Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 107: Chương 107: Mất bình tĩnh




Khi Giản Hoa cầm danh sách đề nghị các hạng mục kiểm tra sức khoẻ ông Trình viết đi tìm xe mình, thì phát hiện đám tơ gần cửa xe mọc hơi lắm, giống như vừa ăn gì đó, chưa thu lại trạng thái tấn công.

Kéo ra cửa xe, đám tơ trên ghế phụ lập tức nhào đến cọ tay áo.

“Có ai đến sao, xảy ra chuyện gì?”

Lý Phỉ không đáp lại, anh đeo kính râm và mũ, tất cả đều giống như khi Giản Hoa rời đi, nhưng Giản Hoa vẫn cảm thấy trên người Lý Phỉ có một loại cảm giác sa sút, tỏ rõ “tâm trạng không tốt”.

Từ sau khi Giản Hoa xuất hiện bệnh trạng ham ngủ không rõ, sự chú ý của Lý Phỉ đối người yêu đề cao đến độ cao mới, học cách nấu ăn, nếu không thì ngay cả một ngụm cơm Giản Hoa cũng không ăn.

Giản Hoa trở về, Lý Phỉ không có chào, cũng không chủ động hỏi thăm ý kiến của ông Trình, rất khác thường…

Người yêu ngồi trong xe, mình đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về lại phát hiện trên ghế có vài sợi tóc của người xa lạ (mắt Giản Hoa không tốt đến thế, là do đám tơ dí vào mặt). Tâm trạng người yêu rất khó hiểu, chính mình lúc trước lại bị bệnh lạ – Đúng là đầy đủ nội dung máu chó của phim truyền hình lúc tám giờ!

Giản Hoa còn chưa hiểu lầm gì, đã bị bệnh nghề nghiệp quấy phá. Là người lăn lộn ở giới giải, tỷ lệ tham gia mấy đoàn phim có “tình tiết một lời khó nói hết, vai chính vai phụ xâu xé nhau” rất lớn, số lần rất nhiều.

Lý Phỉ cho phép người khác lên xe, không phải cách cửa sổ nói chuyện, đã rất lạ rồi.

Đám tơ mọc cao như vậy, tám phần đối phương là người dị năng…

Người duy nhất nhận được đãi ngộ này là thiếu tá Trương, thế nhưng Trương Diệu Kim sẽ không lên xe để được trải nghiệm cảm giác đám tơ gắt gao quấn quanh.

“Em từng nói với anh, em có một người bạn từ nhỏ tên Lục Triệu, thân phận đáng ngờ.”

“Ừ?”

“Vừa rồi gã đến, cách cửa thủy tinh tưởng anh là em.”

Lý Phỉ tháo kính râm xuống, vẻ mặt còn tối tăm hơn khi anh biết chính mình sẽ chết như thế.

Giản Hoa nghe vậy nhíu mày, cậu dường như đoán được điều gì đó.

Về sự thật, Lý Phỉ đương nhiên đã nghĩ tới việc giấu Giản Hoa, nhưng ý nghĩ này bị chính anh loại bỏ ngay lập tức. Giấu diếm không có ý nghĩa gì, mỗi người đều có quyền được biết về chuyện của chính mình, người càng gần gũi, thì càng không cần “thay người ta chọn”. Giản Hoa không phải kẻ yếu ớt không thể thừa nhận được sự thật tàn khốc.

Lý Phỉ cố sức giữ cho giọng điệu vững vàng, kể lại những gì Lục Triệu nói.

Vẻ mặt của Giản Hoa dần thay đổi, trông không đẹp đẽ gì. Cậu vốn không thích dị năng cắn nuốt, ghét nấm, tuy rằng sau này thái độ có thay đổi chút chút, nhưng chưa được bao lâu lại thêm chuyện con côn trùng khổng lồ và động rỗng. Giản Hoa nghi bệnh lạ mê ngủ của mình có liên quan đến việc nấm xông vào động rỗng, lại thêm một “kết cục báo trước” như vậy, cậu không xé đám tơ ra, đuổi chúng ra xa, đã là rất lý trí rồi.

Đợi đến Lý Phỉ nói xong, bên trong xe lặng im rất lâu.

Sáng sớm người tiểu khu đi mua đồ ăn qua bãi đỗ xe gần đó, bên ngoài trở nên ôn ào. Ở địa bàn của nấm, cư dân nơi này cũng không rõ thế giới và cuộc sống đã có thay đổi lớn bao nhiêu.

“Anh thấy thế nào?” Cuối cùng, Giản Hoa mở miệng hỏi.

Lời này có nhiều ý lắm, Lục Triệu có nói dối hay không, Hồng Long có biết hay không, và quan trọng nhất là, làm thế nào để tránh cho kết cục này xảy ra.

Lý Phỉ cân nhắc, đầu tiên anh nói rằng lúc tức giận đã dùng năng lực ý nghĩ ném Lục Triệu ra khỏi ô tô.ThistranslationbelongstoDi

Anh không muốn về sau khi nhìn thấy Giản Hoa, gã này lại dùng bộ dạng khoe mã lấy lòng trước mặt người yêu mình, kỹ thuật diễn xuất còn hại mắt như vậy. Nếu người của Hồng Long phối hợp, chắc sẽ làm bộ như “bắt được tội phạm trốn trại”, mang Lục Triệu về.

Đương nhiên là thả Lục Triệu chạy thì rất nguy hiểm, nhưng bí mật mà Lục Triệu biết cũng không phải có một không hai.

“Nếu là thật, tổ chức Thánh Môn sẽ vì “bảo toàn” dị năng của mình, mà tích cực chống lại hoặc có ý đồ khống chế kế hoạch nghiên cứu máy dẫn hướng năng lượng ở nước Mỹ, tiến hành phản thẩm thấu. Chúng muốn nắm giữ mấu chốt “kết thúc Thế giới Bị Từ Bỏ” trong tay chính mình, như vậy thì có thể dễ dàng cướp được quyền thế. Cuối cùng…” Tiêu diệt mối đe dọa lớn nhất, Kẻ Cắn Nuốt.

Mặc kệ là Hurricane, hay là Kẻ Cắn Nuốt, không có dị năng thì cũng đều là lão hổ không răng.

Nếu cuối cùng thế giới sẽ quay về trật tự bình thường, quyền lực mới là mục tiêu cuối cùng.

“Người có dã tâm, có tổ chức sẽ không nói vì nếu gợi ra sự cảnh giác của chính phủ, kế hoạch của họ sẽ không dễ dàng như vậy. Mà những người dị năng cấp thấp có ánh mắt thiển cận cũng sẽ không nói.”

Vì đối với người dị năng không có tổ chức, nấm là tồn tại cơ bản giúp họ chống đỡ quái vật ở Thế giới Bị Từ Bỏ, là yếu tố sinh tồn. Nấm mọc khắp nơi, cuối cùng sẽ liên lụy đến Giản Hoa. Nếu Giản Hoa biết được tin tức này? Bọn họ sẽ phải làm thế nào?

Chuyện đáng sợ nhất trên đời cùng lắm chỉ như thế thôi, mọi người ngậm miệng không nói, theo bản năng lựa chọn lợi ích của bản thân.

Nhưng trên đời không có chuyện tuyệt đối. Như khi mình sắp chết, bảo vệ bí mật cũng chẳng có nghĩa gì nữa.

“Tiếng gió của người dị năng nước ngoài sẽ không nhanh như vậy. Họ nghĩ dù sao tin tức cũng không truyền được đến bên này, nên có thể đã lén trao đổi.” Mặt Giản Hoa không hề thay đổi nói.

Cái loại “có một bí mật tôi chỉ nói cho mình anh biết, đừng nói cho ai khác” là hành động ngu ngốc nhát, vì bạn tốt vĩnh viễn khác bạn tốt có thể tin tưởng, rất nhanh tất cả mọi người đều sẽ biết.

Chẳng qua việc truyền miệng này cần thời gian, xem tình hình cụ thể nha, xem bao nhiêu người đầu óc không tốt lắm.

Lý Phỉ chậm rãi gật đầu: “Nước Mỹ đồng ý hợp tác cùng người dị năng, hay là chính phủ quốc gia khác?”

Đáp án rất rõ ràng, nếu sở nghiên cứu của nước Mỹ chịu áp lực quá lớn, không thể thoát khỏi sự cản trở người dị năng, các quốc gia trên thế giới chắc chắn sẽ ký tên một hiệp nghị bí mật, rồi lại chọn một khu vực không bóng người xây dựng máy dẫn hướng năng lượng.

Hồng Long sớm hay muộn cũng sẽ biết.

Sau khi biết tình hình đã tệ hại hơn, Giản Hoa không thể không suy nghĩcách giải quyết.

Nhưng không có.

Nấm mọc lên không chịu sự khống chế, chúng nó đã lan tràn khắp nơi, dù có thể xử lý hết trên toàn bộ Trung Quốc, nhưng nấm trong động rỗng thì phải làm thế nào?

“Người dị năng hệ thổ kia có ý tưởng.” Lúc này Lý Phỉ chỉ có thể tin tưởng di ngôn của người kia là ý tốt,“Trên thực tế, em thả nấm đi, chỉ cần có đồ ăn chúng có thể tồn tại, không liên hệ nhiều với em. Nếu em từ bỏ dị năng, nấm có khả năng lớn là sẽ không biến mất toàn bộ, bởi vì năng lượng duy trì cho chúng là quái vật tồn tại ở Thế giới Bị Từ Bỏ! Chờ thời khắc kia đến, em cũng sẽ không gặp chuyện không may!”

Đây chính là ý của câu “từ bỏ dị năng, chúng ta mới đều có thể sống sót”. Người dị năng cần nấm, Giản Hoa không cần. Phỏng đoán này đáng tin, Lý Phỉ rất đồng ý.

Giản Hoa im lặng nhìn người yêu quan tâm quá mà loạn, sau đó cậu thở dài, người dị năng hệ thổ kia bị thương nặng nên đầu óc hồ đồ, mà Lý Phỉ sao cả một chuyện cơ bản nhất cũng quên?

“Dị năng không phải một bộ quần áo, lúc nào cũng có thể cởi ra.”

Từ bỏ dị năng? Nói thì dễ, nhưng từ bỏ thế nào?

Lý Phỉ cứng đờ người.

– Giản Hoa ghét dị năng, đã từng xuất hiện ý nghĩ không muốn dị năng cắn nuốt rất mãnh liệt.

Thành công vứt bỏ sao? Không!

– Chỉ có người dị năng mới phải vào Thế giới Bị Từ Bỏ, người thường chỉ bị liên lụy mà gặp phải cái chết bất ngờ. Chắc chắn có rất nhiều người dị năng thà rằng từ bỏ dị năng, cũng không muốn đối mặt quái vật và tranh đấu ở Thế giới Bị Từ Bỏ, trở thành một kẻ bị từ bỏ.

Trong nguyên tác có ai thành công không? Không, dù là nước Mỹ cũng chỉ có thể chế tạo ra “trường” tạm thời để con người mất đi dị năng, khiến toàn cầu đều bao phủ trong phạm vi này. Mục đích là bài xích đầu sỏ Thế giới Bị Từ Bỏ, mang trị phần ý nghĩ muốn trị phần ngọn phải trị từ gốc, nhưng trên bản chất chỉ là “áp chế”, không có hiệu quả khiến con người thoát khỏi dị năng.

Cuối cùng dị năng không biến mất triệt để trên địa cầu, đây chính là chứng cớ tốt nhất.

“Thu hồi đám tơ không được, từ bỏ dị năng cũng không thành…”

Lý Phỉ thì thào tự nói, vẻ mặt tuyệt vọng, anh cố sức tỉnh táo tự hỏi cách giải quyết, cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến con Corgi kia.

Giản Hoa cấp S ôm Corgi cấp A, không biết có thể chống lại sự lôi kéo của Thế giới Bị Từ Bỏ không?

“Nghĩ nhiều cũng vô ích, chúng ta về nhà trước.”

“Đến bệnh viện kiểm tra thì sao?”

“Đừng đi, ông Trình nói không có việc gì.” Vẻ mặt Giản Hoa không thay đổi lấy giấy đề nghị.

Giản Hoa nhìn Lý Phỉ, phát hiện sự tồn tại của vị ảnh đế này thật sự rất quan trọng với cậu. Nếu một mình cậu biết sự thật này, Giản Hoa sẽ rơi vào khủng hoảng và phẫn nộ, giống như Lý Phỉ liệt kê từng cách rồi lại phủ định từng cái…

Còn hiện tại? Không thể để cả hai đều bị phẫn nộ chiếm giữ, mất đi lý trí.

Lý Phỉ đạp chân ga, hoàn toàn dựa vào khả năng lái xe tốt, mới không đâm vào tường.

Tình huống nguy hiểm khiến Lý Phỉ tỉnh táo lại.

Hắn tất yếu bình tĩnh, bởi vì Giản Hoa còn tại trên xe, xảy ra loại sự tình này, hắn cũng không thể khiến Giản Hoa đổi đến trên ghế lái lái xe về nhà.

“Anh đừng đồng ý với tôi, dù kết cục ‘số phận’ an bài là gì, đều sẽ cùng tôi đối mặt.” Giản Hoa mãi đến lúc này mới kéo dây an toàn, từ từ cài lại.

Lý Phỉ siết chặt tay lái, giống như coi nó là bàn tay Giản Hoa.

“Anh sẽ.”

“Nghĩ thử đi, thế giới chỉ có hai người chúng ta…”

Lý Phỉ lập tức ngắt lời cậu:

“Anh có thể tìm ra cách, chắc chắn có cách khác! Chúng ta có thể đến quán cà phê nghe âm nhạc, em có thể sống cuộc sống mình thích, xoi mói ớt xanh trong đồ ăn, đổi một cái nệm tốt hơn… Thế giới không có ai thì làm sao vui vẻ được? Anh không đồng ý, trên đời này không ai chỉ cần tình yêu, cái gì khác cũng không cần, mà sống thoái mái được!”

“…”

Giản Hoa dở khóc dở cười, không biết nên vui hay oán thầm. Ngay cả thời điểm này Lý Phỉ cũng không bị ngôn ngữ “cảm tính hóa” trấn an, lãng mạn là tiếng ngoài hành tinh, thuyết có tình yêu là có tất cả cực kỳ vớ vẩn!

Nhưng Lý Phỉ khó lừa dối, sự tồn tại của lý tính ngoan cố như vậy đặc biệt lấy lòng Giản Hoa! Vì chính Giản Hoa cũng là người như thế…

“Tôi chắc chắn sẽ nghĩ cách, tuyệt đối sẽ coi trọng tính mạng mình.” Giản Hoa thuận theo hứa hẹn.

Lý Phỉ không hài lòng, giọng điệu anh không tốt, nói: “Dù không đi bệnh viện, cũng muốn phải ăn cái gì đấy. Trừ khi tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ, không cho em dựa vào năng lượng của nấm để duy trì tiêu hao của cơ thể nữa!”

“Ừ, anh làm tôi sẽ ăn.”

Một phút sau, Lý Phỉ rầu rĩ bổ sung một câu: “…Mấy sản phẩm thất bại thì không cần ăn.”

Giản Hoa nhẹ nhàng thở ra.

Lý Phỉ:…

Rõ ràng quá rồi đấy! Giả vờ một chút không được à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.