Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 5: Chương 5: Sơ hở




Giản Hoa vẫn luôn biết, từ nhỏ Lục Triệu đã sợ mình. Biên tập: Di

Đừng nhìn Lục Triệu dám đạp cửa nhà Giản Hoa, lớn tiếng với Giản Hoa nhưng chỉ cần Giản Hoa nhìn qua với ánh mắt khó chịu, Lục Triệu sẽ như quả bóng cao su bị xì hơi, mất hết uy phong. Biên tập: Di

Giữa bạn từ nhỏ ầm ĩ cãi nhau là chuyện thường, đó là tình cảm tốt. Nhưng Lục Triệu không giống, gã thật sự sợ, là sợ hãi. Ngoài mặt không có việc gì nhưng những động tác nhỏ đã làm lộ nội tâm yếu ớt của gã. Biên tập: Di

Giản Hoa còn từng bị mẹ kéo về mắng, có phải con bắt nạt con trai nhà chú Lục không?

Không có? Vậy sao con chỉ trừng mắt, mà thằng bé đã sợ tới mức lui về sau?

Lục Triệu lúc đấy còn ở bên cạnh giải thích, cô chú ơi, không có đâu, Giản Hoa không bắt nạt cháu. Biên tập: Di

Thấy con nhà người ta hiểu chuyện, không mách lẻo còn giúp che giấu. Bố mẹ Giản cười tủm tỉm tặng kẹo, tặng đồ chơi. Lục Triệu vừa đi, hai vợ chồng liền đánh Giản Hoa một trận.

Bạn từ nhỏ như này ai muốn thì đi mà lấy, ném vào thùng rác cũng được! Biên tập: Di

Hôm sau, Giản Hoa sai người hầu của mình, đánh Lục Triệu gãy hai cái răng. Thằng nhóc này cũng thông minh, chỉ nói là tự mình muốn đánh. Biên tập: Di

Năm mười bảy tuổi, chịu ảnh hưởng của khủng hoảng kinh tế, việc làm ăn của nhà họ Giản và họ Lục đều rối tinh rối mù. Số nợ ngân hàng lên đến mấy trăm vạn, phải đem toàn bộ tài sản bán đi. Không thể tiếp tục học Trung học, Giản Hoa và Lục Triệu đều bỏ học đi làm công nuôi gia đình. Biên tập: Di

Chỉ có bằng Sơ trung thì làm được gì? Họ chỉ đành đi trải nghiệm cuộc sống ở công trường, chuyển phát nhanh, làm học việc ở tiệm cắt tóc. Biên tập: Di

Thiếu niên xuất thân tốt, trong nhà có chút tài sản, từng được người hầu vây quanh. Khi có chuyện, anh em đều không thấy, lại còn chịu khổ sợ, điều này cũng gây ảnh hướng lớn, mài dũa lại tính cách.

Cả người Giản Hoa đều thay đổi, cậu không còn bốc đồng, gặp chuyện thì bình tĩnh, lại giỏi ẩn nhẫn. Chỉ là tính nết trong khung xương vẫn còn, cậu không muốn bị cuộc đời mài dũa thành bộ dạng khéo đưa đẩy, không tự trọng. Biên tập: Di

Nếu so sánh thì Lục Triệu linh hoạt hơn nhiều. Biên tập: Di

Lúc học việc thì nịnh hót sư phụ, khi làm công không có cơm ăn cũng đem tiền tiết kiệm mua thuốc lá cho trưởng công. Nhàn nhã dùng chút mánh lới cũng lăn lộn được ở chốn này, có chỗ tốt cũng không quên chia cho Giản Hoa.

Theo lý, loại bạn bè cùng trải qua họa nạn, lại là bạn từ nhỏ, tình cảm của hai người phải rất tốt.

Nhưng Lục Triệu luôn khiến Giản Hoa có cảm giác kỳ quái không thích hợp. Thái độ bình thường không phải là chia sẻ mà là ban ơn. Đôi khi Giản Hoa thấy như Lục Triệu đang làm ăn, mỗi lần giúp đỡ là một lần đầu tư. Gã đôi khi lơ đãng lộ ra ánh mắt và tư thái, như đang chờ đợi gì đó.Biên tập: Di

Giản Hoa nở một nụ cười với gã, gã liền cực độ vui sướng.Biên tập: Di

Giản Hoa đi ăn với người khác không dẫn gã đi cùng, Lục Triệu liền tức giận, khó chịu vài ngày.

Rõ ràng có chỗ nào không đúng! Biên tập: Di

Giản Hoa xác định Lục Triệu không phải gay. Tên này chỉ đối với mỹ nữ cup C trở lên có hứng thú. Lục Triệu giống như quan tâm xem người Giản Hoa tin tưởng nhất, gần gũi nhất có phải gã hay không. Nếu có người gần gũi với Giản Hoa, gã sẽ tìm mọi cách đem đối phương đuổi đi.

Giản Hoa không nghĩ ra trên người mình có gì để mà mưu đoạt. Mẹ bệnh chết, bố không chịu nổi đả kích sau khi bị phá sản, uống rượu uống đến chết. Sau khi trả nợ ngân hàng, Giản Hoa chỉ một thân một mình, trên không một miếng ngói, dưới không một mảnh đất cắm dùi. Coi như lúc rảnh tự học vài thứ cũng chỉ là sở thích, chưa chắc sau này đã nổi bật.

Lục Triệu không khác gì bị bệnh, còn bệnh không nhẹ.

Không muốn nhận được “chăm sóc” của Lục Triệu nữa, Giản Hoa từ chức, một mình đến công ty điện ảnh ở Hoài thành phiêu bạc kiếm sống. Không ngờ, Lục Triệu không ngăn cản mà cũng không tới cùng, chỉ duy trì liên lạc, qua hai tháng lại như mè xửng[1] dính lên.

Cách xa nhau, thấy thiếu nhau, khe hở giữa hai người vốn nên dần biến mất. Giống người thời niên thiếu nói cả đời không qua lại với nhau, khi thành niên tình cờ gặp, lại thấy đối phương như đại diện cho tuổi trăng tròn của mình, là một nhân chứng cho bao ký ức, tình cảm cũng sẽ được khơi lại vài phần.

Nhưng Lục Triệu lại phá vỡ thói thường này.Biên tập: Di

Không có gì khác biệt. Lăn lộn vài năm trong giới điện ảnh, Giản Hoa đã gặp qua nhiều kẻ biết đóng kịch.Biên tập: Di

Kỹ thuật diễn xuất tốt, kỹ thuật diễn xuất kém, cậu biết nhiều không đếm xuể. Chính cậu cũng đã đóng thế cho ngôi sao nổi tiếng kìa! Năng lực của tên Lục Triệu kia, che giấu người thường còn tạm được, chứ trước mặt Giản Hoa chẳng khác nào khỉ diễn xiếc.

Từ khi phát hiện nhiệt tình của Lục Triệu đều là đóng kịch, Giản Hoa đã thấy rất phiền.

Còn Lục Triệu thấy lãnh ý trên người Giản Hoa ngày càng nhiều thì cũng biết điều mà ít tới. Nửa năm trước, gã vui sướng nói mua xổ số trúng thưởng, muốn ra nước ngoài cùng người ta làm ăn.Biên tập: Di

Lục Triệu gan to, nhiều mưu mẹo, biết lắm người, Giản Hoa cũng mặc kệ gã.

Sáng sớm nay, Lục Triệu tới cửa, vẻ mặt quan tâm nhưng mở miệng lại là chuyện nghe nói Giản Hoa đắc tội người ta, không nhận được việc…

Nghe nói? Là cố ý đi hỏi thì có!Biên tập: Di

Đầu Giản Hoa đau muốn nứt, làm gì có tâm trạng đối phó tên thần kinh Lục Triệu, trực tiếp để gã ăn canh bế môn*.

*canh bế môn: ý là đóng cửa không tiếp.

Cậu không ngờ Lục Triệu lại nhanh xuất hiện trước mặt mình như vậy, lại còn trong tình huống quái dị này, nhảy ra đánh ngất người trẻ tuổi đeo ba lô chắc chắn biết cái gì đó.

Lục Triệu nói rõ hay: Đi ra khỏi thang máy thì gặp biến cố, trên đường thấy người bị giết, sợ hãi vô cùng, vừa lúc đang chạy trốn thì gặp Giản Hoa, vì quá căng thẳng mà giơ tay đánh ngất người xa lạ.

Xem đi, nguyên nhân hậu quả gì cũng có.Biên tập: Di

Nhưng vẻ mặt kinh hoàng thất thố của Lục Triệu, trong mắt Giản Hoa trông rất giả.

Cái kiểu diễn phóng đại này…Biên tập: Di

Giản Hoa yên lặng nhìn Lục Triệu, nghĩ trong lòng xem người trẻ tuổi lúc đầu định nói gì. Hành động của Lục Triệu giống như “diệt khẩu”, định ngăn người này nói ra sự thật gì?

Tình tiết?Biên tập: Di

“Cậu không sao chứ?” Lục Triệu cẩn thận hỏi. Trán gã nhanh chóng phủ một lớp mồ hôi, cố giấu đi cảm xúc e sợ nhưng trong mắt lại dao động.

Pháo hoa ở cầu Lâm Giang đã phóng hết. Biên tập: Di

Lục Triệu nôn nóng bất an, áp chế sợ hãi, kéo mạnh Giản Hoa trốn tới chỗ tối: “Nơi này không an toàn!”Lời gã nói được chứng minh rất nhanh. Một đám người cưỡi xe đạp đeo mặt nạ quỷ, khí thế hùng hổ chạy hướng cầu Lâm Giang. Khi thấy người trẻ tuổi ngất xỉu dưới đường, chúng nhảy xuống, chém mấy nhát giết chết người này.

Tiếng kêu thảm vang vọng trời đêm, không khí đầy mùi máu tươi xông đến làm đầu Giản Hoa đau đớn.

Cả người Lục Triệu phát run, như muốn nhũn trên đất.

Mấy tên hung bạo đó không nhìn thấy họ, nhanh chóng đạp xe đi. Tiếng cười ngạo mạn của chúng còn lan ra rất xa. Biên tập: Di

“Mau, chạy mau!”Biên tập: Di

Lục Triệu run đến nỗi không nói được một câu lưu loát. Khi chạy trốn gã cũng không quên Giản Hoa, nắm chặt tay cậu, chạy về trước.

Lấy lại tinh thần từ màn máu me vừa rồi, Giản Hoa dùng ánh mắt phức tạp nhìn bàn tay Lục Triệu nắm lấy mình.

Rõ là sợ hãi, lại còn kiên định đứng bên mình. Với tính tình luồn lách sợ chết của Lục Triệu, điều này khó mà giải thích. Hành động của gã là “tốt bụng”, lại còn “nghĩa khí”, gã cũng chưa từng thật sự làm chuyện hại Giản Hoa. Đây cũng là lý do Giản Hoa chưa trở mặt với gã.

Lục Triệu chạy như điên qua sáu con phố, chui vào một hẻm nhỏ, từ xa có thể thấy bảng hiệu phòng khám, giờ mới thở dốc đứng lại. Biên tập: Di

“Gần đây có chỗ nào tạm nghỉ chân không?” Lục Triệu quay đầu hỏi Giản Hoa.

“…”Biên tập: Di

Vậy mà chạy đến gần phòng khám của ông Trình, Giản Hoa không khỏi nghĩ nhiều, thế này có phải trùng hợp không?

Lục Triệu thấy Giản Hoa không nói lời nào, gã chỉ có thể tiếp tục nói: “Nhà cậu thì sao?”

Giản Hoa gật đầu.Biên tập: Di

Hai người đi ngang qua cửa phòng khám, Lục Triệu nhịn không được đề nghị: “Chỗ này có phòng khám, chúng ta vào xem có thuốc men băng gạt không. Bên ngoài rất loạn, nếu như gặp chuyện không may thì cần dùng đến.”

Nói xong Lục Triệu hứng khởi đi vào.Biên tập: Di

Chuyện sau đó thuận lý thành chương. Ông Trình tất nhiên không để người tiện tay lấy đồ của mình, hai người vừa đối mặt, Lục Triệu liền ngạc nhiên hô với Giản Hoa, nơi này có người. Ông Trình nghe được cái tên quen thuộc, cũng không giơ cây lau nhà lên đánh đuổi người ra ngoài nữa.Biên tập: Di

“Đây là ai?” Ông Trình vẫn chưa nguôi giận nhìn chằm chằm Lục Triệu.

“Có quen biết.” Giản Hoa giải thích một câu.Biên tập: Di

Mặt Lục Triệu cứng lại, là bạn từ nhỏ mà! Tình nghĩa nhiều năm, mà cậu chỉ cho một câu có quen?Biên tập: Di

“Bạn nè, cậu cũng-” hơi bị thiếu lòng tốt rồi đó.

“Ông Trình đã lớn tuổi rồi. Giờ bên ngoài tình hình lại không rõ, cậu đừng tranh cãi nữa.” Giản Hoa nhanh gọn gián đoạn lời biện bạch không cam lòng của Lục Triệu.

Lục Triệu đành phải im lặng đứng bên cạnh.Biên tập: Di

Giản Hoa kể lại chuyện hung đồ giết người vừa thấy cho ông Trình.

Ông Trình mặt tái mét: “Xem ra đây là lúc hai thế lực chém giết? Thành phố lớn như thế, chỉ cần chúng ta không lộ mặt thì sẽ được an toàn. Nhưng mà…”

Không ăn không uống làm sao qua? Thời gian ngưng lại đến bao giờ mới bình thường?

“Cháu thấy có người mang đồ ăn bên người.” Giản Hoa suy nghĩ, nếu ăn không được người kia đã chẳng mang theo.

“Không được! Bên ngoài rất nguy hiểm, cậu không thể đi!” Lục Triệu nói nhanh.

Phản ứng nhanh như thế thật không giống Lục Triệu chút nào!

Giản Hoa nhìn gã bằng ánh mắt kỳ quái. Nếu là ngày thường, Lục Triệu còn lâu mới nhanh chóng ngăn mình mạo hiểm quay lại chỗ bộ thi thể kia lấy đồ ăn như vậy.

“Ờm, tôi nói là!” Lục Triệu nhận ra mình nói sai, lập tức sửa lời, “Cậu nếu đói, tôi còn có đồ ăn này.”Biên tập: Di

Nói rồi lấy mấy thanh chocolate ra khỏi túi.Biên tập: Di

Lượng calo cao, lượng đường cao, chưa nói vị ngon hay không nhưng có thể ngọt chết người.

“Không cần. Cậu giữ lại tự ăn đi.” Giọng Giản Hoa khàn khàn, mặt tái nhợt. Lúc này ông Trình mới nhớ ra Giản Hoa vừa truyền nước xong, đã nhanh đến lúc phải nghỉ ngơi. Ông lấy thuốc vừa rồi định đưa cho Giản Hoa, để cho cậu dùng trước một ít.

Lục Triệu như muốn nói gì đó. Sau lại thấy có hay không uống vài viên thuốc cũng chẳng sao. Con ngươi gã chuyển động, đặt chocolate lên bàn.

“Chúng ta là anh em nhiều năm. Cậu còn khách khí với tôi làm g, thanh chocolate này cũng không đáng bao tiền.”Biên tập: Di

Nói xong, gã tạm biệt Giản Hoa: “Tôi phải chạy về nhà xem bố mẹ. Hai người phải cẩn thận đó.”

Sau khi Lục Triệu đi, ông Trình thở dài cầm chocolate lên: “Cậu nhóc này có ý tốt, chỉ tiếc đồ ăn này…”Biên tập: Di

“Giữ đi, chắc là có thể ăn cho đỡ đói.”Biên tập: Di

“A?” Ông Trình mờ mịt.Biên tập: Di

Giản Hoa thấp giọng nói: “Cháu đoán, đồ để trong túi hay đeo trên lưng sẽ không bị ảnh hưởng bởi thời gian ngưng lại. Cháu ở trên đường thấy người kia, lưng đeo ba lô leo núi đựng đầy đồ ăn và nước uống.”

“Haizz, cậu ta để lại đồ ăn cho chúng ta, vậy còn chính cậu ta – ”

“Bác yên tâm. Cậu ta chắc chắn là vẫn còn.” Lời nói của Giản Hoa như có ý khác.

Ông Trình thờ dài, cũng Giản Hoa ngồi trong phòng khám. Giản Hoa quen tay lấy di động nhìn qua, thời gian dừng lại lúc 18:15. Cậu ngây ra một lúc mới nhớ màn hình chờ đã bị đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.