Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 115: Chương 115: Mất liên lạc




Cứ như vậy, vệ sĩ và trợ lý của Lý Phỉ đều vào bệnh viện.

So với Cảnh Điền bị Tiến Sĩ Điên tìm đến cửa, trợ lý Lâm chỉ là do xui xẻo. May mà cuối cùng chỉ bị dọa sợ, không bị thương nặng. Sau khi nằm viện trị liệu ba ngày, bệnh viện đã thông báo xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.

Vốn làm người sống sót trong đám “con tin vụ án siêu thị xx Hải thành”, trợ lý Lâm gặp phải hết đợt phỏng vấn này đến đợt phỏng vấn khác, sau đó bị lộ trên TV.

Tuy Lâm Hiểu không tính là nhân vật của công chúng, nhưng người hâm mộ Lý Phỉ biết mặt cậu, không chừng sẽ dẫn ra đề tài mới. Vì thế Lý Phỉ yêu cầu Hồng Long, trong tin tức công bố xem nhẹ Lâm Hiểu, để người an tâm dưỡng thương.

Anh vội vàng đến hỏi thăm trợ lý Lâm, an ủi mẹ Lâm Hiểu khóc hết nước mắt. Nhưng không đợi trợ lý Lâm hỏi anh, có phải Giản Hoa báo cảnh sát thông qua định vị di động để bộ đội đặc chủng thuận lợi giải cứu con tin hay không, Lý Phỉ đã rời đi.

Trong đầu trợ lý Lâm có một dấu hỏi chấm lớn: Nấm.

Cậu xâu chuỗi lại mọi chuyện, cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy Lý Phỉ có bí mật, hơn nữa liên lụy rất lớn – Bị ám sát liên hoàn. Trước khi ngất xỉu, hình như cậu nghe thấy tiếng Lý Phỉ. Dù là người báo án, bạn bè người nhà cũng không thể vào hiện trường ngay được.

Trợ lý Lâm nhanh chóng phát hiện trong tin tức vụ bắt cóc con tin này không đưa tin mình. Cậu dường như bị coi là “quần chúng không may bị thương khi từ siêu thị chạy ra,” đã được đưa tới bệnh viện. Làm con tin và người chứng kiến, cậu thấy người đeo huy chương đen tranh chấp cùng đám tội phạm, nghe được một vài tin tức, nhưng không có cảnh sát nào tới hỏi cậu. Khi nhận được thông báo xuất viện, nói cậu đi làm thủ tục, trợ lý Lâm cực kỳ ngạc nhiên.

– Còn làm cho cậu sốt ruột một trận, sợ người siêu năng lực đeo huy chương đen chạy đến giết cậu diệt khẩu!

Ban đêm trước ngày xuất viện, trợ lý Lâm có nhiều chuyện trong lòng nên không ngủ được.

Di động đặt dưới gối, cậu cầm ở trong tay vài lần, định gọi Giản Hoa, Cảnh Điền, hoặc là dứt khoát gọi dãy số của CEO Giải trí Tinh Thiên, Lương Quân, tâm sự với họ trải nghiệm chạy thoát chết của mình, và bí ẩn trên người Lý Phỉ. Sau khi do dự rất lâu cậu vẫn buông điện thoại xuống.

Ngoài cửa sổ, mưa phùn rơi xuống, tiếng lá xào xạc.

Bệnh viện lớn này vừa tiếp nhận rất nhiều bệnh nhânbị thương do bị chen lấn giẫm đạp trong hỗn loạn. Trên hành lang nhét rất nhiều giường bệnh lâm thời. Khu cấp cứu đối diện bận rộn không ngớt.

Khi có người đến bên này, trợ lý Lâm lúc đầu cũng không để ý.

Cái bóng đứng thẳng, bóng của cái đầu che phủ mặt trợ lý Lâm, cậu vừa mở mắt đã hoảng sợ.

“Cậu, cậu…”

Người đêm khuya xuất hiện ở hành lang bệnh viện là chính người trẻ tuổi đeo huy chương đen, từng có ý khuyên đồng đội cứu trợ lý Lâm.

Trợ lý Lâm cầm lấy di động, cảnh giác.

“Xin chào.” Đối phương cười thân thiện.

Nhưng này thái độ này không đánh tan nghi ngờ của trợ lý Lâm, cách tìm đến như vậy đã khiến cậu toát mồ hôi lạnh. Điều duy nhất khiên trợ lý Lâm thấy may mắn là, vì tình hình tốt thì ngày mai có thể xuất viện, nên cậu đã khuyên bố mẹ đến chăm sóc về nhà.

Trên bầu trời đêm xuân vang lên tiếng sấm sét, chiếu ngoài cửa sổ thủy tinh một mảng sáng như tuyết.

“Không tính là lần đầu gặp mặt, tôi tên là Hoắc Vi. Thấy anh không có chuyện gì, thật đúng là quá tốt.” Người trẻ tuổi nở nụ cười chân thành, lại rất thẳng thắn.

“Các người…”

Hoắc Vi lập tức đặt ngón tay bên môi làm động tác im lặng, nhỏ giọng nói nài nỉ: “Xin đừng lộ ra, tôi đúng là người siêu năng lực như trong tin tức nói, nhưng tôi không phải kẻ điên. Trong số chúng tôi cũng có người tốt và người xấu.” Trợ lý Lâm nghi ngờ.

Đối phương đúng là không có hành động khác người nào, còn rất đồng cảm quan tâm đến sống chết của người thường. Nhưng đêm hôm khuya khoắt trà trộn vào bệnh viện tìm cậu, việc này không bình thường.

“Tôi biết anh là Lâm Hiểu, là trợ lý của Dean. Tôi là fan của Dean, nên nhìn anh rất quen mắt!”

Hoắc Vi lại lộ ra nụ cười mà trợ lý Lâm thường xuyên có thể nhìn thấy ở những người trẻ tuổi sống trong tháp ngà.

Trợ lý Lâm theo bản năng nghĩ hình tượng của mình xong đời rồi, còn dọa người cho Lý Phỉ luôn, nhưng cậu lại mau tỉnh táo: Cũng không đúng, bị người bắt cóc kèm hai bên, còn muốn mặt mũi hình tượng gì.

“Khi đó cậu đã nhận ra tôi?”

“Làm sao có thế, khi đó mặt anh đầy máu.” Hoắc Vi bật cười.

Một người trông như vậy xông ra hô cứu mạng, điều đầu tiên người ta chú ý tới không phải là cậu, mà là có chuyện gì phía sau cậu.

Trợ lý Lâm đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, dù cậu không phải “người thành công” gì, cũng không phải lão hồ ly tâm cơ thâm hậu, nhưng trải qua nhiều việc, cũng nuôi được trực giác.

Trực giác nói cho trợ lý Lâm biết Hoắc Vi không đơn giản.

Một cậu sinh viên trẻ tuổi trà trộn trong một đám người siêu năng lực tâm tư khó lường, có thể sống giờ cũng là một loại năng lực. Hoắc Vi nói không nhận ra cậu, nhưng như thế thì sao lại tìm đến nơi này?

“Thực ra, tôi cũng là cấp dưới của Dean.” Hoắc Vi giống như người hâm mộ, cười vừa thần bí vừa hưng phấn, cậu ta sờ huy chương màu đen viền vàng trước ngực.

“…”

Thấy trợ lý Lâm ngơ ngác, vẻ mặt Hoắc Vi cứng đờ, hình như nhận thấy mình lỡ lời, cậu ta che giấu ho khan một tiếng, giải thích cậu ta không phải tội phạm, mà là người dị năng đã đăng ký với quốc gia. Chờ khi người xử lý sự việc liên quan của chính phủ đến, cậu ta có thể tham gia cứu viện. Kết quả, trong lúc đấy vô ý phát hiện Lý Phỉ cũng đến, Lý Phỉ còn muốn tìm một người trong những người gặp nạn và bị thương, nên lúc này cậu ta mới chú ý.

Khi Hoắc Vi nói những lời này, tiếng thấp lại hàm hồ, lúc nhắc tới Lý Phỉ đều dùng tên tiếng Anh, có mấy từ lướt qua rất nhanh. Suy cho cùng, nơi này cứ vài bước là một cái giường bệnh, không có tính bảo mật gì, lại càng không thích hợp để nói đề tài nhạy cảm.

Vẻ mặt trợ lý Lâm thay đổi liên tục, ý Hoắc Vi ám chỉ cậu nghe hiểu: Lý Phỉ cũng là người siêu năng lực, còn là một người rất lợi hại, khiến người ta cảm thấy sợ hãi, là cường giả không thể không kính sợ và quỳ phục.

Quay phim sao?

Sau khi ý nghĩ này xuất hiện, trợ lý Lâm phát hiện từ rất sớm trước khi toàn cầu xảy ra các vụ án, Lý Phỉ đã bị cơ quan bí mật quốc gia mời đi uống trà, thậm chí cả việc vệ sĩ Cảnh Điền mất tích sương mù. Từng cảnh đều m* nó như là phim Mỹ, mà cậu chính là người bạn bình thường bên cạnh nhân vật chính, hoàn toàn không biết gì về việc ác ma đánh nhau, hồn ma giết người cả, mãi cho đến một ngày chính mình trở thành một người bị hại trong số đó.

Trợ lý Lâm run lên, thật sự rất đáng sợ.

“Anh Cảnh mấy hôm trước mới gặp chuyện không may, may mà không bị thương nặng, không biết bộ phim kia Dean còn quay không, người hâm mộ chúng tôi đều rất nóng lòng…”

“Chờ đã, cậu nói cái gì, Cảnh Điền?”

Trợ lý Lâm vô thức lên giọng, người bệnh giường cách vách loáng thoáng mắng vài câu.

Hoắc Vi ngạc nhiên nhìn trợ lý Lâm: “Mấy ngày hôm trước có vụ nổ ô tô ở vùng ngoại thành Hải thành, không phải anh Cảnh ở bên đấy sao?”

Trợ lý Lâm không biết Cảnh Điền ở đâu, cậu đã ngơ ngẩn rồi, Hoắc Vi và cậu ta hàn huyên vài câu, phát hiện cậu không yên lòng, Hoắc Vi rất sảng khoái chào tạm biệt rời đi, để lại trợ lý Lâm trong đầu hỗn loạn.

Trên hành lang, một người đàn ông dựa ngáy vào tường, đầu nghiêng xuống, anh ta nói vào máy liên lạc mini giấu trong tóc: “Mục tiêu đã rời đi.”

Thiết bị nghe lén giấu trên giường bệnh ghi lại toàn bộ cuộc trò chuyện.

“Mục tiêu không có hành vi khả nghi gì. Tôi không rõ vì sao Quỷ Lửa muốn chúng ta chú ý cậu ta.”

“Không chỉ Quỷ Lửa, thiếu tá Trương cũng đưa ra yêu cầu tương tự.”

“Cái gì?” Tổ viên Hồng Long cải trang làm người nhà bệnh nhân buồn bực nói, “Nhưng từ báo cáo và ghi chép theo dõi có thể thấy, Hoắc Vi chỉ là một sinh viên mới ra trường, tương đối dễ kích động, không có nhiều kinh nghiệm mà thôi. Vì tính cách bản thân cậu ta và chủ nhân cơ thể tương tự, nên người thân, bạn bè cũng chưa từng nghi ngờ, cậu ta cũng không có ghi chép phạm tội nào.”

Hồng Long nếu muốn chi tiết điều tra một người, thì ngay cả lịch sử đen như mua đồ không xếp hàng, qua đường vượt đèn đỏ cũng không bỏ qua, rất ít người có thể bị “kiểm tra” như vậy mà không lộ mặt thật.

Hoắc Vi qua được loại “kiểm tra” này.

“Người này lăn lộn trong tổ chức Hắc Uyên như phong sinh thủy khởi*, nghe nói còn có một đám người theo cậu ta!”

*gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc (Trích tangthuvien). Nghĩa là mọi việc đều thuận lợi

“Đấy là tin cũ rồi, ba ngày trước Thế giới Bị Từ Bỏ xuất hiện tận một tháng, rất nhiều người dị năng không chống đỡ nổi, các vụ tấn công bạo phát như nước giếng phun. Các vụ án xảy ra một ngày còn nhiều hơn cả một tuần trước đó. Người Hoắc Vi mang theo, dường như đều chết, xương cốt cũng không giữ lại được bao nhiêu. Nghe nói là người chết trong các cuộc tàn sát giữa người dị năng còn nhiều hơn vì bị quái vật tấn công. Nhưng người chết rồi nếu muốn giữ xác không bị quái vật ăn mất thì đúng là rất khó.”

Hai tổ viên Hồng Long đang liên lạc với nhau này đều không là người dị năng, một người phải tiếp tục theo dõi Hoắc Vi, người còn lại thì ở bệnh viện tiếp tục “bảo vệ” Lâm Hiểu. Không nhiều chuyện được mấy câu, khi định cắt đứt liên lạc, thì người phụ trách theo dõi Hoắc Vi bỗng hô lên một tiếng: “Hoắc Vi biến mất.”

“Cái gì? Câu ta đâu phải người dị năng Không Gian…”

“Dụng cụ phát hiện giá trị năng lượng bùng nổ, đồ hình sóng gợn rất quen thuộc. Cậu ta đã vào Thế giới Bị Từ Bỏ.”

Bên trong bệnh viện, tổ viên Hồng Long “chăm sóc” trợ lý Lâm, dùng giọng điệu đồng tình nói: “Lại đi vào? Trên người cậu ta nhiều lắm chỉ có một bình nước nhỏ, chắc là ngay cả đồ ăn cũng không có.”

“Tôi sẽ thông báo lên trên.”

Dù một giây sau, Hoắc Vi sẽ rời khỏi Thế giới Bị Từ Bỏ, nhưng xác suất cậu ta xuất hiện ở bệnh viện quá nhỏ, người phụ trách theo dõi cậu ta có thể tạm thời tan tầm, trở về nghỉ ngơi.

“Đúng là do vận may!” Tổ viên Hồng Long nói thầm một câu, không biết là cảm thán cho vận may của đồng đội, hay là sự xui xẻo của Hoắc Vi.

Ba phút sau, hắn cười không nổi nữa.

“Anh nói cái gì, anh không liên hệ được với Quan Linh?”

“Đúng vậy, mất liên lạc với toàn bộ tiểu tổ người dị năng Chim Ưng! Tôi đang tại chờ tin tức từ đường khác!”

Tổ viên Hồng Long bên trong bệnh viện đứng ngồi không yên: “Chẳng lẽ họ đi vào Thế giới Bị Từ Bỏ hết?”

Sau đó hắn lại lẩm bẩm nói không thể nào. Thế giới Bị Từ Bỏ xuất hiện lâu như vậy, thiếu tá Trương cũng cách vài ngày lại biến mất một lần, thế nhưng chưa từng có chuyện không liên hệ được. Thời gian ở thế giới thực đối người dị năng mà nói thì không hề thay đổi, dù có người của tiểu tổ dị năng quốc gia ở Thế giới Bị Từ Bỏ bị mất công cụ liên lạc, thì cũng không thể tất cả mọi người đều không liên hệ được.

Bọn họ không có quyền hạn biết nhiều tin tức hơn.

Bắc đô, đại tá Lô đang say giấc ngủ bị cảnh vệ khẩn cấp đánh thức…

Trong ngục, phạm nhân có dị năng mất tích trong phòng tạm giam. Thành viên tiểu tổ dị năng quốc gia bị mất liên lạc hàng loạt, gồm cả người phụ trách Hồng Long phân bộ Hải thành thiếu tá, Trương Diệu Kim.

Hồng Long đang xác nhận lần lượt từng người trong danh sách người dị năng được quốc gia tập trung chú ý. Không ngừng có những cái tên biến thành màu xám, ý chỉ đã mất liên lạc. Người đầu tiên xác định chính là Cảnh Điền còn đang ở phòng bệnh bệnh viện quân khu.

“Tín hiệu di động của Kẻ Cắn Nuốt không trong vùng phủ sóng.”

“Tín hiệu máy định vị mini trên người Corgi Đoàn Đoàn bị gián đoạn.”

“Người dị năng cấp A, ông Trình biến mất khi đang lái xe về nhà…”

“Phạm vi mất liên lạc tập trung ở Hải thành, Bắc đô, còn… trước mắt thành phố Tây bộ không có gì khácthường.”

Sắc mặt đại tá Lô xanh mét, ngay cả giày cũng không lo đi, lớn tiếng ra lệnh: “Khẩn cấp thông báo cho những người dị năng không bị mất liên lạc, để họ chuẩn bị đồ ăn và nước uống, đảm bảo khả năng sinh tồn của mình lớn nhất có thể!”

Đây là tình huống trong nguyên tác có viết, toàn bộ tinh cầu dần dần biến thành một điểm trùng lặp khổng lồ.

Dựa theo phân chia múi giờ, người dị năng từng nơi biến mất.

Trong nguyên tác, quốc gia xuất hiện tình huống này sớm nhất mừng rỡ như điên, cho rằng người dị năng không trở về đã chết, sẽ không gây họa người khác. Mười hai giờ sau toàn cầu biến động, vô số kiến trúc biến thành đống đổ nát, mười mấy vạn người chết oan.

“Tăng cấp bậc phòng ngự lên, thông báo cho toàn bộ các quân khu ở mọi thành phố trên toàn quốc chú ý, phát cảnh báo phòng không! Tất cả nhân viên cơ cấu chính phủ đều rút lui khỏi cương vị, xuống hầm ngầm phòng thủ quân sự! Thông báo cho người dân đừng đến gần các tòa kiến trúc, tòa nhà quy mô lớn có dấu hiệu sụp đổ. Mặt đất sụp lún, chảy nổ bất cứ lúc nào đều có thể xảy ra! Thời gian xảy ra… là trong một giây tất cả người dị năng trở lại thế giới thực!

“Lúc người dị năng ở múi giờ cuối cùng biến mất, giây sau đó chính là thời khắc thảm họa mà toàn bộ loài người chờ đợi hàng lâm!

“Liên lạc chính phủ các quốc gia, xác nhận người dị năng thứ nhất mất liên lạc ở múi giờ nào… Lãnh thổ nước ta vắt ngang qua năm múi giờ. Nếu may mắn, thì chúng ta còn mười một tiếng rưỡi nữa, nếu xui xẻo, chúng ta chỉ còn hơn hai tiếng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.