Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 166: Chương 166: Chuẩn bị




“Chúng ta có lý do để tin rằng loài người sẽ đạt được dị năng một lần nữa, vào lúc con cái của người dị năng đời này ra đời!”

“Khoa học kỹ thuật hiện có không thể nghiên cứu ra bộ phận gien nào trong nhân tử di truyền của loài người sẽ khiến dị năng xuất hiện, nhưng nó đúng là tồn tại. Bí mật này một ngày nào đó sẽ bị phát hiện. Nó là một chiếc chìa khóa.”

Chìa khóa mở hộp Pandora*.

*Trong thần thoại Hy Lạp, khi mở hộp Pandora ra, tất cả những điều bất hạnh như thiên tai, bệnh tận, chiến tranh,… sẽ thoát ra, chỉ còn chút hy vọng ở đáy hộp.

Khi một phần loài người trên toàn thế giới có được dị năng, mà đa số còn lại vẫn là người thường, tất cả đều sẽ thay đổi.

Nghĩ mà xem, trên thế giới này, có người thân thể cường tráng, có người lại gầy yếu… Có người có súng trong tay, mà có người chỉ lấy được chút thuốc độc. Mấy thứ này nhìn như nhỏ bé không đáng kể, nhưng ảnh hưởng của nó đến mỗi lần mâu thuẫn giữa người với người sẽ dẫn đến kết quả cuối cùng.

Vài người có lợi thế về thân thể, sẽ có thể tạo thành bạo lực học đường.

Khi tức giận mà có hung khí trong tay, sẽ dẫn đến cái chết…

Một người dị năng, có thể tay không, không mang theo bất cứ vật nguy hiểm gì, xuất hiện ở một nơi hòa bình yên tĩnh, sau đó tàn sát.

Từ xưa đến nay, tranh đấu và máu tươi luôn vây quanh lợi ích.

Khi một người dễ dàng có được thứ gì đó, anh ta sẽ vội vàng hưởng thụ loại đãi ngộ khác biệt này, hưởng thụ việc mình khác với người khác. Có lẽ họ sẽ không biến thành quỷ giết người, những sẽ vì muốn đạt được nhiều tiền tài và địa vị xã hội, mà giẫm đạp lên pháp luật mà nửa đời trước mình tuân thủ.

Uy lực của người dị năng cấp S, các quốc gia đã cảm nhận được rất rõ.

Khi Thế giới Bị Từ Bỏ biến mất, trị số sức mạnh Quỷ Lửa phát ra khi muốn kháng cự “trường”, đạt tới một con số kinh người. Trước đó, trị số này chỉ xuất hiện khi dùng vũ khí sát thương quy mô lớn hoặc xảy ra thiên tai do hoạt động của vỏ trái đất. Sức người có thể đạt tới trình độ này, thì phải giám thị như thế nào? Khống chế như thế nào?

Quốc gia cực đoan muốn giết chết tất cả người dị năng, để tuyệt hậu hoạn.

Là mỗi một người thường từng đạt được dị năng.

Bởi số lượng người dị năng quá lớn, độ khó chấp hành nghị quyết này rất cao, lực ảnh hưởng đến xã hội lớn, các nước khác chỉ đồng ý “giám thị”. Nhất là quốc gia có người dị năng cấp cao, họ bề ngoài đồng ý cái nhìn của nước nhỏ, sau lưng lại tính toán.

– Nếu có một ngày dị năng lại xuất hiện, quốc gia nắm giữ người dị năng cấp cao, có phải là có ưu thế không?

– Nếu người dị năng đời một chết đi, cũng không xuất hiện nguy cơ này, thì vì sao còn muốn giết người?

Vấn đề này rất khó, không phải sao?

Người dị năng cấp cao như tiến sĩ điên, đương nhiên vẫn phải dứt khoát giết chết. Trong thế giới nguyên tác, cục dị năng nước Mỹ vì mở rộng thế lực, ngay cả người dị năng như Bọ Cạp Đỏ cũng nhận.

Cuối cùng họ dùng lý do gây ảnh hưởng xã hội, bác bỏ đề nghị giết hết.

“Khi mọi người tỉnh dậy sau giấc ngủ, phát hiện mình biến thành người dị năng, chúng ta không muốn họ phá hủy công trình công cộng, dùng sức mạnh tùy ý cướp đi mạng sống của khác. Nếu chính phủ từng hạ lệnh giết chết người dị năng, như vậy thì họ không còn lựa chọn nào khác ngoài đi lên con đường tội phạm, không phải phản xã hội, mà là phản chính phủ. Chẳng lẽ chúng ta muốn thấy tương lai này sao?”

“Nếu dị năng là do một loại gien ẩn quyết định, thì ai cũng không thể khẳng định, trên người anh, trên người vợ anh, trên người con anh, hoàn toàn không có.”

“Chúng ta đang quyết định cho tương lai toàn loài người, chúng ta đang đứng trong một thiên lịch sử. Mấy chục năm sau, mấy trăm năm sau, tuyên ngôn chúng ta ký trong này, sẽ quyết định tương lai chúng ta được mọi người khen ngợi hay là phê phán.”

Cuộc họp bí mật toàn cầu kết thúc.

Nghị quyết được nhất trí thông qua là: Để cho người hiện tại, người tương lai đều biết đến thảm họa này từ đầu đến cuối, cùng với cách đối phó sau khi nguy cơ xuất hiện.

“Dân chúng không tin lời giải thích chính phủ đưa ra, trách cứ chính khách đều là kẻ lừa đảo.”

Tuy mấy nước lớn đã thống nhất khẩu cung để phát ngôn, nhưng hiệu quả không lý tưởng lắm.

Không cần đến mấy năm sau, giờ đã có người xé mất sổ tay những điều cần chú ý trong thảm họa do quốc gia phân phát. Có thể suy ra rằng, ngày hòa bình kéo dài thêm ba mươi năm, ba trăm năm, thì mọi người đều sẽ cảm thấy đây là một lời nói dối kinh thế, không thèm để ý đến lời công bố của chính phủ, mãi cho đến khi thảm họa lại xuất hiện, mới dùng máu tươi và chết chóc chứng minh sự thật.

“Có cách nào, để cho người không tin sự thật này, cũng có thể kiên nhẫn đọc xong lời hướng dẫn của chính phủ, hơn nữa còn truyền lại cho từng đời, mãi cho đến khi loài người chúng ta tuyệt chủng mới thôi?”

Nghe lời này, nhân viên quan trọng các quốc gia đều cảm thấy là chuyện nghìn lẻ một đêm.

Ấn đầu ép trâu uống nước, đài truyền hình phát lời tẩy não tuần hoàn, dù có bắt ép thành công thì cũng không duy trì được lâu. Làm không tốt, đối thủ lên đài khóa sau sẽ công khai công kích mình đầu óc bã đậu, đạt được ủng hộ của công chúng.

Có người mất hứng nghĩ chuyện mấy năm sau mình không cần xen vào, cũng có người thực lòng suy xét cho tương lai. Nhưng dù như thế nào, họ đều cùng một quan điểm, không mong khi mình về hưu hoặc khi chết bị bêu danh sau lưng.

Mang theo vấn đề khó khăn này, nhân viên quan trọng các quốc gia than thở trở về.

“…Ừm? Không tin cũng không sao, chỉ cần truyền sự thật qua từng đời là được nhỉ? Tôi đây thật ra có một cách.”

Người tổng phụ trách của Hồng Long, đại tá Lô, ngụy trang thành cán bộ kỳ cựu của Tổng cục Điện ảnh vài chục năm, cũng không chỉ uống trà xem báo giấy, chuyện truyền miệng chuyên nghiệp khiến ông lập tức nghĩ đến.

“Quay phim đi, một bộ điện ảnh kinh điển vượt thời đại.”

Quốc gia khác tuy chậm một nhịp, nhưng khi tổng thống trở về thương lượng với đoàn cố vấn, cũng được ra đề nghị tương tự.

Dùng hình thức giải trí mà mọi người chịu tiếp nhận, hoàn thành công việc tạo ảnh hưởng đến ý thức con người.

Đặt giữa các nước, cái này gọi là xâm lược văn hóa, du nhập văn hóa…

“Nếu bộ phim này muốn chịu trách nhiệm lớn như vậy, thì nó phải nổi tiếng. Từ kịch bản đến diễn viên đều phải vượt xa bình thường! Âm nhạc, hiệu ứng, hình ảnh không được có chỗ hở! Phải động lòng từng người, đoạt giải Oscar. Không đạt được tiêu chuẩn này, thì không bàn nữa!”

Nước Pháp tỏ vẻ: tiêu chuẩn đoạt giải Cannes.

Các nước Châu Âu khác đuổi kịp: Chí ít cũng phải không hồi hộp mà thắng được ở liên hoan phim Venice.

“Độ kinh điển không cần vượt qua Titanic, nhưng hiệu ứng phải sánh với Avatar.”

“Chỉ có kinh điển, thì mới được đời sau quay lại!”

“Sau đó tồn tại cùng văn minh loài người. Người từng xem bộ phim này, đều sẽ biết sinh tồn ở Thế giới Bị Từ Bỏ như thế nào, nhược điểm của người dị năng là gì, và làm một người dị năng thì phải có lòng đoan chính như thế nào, lựa chọn cuộc sống chính xác.”

Lý Phỉ sau khi nghe xong sự thật về kế hoạch bộ phim này từ nhân viên đặc biệt củaTổng cục Điện ảnhHồng Long, vẻ mặt khó mà dùng lời diễn tả. Anh bình tĩnh lại, chậm rãi hỏi:

“Cho nên, mấy người định tạo ra một đề tài mới, giống như để người ở đa số khu vực trên toàn cầu đều biết đến cái gì là xác sống và cách chạy trốn sau khi nguy cơ sinh hóa bùng nổ?”

“…Cậu nói đúng.” Tên gầy Triệu Văn cười tủm tỉm đặt cặp văn kiện xuống.

Trong danh sách diễn viên nổi tiếng trong nước, Lý Phỉ rõ ràng xếp hạng thứ nhất. Chị cả của Giải trí Tinh Thiên, ảnh hậu Ôn Đồng cũng có tên trong đó.

“À, đúng, cậu khá quen thuộc với mấy diễn viên này. Đại tá Lô để cậu phụ trách việc thử vai ở Trung Quốc… Đương nhiên, kết quả không chỉ do mình cậu quyết định, nhưng chúng tôi cần cậu tán thành kỹ thuật diễn xuất của người thử vai!”

Giản Hoa yên lặng nghe, ngẩng đầu đánh giá Triệu Văn, ý tứ rất rõ ràng, cậu cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của Triệu Văn cũng không tệ, chuyên nghiệp hơn rất nhiều diễn viên trong giới.

“Không không, tôi còn muốn tiếp tục làm công việc của tôi, lên màn ảnh gì đó thì miễn đi.” Triệu Văn chống cự.

Giản Hoa rất cảm thấy hứng thú, hỏi: “Anh sẽ đến hiện trường thử vai, phán đoán vị diễn viên nào thích hợp diễn anh không?”

Triệu Văn bật cười: “Sao mà có tôi được, nhân vật nhỏ như tôi, cả lời thoại cũng không có…”

“Anh không phải nhân vật nhỏ.” Giản Hoa nói.

Triệu Văn tạm dừng, sau đó nở nụ cười: “Trong nguyên tác không có tôi.”

Lý Phỉ thấy loạn óc phiền lòng. Quay phim cái gì chứ, ý tưởng này rất tệ, anh không thể tưởng tượng ra Quỷ Lửa trên màn ảnh là hình tượng gì.

Uống một ngụm cà phê, Lý Phỉ khẳng định: “Chắc chắn sẽ không quay theo nguyên tác!”

Nếu là nhân vật phản diện đều từ Trung Quốc, Bắc đô sẽ muốn xé kịch bản phim này đầu tiên.

“Cải biên hiện thực, phóng đại cái thiện và cái mĩ trong nhân tính, có thể sẽ hư cấu ra một nhân vật phản diện! Ví dụ như thủ lĩnh quái vật đến từ thế giới khác, ngụy trang thành loài người, khơi mào chiến tranh thế giới gì đó.”

Triệu Văn vừa nói vừa nhìn Giản Hoa.

Lý Phỉ nguy hiểm nheo mắt lại: “Tôi giả thiết là… bề ngoài quái vật boss kia trông giống nấm.”

“Khụ! Đây chỉ là kịch bản thứ nhất, rất nhiều quốc gia phản đối, vì lúc đó sẽ ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ nấm tại thị trường. Cho nên, nhân vật phản diện cuối là một nhà khoa học điên cuồng tên Laniakea, chế tạo ra máy xuyên thời không, kết quả, ngoài ý muốn mở ra cửa hủy diệt.”

“Còn không bằng anh cứ nói rằng trong vũ trụ xa xôi có một chủng tộc tự xưng là thần có trí tuệ cao đẳng. Vì xâm lược trái đất…”

“Kịch bản khoa học viễn tưởng này đạt được tỷ lệ ủng hộ là 40%. Rất cao, tôi cũng thích nó.” Triệu Văn rút một phần tư liệu trong cặp văn kiện ra, thành khẩn hỏi, “Trước mắt, người được đề cử sắm vai người dị năng Không gian cấp B, Quan Linh là Ôn Đồng. Về nhân vật của cậu…”

Nụ cười thoải mái ưu nhã của Lý Phỉ, lần đầu tiên không giữ nổi khi nhận nhân vật.

“Phía Bắc đô cảm thấy cậu diễn đội trưởng tiểu đội dị năng quốc gia, cũng chính là nhân vật của thiếu tá Trương, cũng không tệ.”

Cảnh Điền há hốc miệng. Giản Hoa ngẩng đầu. Vẻ mặt Lý Phỉ cứng đờ, cảm thấy như mình nghe lầm.

“Anh nói cái gì?”

“Vì hình tượng quân nhân nước ta, cậu Lý, phía Bắc đô rất coi trọng kỹ thuật diễn xuất của cậu!” Triệu Văn nghiêm mặt, nhưng ý cưới ẩn trong đáy mắt đã lộ ra ý nghĩ thật sự của anh ta.

“Không… Chờ đã, ai diễn Quỷ Lửa?”

“Để làm hiệu ứng đi!”

“Làm hiệu ứng như thế nào?” Lý Phỉ sắp không khống chế được khiếp sợ dưới đáy lòng, chẳng lẽ Quỷ Lửa là hình tượng quái vật?

“Thủ lĩnh tổ chức Thần bí, có thể thay bằng bóng đen. Cậu từng xem bộ phim hoạt hình ở đảo quốc kia chưa?”

“…”

Triệu Văn cười đủ rồi, mới trấn an: “Đừng lo, nếu nhân vật chính là thằng nhóc người Mỹ kia, chúng ta sẽ xóa vai diễn Quỷ Lửa. Quay phim anh hùng nước Mỹ thì có thể, nhưng dù sao nước ta cũng không phụ trách cung cấp quốc tịch nhân vật phản diện.”

Anh ta thu dọn văn kiện chuẩn bị đi ra ngoài, trước khi đi còn ra dấu tay: “Quên nói, trong kịch bản Trung Quốc, đội trưởng tiểu đội dị năng nuôi một con Corgi. Đây là phần bổ sung đại tá Lô tranh thủ được. Đoàn Đoàn là một chú chó thông mình, cậu sẽ không thất vọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.