễ một ngày, cùng con trai của thợ rèn Tây Mẫu Lôi bỏ trốn. Nhất thời, vua của chúng ta trở thành trò cười cả nước!

"Từ đó, cái đó nam tử tuấn lãng trở nên lãnh khốc lại không hợp với đạo làm người. Lòng tự ái cực kỳ mãnh liệt của vương không cho phép cô phản bội sau lưng người, hắn cuối cùng dùng lực lượng trên dưới cả nước, sau ba ngày tìm được cô, khi đó, quần áo xốc xếch cô cùng Tây Mẫu Lôi nằm trên một cái giường.

"Tức giận, vương hạ lệnh đem cô xử cực hình, đem tay chân của cô cắt bỏ, để cho cô chảy máu quá nhiều mà từ từ chết đi, cuối cùng, lại đem đầu của cô cắt ra. Thầy tế không cam lòng nhìn ái nữ hắn bị chết vô cùng thảm khốc, vì vậy nguyền rủa độc, đưa tới một cuộc Đại Hồng Thủy, Đại Hồng Thủy hủy diệt thành, cả tòa thành chìm vào đáy biển.

"Vương phản kích thầy tế, hắn dùng ma lực khiến thành kiến đứng ở một nơi không bị nước xâm nhập, chỉ là nơi này ở thật sâu trong lòng đất thành thị, vĩnh viễn không thấy mặt trời, có lẽ đây cũng là thầy tế nguyền rủa!"

Thu Lăng nghe được trợn mắt hốc mồm, đối với mình chết thảm kiếp trước, trong lòng sợ hãi đến tột đỉnh.

Cái nơi kinh khủng này đen tối, tất cả đều là lỗi của cô?

Dạng người đàn ông tự đại giống như hắn, nhất định không cách nào nhịn được cô chạy theo người khác!

Cho nên, hắn mới có hành động quái dị thế kia với cô, chỉ là, hắn cũng quá đáng sợ, phản bội hắn, sẽ bị xử cực hình?

Trời ạ!

"Có phương pháp có thể phá giải lời nguyền hay không ?" Mầm tai vạ có thể là bởi vì cô, cô hi vọng trả lại cho cái thế giới này một tương lai tươi sáng.

"Có! Tình yêu đích thực, chờ Vương tìm kiếm ra tình yêu đích thực mới thôi. Nhưng hiện tại vương là rất lãnh khốc, hắn là không thể nào yêu phụ nữ, nguyền rủa không cách nào phá giải, vương tìm không ra tình yêu đích thực, nơi này chỉ biết sẽ bị bóng tối bao phủ, vĩnh viễn không có một tia sáng mặt trời."

Thì ra là đây là một tòa thành chịu nguyền rủa , mà bọn họ vướng mắc, ngược dòng đến 2500 năm trước.

"Thầy tế sao? Cha của tôi sao?" Thu Lăng tin lời nói Dora , trong lời nói xưng hô cũng không tự giác đổi lời.

"Lúc tòa thành biến thành bóng tối, hắn liền mất tích."

"Hắn đi nơi nào?"

"Không ai biết."

Là hận ý mãnh liệt như thế nào, mới có thể làm cho người ta xuyên qua ngàn năm sao? Nhưng cô đối với chuyện ngày trước cũng không nhớ, như vậy đối với cô công bằng sao?

Ánh mắt của cô không cách nào nhìn thấy hắn, nếu như cô có thể nhìn thấy hắn, có phải có thể sớm nhớ ra chuyện xảy ra ngày trước một chút hay không ?

Nhưng coi như cô nhớ lại thì thế nào? Thù hận giữa bọn họ cũng không thể vì vậy mà hóa giải.

Mặc dù cô không có thấy hắn, nhưng từ âm thanh của hắn phán đoán, cô biết hắn là người đàn ông kiêu ngạo vả lại tự đại, cho nên, tuyệt đối không cách nào tiếp nhận cô thật sự phản bội hắn.

Khó trách hắn sẽ muốn giết cô!

Nhưng cô tại sao phải phản bội hắn, cùng con trai một thợ rèn bỏ trốn?

"Dora, cô có thể nói cho tôi biết, tại sao tôi muốn rời khỏi hắn, bỏ trốn cùng con trai thợ rèn ."

Dora mở miệng nói: "Căn cứ tình hình lúc vương tìm đến cô, hình như là cô di tình biệt luyến, nhưng tất cả mọi người cảm thấy cô rất ngu dốt, bởi vì, vương tác phong nhanh nhẹn, quần lâm thiên hạ, cao lớn uy vũ, diện mạo bất phàm, võ thuật cao siêu, là người kế nhiệm mà thần Áo Tây Lý Tư tuyển chọn trao cho ma lực. Cho nên, ngươi tại sao không muốn gả cho vương, ngược lại di tình biệt luyến cùng Tây Mẫu Lôi chạy, vẫn là bí mật."

"Chẳng lẽ tôi không nói ra lý do?" Trước khi cô chết, sẽ có một cơ hội xét xử chứ?

"Vương không nói chuyện với cô, không nghe bất kỳ giải thích nào của cô. Khi đó, vương phẫn nộ chỉ muốn hủy diệt cung điện, mọi người đối với chuyện này cũng không có lên tiếng."

Chính cô cũng không biết tại sao phải chạy!

Cô thật không nhớ rõ chuyện xảy ra ngày trước, chẳng lẽ cô nên phụ trách chuyện mình không nhớ sao?

Cái tên quái thai đó căn bản không lo nhiều như vậy, hắn chỉ muốn xem cô chịu khổ, cô tuyệt đối sẽ không như hắn mong muốn!

Cho dù muốn cô trả giá thật lớn, cô đời trước chịu cực hình chẳng lẽ còn không đủ sao?

Thì ra là kiếp trước của cô có quá trình phức tạp vậy, cô không thể đem tất cả cảnh ngộ đều trách tội với cha mẹ cô.

Không biết cuộc sống bọn họ bây giờ như thế nào?

Diệp gia

"Thu Lăng tại sao lại sẽ bị người ta phát hiện ở trong tủ lạnh, nó không phải chết mà sống lại sao?" Ba của Thu Lăng Diệp Tham không hiểu hỏi.

"Có lẽ bởi vì nó biết cái chết của nó có thể để chúng tôi được giải thoát đi! Hiện tại tốt rồi, chúng tôi có thể lĩnh tiền bảo hiểm, bọn cho vay nặng lãi cũng sẽ không đuổi giết chúng ta nữa." Giang Vũ cao hứng mở miệng nói.

"Vì không để cho nó tiếp tục trở lại tìm chúng ta, cũng muốn tránh né công ty bảo hiểm điều tra, cho nên, chúng ta phải đem thi thể nó hỏa táng." Không thể để cho công ty bảo hiểm biết Thu Lăng không phải chết ngoài ý muốn.

"Vì dự phòng ngộ nhỡ, chúng ta làm bây giờ đi."

"Tốt!"

Hai người lập tức hành động, lấy thi thể từ bệnh viện ra, đã liên lạc tốt với người hỏa táng, nhìn ngọn lửa rực cháy, bọn họ chỉ nhìn thấy giấy bạc trắng lóa từ trong đó . . . . . ."Thu Lăng, ba, mẹ làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, con ở thế giới khác phải phù hộ ba mẹ kiếm nhiều tiền, kiếp sau đầu thai đến nhà giàu có."

Lúc bọn họ muốn đốt cháy thi thể của cô thì xe cảnh sát đột nhiên chạy tới, hơn nữa ngăn cản bọn họ đốt cháy thi thể.

"Dừng lại! Các người không thể hủy diệt chứng cớ."

"Chúng tôi muốn đốt thi thể con gái chúng tôi, có cái gì không thể?"

"Người trong quan tài cũng không phải con gái của các người."

"Làm sao lại như vậy? !"

Bọn họ vội vàng mở ra quan tài, phát hiện người ở bên trong thật không phải là con gái của bọn bọ Diệp Thu Lăng.

Mặt của hai người cũng chuyển thành trắng bệch, không dám nhìn người xa lạ nằm ở trong quan tài kia .

Cảnh sát lấy còng ra, còng lại tay của bọn họ nói: "Chúng tôi bây giờ nghi ngờ các người lấy giả thi thể, gạt tiền bảo hiểm."

"Không có! Thu Lăng đã chết thật rồi."

"Thi thể đâu?"

Đối với điều cảnh sát hỏi thăm này, vợ chồng Diệp gia không biết giải thích.

"Chúng tôi bây giờ hoài nghi các người mưu sát người này, chúng tôi lấy tội hiện hành bắt các người."

"Oan uổng, oan uổng. . . . . ."

"Con gái của các người ở đâu?"

"Chúng tôi không biết, không biết. . . . . ."

"Các người nhất định biết, hiện tại tôi bắt hai người mang về đồn cảnh sát dò hỏi!"

Hai người hai mặt nhìn nhau. Ý tứ chính là ——

Thu Lăng mất tích, mà bọn họ còn phải tiếp tục trốn tránh công ty đòi nợ lãi suất cao . . . . . . Trong lòng hai người đồng loạt nghĩ đến, đến đồn cảnh sát cũng tốt, so với đợi tại trong nhà bị cho vay nặng lãi tới đòi còn an toàn hơn.

***

Ở trong bóng tối, Thu Lăng sắp chìm vào mộng đẹp, nhưng đột nhiên cô cảm thấy bên cạnh có người, người kia còn vươn tôiy vuốt ve mái tóc của cô.

Cô không nhịn được thét tiếng chói tôii, đột nhiên, cái trán của cô bị đấm nhẹ xuống.

Dạ Ma nói với cô: "Là tôi, ngu ngốc!" Cô đột nhiên bị hắn làm sợ tới mức kêu to, quả thật chính là làm nhục vẻ đẹp của hắn.

"Anh lại không lên tiếng, tôi làm sao biết là anh!" Cho dù có hiểu biết rõ, cô vẫn cảm thấy rất kinh khủng, hắn làm gì mắng cô ngu ngốc?

Nếu không, lần sau đổi hắn ngủ say thì cô tới gọi cho hắn nhìn.

"Coi như tôi không lên tiếng, cô cũng nên biết là tôi, nếu không, cô cho rằng là tình nhân cũ của cô sao?" Trong giọng nói của hắn vẫn mang theo mười phần ghen tức.

Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ cảm thấy thích ngôn ngữ của hắn, nhưng sau khi bọn họ đi qua yêu hận tình thù, cô có thể hiểu được.

Cô hình như phát giác điều gì, hỏi: "Anh hận tôi vậy, có phải bởi vì ngày trước anh đã từng có yêu tôi sâu đậm hay không ?" Người con trai vĩ đại, ngạo man như hắn biến thành hôm nay như vậy, cô. . . . . . Cũng có chút trách nhiệm.

Hắn mang theo kinh ngạc, ánh mắt giống như dòm ngó hỏi cô, "Cô đã nghĩ ra?"

"Đúng!" Vì không muốn dính líu Dora, cho nên Thu Lăng trả lời như vậy.

"Cô có phải còn phản bội tôi một lần nữa hay không , cùng Tây Mẫu Lôi ở chung một chỗ?"

Ngày trước, cô vì người người đàn ông kia phản bội hắn, hiện tại, cô là không phải cũng muốn làm theo chứ ?

Thu Lăng lấy thử giọng hỏi: "Nếu như mà tôi nói là. . . . . . anh sẽ làm gì?" Tại sao. . . . . . Cô muốn thăm dò mức độ dễ dàng tha thứ của hắn, chẳng lẽ cô cũng điên như hắn rồi?

"Tôi sẽ đem hắn thiến, bảo đảm thai trong bụng em là của tôi, có lẽ hiện tại tôi nên phái người đi làm như vậy." Hắn không cho phép giữa bọn họ xuất hiện một lần khác. . . . . . Ngoài ý muốn!

"Anh đừng làm như vậy, tôi chỉ nói là nói, anh đừng làm thật!" Tiểu khí! Liền chỉ đùa một chút cũng không được?

"Cô nói nếu cũng không được." Tốt nhất, đề tài nói của bọn họ vĩnh viễn không cần nói tới Tây Mẫu Lôi.

"Tôi biết rõ rồi, anh đừng tổn thương hắn." Không nên liên lụy người vô tội, cô tính không đi .

"Phải xem biểu hiện cuả em." Chỉ cần là nhắc tới Tây Mẫu Lôi, cô sẽ đặc biệt khẩn trương.

"Tôi biểu hiện cái gì ?" Hắn mỗi lần đều không nói hết lời, cô làm sao biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì? Có lẽ. . . . . . Ngày trước cô chính bởi vì cái dạng này mới chạy mất .

"Xem em bao lâu sẽ mang thai?"

Tại sao muốn cô có mang con hắn? Có lẽ là bởi vì đáy lòng hắn đầy thù hận.

"Tôi không muốn sinh con." Cô nói như đinh đóng cột.

"Tại sao?"

"Bởi vì anh rất hận tôi."

"Tôi cũng không có tính toán giữ lại đứa bé, đứa bé sẽ quấy rầy đến tôi hưởng dụng thân thể mềm mại tuyệt vời của em."

Nếu như vóc người của cô cũng thay đổi, vậy đối với hắn là tổn thất đồng thời.

"Anh là ác ma!"

"Tôi thật sự là ác ma, mà tôi cũng sẽ đem tôi đứa trẻ dạy thành ác ma, nếu như vậy, vậy tôi sẽ xem xét giữ lại nó." Hắn sẽ làm đứa bé của hắn thành người nối nghiệp.

"Tôi sẽ không để cho anh tiếp xúc nó!" Cô hận hận nói.

"Em tốt nhất nên mong tôi sẽ tiếp xúc được nó, nếu không, nó có thể sẽ rất nhanh đi trình diện Diêm Vương ." Suy tính nguyên nhân duy nhất lưu lại đứa bé, chính là dạy dỗ nó thành người giống hắn.

"Ngay cả con của mình đều không bỏ qua cho?" Cô vừa phát giác được chuyện xảy ra ngày trước có chút áy náy với hắn, hiện tại lại cảm thấy chính mình không cần áy náy.

"Tôi là không buông tha con của em, mà không phải con của tôi." Hắn sửa lời cô nói.

"Anh ——"

"Muốn như thế nào. . . . . . Anh mới có thể yêu tôi lần nữa?" Cô không hy vọng thấy cái thành phố này mãi đen tối, không có chút ánh sáng nào.

"Tối nay tôi muốn lên giường!" Đây cũng là động cơ hắn tìm đến cô.

"Như vậy. . . . . . Anh sẽ yêu tôi?" Hắn làm gì nói được giác quan như vậy, nhục dục như vậy .

"Em muốn tôi yêu? Em không phải không thích việc tôi yêu, mới có thể đi cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ, đả kích tôi sao?"

"Không! Tôi muốn anh yêu. . . . . ." Như vậy, cái thế giới này mới có thể ánh sáng, có lẽ như vậy mới có thể cứu chuộc linh hồn của cô, không làm cho bọn họ lại tiếp tục dây dưa yêu hận 2500 năm.

"Tôi suy nghĩ một chút, xem biểu hiện lâm sàng của em!"

"A!" Hắn nói thật hay như muốn lên phòng mổ vậy.

Thu Lăng còn không kịp phản ứng, sau một khắc, cô cảm giác mình bị ——"Anh làm gì trói hai tay của tôi cùng hai chân tôi lại?" Cô cảm thấy mình giống thiếu nữ bị trình lên tế đàn.

"Bởi vì, tôi muốn làm vứt em xuống nước."

"Nơi này không có ——"

Thu Lăng còn tới không kịp phát ra từ "Nước", cô đã không có không gian cùng thời gian dư thừa có thể suy nghĩ nhiều, bởi vì, một giây kế tiếp cô phát hiện mình ở đáy nước.

Cô quên hắn là cá người đàn ông có ma lực, có thể hành động tùy ý, hắn dùng ma lực đưa cô vào đáy nước!

Hắn muốn để cho cô chết chìm phải hay không? Lấy kỷ lục hắn đã từng, có khả năng này, chết kiểu này so với lúc trước hắn ban cho cô cực hình tốt hơn nhiều.

Thu Lăng ừng ực ừng ực uống vào vài nước miếng, lúc cô cho là mình sắp thiếu dưỡng tới chết, hắn hắn đưa dưỡng khí vào trong miệng của cô, nhưng hai người cũng không nổi lênnước mặt, mà là tiếp tục chìm dưới đáy nước.

Hắn bỏ đi quần áo trên người, lồng ngực trần trụi dán vào cô, mà cánh tay hắn cường tráng một tay lấy y phục của cô xé ra, quần áo theo nước chảy đi.

Hắn đem không khí rót vào bên trongmôi của cô, lại làm cho chân của cô hướng cong lên, bàn tay đưa vào giữa hai chân cô, điên cuồng treu chọc mật hạch cô.

Thì ra là hắn không phải muốn cô chết, mà là lấy phương thức hoàn toàn vượt quá tưởng tượng đoạt lấy cô.

Hắn căn bản không có cho cô không gian biểu diễn , hoàn toàn đều là một mình hắn đang biểu diễn, biểu hiện lâm sàng . . . . . . Ghét! Nơi này căn bản ngay cả cái giường cũng không có!

Hắn căn bản là lừa gạt cô!

Ngón tay của hắn ở nước chảy, ở trong cơ thể cô rút ra, vào sâu ra nông ma sát, khiến cơ thể cô chảy ra nhiệt dịch.

Cảm thấy thân thể của cô chuẩn bị xong, hắn từ sau lưng đâm vào trong cơ thể cô.

Có nước làm phụ tá, hắn trong cơ thể cô thông hành không trở ngại!

Thu Lăng cảm giác hắn nóng bỏng cứng rắn, ở trong cơ thể cô đâm vào, mỗi một lần hắn gắng gượng cũng muốn công kích mãnh liệt chỗ sâu nhất trong cơ thể cô.

Tại lối vào mềm mại của cô, hắn to lớn, cương lên như cá gặp nước.

Cô thấy cá nhỏ bơi qua bên cạnh cô, không chỉ một, có cá nhỏ, cá lớn, màu sắc rực rỡ , đen trắng; mập, gầy.

Bọn họ lần này ân ái vẫn có người xem, chỉ là người xem từ người biến thành cá.

Dạ Ma không hài lòng cô phân tâm, đem chân cô đưa lên, đôi tay nâng lên trước mông của cô, nặng nề đâm vào cơ thể cô .

Hô hấp của cô cơ hồ sắp dừng lại, chính là con cá bên cạnh cũng tránh được.

Cô giãy dụa thân thể, mà trên người hắn toát ra mồ hôi hòa vào trong nước, mồ hôi hai người hòa trộn vào nhau.

Hông của hắn dùng sức đung đưa trước sau, cho đến trong cơ thể cô mãnh liệt co rút, co rúc lại, hắn ở trong khe huyệt mềm mại của cô, bắn vào mầm móng yêu . . . . . . Tay của hắn buông ra cô, cũng tháo dây trói trên tay và chân cô.

Thân thể Thu Lăng nổi lên, có thể hô hấp không khí mới mẻ rồi, cô chưa từng bao giờ nghĩ đến có thể hô hấp tốt đẹp như vậy.

Chỉ cần thêm mấy giây nữa, cô cảm giác mình mất đi không khí mà hít thở không thông.

Hai tay của cô muốn bơi về trên bờ, nhưng hai chân của cô bị kéo "Em muốn làm gì?" Hắn phải nói, em nghĩ chạy trốn đi đâu?

"Tôi muốn bơi về trên bờ." Cô nghĩ nhanh tiếp xúc được cảm giác mặt đất một chút.

"Tôi còn không muốn đủ em." Cô cho là như vậy là kết thúc sao?

"Cái gì?"

Hắn nhiệt tình đặt lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, lại tính toán bắt đầu một cái đoạn kích tình khác .

Tay của cô toàn ôm lấy vai hắn, rên rỉ mà nói: "Tôi thật sự là không hiểu được ban đầu tại sao muốn thoát khỏi anh?" Cô vẫn muốn từ trên thân hắn tìm ấm áp, cảm giác quen thuộc.

"Tại sao?"

"Anh là người đàn ông cuồng dã mà khêu gợi." Hắn còn có chút sắc sắc , chỉ là, có thể là bởi vì hắn thể lực quá dư thừa mới có thể như vậy.

Hắn đang lúc rảnh, chờ đến cơ hội tiến vào trong cơ thể cô lần nữa ."Về sau chúng ta không cần giường, mỗi đêm cũng tới trong nước làm, như thế nào?"

"Có thể, anh giúp tôi đeo ống dưỡng khí lên trước ." Cô sợ cô sẽ bởi vì thiếu dưỡng mà chết.

"Không cần, tôi có thể làm ống dưỡng khí của em."

Hình như là kể từ khi cô biết hắn tới nay, đâylà câu có nhân tính nhất trong miệng hắn nói ra.

Chỉ là, muốn hắn làm ống dưỡng khí, thật sự quá nguy hiểm!

Bởi vì, cô sợ mình sẽ quên. . . . . . Hô hấp.

Hắn dùng tay phải nâng chân trái của cô lê, tay trái bưng lấy cái mông của cô, để cho mật huyệt cô vì hắn mở ra, sau đó hắn hơi khom chân, lấy hạ thể cứng rắn cắm vào.

Hắn từ dưới dùng sức đánh thẳng vào, muốn khiến cô lên đỉnh. . . . . . Cô khép mắt, muốn khắc chế ham muốn hắn, vậy mà, thân thể của cô lại bản năng phản ứng với hắn.

Dưới đáy nước làm so với trên giường kích thích hơn, hiện tại không phải so với hắn so sánh sắc, gặp hắn. . . . . . Cô tựa hồ cũng biến thành một người phụ nữ háo sắc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.