Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 25: Chương 25




Trên chiếc xe:

– Cậu đó là Jihun chứ gì? – Lâm vừa nói vừa cười.

– Sao anh biết hay thế ạ? – Nó ngạc nhiên.

– Muốn biết thì sẽ biết thôi. – Anh cười.

– Mà mình đi đâu vậy anh? – Nó bất giác hỏi.

– Đi mua sắm, tại sắp đến sinh nhật của một cô bạn, nhừn anh lạn không biết nên chọn gì cho cô ấy cả. Em không phiên chứ?

– Không đâu ạ. – nó vừa lắc đầu vừa xua tay. Kèm theo là một nụ cười tươi.

Hắn về đến cửa nhà, trên tay đã cầm theo cây đàn của chính mình tặng, lại thấy một chiếc hộp đỏ trước cửa nhà. Đã bực mình anh còn bực hơn khi thấy ”đống rác”. Nhưng không kìm nén được sự tò mò, anh liền mở chiếc hộp đỏ ra. Một chiếc đen khác, trên chiếc hộp còn có một bức thư, với dòng đầu tiên đầy ấn tượng:

” Thân gửi Jihun.” – Hắn lập tức nhăn mặ khi thấy tên mình. và tiếp tục đọc những câu tiếp theo.

” Tôi là Lâm, bạn của Hisun. Rất vui được biết cậu. Đáng lẽ là không cần cậu đâu, nhưng tôi nghĩ là cậu làm sẽ tốt hơn. Dù chi thì cậu cũng biết cái gì nên tốt cho con bé. Xin vào vấn đề chính…

Thật ra, con bé có giữ một khẩu súng thật, cậu làm ơn, vứt khẩu đó đi và thay vào đó là khẩu này, con bé chưa đủ tuổi để dùng nó. Thank u”

Lá thư kết thúc, chỉ thế nhưng cũng đủ làm cho hắn phải ngẫm nghĩ, cái tên Lâm này… hắn chỉ mới gặp anh ta, đến cái tên cũng không biết, mà anh ta đã biết hắn sống chung với nó. Không phải là quá nhiều đối với một người lạ sao?. Nhưng hình như là…chiếc hộp này co gì đó không đúng…

Nghĩ đến đây, hắn quên bén cơn giận mà liền đi vào nhà cùng với chiếc hộp.

Sau khi tắm rửa xong, hắn mới bắt tay vào tìm hiểu chiếc hộp. Ngay từ khi mở ra, hắn dã ngạc nhiên khi trong đó à một khẩu súng ngắn cùng một hộp đạn sơn. Hắn hơi ngạc nhiên, đúng thật là… Lâm tốt với nó nhiều quá. Ở trong hộp còn có một lá thư khác, trong đó giới thiệu rõ về chiếc súng này… Thật ra thì cúng chắc có gì lớn lao lắm, chỉ là cây súng luyện tập và lời năn nỉ đổi súng thật thành giả.

Không phụ lòng tốt của tên kia, hắn lục tìm trong tủ, nơi nó để chiếc súng yêu dấu của mình.

Hắn nạp đạn sơn vào câu súng mới, xem xét lại thật kĩ càng và đặt cây súng giả thật chính xác vào chỗ của cây súng thật. Đóng gói thật kĩ và để ” đúng nơi quy định”.

Hắn cầm cây súng thật đi ra ngoài và sẵn tiện xách theo bao rác.

Trước thùng rác…

Hắn lấy ra từ chiếc áo khoác của mình cây súng thật, xem xét lại một cút rồi hắn thở dài… Nhưng cũng chẳng làm gì vì… súng cũng đi theo rác. Rồi hắn yên tâm ra về.

Một người tiến đến chiếc thùng rác, nhạt lại chiếc súng và săm soi một lúc, đôi môi cười khẩy rồi người đó cẩm theo cây súng và đi về phía ngược lại.

Tối hôm đó…

Nó được tên kia chở về, và hắn dám sát mọi thứ từ khi nó bước xuống xe đến khi nó đi vào nhà. Nó đi vào nhà với một chiếc hộp nhỏ, hắn không nói gì, chỉ lặng đó xem tivi bà giả vờ như không có nó. Nhưng nó tiến lại chỗ hắn, đưa chiếc hộp ra trước mặt hắn:

– Nè.

– Cái gì đây, bom hả? – Hắn ngạc nhiên.

– Bom cái đầu anh á. Cầm lấy. – Nó bĩu môi.

Hắn không cãi lại nữa, nhận lấy hộp quà từ tay nó, và ngẩn lên nhìn nó đi vào phòng:

” quái lạ, tự dưng hôm nay tặng quà. Có nên mở ra không ta? Nếu bom thì cả hai đều chết. Không sợ”

Hắn liền mở nắp hộp, trong đó là một chiếc headphone màu đen. Hơi ngạc nhiên, nhưng hắn thấy một bức thư với lý do:

” Tôi trả tiền guitar đấy”

À, ra đấy chính là lý do….

Hôm sau…

Nó đi trước hắn 30 phút, hắn thở nhẹ nhõm khi nó không phát hiện gì về chiếc súng. Đang định đi thì hắn thấy cây guitar của nó vẫn còn ở đó… cứ định đi luôn…nhưng mà…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.