Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 87: Chương 87: Đau đầu




Từ chạm thử mới mẻ ban đầu nhanh chóng chuyển thành xâm chiếm, đòi hỏi.Răng môi đụng chạm, lưỡi dọc theo hàm trên trượt chân răng, chạm vào lưỡi Giản Hoa. Lý Phỉ dây dưa dẫn đường người kia cùng anh say mê, đi đến biên giới nhạy cảm. Tê dại kích thích dọc theo hàm trên nhanh chóng lan rộng ra ra, lan đến sau gáy. Vàng tai Giản Hoa phút chốc phủ một màu hồng.

Hô hấp không đều.

Vì quá gần nhau, “trường” người dị năng cấp S tự hình thành không tránh khỏi va chạm vào nhau.

“Trường” chuyển động, đánh thức chủ thể dị năng đang ngủ đông.

Đây là ảo giác do sức mạnh khổng lồ hình thành, là hình chiếu trong ý thức của người dị năng, tinh thần đầy đủ, trông rất sống động.

Hung thú hỏa diễm từ trên cao nhìn xuống, xông tới cự thú hắc ám vừa thức tỉnh.

Vừa tiếp cận, đã thấy hình thể của cự thú tạo thành từ hỏa diễm khá nhỏ. Nó không nhịn được kinh ngạc, nâng móng vuốt, vì nó nhớ rõ kẻ tranh cướp lãnh địa đứng trước trước mắt này, thế lực ngang hàng với nó. Sao chỉ một thời gian không thấy, hơi thở âm u khủng bố đã tăng lên nhiều vậy?

Ra khỏi bóng tối, duỗi người, cự thú toàn thân tối đen dữ tợn, tham lam nhìn chăm chú kẻ khiêu khích.

Không thử nữa, mà trực tiếp cận chiến cắn xé…

“Rầm!”

Sau lưng Giản Hoa, các bức tường trong hẻm nhỏ đều sụp đổ vì bị dòng khí “chảy ra ngoài” đụng vào.

Giản Hoa sực tỉnh, đám tơ toát ra còn siết chặt Lý Phỉ hơn cánh tay cậu. Không ngừng có đám tơ tan trong ngọn lửa, dị năng lửa bị chúng hấp thu cũng ùn ùn không dứt, thoải mái như là ngâm mình trong suối nước nóng. Suýt thì Giản Hoa chìm trong sự hưởng thụ này, may mà cậu tỉnh lại đúng lúc, chặt đứt đám tơ.

Lý Phỉ không để ý việc sức mạnh của mình bị hút đi. Tiếng tường sụp quá lớn quá lớn, các hộ gia đình đều mở cửa sổ ra xem.

Phần tường sụp không nhiều, vốn là hai bức tường dựa vào nhau thành một góc, giờ thì không ngặn chặn được thứ gì. Mặt tường sụp đổ, khói bụi bay mù mịt, mái hiên lụp xụp của tòa nhà hai tầng, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tầm mắt cư dân trên tầng, không thấy rõ bóng người phía dưới.

“Bên này!” Giản Hoa kéo ống tay áo Lý Phỉ.

Hẻm nhỏ quanh co khúc khuỷu có rất nhiều lối rẽ, thông với khu cư dân, người không quen đường rẽ vài vòng là choáng váng đầu óc.

Đi khoảng mấy trăm mét, nghe tiếng ồn ào phía sau, Lý Phỉ đau đầu bóp trán.

Giản Hoa cũng thấy vô lực, cậu không ngờ rằng mới ngơ ngẩn một lúc mà lại gây ra chuyện hỗn loạn như vậy.

Hai người dị năng cấp cao, “trường” tất nhiên là đối chọi gay gắt, không ai nhường ai! Biết thêm tin mới này, Lý Phỉ hoàn toàn không vui nổi, chẳng lẽ về sau anh không thể thân cận Giản Hoa?

Thế giới Bị Từ Bỏ muốn buộc người dị năng cấp cao độc thân cả đời à?

“Có lẽ là do thuộc tính dị năng không hợp nhau.” Giản Hoa thốt ra.

Nói xong cậu hối hận ngay. Mình đã bị chiếm tiện nghi, sao lại còn suy nghĩ giúp Lý Phỉ xem giải quyết trở ngại khi có hành động thân mật kiểu gì?

“Đừng tự nhiên hôn tôi.” Giản Hoa lãnh mặt.

Hậu quả nghiêm trọng đã đặt ngay trước mắt, Lý Phỉ ngẩng đầu hỏi: “Báo trước với em một tiếng thì sao?”

“…”

Giản Hoa từ chối tưởng tượng hình ảnh này. Trước khi hai người đàn ông trưởng thành hôn môi còn phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, hỏi trước, một khi thấy bất ổn thì tách ra ngay lập tức sao?

Đây là chuyện gì?

Bỏ qua, không nói đến chuyện ấy, hai người vô thức nhớ lại cảm giác của nụ hôn vừa rồi.

Giống như lá cây rơi xuống dòng suối, sau khi dòng nữa thấm vào từng gân lá, thì trôi nổi biến mất tăm.

Dòng nước nhiễm hương cỏ cây thẩm vào trong lòng, theo mạch đập, lan ra toàn thân.

Hàm trên Giản Hoa còn lưu lại cảm giác kích thích tê dại. Cậu không kiềm lòng được, dùng đầu lưỡi lướt qua những chỗ kia, lẳng lặng cảm nhận loại cảm giác khác thường này.

Gió rét cũng không lau được vành tai hồng, tinh thần tự nhiên lại phấn khởi. Không biết là do cắn nuốt được “sức mạnh của người dị năng khác”, hay là do điều gì khác… Nghĩ đến đây, Giản Hoa có hơi xấu hổ.

Ánh mắt Lý Phỉ dừng lại trên môi Giản Hoa, ánh mắt tối lại.

Anh rất muốn nụ hôn này tiếp tục, muốn nếm nhiều vị hơn, tiếc là ông trời không chiều lòng người. Lý Phỉ vốn tưởng rằng cuối cùng sẽ là lý trí phanh gấp, không ngờ rằng tách họ ra là dị năng.

“Thuộc tính dị năng xung đột?” Lý Phỉ nhíu mày thật chặt.

Nấm là cắn nuốt, lửa là hủy diệt. Đúng là không giống dị năng có thể hòa hợp chung sống.

Dị năng lại không thể nhét về thức tỉnh một lần nữa, xung đột của chúng, chỉ có thể dựa vào ý chí của Giản Hoa và Lý Phỉ khống chế. Là người dị năng cấp S, làm điều ấy không khó, nhưng chỉ giới hạn khi trao đổi, sinh hoạt bình thường thôi! Nhưng một khi ý loạn tình mê, tâm động thần trì*… phạm vi phá hủy càng lớn hơn.

*Tâm động thần trì: kiểu như lúc “thân mật” thì không nghĩ được gì nữa.

“Thuộc tính gì cũng vô dụng, dị năng của tôi sẽ cắn nuốt tất cả sức mạnh.”

Dù dị năng của Lý Phỉ không phải là lửa, nấm vẫn sẽ chống lại không bỏ qua.

Giản Hoa không rõ mình đang thấy mất mát hay là thở phào nhẹ nhõm. Hành động của Lý Phỉ quá bất ngờ, vượt qua điểm mấu chốt của cậu, nhưng cậu lại không hề có suy nghĩ muốn giáo huấn hay ngăn lại đối phương.

Còn đang rối rắm, thì trên môi đã lại thấy ấm áp.

Lần này chỉ là chạm nhẹn, Lý Phỉ nhanh chóng rời ra, nếu không có chút độ ấm còn lưu lại, Giản Hoa suýt thì cho rằng nụ hôn này là ảo giác.

“Chưa chắc là đã có chuyện.” Giọng Lý Phỉ hơi khàn. Sống lưng Giản Hoa tê dại.

Đã đến bước này, sao Lý Phỉ có thể buông tay, lại để con mồi lẩn vào trong bóng tối?

“Tuy nói ‘trường’ của người dị năng là do sức mạnh thoát ra tự động hình thành, nhưng nói tóm lại cũng là của chúng ta. Sau này còn muốn nhờ nó đỡ đạn, không nghe lời thì sao được?”

***

Bang Massachusetts nước Mỹ, bão tuyết còn chưa tan.

Một chiếc xe Bentley màu đen thong thả chạy đến trước biệt thự. Một người đàn ông mặc tây trang đi giày da, cầm một tập tài liệu thật dày bước ra khỏi xe, đây là người đại diện kiêm người của công ty phát hành đĩa nhạc cho ngôi sao Thiên Vương Federik Morenza. Vệ sĩ của ông ta theo sát phía sau.

“Ông chủ, có gì đó không đúng!” Vệ sĩ đến bên cạnh người đại diện, nói.

Thực ra không cần vệ sĩ nhắc, người đại diện cũng phát hiện người quét tuyết gần khu phố trông rất quái lạ, một đám người mặt mày dữ tợn, làm việc cũng không tập trung, hết nhìn trái lại nhìn phải, giống như đang tìm cái gì.

Xe Bentley vừa dừng lại, ánh mắt sắt bén như dao của họ đã hướng về phía này.

“Bọn chó săn nhà ai mà không biết quy tắc như thế?”

Người đại diện bất mãn nói.

Có người ngồi canh giữ trước cửa nhà Federik, chuyện này cũng rất bình thường, nào có ngôi sao nào đang hot mà không bị bọn chó săn nhìn chằm chằm?

Quan hệ giữa chó săn và ngôi sao khó mà dùng một lời nói hết. Bình thường, bọn họ rất ăn ý, theo đuôi ngôi sao, quan sát ngôi sao đến nơi nào, lúc nào về nhà, xác định mục tiêu theo dõi không đi ra ngoài nữa, chó săn mới có thể thoải mái “tan tầm”, ngày mai lại đến. Nhưng hôm nay thời tiết xấu, qua lễ Giáng Sinh năm mới cũng qua, không biết một đám chó săn xa lạ từ đâu đến, cải trang chạy đến chỗ này làm người ta chướng mắt?

Người đại diện phủi hoa tuyết trên quần áo, đi vào biệt thự.

Federik đang ở trong phòng khách cho loài bò sát hắn nuôi ăn, thằn lằn ở trong bể sinh thái liếc nhìn người đại diện, thong thả xoay người, bò đi.

Người đại diện vừa nhìn Federik một cái đã bùng nổ: “Thượng Đế của tôi ơi! Cả ngày nghỉ Giáng Sinh cậu làm gì vậy? Thử trải nghiệm sinh hoạt của Hippy à? Nhìn vòng râu và quầng thâm mắt của cậu đi. Cậu lúc nào thì biến thành thành viên ban nhạc rock heavy metal thế?”

Federik đứng trước gương nhìn chính mình, phát hiện thật sự hơi bị mất hình tượng.

Sau khi trở lại thế giới thực, hắn vẫn dạy dỗ Johnson, dạy cậu thiếu niên kia giết chết quái vật như thế nào, làm sao để sinh tồn trong Thế giới Bị Từ Bỏ. Và quan trọng nhất là, cẩn thận ý tứ trong lời nói của người khác, đừng dễ dàng tin tưởng người khác!

Chờ sau khi Johnson lớn lên, sẽ có rất nhiều kẻ xuyên sách có ý đồ tiếp cận, mua vui cho nó làm nó vui vẻ, rồi lại lợi dụng nó lừa gạt nó, thậm chí là tổn thương nó. Tất cả đều là việc không thể tránh khỏi.

Nghĩ đến điều này, lại nhìn cậu thiếu niên gầy yếu dùng dị năng như bút vẽ, im lặng “vẽ” trên bầu trời. Federik cảm thấy thật đau đầu, trách nhiệm của hắn rất trọng đại.

Suy cho cùng nhân vật chính mới là người quan trọng nhất của thế giới này.

Hiện giờ Johnson đang ngủ trong phòng ngủ trên tầng, Federik bận rộn đến mức quên chăm sóc chính mình, đang rất sầu.

– Hắn phải giải thích như thế nào với người đại diện về việc bên cạnh hắn có thêm một cậu thiếu niên mười mấy tuổi?

Không phải lừa đến, không phải bắt đến, mà là hắn nhặt được? Hắn không thích trẻ con, mà cũng không định xảy ra quan hệ với trẻ vị thành niên. Nhưng có rất nhiều lý do không thể nói nên đành phải thu nhận cậu bé này?

Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, đổi lại lập trường, Federik đảm bảo nếu bản thân mình là người đại diện, đối với ngôi sao đưa ra yêu cầu như vậy, chắc chắn sẽ không lưu tình mà mắng to, nghi ngờ đầu óc đối phương có vấn đề.

Federik thở dài, bôi bọt cạo râu lên, chuẩn bị cạo râu.

“Tất cả mọi người trong thành phố đều đang chụp ảnh chung với dấu vết động vật trên tuyết. Đúng là ngu ngốc mà! Dạo này cậu đang làm gì thế, ngoài cửa xuất hiện một đám người kỳ quái!” Người đại diện truy hỏi, ông ta chú ý thấy trong thùng rác có một hộp sữa bò rỗng, mở cửa phòng bếp thấy trong bồn rửa bát có hai cái bát, trên thảm có vết bẩn, cạnh tủ giày gần cửa còn có một vết bàn tay bẩn thỉu, không to như bàn tay người trưởng thành.

Người đại diện càng nhìn, càng nghi ngờ: “Cậu không phát hiện người quét tuyết ngoài cửa có vấn đề à?”

Theo pháp luật của bang Massachusetts nước Mỹ, tuyết trước cửa nhà mình phải dọn dẹp sạch sẽ, nếu không sẽ vi phạm pháp luật. Nếu có người bị ngã trước cửa nhà thì chủ hộ phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Ở khu phố của người giàu và nhân vật nổi tiếng, tất cả đều thuê người quét tuyết. Năm trước đều là người trẻ tuổi ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, có rất nhiều người là sinh viên.

Năm nay lại xuất hiện một đám người mặt mày dữ tợn.

“Cậu phải ngay lập tức rời khỏi nơi này, Federik! Nếu không tôi sẽ báo cho chú cậu, để ngài sai người đến đây bảo vệ cậu!” Người đại diện của ngôi sao Thiên Vương, không chỉ có thân phận đơn giản là người của công ty phát hành đĩa nhạc.

Thực ra, ông ta làm thuê cho gia tộc Morenza.

Federik cảm thấy có thể người bên ngoài đến là vì Johnson, hắn định giải thích vài câu, bỗng thấy một vệ sĩ vốn ở ngoài cửa bảo vệ, vội vàng chạy vào.

“Không phải chó săn, là người của Thánh Môn.”

“Cái gì?” Người đại diện giật mình, tổ chức Thánh Môn tuy rất thần bí, nhưng người từng có quan hệ lợi ích với họ, tất nhiên sẽ biết đến họ.

“Thánh Môn không phải đến vì chúng ta, khi họ biết người của gia tộc Morenza ở trong này cũng rất ngạc nhiên. Họ nói là có một thằng bé mười bốn tuổi, trộm bánh thuốc phiện chạy tới khu phố này!”

Nói linh tinh, Federik kiềm lòng không phản bác.

“Được rồi, gần đây tránh xa tổ chức Thánh Môn ra. Cấp cao của bọn họ trong khoảng thời gian trước có xảy ra tranh đấu nội bộ, việc làm ăn bên ngoài cũng không lo được, còn định đến Trung Quốc kiếm tiền, chắc chắn là kẻ điên!”

Federik giật mình, trợn trừng hai mắt: Trung Quốc?

Trên tầng bỗng có tiếng động, một cậu thiếu niên mặc áo ngủ hoang mang chạy xuống, khi nhìn thấy nhiều người như vậy, thì sợ tới mức lùi lạ một bước.

Người đại diện khiếp sợ nhìn Federik.

Từng có một ngôi sao Thiên Vương bị đồn là kẻ ấu dâm, dính phải chuyện này sẽ thành rắc rối lớn, sao Federik còn chủ động làm?

“Brown?” Federik không có thời gian để ý cái nhìn của người đại diện, hắn vội vàng trấn tĩnh Johnson. Thiếu niên vốn rất nghe lời, đã nói nó không cần xuống, sao nó còn liều lĩnh như thế?

“Xảy ra chuyện gì?”

“…Cháu cảm nhận được có một người dị năng rất mạnh, hắn ở ngay bên ngoài!” Vẻ mặt Johnson khẩn trương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.