Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 29: Chương 29: Ác liệt




Theo lý thì lấp đầy bụng là quan trọng nhất, nhưng trước khi họ đi vào nhà hàng, Giản Hoa lại ngây ngốc lái xe đến siêu thị.

“Cậu muốn mua đồ. Không thể chờ ăn xong rồi đi mua à?” Lý Phỉ ngồi trên ghế lái phó nghi ngờ nhìn Giản Hoa.

“Tuy bộ quần áo anh mặc trên người, tôi không định đòi lại, – ” Giản Hoa hít sâu một hơi. Cậu không biết mình nên vạch trần ảnh đế, hay giả ngu tiếp. Cuối cùng bộ dạng không có chuyện gì của Lý Phỉ kích thích cậu, Giản Hoa bật thốt, “Ba ngày không thay rồi, anh không khó chịu à?”

“…”

Lý Phỉ đeo khẩu trang, im lặng đẩy cửa xe đi vào siêu thị.

Anh tưởng rằng Giản Hoa sẽ coi nhẹ vấn đề này. Không ngờ, khi anh ngủ, người kia lại đi dọn đống quần áo rách anh đã thay ra.

Đúng là Giản Hoa có cho anh quần lót mới, nhưng Lý Phỉ không mặc, vì quá nhỏ…

Dù hình thể hai người không chênh lệch nhau nhiều, nhưng cũng có chỗ khác biệt. Mặc vào hơi chật, rất không thoải mái, Lý Phỉ đành phải tiếp tục mặc quần cũ của mình, nếu không sẽ ngủ không ngon.

Nhìn bóng dáng Lý Phỉ biến mất sau cổng siêu thị, Giản Hoa thấy mình lại tái nghiện thuốc lá. Cậu rất cần nicotine để ổn định tinh thần. Thái độ đối xử với Lý Phỉ, Giản Hoa thấy mình hơi bất thường.

– Nếu là người khác, cậu còn lâu mới thèm quan tâm xem đối phương mặc quần áo bẩn được mấy ngày! Có khó chịu hay không!

Không, trọng điểm là cái quần lót mới cậu đưa cho Lý Phỉ đâu?

Sau mười phút, ảnh đế đi ra khỏi siêu thị, thản nhiên trả lời vấn đề của Giản Hoa: “À, trong túi tôi.”

Giản Hoa hạ tầm mắt, ngơ ngác nhìn túi quần của Lý Phỉ.

“Là như thế này. Tuy không mặc vừa, nhưng dù sao tôi cũng mặc rồi. Nên giặt rồi trả cậu, hay vứt trong đống quần áo bẩn? Tôi đều thấy không ổn.” Lý Phỉ giải thích chậm rãi.

Giản Hoa thử nghĩ đến hai kết quả kia, cái trước hình như tốt hơn, nhưng quần lót người khác mặc rồi, Giản Hoa cũng không cần nữa, cuối cùng chắc cũng vứt đi thôi.

“Tôi nghĩ nên đưa anh đến siêu thị mua quần áo mới, dù sao cũng mặc ba ngày rồi.”

“Quần áo mới mặc vào không thoải mái, quần áo cũ thì tốt hơn. Tôi không để ý nhiều thế. Lúc quay phim ‘Con quạ’ ở ngoại cảnh sa mạc, ở đấy thiếu nước, có quần áo mặc mười ngày không giặt. Cậu cũng ở đó mà?”

Ngôi sao dưới ánh đèn phải sạch sẽ ngăn nắp, khổ cực đều bị bỏ qua.

“Yên tâm. Giờ tôi vứt đi rồi, tôi không mang cái kia theo đâu.” Lý Phỉ vỗ túi, ý bảo không có.

Đã mặc quần áo sạch, ai lại mang theo đồ bẩn.

Đại lộ cây bạch quả bị chặn lại, rất nhiều xe phải đi vòng qua con đường này, gây ách tắc nghiêm trọng, Giản Hoa không đi nhanh được.

Lý Phỉ dùng di động xem tin tức. Họ ở trên xe có thể nghe thấy tiếng xe cứu thương từ xa, và còi xe cảnh sát.

Vẻ mặc Giản Hoa khó coi, cậu không nhớ rằng tình trạng trên đường lúc đó thê thảm như vậy. Cậu nghĩ đến một chuyện xấu: “Nếu khi Thế giới Bị Từ Bỏ biến mất, tại vị trí xe lật, có người đi đường…”

“Có khả năng là bị đè ở dưới.” Lý Phỉ trượt ngón tay tắt di động.

Không khí trong xe cứng ngắc, không ai định nói chuyện.

– Lần sau để ý hơn? Trước sống chết phải để ý kiểu gì?

– Không phải lỗi của mình? Gián tiếp, vô tâm tạo thành cái chết của người khác, cũng là tội giết người.

Vẻ mặt vốn khó coi của Giản Hoa càng tái mét, cậu ghét tình cảnh không thể thay đổi này.

Quốc gia nhất định sẽ tăng cường kiểm soát người dị năng.

“Tình thế ác liệt.” Lý Phỉ chỉ nói bốn chữ này, chờ đến khi họ tăng cấp, e là cũng chẳng tốt đẹp gì.

Xe chạy đến một quán cơm Hoài Dương nổi tiếng gần xa ở Hoài thành.

Dưới tình huống hầu như vài ngày chưa ăn gì, đồ ăn thanh đạp thiên về vị ngọt của Hoài Dương, so với cơm Tây và các món ăn mặn khẩu vị nặng thì tốt hơn.

Nửa tiếng sau khi đồ ăn dọn ra đủ, hai người nghe được tiếng gõ cửa.

Mạnh tay, nhưng không vội.

“Mời vào.” Lý Phỉ buông đũa.

Người đến là Trương Diệu Kim. Sắc mặt hắn trắng bệnh, môi cũng không chút huyết sắc. Vị thiếu tá oai vệ của Hồng Long giờ phải ngồi trên xe lăn, trông qua rất suy yết, dù sao cũng suýt thì chết ở Thế giới Bị Từ Bỏ. Hai người trẻ tuổi đứng sau thiếu tá Trương cảnh giác nhìn Lý Phỉ và Giản Hoa trong phòng.

Họ mặc thường phục, nhưng khí thế của quân nhân khó mà che giấu.

“Đến rất nhanh.” Giản Hoa nói lời có ý.

“Người giám sát hai người ở cổng bệnh viện bị mất dấu, hành tung của hai người bị bại lộ bởi định vị di động!” Giọng Trương Diệu Kim trầm thấp, nhưng rất rõ ràng, “Trừ khi hai người vứt con chip đi, không dùng di động nữa.”

Giản Hoa ngăn mình sờ vào di động.

“Nghe nói người của các anh mang Cảnh Điền đi. Vết thương của mấy người bị nhiễm vi khuẩn truyền nhiễm không rõ, có triệu chứng viêm nhiễm, trước mắt không xác định được có lây truyền hay không, phải cách ly quan sát?” Lý Phỉ thong thả mở miệng.

“Đó là cách nói với người ngoài.” Trương Diệu Kim sẵn sàng thừa nhận.

Đối diện với ánh mắt của Giản Hoa và Lý Phỉ, thiếu tá Trương bỗng thấy áp lực vô cùng, cảm giác nguy hiểm y như ngồi đối diện hai con rồng hung hãn.

“Đại lộ chỗ cây bạch quả xảy ra chuyện gì vậy?” Giọng điệu của Trương Diệu Kim nghe như chất vấn. Giản Hoa còn chưa trả lời, thiếu tá Trương đã nói, “Công tác điều tra hiện trường còn chưa kết thúc, nhưng theo tấm ảnh mà tôi thấy, tôi tin rằng hai người có lời phải nói trong vụ tai nạn này.”

Người trẻ tuổi đứng sau Trương Diệu Kim đẩy cái đĩa không trên bàn ra, đặt lên mấy tấm ảnh.

Giản Hoa nhìn lướt qua, Lý Phỉ còn không thèm xem.

Trương Diệu Kim nói chắc chắn: “Một con mực khổng lồ, phải không?”

Giản Hoa nghiên cứu mấy tấm ảnh. Lỗ thủng trên cửa kính, hay hố cạn trên mặt đường đều là chứng cứ đơn lẻ, có thể đoán ra là mực rừng mưa, trừ khi –

“Lại là người biết chuyện à?”

“Anh nhìn thấy?”

Giản Hoa và Lý Phỉ hỏi cùng lúc, sau đó hai người đưa mắt nhìn nhau.

“Người gặp được mực rừng mưa, còn mấy ai có thể sống sót?”

Giản Hoa không định đề cao dị năng của mình, nhưng vẫn phải khách quan với sự việc, nói một là một. Lý Phỉ cho rằng Trương Diệu Kim đã nhìn thấy mực rừng mưa ở Thế giới Bị Từ Bỏ, Giản Hoa không tán thành.

Người biết chuyện, là đáp án duy nhất mà Giản Hoa nghĩ đến.

Trương Diệu Kim không muốn nhìn thấy hai con rồng hung hãn tranh cãi trước mặt mình, hắn giải thích ngay lập tức: “Trên thực tế, mực ăn thịt người… Ừm, chính là con quái vật mà hai người nói đó. Nó thích ăn thịt người dị năng. Nếu là người không thức tỉnh dị năng, có khi còn tránh được một kiếp. Lần này tôi không sao, lần sau gặp được thì khó nói.”

Chỉ người có tiềm lực dị năng mới đi vào được Thế giới Bị Từ Bỏ. Giản Hoa nhớ khi thiếu tá Trương mời cậu gia nhập Hồng Long, nói ra tên “tiểu đội dị năng”. Quân hàm của Trương Diệu Kim chỉ là thiếu tá, dù trong Hồng Long cũng không có quyền phát ngôn tối cao. Hắn lại có thể dùng giọng điệu bình tĩnh đảm bảo về quyền lợi và tự do cho Giản Hoa. Nếu không phải là ăn nói lung tung, thì niềm tin đó đến từ đâu?

Tiểu đội dị năng sau này là do Trương Diệu Kim chỉ huy sao? Tiểu đội dị năng có quyền quyết sách khá lớn, rất được quốc gia coi trọng sao?

Giản Hoa cho thiếu tá Trương câu trả lời thuyết phục là cần phải suy nghĩ, chẳng qua không phải suy nghĩ về việc gia nhập Hồng Long, mà là thái độ che giấu bí mật đằng sau của Trương Diệu Kim.

Cho nên khi phát hiện Trương Diệu Kim là người có tiềm lực dị năng, Giản Hoa cũng không ngạc nhiên.

Trương Diệu Kim trở thành người dị năng, đây là chuyện tốt.

Có người của quốc gia tự trải nghiệm chuyện ở Thế giới Bị Từ Bỏ, thì rất nhiều việc sẽ không cần người dị năng phải tốn công giải thích. Trọng trách bảo vệ công trình công cộng và mạng sống của người dân, tất nhiên tốt nhất là do Hồng Long phải tự gánh vác.

“Anh thức tỉnh dị năng?” Lý Phỉ hỏi trực tiếp.

Thiếu tá Trương nâng tay lên, dùng thực tế để trả lời.

Mấy tấm ảnh trên bàn bay lên, xếp chồng lên nhau ngay ngắn.

“Lực ý nghĩ là nền tảng của từng người dị năng.” Vẻ mặt Trương Diệu Kim nghiêm túc, không giống như biểu diễn dị năng, mà giống như giảng giải về hóa chất nguy hiểm, “Sau đó phải xem thể chất và tiềm lực của từng người dị năng, đương nhiên còn có cả độ may mắn! Nói đơn giản thì thứ ở thế giới hiện thực mà cậu dùng dị năng đụng tới đầu tiên, năng lực sau này sẽ liên quan đến nó.”

Thảo nào lại là lửa, Lý Phỉ nghĩ.

Thảo nào của ông Trình là lực thính giác, chắc là liên quan đến ống nghe bệnh. Chờ đã, khóe mắt Giản Hoa giật giật, cậu đụng tới cái gì?

Vì muốn uống nước, nên kéo bình nước đến? Không đúng! Đó phải là lần đầu cậu sử dụng dị năng, còn chưa được thuần thục.

Kết quả không kéo được bình nước, lại chạm tới hộp nấm trên bàn bếp. Sau đó dị năng tự động lột xác thành thuộc tính cắn nuốt, vui vẻ nuốt chửng mấy cục nấm, rồi lại xác định nấm là phương thức công kích và hình dạng? Giản Hoa đau đầu.

Lý Phỉ cười ưu nhã, giọng điệu nhu hòa lại có ý sâu xa: “Thiếu tá Trương – quốc gia nghiên cứu người dị năng rất đúng chỗ đó.”

Trong thời gian ngắn như vậy, lại tổng kết ra được quy luật xuất hiện dị năng, phải nói không hổ là cơ quan quốc gia sao?

– Hồng Long tổng cộng quan sát kiểm soát bao nhiêu người dị năng? Từ bao nhiêu bản mẫu mà tổng kết ra được?

Trương Diệu Kim thở dài, bất đắc dĩ giải thích: “Sự thật không phải như hai người nghĩ đâu.”

Lý Phỉ tùy ý dựa vào ghế, ánh mắt không chút tin tưởng, khiến lời nói của Trương Diệu Kim nghẹn trong cổ họng. Cái kiểu tác phong tùy hứng “Dù anh nói gì, nếu mục đích cuối cùng của anh là khiến tôi tin tưởng, thì không cần phiên phức, tôi tin cho anh xem”, khiến thiếu tá Trương phải nghi ngờ nhận định về tính cách trong hồ sơ của Lý Phỉ.

“…Tình báo đến từ nơi hơi đặc thù, tôi đã đề cập qua với Giản Hoa.”

“Người biết chuyện?” Giản Hoa lặp lại, “Tôi đoán đây là cái mà anh muốn nói, nhưng nó có ý gì?”

“Là ý theo nghĩ đen, có một đám người, biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.” Thiếu tá Trương cố làm cho sự thật vô lý nghe có vẻ đáng tin hơn một chút.

Lý Phỉ lạnh nhạt hỏi: “Tiên tri?”

Trương Diệu Kim do dự, không trả lời ngay.

Mùi thơm thức ăn trong phòng còn chưa bay đi, Giản Hoa cúi đầu nhìn bát canh cá bạc rau nhút sắp nguội. thản nhiên múc một thìa cho mình.

“Dị năng dự báo được tương lai này, tôi tạm thời tin rằng nó tồn tại. Người dự báo thấy được một đoạn tương lai rõ ràng, vì thế anh ta biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng họ đặt tên cho quái vật mình nhìn thấy, còn biết tập tính ăn uống của quái vật? Người dự báo này là nhà sinh vật học, thường xuyên tiến hành công tác dã ngoại như thế này hả?”

Giản Hoa đang yên lặng ăn canh, ho hai tiếng do bị sặc.

Lý Phỉ nhướn mày: “À, tôi nghĩ còn có khả năng là người mê khoa học viễn tưởng. Thiếu tá Trương đưa cho Giản Hoa tư liệu ‘nhìn thấy ở nhà người nào đó’, trình bày về quan điểm thế giới song song. Theo tôi lớn mật phỏng đoán thì có khi người dự báo kia thích xem tin tám nhảm của giới giải trí, dễ là phóng viên của báo lá cải lắm. Anh ta còn nhận định tôi và CEO của giải trí Tinh Thiên có quan hệ bất chính cơ mà.”

“Sặc!” Lần này là hai người trả tuổi đứng cạnh Trương Diệu Kim cười trộm.

Vẻ mặt thiếu tá Trương xấu hổ.

Giản Hoa ngẩn người, tập trung nhớ lại xem trong giới có tin đồn này không.

“Tôi rất tiếc. Chắc hẳn là chúng tôi không đủ tư cách để biết về bí mật quốc gia.” Trong giọng điệu nhẹ nhàng của Lý Phỉ còn pha trộn ý mỉa mai. Anh xòe tay, bày ra tư thế hiểu rõ: “Cho nên, sự thực khi đến chỗ chúng tôi, thành ra là do người dự báo có chút ít sở thích khác người.”

Trương Diệu Kim cười gượng gạo, ra hiệu với cấp dưới.

Một người trẻ tuổi ra ngoài cửa canh giữ, người còn lại lấy ra các loại dụng cụ, nhanh chóng kiểm tra toàn bộ căn phòng, đảm bảo không có thiết bị nghe lén nào.

“Đã nói đến mức này, tôi cũng không muốn giấu diếm nữa. Tôi đại diện cho quốc gia nói cho hai người bí mật của thế giới này.” Trương Diệu Kim thẳng lưng, gằn từng chữ.

Lý Phỉ không bị bộ dạng nghiêm túc của thiếu tá Trương hù dọa, vẫn dùng vẻ mặt tươi cười mỉa mai có cũng được mà không có cũng không sao.

Giản Hoa còn đang múc bát canh cá bạc rau nhút thứ hai.

“Thật ra thế giới của chúng ta chỉ là một quyển sách.”

Thìa trong tay Giản Hoa rơi mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.