Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 109: Chương 109: Thị uy




Buổi tối tám giờ ở Bắc đô, vụ việc phố xx Hoa, Hải thành ở trên mạng đã nóng đến đỉnh cao. Khi gần như tất cả mọi người đang bàn luận đề tài này, trang web video nước ngoài xuất hiện một video thần bí.

Tám giờ rưỡi, lượng view video này lên đến trang đầu, rất nhanh đã được phát lên mạng xã hội trong nước.

– Có người tuyên bố nhận trách nhiệm đối với vụ việc ở phố xx Hoa, Hải thành, Trung Quốc.

Video quay tại một gian phòng trông như tầng hầm, trên tường dùng sơn màu đỏ viết câu nói nổi tiếng của Nietzsche “Thượng Đế đã chết”, và treo những bức danh họa Hoa hướng dương[1] phục chế của Van Gogh, chất lượng rất tệ, có khung ảnh trên mặt kính còn chưa rửa sạch vết keo dính.

Một người đàn ông mặc trang phục Venice Carnevale, đeo mặt nạ lông vũ, đứng trên một cái rương gỗ cũ nát, dang tay trước ống kính.

Âm thanh trong video đã bị chỉnh sửa, nói tiếng Anh.

Lại qua nửa giờ, video trên trang web Trung Quốc có người thêm phiên dịch.

“Hỡi những con người được ánh mặt trời chiếu rọi, ta tuyên bố niên đại khủng bố đã hàng lâm!”

“Mau ôm lấy người thân của ngươi, bạn bè của ngươi, và sweetie của ngươi….”

Gã đàn ông trên video khua chân múa tay giống như tên hề, rất say sưa. Nửa khuôn mặt vẽ màu nước, vết hằn trên khóe miệng càng thêm rõ ràng. Gã cầm một con búp bê nhựa rẻ tiền lên, khoa trương chu môi hôn búp bê. Kết quả, do dùng nhiều sức quá, cánh tay búp bê rơi xuống.

“Tạm biệt họ đi, vì họ sẽ mau chóng biến thành như vậy!”

Người đàn ông giơ ra con búp bê rách nát, sau đó ý xấu cầm sốt cà chua đổ đầy lên bộ quần áo bẩn thỉu của búp bê.

“Hoặc là như vậy… Ai, thật đúng là bất hạnh.”

Người đàn ông nhẹ buông tay, búp bê rớt xuống đất, đầu bị rơi ra. Gã như diễn viên hài kịch, đánh ngực khoa trương sự thống khổ, thương xót vì búp bê “chết đi”.

Những người sốt ruột nhìn video gần như muốn chửi ầm lên, cho rằng mình bị lừa, đây đúng là video của một tên thần kinh. Khi kéo xuống dưới xem bình luận, thì phát hiện trên cùng có một bình luận nhiều like nhất, “Cố xem hết thì đúng là sợ vã cả mồ hôi. Kẻ điên từ đâu đến vậy, là người siêu năng lực sao?”.

Gã đàn ông trong video dùng ba phút đã thành công gợi lên sự phản cảm của người xem. Sau khiêu chiến điểm kiên nhẫn mấu chốt của mọi người, gã vung áo choàng sau lễ phục Carnevale lên, có vài sợi dây leo bò ra từ trong tay áo gã, tốc độ mọc có thể dùng mắt thường để thấy được.

Đoạn này gợi lên nhiều tiếng kêu sợ hãi, dấu chấm hỏi chiếm toàn bộ video, rất nhiều người vì hình ảnh và làm phiên dịch, chỉ đành chuyển sang làm phụ đề ở trang web khác.

“Ma thuật, thủ thuật che mắt, vu thuật? Không không, đây chỉ là một kỹ xảo nhỏ!” Người đàn ông khống chế nụ cười của mình, lộ ra bộ dáng khoa trương như tên hề.

Lý Phỉ đem tay đề máy tính đặt ở phòng khách trên mặt bàn, khoanh tay xem trong video người đàn ông vụng về biểu diễn.

“Dừng.” Lý Phỉ nói theo bản năng, sau đó mới phát hiện bên cạnh mình không phải trợ lý Lâm mà là Giản Hoa, vội tự lấy con chuột. Giản Hoa đi trước anh một bước, ấn nút tạm dừng, sau đó tua lại, phát đoạn này một lần nữa. Cuối cùng, khi đến đoạn vừa rồi Lý Phỉ bảo dừng, thì lại nhấn nút dưới cùng bên trái.

“Âm thanh và khẩu hình của tên này không giống nhau.”

Giờ phim truyền hình đều phối âm hậu kỳ, có mấy bộ phim chế tác không tốt, thường sẽ xuất hiện mấy tình huống làm lộ này, chẳng qua người xem rất khó nhìn ra.

Nếu tiếng không phải người trong video nói ra, như vậy thì phân tích thói quen ngữ ngôn cũng không có ý nghĩa, bởi vì tiếng nói có thể ghi vào phần mềm, sau đó để máy điện tử đọc ra.

– Khi quay video không ghi tiếng vào, giờ tiếng nghe được là do ghép âm thanh khi cắt nối biên tập video.

Bên trong có tiếng giậm chân của gã đàn ông khi nhảy xuống, có tiếng búp bê bị ném xuống đất, thậm chí gã đàn ông trong video còn biết dùng khẩu hình hơn phần lớn diễn viên ca sĩ, bởi vậy nên mãi đến phút thứ tư Lý Phỉ mới nhìn ra vấn đề.

“Người này bị rối loạn nhân cách ái kỷ.” Lý Phỉ bóp trán, “Trong vòng một ngày liên xem hai người kỹ thuật diễn xuất tệ hại, đau mắt quá.”

Giản Hoa có ý kiến khác, cậu nghi hoặc nói: “Cũng tàm tạm mà?”

Phương thức biểu diễn của hài kịch vốn phải khoa trương, đừng nói đối với một con búp bê, dù đối với một cái chổi cũng phải khóc đau thương cho bằng được, tốt nhất là người xem cách đó mười mét cũng có thể nhìn thấy loại cảm xúc phóng ra bên ngoài này.

Mặt Lý Phỉ không hề thay đổi nói: “Gã đã diễn đi diễn lại rất nhiều lần, đoạn video này chắc là cái thành công nhất.”

“…”

Giống như ca sĩ hát nhép hả, luyện đến mức khẩu hình đều khớp?

Giản Hoa yên lặng nhấn nút tiếp tục dưới video, gã đàn ông biểu diễn khoa trương vừa dùng dây leo “tập kích” chồng gỗ đồ chơi xếp thành nhà cao tầng, vừa khóc lóc, vẻ mặt phong phú: “Đáng thương biết bao, nhìn đi! Ta có ý tốt phải nhắc nhở các ngươi, nhưng video của ta không có bất kỳ kẻ nào quan tâm, các ngươi chỉ nhìn thấy sự kiện lớn!”

Tiếp đó, gã lại cằn nhằn nói mình đã từng phát video, từng “cảnh cáo”, thế nhưng không có người nhấn xem, vì thế gã không hề do dự lựa chọn Trung Quốc “không thèm chú ý đến” gã.

“Đợi đã, Trung Quốc?” Giản Hoa xác định lại là mình đã nghe được từ đơn China này.

“…Nếu không xuất hiện vụ ở Hải thành, không dán nhãn tag, phát ở trên trang web video của Trung Quốc sẽ chìm xuống đáy trong nháy mắt!” Lý Phỉ nghiêm túc nói, ngay cả Giải trí Tinh Thiên khi phát tin tức cũng phải mua tài khoản marketing để phối hợp. Bài post trên trang web nước ngoài có mấy chục vạn lượng view, có vài trang số video mỗi ngày cũng không nhiều, cuối cùng sẽ có người chú ý, nhưng mà Trung Quốc!

Giản Hoa không biết phải đáp lại thế nào.

Gã đàn ông trong video lại bắt đầu cos nhà giảng đạo, gã nghiêm trang đối diện màn hình nói, các người là những con dê bị che mắt, mau bắt chính phủ thu thuế các người công bố sự thật đi! Ra ngân hàng rút tiền, đi mua đủ đồ ăn, đi mua vu khí, chuẩn bị nghênh đón tận thế tiến.

“Đến cuồng hoan đi! Giết chết kẻ các người hận nhất, giết người các người yêu nhất, bởi vì…” Gã đàn ông vặn vẹo cười lớn, ghé sát vào màn hình, “Ngày mai các người có thể sẽ chết.”

Video kết thúc, xuất hiện lựa chọn phát lại.

Giản Hoa không hề do dự tắt video, cậu thật sự không muốn xem thêm chút nào.

“Đúng là kẻ điên.”

Cái loại hơi thở chỉ e thiên hạ không loạn này, gần như muốn xuyên qua màn hình trào ra.

Đừng nói Hồng Long ngay cả Giản Hoa cũng muốn xóa video này đi. Vì người đầu óc không tốt thật không ít, video của Tiến Sĩ Điên nhìn qua như một vở hài kịch vớ vẩn, thế nhưng sau từng vụ tấn công xảy ra, có bao người có thể tỉnh táou?

“Hồng Long còn chưa ra tay?” Cường độ hài hòa của Internet Trung Quốc cũng không phải là thổi phồng.

“Khủng hoảng đã bắt đầu, hiện giờ xóa bỏ sẽ phản tác dụng.”

Vì dân chúng có một quan điểm rất “mộc mạc”, họ cảm thấy cái gì bị che giấu thì chính là sự thật, càng không được nói, thì lại càng nghi ngờ đó là chân thật.

“Nếu ẩn đi toàn bộ mấy video này, gã này có thể sẽ còn điên hơn, tấn công càng nhiều địa điểm hởn, ‘Vì để mọi người biết được sự thật’.” Lý Phỉ bắt đầu phát lệnh cho thành viên quan trọng của Hắc Uyên.

Giản Hoa nhíu mày hỏi: “… Anh vừa rồi nói, người này bị gì?”

“Rối loạn nhân cách ái kỷ, lấy bản thân làm trung tâm, coi việc chính mình hoang tưởng ra là sự thật. Biểu hiện tình cảm phong phú khoa trương, không có lý trí và logic cơ bản hoặc rất kỳ quái.” Lý Phỉ nghĩ, bỗng phát hiện kẻ xuyên sách lấy Lục Triệu làm cầm đầu cũng rất phù hợp với chứng bệnh này.

Nhưng trời sinh có bệnh và kẻ xuyên sách vẫn khác biệt rất lớn.

Giống như Tiến Sĩ Điên, sẽ vì mọi người không chú ý đến diễn xuất của gã mà đi trả thù xã hội.

“Trên tư liệu Hồng Long thu thập không viết chuyện gã có bệnh?” Giản Hoa có hơi ngạc nhiên.

Lý Phỉ dừng một lát, sau đó trả lời: “Chắc là vì gã theo khuôn mẫu.”

“A?” Giản Hoa không rõ ràng lắm.

“Trong phim ảnh, trò chơi, tiểu thuyết không phải cũng có loại nhân vật phản diện này sao? Nói là nhân vật phản diện, nhưng thực ra là đưa manh mối cho độc giả và người xem, giải thích tình tiết. Họ sẽ đứng trước mặt nhân vật chính thao thao bất tuyệt, kể ra kế hoạch của mình, trình bày mục tiêu to lớn của mình, cuối cùng cười nhạo nhân vật chính một trận…”

Sau đó bị nhân vật chính xử lý.

Giản Hoa yên lặng bổ sung, hơn nữa vì mình không phải nhân vật phản diện như thế mà cảm thấy may mắn.

“Tình huống giống như Tiến sĩ Điên nhiều lắm, mọi người cũng đã quen với nhân vật phản diện không hợp logic, làm ầm ĩ như vậy, cho nên chưa từng suy xét… Tôi nghi là ngay cả tác giả, Laniakea cũng không nghĩ đến vấn đề tính cách của Tiến Sĩ Điên.”

Nhân vật phản diện chết vì nói nhiều, căn bản là có bệnh!

“Vì tính hợp lý, thế giới sẽ tự tiến hành bổ sung diễn biến?” Giản Hoa lầm bẩm.

“Nghĩ đến mặt lợi, thì ít nhất chúng ta đang sống trong một thế giới rất có logic. Nếu cứ đối nghịch với nhân vật chính, là chỉ số thông minh sẽ hạ xuống, thì rất đáng sợ.”

Lý Phỉ mặc dù đang nói đùa, Giản Hoa vẫn cảm thấy không thích hợp.

– Di chứng sau khi lặn lộn ở nhiều đoàn phim não tàn, đặc biệt là cái loại kịch bản thanh xuẩn* vườn trường.

*Đáng ra là thanh xuân, nhưng Giản Hoa cố tình nghĩ sang “thanh xuẩn”, xuẩn nghĩa là ngu ngốc.

“Anh phải cảm thấy rất vui.” Giản Hoa đơ mặt, cậu không dám tưởng tượng mình là nhân vật trong một câu chuyện nhân vật chính có chỉ số thông âm năm, nhân vật phản diện có chỉ số thông minh âm vô cùng.

“Phì.”

Giản Hoa quay đầu, Lý Phỉ không chỗ nào trông như đang cười, nghiêm túc nói: “Nếu đúng là tình huống này, em cũng không cần buồn.” Bởi vì sẽ không nhận ra được sự thực mình không có đầu óc.

Giản Hoa trừng mắt nhìn anh.

Lý Phỉ thông minh ném đề tài này đi, trở về chuyện chính.

“Hải thành giới nghiêm, Hồng Long sẽ điều tra người ngoại quốc đi đến Hải thành trong khoảng thời gian này… Đây là một công trình rất lớn.”

“Manh mối trong video thì sao?”

Trang phục Venice, tranh phục chế Hoa hướng dương của Van Gogh thấp kém, búp bê…

Lý Phỉ cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Chỉ cần gã không quá ngu, trong video chắc hẳn đều là giả. Đoạn video này cũng không phải là gã thu âm sau khi tấn công Hải thành, mà là đã chuẩn bị tốt từ sớm. Dựa theo ý nghĩ nhất quán của kẻ tấn công khủng bố, thu âm video trước đó cũng rất bình thường. Nếu có thể làm sớm hơn vì sao không làm sớm hơn? Gã mắc loại bệnh này có thể tưởng tượng ra cả phản ứng khi mười năm sau mình gặp chuyện ngoài ý muốn, tình cảm dư thừa như thường, diễn lại việc chưa từng xảy ra giống như là sự thật.”

Video này không chừng là quay trước khi tới Trung Quốc, manh mối có cũng như không.

“Gã sẽ không dừng tay, vì gã muốn khiến ánh mắt của toàn thế giới đều tập trung trên người gã.”

Lý Phỉ mở bản đồ lên, nhìn chằm chằm vị trí tiểu khu kia, suy nghĩ sâu xa nói, “Điều duy nhất khiến anh cảm thấy kỳ lạ là, loại người giống như gã hẳn là sẽ chọn một vài điểm kiến trúc nổi tiếng để ra tay, như vậy sẽ càng thêm oanh động! Gã vì sao lại tìm tới tiểu khu này?”

“Người dị năng cấp cao ở chỗ đó?”

“Có thể… máy thăm dò năng lượng của Hồng Long rất nhiều quốc gia đều có thể chế tạo. Tiến Sĩ Điên nếu cũng có thể làm được, thì nghĩa là gã có ý đồ giết người dị năng cấp cao. Không phải ai cũng giống chúng ta, có đám tơ che giấu dao động năng lượng.”

Khác với nấm trốn dưới cống thoát nước Hải thành, xung quanh nhà Giản Hoa là khu vực bị cắt nuốt triệt để, ông Trình cũng có thể hưởng xái.

Hồng Long thiếu tá Trương cũng không cần lo lắng, sau đó…

Lý Phỉ vội mở ra trang mạng bí mật liên lạc trao đổi tin tức cùng Hồng Long, ba phút sau sắc mặt anh khó coi nói với Giản Hoa: “Nhà của con Corgi cũng ở tiểu khu kia.”

“Cái gì?”

Nếu là người dị năng cấp A khác, Giản Hoa đã không hoảng hốt như vậy. Sự tồn tại của con chó Corgi này rất đặc biệt, còn liên quan đến số phận tương lai và sống chết của cậu.

“Chắc là trùng hợp, trong nguyên tác không có Corgi, Tiến Sĩ Điên chắc là dùng máy phát hiện người dị năng cấp A …” Lý Phỉ lấy di động gọi điện cho Cảnh Điền.

“Ông chủ, có chuyện gì?”

Sắc mặt Lý Phỉ hơi đổi, anh nói vào di động: “Hồng Long chắc là sẽ tăng mạnh điều tra, kêu người của chúng ta trốn đi.” Không chờ Cảnh Điền trả lời anh đã cúp điện thoại, sau đó tháo pin và sim ném đi.

Giản Hoa nhận ra rằng có chuyện gì đó: “Cảnh Điền xảy ra chuyện à?”

“Anh ta chưa từng gọi anh là ông chủ.” Sắc mặt Lý Phỉ khó coi, động tác của Tiến Sĩ Điên quá nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.