Thiếp muốn một tòa đài cao trong mây, với tay có thể bắt được sao.
Xây.
Thiếp muốn một đóa tuyết liên ngàn năm, ăn vào để dưỡng nhan.
Tìm.
Thiếp thích màu đỏ, không muốn người khác làm dơ bẩn.
Cấm.
Thiếp ghét hoàng hậu lải nhải.
Phế.
Thiếp sợ hãi đại tướng quân.
Giết.
Haha, tạ chủ long ân. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Ta cười, đẹp đến mê người, sau lại đứng dậy thi lễ, ai ngờ trượt chân, ngã vào ôm ấp của chàng.
Lông mi khẽ chớp, hơi thở như lan hoa.
Ngón tay ta lướt hờ qua vết râu nhàn nhạt, chậm rãi phác họa đôi môi chàng. Đây là miệng vàng của thiên hạ, chỉ cần nhẹ nhàng nói một chữ là có thể thỏa mãn tất cả mong muốn của ta.
Tất cả sao? Thiếp muốn tối nay trăm hoa đua nở.
Chàng phủi đi bông tuyết đọng trên tóc ta, giả vờ giận, bóp chóp mũi hồng hồng vì lạnh của ta.
Mùa xuân là của Đông quân,[1] thợ thủ công tài giỏi trên thiên hạ lại là của chàng.
Vì thế hoàng thành trải qua đêm mất ngủ, từng đóa từng đóa yên hoa phủ kín bầu trời, đỏ cam lam chàm, lấp lánh đầy màu sắc.
Ta cuộn mình trong tấm áo lông cáo của chàng, xem đi xem lại tới khi mệt nhoài.
Chàng ôm ta vào giấc ngủ.