Tôi khi còn bé đùi phải đã sinh bệnh, sau đó tốt lên, nhìn qua thì bình thường, nhưng thật chất lại để lại một chút di chứng, đi ở trên mặt đất bằng tình cờ cũng sẽ vấp một chút.
Ngoài ra, tôi hồi đại học nuôi một cái thói quen xấu, đôi khi đang bước đi ánh mắt thỉnh thoát mơ hồ nhìn bầu trời, thường quên nhìn đường dưới chân.
Nói đến thói quen nuôi được này, liền bàn một chút về người bạn của tôi Vương Tiểu Phi.
Tôi trong lúc học đại học là người duy nhất không chê cậu ta “Giống đồng tính luyến ái”, cho nên cái tên này lúc ra ngoài chơi thường kéo tôi theo.
Lúc cậu ta bước đi miệng xưa nay không bao giờ yên tĩnh, luôn ở bên tai bạn léo nha léo nhéo, ồn ào không dứt, không phải nói chuyện “Người minh tinh nào gần nhất lăn ở trên giường với ai, người minh tinh nào thật ra là GAY, lại còn kết hôn…” Loại giải trí bát quái không có chất xám này, chính là mang theo bạn nhìn nam nam nữ nữ đi qua bên cạnh.
Đúng thế, nam nữ cậu ta đều nhìn, sau khi nhìn xong còn muốn xoi mói bình phẩm người khác một phen.
Nhìn thấy người đẹp mắt cậu ta sẽ quay đầu, ngoài miệng còn không quên tán thưởng một câu, sách, bộ dáng thật mang cảm giác; nhìn người không dễ nhìn cậu ta liền trợn lòng trắng mắt, chửi tiếp một câu, lớn lên JB xấu, nói trắng ra như thế thực muốn đem axit sunfuric giội vào trong miệng.
Đều nói đại học là nơi dễ dàng rèn đúc một người nhất, tôi cảm thấy thứ được rèn chính là thói xấu bước đi không thích nhìn.
Sau đó gặp đại D ca, tuy rằng anh không nói nhiều như Vương Tiểu Phi, thế nhưng chờ ở bên người anh, lại có cảm giác an toàn.
Tôi thích lấy cây gậy của anh, có lúc lôi kéo cánh tay anh, có lúc dựa vào bờ vai anh, một cái tay khác lấy điện thoại ra xem tranh châm biến.
Đi tới đi tới, có đôi khi vướng chân, đại D ca đúng lúc duỗi tay ra mạnh mẽ nắm phía sau áo tôi kéo lại.
Trước mặt mọi người, anh luôn ở lúc tôi suýt chút nữa bị ngã sấp xuống đem cổ áo tôi kéo lại, vẻ mặt đạm như cúc, dáng vẻ kia y chang tôi như con khỉ được anh nuôi vậy.
Tôi cảm thấy bị anh nhấc theo vô cùng mất mặc, liền oán giận anh, anh vẫn cứ như không có gì: “Em bước đi nhìn một chút anh sẽ không như vậy.”
Tôi không muốn cùng anh tranh cãi, lại sợ mất mặt, phải cố gắng để thay đổi cách đi của mình, thế nhưng trên cơ thể bị khiếm khuyết, tôi muốn thay đổi nhưng căn bản không đổi được, trên đường đi cố gắng, nhưng dễ vấp, mà anh cũng như có thói quen, đưa tay ra vững vàng bắt được cổ áo của tôi.
Có lần bị anh nói phiền, tôi rốt cuộc nhịn không được phát hỏa với anh, lúc đó hai người còn đi trên đường cái, tôi trách móc anh, tôi nói anh nói xong chưa, như vậy có ý gì!
Anh lúc đó nhìn tôi, dáng vẻ kia khỏi nói có bao nhiêu oan ức, đôi môi mỏng kép chặt, giống như muốn nổi giận, từ lúc chúng tôi quen biết đến cùng nhau, anh xưa nay không nổi giận với tôi, không quản tôi sinh khí thế nào, anh bên kia hoặc là bình tĩnh hoặc là nóng ruột, chính là không cãi nhau, tính tình người này ở lâu sẽ cảm thấy phiềm, lúc này nghĩ anh lần này nhất định muốn nổi giận, ai biết miệng anh mở ra đóng vào nửa ngày cuối cùng cái rắm gì cũng không thả ra.
Tôi giận, quay đầu muốn đi, ai ngờ trong lúc tôi quay đầu lại đó, dưới chân mất tự do một cái, liền muốn ngã sấp xuống, sau lưng đại D ca tay mắt nhanh lẹ, duỗi tay thon dài ra, đột nhiên một chút, liền mẹ nhà nó để sau cổ áo tôi.
Tôi lúc đó tức giận phổi muốn vỡ tung, mãi đến lúc trở lại cũng không cùng anh nói câu nào.
Buổi tối hôm đó, tôi chơi trò chơi phát tiết cơn bực trong lòng, đại D ca ở phía sau đọc sách, không biết qua bao lâu, anh ở xa xôi phía sau hỏi một câu: “Văn Tử, em tin tưởng ước hẹn sao?”
Tôi cùng anh sinh khí vĩnh viễn cứ một trận như vậy, lúc đó cũng hết giận, cho anh một cái bậc thang, tôi tự nhiên đã leo xuống, nhưng vẫn còn thích đứng đắn, không bình không đạm nói với anh: “Tin.”
Tôi không nghĩ tới anh trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói câu: “Anh không tin.” Tôi nhìn màn hình có chút ngốc, nghĩ thầm chẳng lẽ cái tên này trước đây chịu đựng oán khí bây giờ bạo phát, bây giờ chuẩn bị muốn vứt bỏ mình nên không để ý, lại ngẫm lại lời này cũng không giống phong cách bình thường của anh, lúc đó trong lòng ngũ vị tạp trần.
Ai biết anh vừa mới dứt lời, liền dùng ngữ khí ủy khuất cực lớn nói với tôi: “Văn Tử, em bước đi không cẩn thận như vậy, nếu ngày nào đó xảy ra chuyện gì, ước hẹn này đó của em, anh đi tìm ai?”
Lúc đó tôi vừa chơi game vừa nghĩ không biết trông mình có gì tốt, lại cảm thấy lời của anh có lý, còn có chút cảm động, chính là chưa kịp phản ứng, tôi căn bản không biết mình ước hẹn gì với anh.
Đúng, tôi cùng đại D ca ở cùng nhau lâu như vậy, giữa chúng tôi chưa bao giờ ước hẹn gì.
Tôi không thích ước hẹn gì, cũng không hy vọng đại D ca cho tôi ước hẹn gì.
Tôi trong lòng cảm thấy một người ước hẹn dễ dàng bất ngờ nảy sinh, mà một nam nhân muốn cho bạn ước hẹn gì, thường không nói ra, mà chỉ là yên lặng ở bên cạnh bạn, chú ý chân bạn mỗi bước đi trên đường.
Một khi có vấn đề gì, người ấy sẽ là người đầu tiên xuất hiện, người ấy sẽ nắm chặt tay bạn, không nói gì với bạn, chỉ hơi nở nụ cười, bạn cũng biết, có người ấy, thật tốt.
Đương nhiên, cũng có loại người như đại D ca trực tiếp nắm cổ áo. Bất kể phương thức nào, tôi đều cảm thấy ngôn ngữ bình thường chỉ có thể tạo thành tổn thương, mà biểu đạt tình yêu duy nhất chỉ có hành động.
Cùng với đại D ca đi Vân Nam, là lúc tôi mới vừa tốt nghiệp, không có công việc, không có tiền, không nhà, không xe, ngoại trừ hai cái thận, thứ duy nhất tôi tự nhận có chút bán được chính là đống cơ bụng nằm ẩn dưới quần áo, dù sao cơ lão ai cũng đều sẽ tốt cái này.
Thế nhưng tôi có thì đại D ca cũng có, hơn nữa bàn về dáng người thì anh còn hơn tôi một chút, hơn nữa anh vì làm việc một năm, coi như có tích trữ.
Dáng dấp không tệ, còn có chút tiền, ngoại trừ có đôi lúc khó chịu một chút, nhìn như thế nào cũng thấy tôi ở với anh là tôi lượm được một món hời lớn.
Tôi không tin tưởng cái loại phí lời như nhất kiến chúng tình, mà đại D ca cùng tôi trước lúc này gặp mặt số lần đếm trên đầu ngón tay, lúc này, não của tôi liền bắt đầu tác quái.
Tôi nghĩ, chẳng lẽ có bộ máy buôn bán nội tạng đang đi săn bắt, chuyên môn dùng sắc đẹp lừa gạt thiếu niên vô tri như tôi, sau đó đợi đến lúc thời cơ chín mùi liền mang tới khu vực Vân Nam này lấy thận, tôi thậm chí nghĩ bọn họ lấy thận có thể từ Vân Nam đến Việt Nam, sau đó từ Malaysia trực tiếp chuyển tới một đảo nhỏ nào đó ở Thái Bình Dương…
Càng nghĩ càng khủng bố, vì vậy, khí lộ trình của chúng tôi đi được một nửa, tôi hành hạ bản thân nửa ngày, vẫn không nhịn được hỏi ra nghi vấn trong lòng, đại D ca ngồi ở bên cạnh cầm điện thoại di động của tôi xem hình châm biếm, nghe thấy vấn đề của tôi, anh nâng đôi mắt trầm tĩnh kkia liếc nhìn tôi một cái, không nói gì, tiếp tục cúi đầu nhìn châm biếm của mình.
Phản ứng kia của anh làm cho tôi chắc chắn trong lòng suy nghĩ tà ác kia, thế nhưng đã lên thuyền giặc, tôi lúc này không chạy trốn được, để lộ dấu vết còn có thể bị anh giết người diệt khẩu, chung quanh đây chắc chắn có đồng bọn của anh, nghĩ như vậy, tôi thấy thế nào cũng ra mấy người ngồi ở gần giống như thỉnh thoảng cùng anh mắt đi mày lại.
Cái tên này từ lúc bắt đầu đã cầm điện thoại của tôi, tôi nghĩ đến chuyện này, liền cầm từ tay anh qua, anh đại khái không nghĩ tới tôi sẽ phản ứng như thế, mặt không giải thích được nhìn tôi, thế nhưng con người khi tưởng tượng là kinh khủng nhất, tôi lúc tới lúc sơ trung có chuyện một nam nhân không cẩn thận bị nhốt vào bên trong một cái tủ lạnh không mở điện, người kia dựa vào tưởng tượng của mình tự đem mình làm chết rét.
Tôi lúc đó cũng giống như nam nhân kia vậy, cầm cái điện thoại di động không có tín hiệu sợ run lẩy bẩy, đại D ca cho rằng tôi ngã bệnh, tay đến sờ tôi, tôi nhìn tay anh cũng giống như mang theo bệnh độc quỷ dị, giật mình một cái tránh ra.
Anh nhiều lần hỏi tôi làm sao vậy, tôi chính là ngậm miệng không nói, anh sau khi xác định tôi không sao, liền tự đi ngủ.
Tôi nghĩ thầm, cái tên này nhìn tôi lên thuyền giặc ôn nhu trước đây đối với tôi cũng bị mất, trong lòng pháo hoa lại nổ tung, tôi đắm chìm trong suy nghĩ của mình không cách nào kiềm chế, chúng tôi buổi tối đến Côn Minh, lúc đó tôi chỉ muốn tìm cách chạy trốn, thế nhưng đại D ca vẫn đi theo bên cạnh tôi, tôi luôn tìm cơ hội, cơ hội này tìm tìm đến lúc anh nói với tôi đã tới khách sạn, đợi đến tôi kinh hồn táng đảm xông tới tắm nước nóng, lúc đi ra nhìn thấy đại D ca ngồi ở trên giường dưới ánh đèn cùng với vẻ mặt bối rối của anh, trái tim của tôi mới ổn định lại.
Hẳn là không có ai lấy thận mà nhìn thấy thân thể của đối phương mà đỏ mặt đi.
Cái ý nghĩ quỷ dị này đương nhiên tôi không có nói cùng với đại D ca, thế nhưng khi đó anh vẫn cho rằng lúc trên đường anh chơi di động mà không để ý tới tôi nên tôi tức giận, từ đó về sau khi ra ngoài, anh cho dù chuyến xe vô cùng tẻ nhạt, vẫn cùng tôi ăn cơm cho dù người đối diện có lấy điện thoại ra cười đến ngu ngốc, anh cũng sẽ không lấy điện thoại ra chơi.
Một tuần sau khi đi Đại Lý tôi mới chú ý tới điểm này, bởi vì người hiện đại cơ bản không thể rời xa điện thoại, thế nhưng anh lại không giống, tôi vì hiếu kỳ hỏi anh, anh nói ra nguyên nhân này, đồng thời nói một đoạn văn, anh nói: “Ngày đó ở trên máy bay anh có tức giận vì em, sau đó tự mình nghĩ lại một chút, cũng cảm thấy như vậy không tốt, cùng người mình thích ở bên nhau, đó chính là phong cảnh đẹp nhất, cầm gì nhìn chằm chằm một cái điện thoại di động, có thể không tôn trọng người khác, nhưng nhất định phải tôn trọng người mình thích.”
Anh vừa nói, tôi liền không tiện chơi điện thoại di động.
Ai biết anh còn tiếp tục dùng tiếng trầm trầm của mình tiếp tục: “Hơn nữa, anh phát hiện em càng nhìn càng được hơn.”
“Anh rất buồn nôn nha.” Tôi nói với anh, mặt lại như lửa đốt.
Khi đó tôi hiểu được, thì ra, hán tử cũng sẽ thích nghe lời tâm tình. Mà từ đó về sau, tôi cùng đại D ca không quản đi nơi nào, chỉ cần nơi có đối phương, chúng tôi đều đem điện thoại để lên bàn, nhưng không cầm lên tay chơi.
Lúc mới bắt đầu hai người mắt to trừng mắt nhỏ đầy nhàm chán, tôi có lúc cũng ngại bầu không khí cứng ngắc này,liền giở trò xấu, nhìn về đôi mắt của anh, anh đối nhiện nhìn tôi cười ôn nhu, mà sau khi cười một hồi lại không nói.
Như vậy mấy lần, tôi liền không kiên trì muốn lấy điện thoại di động, sau đó đại D ca bắt đầu củng tôi chủ động tìm đề tài, lúc đầu anh tán gẫu một ít chuyện nghiêm túc, giống như tôi ăn những món này làm từ gì, đối với thân thể có thể tàn phá, anh nói tôi liền không thấy ngon miệng, anh ở đối diện vừa ăn vừa nói tác hại của thực phẩm, một bên hỏi tôi, ăn a, sao lại không ăn.
Sau đó chúng tôi trò chuyện ngày càng nhiêu, đầy chuyện trên trời dưới đất, từ thần thoại Châu Âu cho tới tiểu thuyết hiện đại, tán gẫu khi còn bé xem phim hoạt hình, nói quãng thời gian sau của nhau, không lấy điện thoại ra cũng trở thành thói quen tự nhiên.
Bất quá cùng đại D ca tán gẫu, không quản nói gì, anh đều không tán gẫu bát quái, có lúc tôi có thú vị ác ý cùng anh bình luận quần áo người qua đường cùng chuyện xưa của chủ nhân, anh sẽ khẽ mỉm cười, không phát biểu ý kiến, tôi nói cực đoan, anh sẽ nhẹ nhàng, vỗ vỗ đầu của tôi, như là nói cho tôi phải có chừng mực.
Thời gian lâu dài, tôi cũng sẽ không đi nói những chuyện này. Tôi rất thưởng thức đại D ca như vậy, ở bên trong bất cứ chuyện gì, anh chưa bao giờ phát biểu ý kiến của mình, thế nhưng bạn sẽ biết anh có chủ kiến của mình, bạn nói chuyện này anh coi như không tán thành, anh cũng sẽ không đi phản đối bạn, anh sẽ không đi bàn chuyện người khác cũng không ngăn cản, thế nhưng khi bạn sắp phạm phải sai lầm, anh đều biết đúng lúc ngăn cản.
Đại D ca thành thục là như thế.
Đương nhiên, thời điểm như thế này về sau cũng không xuất hiện nhiều, bởi vì gia hỏa này sau khi cùng tôi ở chung, liền bắt đầu liều mạng phóng túng, sống ngày càng như đứa nhỏ, tôi nói cái gì anh đều cùng tôi tranh, tôi ăn cái gì anh đều thích cướp từ trong miệng tôi, anh tuy rằng không cùng tôi sinh khí, nhưng chỉ cần tôi nửa câu nói không đúng anh liền tha tôi lên giường…
Nhưng là, tôi từ trong miệng đồng nghiệp của đại D ca biết anh vẫn thành thục thận trọng.
Tôi bởi vậy khinh thường trở mặt, mà anh đối với bản thân giải thích thế này: Bởi vì lúc bên cạnh chỉ có em, anh mới có thể dỡ xuống khôi giáp đầy người a!
Cái tên này gần đây ngày càng thích dùng bộ dáng này, mà tôi cuối cùng cũng không nuốt nổi anh thế này, con mẹ nó thật là làm người ta không biết phải làm sao.